Vô Thượng Sát Thần

Chương 538

Tốc độ Tiểu Minh mặc dù rất nhanh nhưng phi cầm dưới chân Nam Cung Thiên Dật tốc độ cũng không chậm, mấy hơi thở, Nam Cung Thiên Dật đã vào gần Thiên Cơ Tháp.

- Kiếm Chi Luật Động!

Tiêu Phàm không chút do dự thi triển ra một kiếm mạnh nhất, hư không kiếm khí chiến minh, thật lâu không dứt.

Nam Cung Thiên Dật quay đầu cười lạnh, sau đó một cước đạp ở trên lưng cái phi cầm kia, tăng tốc vọt tới Thiên Cơ Tháp.

- Cái tên Nam Cung Thiên Dật này không muốn sống nữa sao?

Tiêu U lấp lóe đôi mắt đẹp.

Cái này giống như ý nghĩ Tiêu Phàm, Nam Cung Thiên Dật dù sao cũng là Đại Ly Đế Triều cùng tuổi một đời đệ nhất nhân cơ mà, tất yếu tự tàn sao?

Ong ong!

Nhưng mà, khiến Tiêu Phàm cùng Tiêu U trợn mắt há mồm, khoảnh khắc Nam Cung Thiên Dật chạm đến Thiên Cơ Tháp, phía trên Thiên Cơ Tháp đột nhiên trán phóng từng đạo sắc màu gợn sóng, sau đó cả người Nam Cung Thiên Dật đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

- Đi vào?

Tiêu Phàm mắt trợn tròn.

- Hô!

Thời khắc Tiêu Phàm thất thần, một đạo Băng Hàn Chi Khí từ phía sau hắn đánh tới, tốc độ nhanh vô cùng, Hồn Lực Tiêu Phàm cường đại biết bao, tự nhiên đã sớm phát hiện.

Chỉ là hắn không thể lui, một khi lui ra phía sau, Tiểu Minh tuyệt đối sẽ phải chịu công kích trí mạng.

- Thiên Địa Tiêu Sát, Tàn Dương Huyết!

Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại gầm thét một tiếng, trong chớp mắt vung ra hai kiếm.

Ầm ầm!

Hư không kiếm khí tung hoành, một cỗ hàn ý băng lãnh giống như đông kết hư không.

- Tiêu U, ngươi đã tự tìm cái chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!

Tiêu Phàm thấy rõ người tới, giận dữ nói, ta còn chưa tìm Tiêu U ngươi gây phiền phức, vậy mà ngươi lại dám chọc tới ta?

- Hôm nay, đám rác rưởi này không giết chết ngươi, chỉ có mình ta động thủ.

Con ngươi Tiêu U u lãnh, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, hơi lạnh lặng yên không một tiếng động từ trên người nàng tràn ngập ra.

- Thật đúng là khẩu khí lớn.

Tiêu Phàm cực kỳ kinh ngạc trước sự tự tin của Tiêu U, chẳng lẽ ngay cả Nam Cung Thiên Dật cùng Long Tiêu ở trong mắt nàng cũng chỉ là phế vật?

Hoặc là, Tiêu Phàm ta trong mắt ngươi cũng chỉ là phế vật thôi sao?

- Tiểu Minh, tấn công con Loan Phượng kia.

Sát tâm Tiêu Phàm nổi lên, hắn cảm thấy Tiêu U hiện tại rất không đơn giản, lúc này không giết nàng, lần sau muốn giết nàng sẽ rất khó.

Kíu!

Tiểu Minh quát chói tai một tiếng, như là một đạo tia chớp màu đen, xông thẳng Loan Phượng mà đến, hai cánh giống như hai thanh Thiên Đao rơi xuống.

- Phốc!

Loan Phượng phát ra âm thanh thê lương thảm thiết, sau đó máu tươi từ thân ảnh Tiêu U bay ngược ra, giống như một chim yến, vững vàng rơi trên một đầu trụ đá.

- Làm sao, ngươi không muốn Long Hồn Quả?

Tiêu U băng lãnh cười một tiếng.

- Hiện tại, ta chỉ muốn giết ngươi!

Tiêu Phàm lạnh lùng vô cùng, chân nhảy vọt lên, trong nháy mắt đi tới trước người Tiêu U, khắc nghiệt chi khí tràn ngập bốn phía.

Tiêu U thấy thế, thần sắc vô cùng băng lãnh, dưới chân nàng đột nhiên toát ra từng đợt hàn khí hướng về bốn phía.

Khắc nghiệt chi khí cùng hàn khí đâm vào cùng một chỗ, phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, không trung đông kết thành một tầng hàn băng thật dày.

- Chiến Hoàng trung kỳ, Băng Hàn Chi Ý thật sự sợ.

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống, không dám khinh thường Tiêu U.

Không đến một năm trước, không chỉ Tiêu Phàm hắn đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ, Tiêu U cũng đạt tới cảnh giới này, hơn nữa đối phương lĩnh ngộ Băng Hàn Ý Cảnh cực kỳ đáng sợ.

- Tiêu Phàm, không nghĩ tới ngươi sẽ trưởng thành nhanh như vậy, thế nhưng kẻ yếu chủ định vĩnh viễn là kẻ yếu!

Ngữ khí Tiêu U vô cùng bình thản, ở trong mắt nàng, Tiêu Phàm nghiễm nhiên chính là một kẻ đã chết.

- Đúng vậy, ngươi là kẻ mạnh nhưng lại hết lần này đến lần khác ăn quả đắng trên tay của ta, lần trước lúc giết Hoàng Thiên Thần, đáng tiếc không thuận tay đem ngươi làm thịt.

Tiêu Phàm cười lạnh nói.

