Vô Thượng Sát Thần

Chương 614

Tiêu Phàm đi theo hộ vệ Hoa gia vào, hắn tim đập cũng tương đối nhanh, mặc dù biến hóa dung mạo, cải biến khí tức Hồn Lực nhưng hắn cũng sợ bị nhận ra.

Có tật giật mình, đều có chút khẩn trương, Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ.

Huống chi, Hoa gia muốn giết hắn, hắn bây giờ lại nghênh ngang tiến đến, nếu để cho Hoa gia nhìn ra thân phận hắn, đoán chừng trực tiếp chính là giết chết.

- Vạn nhất bị phát hiện, trước tiên chạy trốn, chỉ cần không có Chiến Đế, ai cũng không ngăn được ta.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Bất tri bất giác, hộ vệ Hoa gia mang bọn hắn vòng qua từng tòa viện, đi tới chỗ sâu Hoa Phủ, một tòa nhã cư tươi mát.

Nơi này cỏ xanh lớp lớp, không khí mới mẻ, chim hót hoa nở, có một phen phong vị riêng biệt.

Tiểu viện bốn phía năm bước một cương vị, mười bước một trạm gác, thủ vệ thập phần sâm nghiêm, đủ để có thể thấy được Hoa gia đối với Hoa Thiếu Phi coi trọng như thế nào.

Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Hoa Thiếu Phi là người thừa kế duy nhất Gia Chủ Hoa gia tương lai, tự nhiên không thể để cho hắn nhiễu loạn.

- Các ngươi chờ tại nơi này.

Ngữ khí hộ vệ không phải rất tốt, nguyên bản hắn đối với những người dám bóc bố cáo thái độ coi như hòa ái.

Nhưng mấy ngày này người giả mạo Luyện Dược Sư quá nhiều, hơn nữa số lượng người bị hắn phế tu vi cũng không ít, thái độ cũng chầm chậm chuyển biến.

Không có một chút trình độ cũng dám đến chữa bệnh, đây không lừa gạt Hoa gia sao?

Hộ vệ Hoa gia đi vào bên trong viện, không bao lâu lại đi tới, nhìn tám người Tiêu Phàm bọn hắn nói:

- Theo tuần tự, một người một người vào, ngươi là thứ nhất!

Tiếng nói vừa dứt, nam tử hơn 50 tuổi đi vào, bọn Tiêu Phàm có thể cảm nhận được hắn khẩn trương, bởi vì bước chân hắn hơi hơi run rẩy.

Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, nam tử lần nữa đi tới, khiến đám người thở phào là nam tử kia cũng không bị phế tu vi, trên mặt hắn ngược lại lộ ra một tia đắc ý.

Hiển nhiên, nam tử này nhìn ra đồ vật, được Hoa gia khen ngợi.

Những người khác cũng buông lỏng một hơi, Tiêu Phàm xếp cuối cùng, khí định thần nhàn, hắn lo lắng duy nhất chính là Hoa Thiên Minh nhận ra hắn.

Về phần cái khác, Tiêu Phàm hoàn toàn không đặt ở trong lòng, dù sao Tỏa Hồn Châm là đích thân hắn đánh vào.

Từng tu sĩ đi vào trong sân, bảy người phía trước Tiêu Phàm, có ba người bình thường rời đi, nhưng bốn người kia không có vận khí tốt như vậy, toàn bộ bị phế tu vi, bị ném như ném chó chết trên đường cái.

- Hoa gia không hổ là đại gia tộc, thực vô cùng bá đạo, hảo hảo doạ dẫm các ngươi một bút cũng coi như thay trời hành đạo.

Trong lòng Tiêu Phàm lạnh lùng.

- Còn lo lắng cái gì, đến ngươi.

Hộ vệ kia nhìn thấy Tiêu Phàm đứng ngẩn người tại chỗ, lập tức phẫn nộ quát.

Hắn thấy Tiêu Phàm nhìn thấy bốn người phía trước bị phế, trong lòng khiếp đảm mà thôi, nếu như hắn biết Tiêu Phàm là đang muốn doạ dẫm Hoa gia như thế nào thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

- Được.

Tiêu Phàm bình tĩnh gật đầu, đi theo hộ vệ vào viện, vòng qua ngoại viện tiến vào bên trong nhã cư, nhìn thấy thủ vệ bốn phía sâm nghiêm, trong lòng Tiêu Phàm cũng hơi có chút khẩn trương.

Đột nhiên, con ngươi Tiêu Phàm rơi bên trên một bóng người, vừa lúc con mắt người kia cũng trông lại, Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì chạy trốn.

Bởi vì trong mắt hắn, người kia chính là người mấy ngày trước đuổi giết hắn, Hoa Thiên Minh!

Con ngươi Hoa Thiên Minh băng lãnh nhìn Tiêu Phàm, không có bất kỳ biểu thị, cũng không có xuất thủ.

Tiêu Phàm rốt cục cũng buông lỏng, thầm nói:

- Hắn hẳn là không nhận ra ta, bằng không sẽ trực tiếp động thủ, không bình tĩnh như thế.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hết khẩn trương, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới cửa gian phòng.

- Tiểu tử, đừng trách ta dọa ngươi, ngươi nếu có thể nhìn ra một chút đồ vật, Hoa gia ta tất không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi muốn đục nước béo cò thì chuẩn bị đủ tâm lý đi.

Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, nói chuyện chính là Hoa Thiên Minh.

- Tại hạ mặc dù không dám hứa chắc có thể nhìn ra vấn đề Hoa thiếu gia, nhưng thế sự không tuyệt đối, các hạ không cần làm ta sợ, ngươi nếu không tin, tại hạ tự nhiên rời đi là được.

Thần sắc Tiêu Phàm không thay đổi nói.

Bởi vì xương cốt toàn thân sai chỗ, hầu kết hắn phát ra thanh âm cũng không phải thanh âm như trước, thanh âm hiện tại hùng hậu nhưng lại mang một chút từ tính, vô cùng dễ nghe.

Hoa Thiên Minh hơi hơi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này tuổi không lớn lắm, cũng dám cùng mình nói chuyện như thế?

Hơn nữa, trước đó những người kia bị hắn hù dọa một cái đều tim mật phát run, tiểu tử này vậy mà mảy may không sợ, chẳng lẽ hắn thật có chút trình độ?

- Ngươi không phải sợ à.

Hai mắt Hoa Thiên Minh khẽ híp một cái, tựa như muốn đem Tiêu Phàm xem thấu, hắn đang cố ý khảo nghiệm Tiêu Phàm.

- Ha ha ha, sợ? Tại hạ còn chưa từng sợ cái gì, nếu dám đến, bản thân không lẽ không có chút công phu gì.

Tiêu Phàm khinh thường cười một tiếng, cười cực kỳ cuồng vọng.

- Người trẻ tuổi tự tin là tốt, cháu của ta ngay bên trong, ngươi có thể nhìn ra vấn đề không?

Hoa Thiên Minh dẫn đầu đi vào trong phòng, trong lòng thưởng thức cách làm người của Tiêu Phàm.

- Không cần.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, trong lòng hơi hơi kinh dị:

- Hoa Thiếu Phi là chất nhi hắn, người này hẳn là Hoa gia Nhị Gia Hoa Thiên Minh.

Trước khi đến Hoa gia, Tiêu Phàm đối với Hoa gia đều nghiên cứu một phen, liền nhận ra thân phận Hoa Thiên Minh, toàn bộ Hoa gia dám gọi Hoa Thiếu Phi là chất nhi cũng chỉ có Hoa Thiên Minh.

- Làm sao, sợ rồi?

Sắc mặt Hoa Thiên Minh bỗng trầm xuống, từng tia sát khí xuất hiện.

Tiêu Phàm căn bản không nhìn Hoa Thiên Minh, ngược lại nhìn một hộ vệ bên cạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói:

- Thay ta chuyển một chiếc ghế tới, ta ngồi ở chỗ này.

Sắc mặt hộ vệ kia âm tình bất định, Hoa Thiên Minh nhíu mày nói:

- Đi chuyển băng ghế ngồi tới.

- Vâng, Nhị Gia.

Hộ vệ cung kính thối lui, rất nhanh liền chuyển một chiếc ghế tới.

Tiêu Phàm không chút khách khí ngồi xuống, vểnh chân bắt chéo. Trong bàn tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một cỗ sợi tơ, một đầu thắt ở đầu ngón tay, bên kia ném cho Hoa Thiên Minh nói:

- Đem một đầu này thắt ở trên cổ tay người bệnh, trung gian huyền không.

Sắc mặt Hoa Thiên Minh âm trầm vô cùng, bất quá vẫn không có cự tuyệt, hắn rất muốn biết Tiêu Phàm muốn chơi trò xiếc gì.

Bên cạnh hộ vệ cười lạnh không thôi, nếu tiểu tử ngươi qua một lúc không làm ra cái trò gì, nhất định sẽ chết rất thảm.

Tiêu Phàm giờ phút này nỗi lòng thập phần yên tĩnh, nguyên một đám suy nghĩ lóe qua.

Thậm chí ngay cả Hoa Thiên Minh có thể truy tung khí tức Hồn Lực người đều không nhận ra ta, vậy ta còn có cái gì phải sợ đây?

Muốn hung hăng doạ dẫm Hoa gia ngươi, tự nhiên muốn hảo hảo bộc lộ tài năng, bức đẹp một lần để Hoa gia ngươi đối với tiểu gia gia ta tin tưởng vững chắc không nghi ngờ mới đúng.

Hiện tại các ngươi hận ta thấu xương, qua một lúc chờ lão tử Huyền Ti Chẩn Mạch nhìn ra vấn đề Hoa Thiếu Phi, xem các ngươi còn không thành thành thật thật quỳ sát dưới chân tiểu gia gia?

- Được.

Hoa Thiên Minh từ trong phòng đi tới.

- Được, ta Huyền Ti Chẩn Mạch cho hắn, nhìn tình huống như thế nào, tất cả yên lặng cho ta, không nên quấy rầy.

Tiêu Phàm một bộ cao thâm mạt trắc, chậm rãi nhắm mắt lại, thắt sợi tơ trong tay hơi hơi rung động, để cho người ta nhìn qua giống như rất ngưu bức.

Con ngươi Hoa Thiên Minh nhìn Tiêu Phàm hiện ra một tia lãnh quang, nhếch miệng lên.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment