Vô Thượng Sát Thần

Chương 602

Quần thần thối lui, chỉ có hai tướng quân lưu lại. Hai người một mặc áo bào đen một mặc áo bào trắng, phân biệt rõ ràng, trên người phát ra khí tức vô cùng cường đại.

Có thể khiến Đại Long Đế Chủ coi trọng, thực lực hai người này cũng cực kỳ bất phàm. Hơn nữa, thanh danh của hai người tại Đại Long Đế Triều cũng vô cùng vang dội.

Tướng Quân Áo bào trắng tên là Bạch Long, Tướng Quân áo bào đen tên là Hắc Hổ, nhận được tín nghiệm sâu sắc của Đại Long Đế Chủ.

- Bạch Long, Hắc Hổ, chuyện này các ngươi một tháng này cần để ý. Người Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ này chính là một nhóm kẻ điên, nếu như chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, bọn hắn sẽ lập tức nổi điên, đến lúc đó lại hủy diệt khắp Đế Đô.

Hơn nữa, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, ngày mai cùng ngày kia đoán chừng sẽ còn có người hai đại tổ chức sát thủ khác xuất hiện ở Đế Đô, nhìn thấy là giết.

Trong mắt Đại Long Đế Chủ lóe lên một tia không kiên nhẫn.

Từ khi hắn trở thành Đại Long Đế Chủ đến nay, Sát Vương Thí Luyện qua mấy năm lại xuất hiện một lần, chính hắn cũng đã thấy có chút phiền.

Chủ yếu nhất là, nếu như không toàn lực đuổi bắt người tham gia Sát Vương Thí Luyện, người của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ liền sẽ phá hư khắp nơi. Phá hư thì cũng thôi, nhưng có thời điểm còn có người phải chết.

Mười mấy năm trước có một lần, hắn vì không muốn nuông chiều Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, cho nên từ bỏ truy sát, vốn cho là không có việc gì.

Nhưng mà, về sau hắn mới phát hiện, Long gia hắn có mấy vị Lão Tổ bị người Tổ Chức Tam Đại Sát Thủ ám sát.

Đây chính là nội tình Long gia tồn tại, cũng may những năm đó, giữa mấy Đại Đế Triều cũng coi như cân bằng, nội bộ cũng tương đối hài hòa, Long gia mới không xuất hiện vấn đề gì.

Từ sau lần đó, Đại Long Đế Chủ liền không dám thất lễ, mỗi lần Sát Vương Thí Luyện, hắn cũng toàn lực đuổi bắt sát thủ.

Bởi vì chỉ có nhiều sát thủ chết mới đại biểu là Đại Long Đế Triều đang cực lực phối hợp với Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ. Khi đó, những người điên ở Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ kia mới không tùy ý phá hoại và giết chóc.

- Rõ, Đế Chủ, Hắc Hổ nhất định khiến bọn hắn hài lòng.

Hắc hồn lạnh lùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, hàn mang sắc bén.

- Những người này đang liều mạng, tốt nhất là giết hết toàn bộ bọn hắn, đến lúc đó để Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ không còn chỗ để khóc.

Ngữ khí Bạch Long cũng băng hàn vô cùng.

- Cũng đừng nóng quá mức, hai đại gia tộc khác cùng Chiến Hồn Học Viện cũng khẳng định sẽ không đứng ngoài quan sát, nhớ kỹ mỗi ngày có người chết là đủ.

Đại Long Đế Chủ thản nhiên nói.

...

Tiêu Phàm ẩn nấp cẩn thận từng chút một trong thời gian khá lâu, trên đường nhiều lần gặp phải quân sĩ tuần tra, may mắn là Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, nguy hiểm mà tránh thoát mấy kiếp.

- Bà nó, quay quay vài vòng lại đi về chỗ cũ. Đại Long Đế Triều vì sao lại liều mạng như vậy?

Tiêu Phàm trăm mối hoài nghi vẫn không có cách giải, đổi lại là hắn, dù sao không có tổn thất gì quá lớn, tùy tiện cho qua là được.

Có điều, Tiêu Phàm cũng rốt cục hiểu rõ, vòng thứ nhất Sát Vương Thí Luyện cũng không đơn giản, những đại gia tộc kia cùng Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ ở giữa tựa như có một loại ước định bất thành văn, rất muốn giết chết bọn hắn.

- Chẳng lẽ giết chết chúng ta là được ban thưởng gì? Hoặc là không giết chúng ta sẽ bị trừng phạt? Vậy mới khiến bọn hắn liều mạng như vậy?

Tiêu Phàm nghĩ thầm, có điều hắn quả thực đoán đúng, không giết bọn hắn sẽ bị Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ trừng phạt.

Đế Triều tuy mạnh, nhưng mà trước mặt Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, lại không tính là gì. Dù là gia tộc siêu cấp Thánh Thành cũng không thể không nể mặt Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ.

- Nếu là nắm giữ năng lực độn thổ thì hay rồi, hoặc nắm giữ thuật xuyên tường cũng được. Nếu chỉ có năng lực bay lên trời, sẽ dễ dàng bị người nhìn thấu.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ ra.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn không trung một chút, lại phát hiện không trung có mấy đạo thân ảnh lóe qua, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Phàm không đào tẩu từ không trung, bởi vì không trung cũng có đội ngũ tuần tra, hơn nữa thực lực quân sĩ tuần tra ở trên so với đội ngũ dưới mặt đất còn cường đại hơn nhiều.

Bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải tiếp tục tiến lên. Thật sự là Đế Cung thủ vệ quá sâm nghiêm, hơn nữa cũng không nơi nào có thể che chắn tốt.

Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì không nhịn được lao ra, thế nhưng lại sợ kinh động đến Chiến Đế cảnh. Mặc dù hắn lĩnh ngộ ba loại Ý cảnh, có thể nắm chắc không thèm để vào mắt bất kỳ kẻ nào dưới Hoàng Phủ Chiến Hoàng, nhưng ở trước mặt Chiến Đế, hắn vẫn chỉ là sâu kiến.

- A, nơi đó là?

Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại, phía trước là một tòa phủ đệ to lớn, phía trên treo một khối bảng hiệu, Hàn Vân Cung.

Cũng khó trách Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, một đường hắn đi tới thấy qua không ít cung điện, kim bích huy hoàng có không ít, nhưng nơi này nhìn qua lại cực kỳ bình thường, thậm chí có chút rách nát, không hợp với toàn bộ Đế Cung.

Hơn nữa, tu sĩ tuần tra bốn phía đều cố ý tránh nơi này, như kiêng dè cái gì. Hơn nữa, rất nhiều người đi đến nơi này cũng không khỏi thở dài.

Tiêu Phàm nhìn bốn phía, hít sâu một hơi nói: - Hiện tại muốn ra ngoài dù sao cũng khá phiền toái, nơi này ngược lại là một nơi trốn tốt.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hạ quyết định, lúc thấy bốn phía không người, chân liền đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, trong nháy mắt xông vào trong đó.

Vài khắc sau khi Tiêu Phàm tiến vào Hàn Vân Cung, chỗ lúc trước hắn vừa đứng xuất hiện một đạo thân ảnh, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hàn Vân Cung.

- Những tướng sĩ kia nói có tám người tiến vào Đế Cung, giết chết tại chỗ ba người, hai người uống thuốc độc tự sát, ta vừa mới giết hai người, hẳn còn một người cuối cùng mới đúng.

Bóng đen tự nhủ:

- Cả tòa Đế Cung đều đã tìm hết, chỉ còn Hàn Vân Cung.

Vừa nói đến Hàn Vân Cung, trong ánh mắt bóng đen liền không thấy chút lạnh lẽo nào nữa, chỉ có một loại tiếc hận cùng không đành lòng, thậm chí thương hại.

- Cửu Muội, gần một năm không biết muội còn sống hay không, hi vọng kiếp sau muội đầu thai có thể khỏe mạnh hoạt bát.

Bóng đen hít sâu một hơi, chậm rãi biến mất, cuối cùng vẫn không đi vào.

Một phía khác, Tiêu Phàm lách mình tiến vào trong đại sảnh Hàn Vân Cung, đột nhiên một cỗ hàn khí lạnh lẽo đập vào mặt, Tiêu Phàm không khỏi phát run.

Cùng lúc đó, U Linh Chiến Hồn rung động, bỗng bảo hộ quanh người hắn. Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc tới cực điểm, U Linh Chiến Hồn cảnh báo, có thể thấy rằng việc này không đơn giản.

- Khí độc?

Tiêu Phàm nhún nhún cái mũi, vội vàng lui ra phía sau mấy bước. Một cỗ khí hàn băng dọc theo đường hô hấp của hắn xông thẳng vào trong cơ thể, chỉ một lát sau, liền tiến vào Hồn Hải hắn.

Mà việc này mới vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, ngày càng nhiều hàn khí mãnh liệt xông đến, dù là U Linh Chiến Hồn cũng chỉ có thể hấp thu một chút, không thể hấp thu toàn bộ.

Sau một khắc, trong nháy mắt cảm giác toàn thân vô lực, cảm giác Hồn Hải đều ở chậm rãi đông kết, loại lực lượng này cực kỳ đáng sợ. Phải biết là Hồn Lực hắn còn Thành Hải, lực hàn băng tương tự làm sao có thể đông kết Hồn Hải hắn chứ.

- Không phải khí độc, mà là Cực Hàn Chi Lực!

Sắc mặt Tiêu Phàm hơi đổi một chút, muốn quay người rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, một luồng phong bạo hơi lạnh từ bốn phương tám hướng cuốn tới, vây hắn vào giữa.

Ngoài cơ thể hắn đông kết từng tầng hàn băng thật dày. Hàn băng vẫn đang nhanh chóng khuếch tán dọc theo kinh mạch hắn, dọc theo mỗi một tế bào trong cơ thể hắn.

Chỉ một lát sau, Tiêu Phàm liền phát hiện thân thể mình không động được, đến cả Hồn Lực bên trong Hồn Hải cũng bị đông kết, thậm chí ngay cả con mắt đều không thể chuyển động, chỉ có ý thức coi như còn minh mẫn.

- Mẹ kiếp, nơi này chính là một cái hố, ai nhảy vào đều chết.

Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại:

- Không được, hàn khí này quá là đáng sợ, nghĩ biện pháp một chút, bằng không sớm muộn cũng chết lạnh chết ở chỗ này.
Bình Luận (0)
Comment