Giọng nói vô cùng châm chọc, Tiêu U ngươi không phải vẫn luôn tự cho mình là kẻ mạnh sao? Không trả một dạng thua với người yếu này.

Nhưng tại trong mắt Tiêu Phàm ta, Tiêu U ngươi cũng chỉ là súc sinh ta muốn làm thịt liền làm thịt!

- Hừ, mồm mép khéo léo, giờ này ngày này, sớm đã không thể so sánh.

Tiêu U lấy tay vung lên, hư không bỗng xuất hiện vô số hàn khí phong bạo.

Hàn khí mặc dù khí thế so ra kém kiếm khí, nhưng lại trình độ sắc nhọn lại không kém chút nào, phà vào trên mặt người giống như đao cắt vậy.

- Nhiều lời vô ích, làm thịt ngươi thì có.

Sát Ý của Tiêu Phàm bành trướng, thân ảnh hắn dường như dung nhập bên trong hàn phong, kiếm khí tàn phá bừa bãi cùng hàn khí đụng nhau.

- Hàn Lưu Phong Bạo, diệt!

Nhìn Tiêu Phàm đánh tới, Tiêu U cũng không bình tĩnh, trong tay xuất hiện một chuôi Hàn Băng Chi Kiếm, lăng không vạch một cái, hàn khí đầy trời bỗng thực chất hóa, biến thành vô số Hàn Băng Kiếm.

Tất cả Hàn Băng Kiếm đều khóa chặt lấy Tiêu Phàm, tiếng rít phá không vang lên cực kỳ chói tai, từ đằng xa nhìn lại, vị trí Tiêu Phàm cùng Tiêu U, tất cả đều biến thành thế giới lạnh lẽo.

- Nhị Ca, Tam Ca hắn?

Nơi xa, thần sắc Quan Tiểu Thất cứng lại, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Yên tâm, Lão Tam không có việc gì.

Bàn Tử lắc lắc đầu nói, về thực lực Tiêu Phàm hắn không quá lo lắng, trong đồng giai, hắn còn chưa thấy Tiêu Phàm thua bao giờ.

Sau đó Bàn Tử ngẩng đầu nhìn về phía xa Long Hồn Thụ, nói:

- Sở Khinh Cuồng, Bắc Thần Phong, Lâu Ngạo Thiên, thương thế các ngươi khôi phục như thế nào rồi?

- Chết không được.

Bắc Thần Phong cười khổ nói, Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên cũng gật đầu.

- Tám Long Hồn Quả kia bất cứ lúc nào cũng có thể thành thục, nếu các ngươi không có vấn đề, vậy thì đi thôi.

Bàn Tử hít sâu nói, Nam Cung Thiên Dật tiến vào Thiên Cơ Tháp, trong lòng hắn không phải rất an bình.

- Đi.

Bắc Thần Phong gật đầu, mấy người nhao nhao lao hướng về Long Hồn Thụ.

Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Phong Lang, Ảnh Phong, Bắc Thần Phong, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng, lại thêm Tiêu Phàm, vừa vặn có tám người, đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ bản thân mấy người bọn hắn.

Chí ít, nơi xa Y Phi Mạch cũng không chút do dự xông lên, Long Hồn Quả, ai cũng không muốn bỏ lỡ.

Oanh!

Nơi xa, hàn băng chi khí nổ tung, kiếm khí đáng sợ gào thét ra, ngay sau đó, một đạo kiếm khí hư ảnh to lớn từ trong gió lốc phóng tới không trung.

- Cửu Phẩm Chiến Hồn, Băng Dực Thánh Lang?

Đám người đang hướng về Long Hồn Thụ tới gần, nhìn thấy trên không trung đạo hư ảnh to lớn kia, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Một đầu hàn băng cự lang dài bảy tám trượng, hai bên mọc ra một đôi cánh khổng lồ, quanh thân hàn khí bốc lên, nhiệt độ bốn phía bỗng hạ thấp hơn mấy chục độ.

Tiêu U đứng ở mi tâm băng phách cự lang, một vẻ lãnh ngạo, quan sát Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:

- Hiện tại ngươi rốt cục biết rõ sự chênh lệch giữa ngươi và ta? Ngay cả ngự không phi hành còn không làm được, muốn giết ta? Đúng là chuyện cười.

- Đây chính là sức mạnh của ngươi?

Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười, vô cùng khinh thường, nụ cười không có bất kỳ gượng ép này hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

- Ngươi cười cái gì?

Trong lòng Tiêu U hơi trầm xuống, nàng rất khó chịu điệu cười của Tiêu Phàm.

- Cười ngươi vô tri!

Tiêu Phàm cầm trường kiếm trong tay, nhìn thấy Tiêu U triệu hồi ra Cửu Phẩm Chiến Hồn Băng Dực Thánh Lang, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Phàm ngược lại biến mất không thấy gì nữa.

- Hừ! Ra vẻ thâm trầm sao? Bất luận như thế nào, hôm nay ngươi hẳn phải chết!

Trong mắt Tiêu U lóe ra hàn mang, cả người đáp xuống, một cỗ cảm giác áp bách cực lớn xông thẳng đến Tiêu Phàm.

Nhưng ngay lúc này, bên trong hư không, đột nhiên tràn ngập một cỗ Sát Ý đáng sợ, bao phủ hư không, khiến nội tâm nàng run lên.

Thật mạnh, đây là Sát Phạt Chi Ý?

Lúc Tiêu U lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy cả người Tiêu Phàm đột nhiên đạp không lên, phía sau hắn, một đôi cánh khổng lồ đen đang phe phẩy, tốc độ nhanh vô cùng.

Hắn có thể bay?

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment