Vô Thượng Sát Thần

Chương 556

Chết?

Vẻn vẹn một kiếm liền chém giết hai cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong?

Đám người kinh hãi nhìn đạo thân ảnh trên không trung kia, một bộ đồ đen, một thanh kiếm sát nhân, giống như Kiếm Thần lâm thế, siêu nhiên bên ngoài trần thế.

Nguyên bản mọi người còn tưởng rằng là một trận chém giết gian nan, nhưng mà ai cũng không ngờ tới, Tiêu Phàm chém giết bốn Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong như diệt bốn con sâu kiến.

Không, tăng thêm hai Chiến Hoàng đỉnh phong trước đó bị hắn giết chết, ngắn ngủi chốc lát chết ở trong tay Tiêu Phàm, Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong đã chết tới sáu người.

Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người Đại Ly Đế Triều chắc chắn nhớ kỹ tên Tiêu Phàm. Một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ tuổi gần mười bảy đã có thể chém giết sáu đại Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong Ninh gia.

Mà giờ phút này, khí thế quanh thân Tiêu Phàm đã thu liễm, nhàn nhạt nhìn Ninh Vô Thánh phía xa, nói:

- Lại đến?

Lại đến? Khóe miệng Ninh Vô Thánh giật một cái, hắn hận không thể một bàn tay chụp chết Tiêu Phàm, thế nhưng hắn cũng có chút kiêng kị, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều không có nhìn rõ ràng Tiêu Phàm xuất kiếm như thế nào.

Bản thân đường đường là gia chủ Ninh gia, chẳng lẽ cứ như vậy nén giận? Về sau uy nghiêm Ninh gia để ở đâu?

Ninh Vô Thánh nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà trưởng thành nhanh như vậy, mấy tháng trước, hắn mới ngẫu nhiên nghe được cái tên này, đến tư cách nhớ kỹ cũng đều không có.

Lúc này mới mấy tháng vô danh tiểu tử này vậy mà đã để hắn phải kiêng kị.

- Tiêu Phàm, ngươi thật ngoan độc, dám liên sát Trưởng Lão Ninh gia.

Ninh Vô Thánh nghẹn hồi lâu, rốt cục thốt ra một câu.

- Ngoan độc?

Nghe nói như thế, Tiêu Phàm cười, khinh thường nói:

- Ngươi muốn giết ta vì báo thù cho con trai của ngươi, bọn hắn chết đều là do một tay ngươi tạo thành, ngươi nói ta ngoan độc đúng không? Vậy ta ngoan độc cho ngươi xem!

Nói đến đây, con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh liếc nhìn lấy trên trăm Chiến Hoàng cảnh Ninh gia, sát cơ nở rộ.

- Nhóm người đó đã không động thủ, vậy liền đến ta.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền xông vào phía bên tu sĩ Ninh gia.

Đối với địch nhân, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều sẽ không thủ hạ lưu tình, mà là xuất thủ quyết đoán, tấn mãnh. Bọn hắn không chết, chết chính là Tiêu Phàm, cùng thân bằng hảo hữu của hắn.

Đi tới cái thế giới này, Tiêu Phàm sớm đã hình thành thói quen tàn khốc.

Dù là được Tu La Truyền Thừa, Tiêu Phàm cho tới bây giờ cũng đều là người không phạm ta, ta không phạm người. Ninh gia tự tìm cái chết, vậy liền đừng nói cái gì ngoan độc buồn cười như vậy.

Nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, trong lòng những người Ninh gia khác đều mát lạnh. Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong Trưởng Lão đều không phải đối thủ Tiêu Phàm, huống chi bọn hắn những người này?

Trước đó xuất động nhiều người như vậy, biết được là diệt sát Tiêu Phàm, phần lớn người cực kỳ khinh thường.

Một thiếu niên mới mười bảy tuổi mà thôi, chỗ nào đáng giá Ninh gia đại động như vậy, tùy tiện phái một người liền có thể làm thịt hắn.

Thẳng đến hiện tại bọn hắn mới biết, dù là hơn trăm người cũng chưa chắc có thể từ trong tay Tiêu Phàm sống sót.

Vừa rồi chém giết sáu Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm còn vẫn thở đều. Tiêu Phàm còn chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, đổi câu lại nói, mấy lần xuất động kia còn không phải ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm.

- Dừng tay!

Một âm thanh gầm thét truyền ra, lập tức Tiêu Phàm cũng cảm giác sau lưng một cỗ cuồng bá lực lượng gào thét mà đến, nhưng hắn vẫn tựa như chưa từng phát hiện. Hồn Lực ngưng tụ thành kiếm mang theo một loại Sát Phạt Chi Ý đáng sợ xông vào bên trong đám người Ninh gia.

- Kiếm Chi Luật Động!

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, một đạo khí tức yếu ớt từ trên người hắn tỏa ra, đám người chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.

- Phốc phốc phốc ~

Nhưng mà sau một khắc, từng đoá từng đoá bông tuyết tại hư không nở rộ, vô số huyết kiếm từ bên trong cơ thể tu sĩ bắn ra, hai mươi, ba mươi Chiến Hoàng cảnh trực tiếp bị xuyên thành cái sàng, máu tươi nhuộm đỏ chân trời, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức khắc nghiệt cùng huyết tinh.

Hai mươi, ba mươi bộ thi thể ngã xuống đất, bộ dáng cực kỳ thê thảm, rất nhiều người liền kêu thảm cũng không kịp gọi ra.

Bởi vì một kiếm này là từ thể nội bọn hắn kích phát mà ra, lúc kiếm khí xuyên thể, lục phủ ngũ tạng bọn hắn đã sớm bị quấy vỡ nát!

Mọi người biết Tiêu Phàm chuẩn bị đại khai sát giới, người Ninh gia ở trong mắt Tiêu Phàm vẻn vẹn chỉ là người chết mà thôi.

- Chết đi!

Một cỗ lực lượng bành trướng đột nhiên từ đỉnh đầu Tiêu Phàm phủ xuống, Ninh Vô Thánh rốt cục nhịn không được ra tay với Tiêu Phàm, nếu như không xuất thủ, qua một lúc trên trăm Chiến Hoàng Ninh gia khả năng đều bị Tiêu Phàm giết sạch.

Những người này mà chết, Ninh Vô Thánh tuyệt đối khó từ tội lỗi, thậm chí vị trí gia chủ đều sẽ có dao động.

Đương nhiên, Ninh gia cũng sẽ không tự tiện thay đổi vị trí gia chủ, dù sao, nếu như đổi gia chủ, há không phải nói Ninh gia sợ hắn Tiêu Phàm?

Chỉ cần chưa dao động Ninh gia, Ninh gia sẽ không để ý Ninh Vô Thánh làm cái gì, đây cũng xem như quyền lực và uy nghiêm gia chủ nên có.

Hư không tiếng ầm ầm không dứt, một làn sóng tiếp theo một làn sóng đáng sợ như thủy triều đánh thẳng vào Tiêu Phàm, một quyền cương to lớn hung hăng rơi xuống.

Oanh!

Hư không nổ vang một tiếng, Hỏa Vân Thạch lót đường vỡ nát tứ phương, từng đường vết nứt to lớn lan tràn bốn phương tám hướng, dù là quảng trường Chiến Hồn Học Viện đều hơi một chút ba động.

- Tiêu Phàm đâu?

Trong lòng đám người bỗng nhiên rung động một cái, lại phát hiện Tiêu Phàm không thấy tăm hơi.

Đây chính là thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng, vậy mà trực tiếp miểu sát Tiêu Phàm, thật đáng sợ!

Hưu!

Đột nhiên, bên trong bụi bặm cuồn cuộn, kiếm mang lấp lóe, xông thẳng chân trời, tốc độ nhanh vô cùng, dù cách xa nhau mấy trăm trượng, đám người đều cảm giác da mình cực kỳ đau nhói khó chịu.

Đó là Kiếm Ý Tiêu Phàm!

Tất cả mọi người trong nháy mắt minh bạch, Tiêu Phàm cũng không có chết. Chỉ là Kiếm Ý quá đáng sợ, trừ Khoái ra, còn ẩn chứa Sát Ý vô địch, một cỗ Sát Ý dũng mãnh tiến tới.

- A!

Đột nhiên, một tiếng hét thảm tiếng từ trong bụi bậm vang lên, bên trong bụi bặm có một vệt máu tươi vẩy trên không trung.

Mọi người muốn nhìn rõ cái gì nhưng căn bản nhìn không được rõ ràng.

Bên trong bụi bặm, Tiêu Phàm cười lạnh nhìn Ninh Vô Thánh đối diện. Trước mặt Ninh Vô Thánh có một đạo bóng người, bị một chuôi trường kiếm xuyên thấu.

- Ninh Vô Thánh, ngươi thật đúng là hèn hạ, vậy mà dùng người gia tộc mình làm bia đỡ đạn.

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, nguyên bản một kiếm này coi như giết không chết Ninh Vô Thánh, cũng sẽ tạo thành trọng thương cho hắn.

Tiêu Phàm không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt, Ninh Vô Thánh vậy mà dùng tu sĩ Ninh gia ngăn khuất trước người mình, tránh thoát một kiếm tất sát.

Ninh Vô Thánh nhất thời không biết nói gì, vừa rồi hắn ẩn ẩn nhìn thấy một kiếm kia của Tiêu Phàm, dù vậy, hắn cũng không có phương pháp phá chiêu, đành phải dùng người Ninh gia ngăn khuất trước người mình.

- Ngươi đã muốn bọn hắn chết như vậy, vậy ta thành toàn ngươi, theo ý ngươi.

Tiêu Phàm rút ra Tu La Kiếm, quay người nhào về phía người Ninh gia, như sói lạc bầy dê, khóe miệng hiện ra hung ác.

Ninh Vô Thánh ngươi đều không trân quý tính mệnh Chiến Hoàng Ninh gia, Tiêu Phàm ta thì sợ cái gì chứ?

Để bọn hắn một mực làm tấm mộc cho Ninh Vô Thánh, còn không bằng ta tự mình giết bọn hắn, chỉ cần tất cả bọn hắn chết, nhìn ngươi còn có cái gì có thể ngăn!

- Nghiệt súc!

Ninh Vô Thánh kinh hãi, Tiêu Phàm chuẩn bị đại khai sát giới, lấy thực lực Tiêu Phàm cho dù hắn tự mình muốn cứu những người khác cũng khó khăn.

Trong lòng Ninh Vô Thánh cực kỳ không cam lòng, nhưng vì để nhiều người Ninh gia sống sót, Ninh Vô Thánh vẫn quyết định quát ầm lên:

- Chạy mau!

- Chạy? Chạy không được, giết chóc chân chính hiện tại bắt đầu.

Trên mặt Tiêu Phàm đều là vẻ nghiền ngẫm, dường như hắn giết không phải người mà là cà rốt cải trắng.
Bình Luận (0)
Comment