Vô Thượng Sát Thần

Chương 634

Hô! Lúc Hoa Thiên Minh tới gần hắn, thân thể Tiêu Phàm nhẹ nhàng khẽ động, như huyễn ảnh trong gió, một vệt sáng bỗng bắn vào trong cơ thể Hoa Thiên Minh.

Ngay lúc đó, thân thể Tiêu Phàm trong nháy mắt ẩn hiện, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

- A!

Hoa Thiên Minh hét thảm một tiếng, thân thể đột nhiên rơi xuống phía dưới.

Tiêu Phàm cũng không có truy sát, chỉ lạnh lùng nhìn. Bốn người Hoa gia khác phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đứng bảo vệ xung quanh Hoa Thiên Minh.

- Khốn kiếp, ngươi làm gì ta?

Hoa Thiên Minh nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, hắn phát hiện, bản thân căn bản là không thể điều động Hồn Lực.

Đạo lưu quang vừa rồi quá nhanh, mặc dù hắn không nắm bắt được, nhưng mà lờ mờ nhìn thấy là thứ gì, đó là ba cây kim châm.

- Ngươi nói xem là cái gì?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, cười vô cùng tà ác, từng bước một đi về phía Hoa Thiên Minh.

- Tỏa Hồn Châm, thứ này của ngươi là Tỏa Hồn Châm!

Toàn thân Hoa Thiên Minh run lên, trên mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hoa Thiếu Phi bởi vậy mà mỗi ngày đều ngồi xổm ở trong hầm cầu.

Loại tư vị này, Hoa Thiên Minh không cách nào tưởng tượng, quan trọng nhất là Huyền Hoàng không thấy tăm hơi, không có người nào có thể rút Tỏa Hồn Châm này ra.

- Đi mau!

Hoa Thiên Minh không cam lòng ở chỗ này đợi. Thủ đoạn của Tiêu Phàm quá là đáng sợ, rõ ràng chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lại đáng sợ như thế.

Có điều, trong lòng Hoa Thiên Minh cho rằng Tiêu Phàm đang giả heo ăn thịt hổ. Bởi vì mấy ngày trước đây lúc Tiêu Phàm truy sát Huyền Hoàng đã thi triển ra thực lực Chiến Hoàng đỉnh phong.

Nghĩ vậy, Hoa Thiên Minh rốt cuộc không dám ở chỗ này tiếp, sống sót còn có một tia hi vọng, nếu chết, vậy hắn liền xong đời.

- Giết bọn hắn, đồng đảng của Tiêu Phàm một tên cũng không để lại!

Tứ đại cường giả Hoa gia mang theo Hoa Thiên Minh rời đi, chỉ có một tiếng gầm gừ phẫn nộ từ đằng xa truyền đến.

- Ngươi dám!

Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, trong thanh âm đều là vẻ nôn nóng, nhưng trong lòng hắn lại đang cao hứng. Hoa Thiên Minh ra lệnh một tiếng, người Hoa gia không liều mạng mạng mới là lạ.

Tiêu Phàm chậm rãi hướng về gần tiểu viện ban nãy. Mặt đất vô số cỗ thi thể đang nằm, cụt tay cụt chân đâu đâu cũng có, mặt đất đỏ tươi như máu, một cỗ khí nồng đậm khắc nghiệt cùng huyết tinh tràn ngập trên không trung.

Diêm La Phủ sáu mươi sáu sát thủ, đã chết bốn mươi, năm mươi người. Thực lực bọn hắn tuy mạnh, nhưng thế nhưng người Hoa gia quá nhiều. Hơn một trăm Chiến Hoàng, hai người, thậm chí ba người ứng phó một người, nếu như còn không giết được, người Hoa gia cũng thực sự là đồ bỏ đi.

Đồng thời, Chiến Hoàng Hoa gia cũng tử thương không ít, người còn lại cũng càng đánh càng điên cuồng.

- Giết bọn hắn!

- Nhị Gia nói, một tên cũng không để lại!

- Giết!

Tiếng la giết, tiếng gầm gừ vang vọng hư không, tất cả mọi người tựa như không muốn sống, xông thẳng mười mấy hai mươi người Diêm La Phủ còn sót lại.

Thủ đoạn trốn của sát thủ tất nhiên bất phàm, nhưng cũng phải xem tình huống và hoàn cảnh. Người Hoa gia lấy ba đối một, bọn hắn dù muốn chạy cũng rất khó.

Một khi chạy trốn, người truy sát bọn hắn càng nhiều.

Có điều bọn hắn nghĩ không ra là, Hoa gia vì sao lại liều mạng như vậy, Diêm La Phủ bọn hắn có vẻ như không hề đắc tội Hoa gia.

Cũng có người hiểu ra cái gì, muốn ngăn cản trận chiến này, nhưng mà người Hoa gia căn bản không nghe bọn hắn nói nhảm. Dù hai phe trước đó không có cừu hận, hiện tại đối mặt sinh tử, hai phe đều tổn thương trầm trọng, cũng coi như là mối thù sinh tử.

Đến bước này, mười sát thủ còn lại cũng không thèm đếm xỉa, chính diện giao chiến không địch lại, nhưng mà thân pháp bọn hắn vẫn cực kỳ lợi hại.

- Tiểu tử, là ngươi đang làm trò quỷ!

Đột nhiên, thanh niên sát thủ tên Huyết Thủ quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nơi xa nói. Bọn hắn ở chỗ này chém giết, mà Tiêu Phàm vẫn đứng ở kia không nhúc nhích, tiểu tử này rất cổ quái, Huyết Thủ không thể không hoài nghi.

Kỳ thật từ lúc Tiêu Phàm ban đầu xông ra khỏi trùng vây, Huyết Thủ cùng mấy sát thủ khác liền hoài nghi, chỉ là không có chứng cớ gì mà thôi.

Hơn nữa người Hoa gia khí thế hung hăng, căn bản không cho bọn hắn cơ hội giải thích, cho nên liền đại chiến tại cùng một chỗ.

Diêm La Phủ bây giờ tử thương thảm trọng, Huyết Thủ nhìn thấy Tiêu Phàm lại là bộ dáng đạm nhiên, điều này khiến hắn làm sao bình tĩnh.

Nghe được lời Huyết Thủ, sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, bộ dáng như xem kịch vui.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Huyết Thủ gầm thét một tiếng, chân đạp bộ pháp quỷ dị xông thẳng ra khỏi vòng vây đám người Hoa gia. Với thực lực của hắn, cũng không phải hắn trốn không thoát, mà là hắn không muốn trốn.

Tốc độ Huyết Thủ cũng không chậm, mấy giây sau liền xông ra cách mấy trăm trượng, đi tới gần Tiêu Phàm, một chuôi kiếm huyết sắc từ trong hư không nhô ra.

- Tiêu Phàm, ngươi còn chưa chết?!

Đúng lúc này, người Hoa gia nơi xa cũng nhận ra Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoa Thiên Minh không phải đi giết hắn hay sao, sao hắn còn sống?

- Tiêu Phàm? Diêm La Phủ ta không có ai tên Tiêu Phàm!

Huyết Thủ ra tay không lưu tình chút nào, trường kiếm huyết sắc không có bất kỳ lay động nào, mới thoáng cái, cách trái tim Tiêu Phàm chỉ còn ba thước.

- A!

Tiêu Phàm cười khẽ một tiếng, đột nhiên duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy chuôi huyết kiếm đâm tới.

Quỷ dị là, huyết kiếm trong nháy mắt đứng ở hư không, mặc cho Huyết Thủ dùng lực như thế nào, cũng không mảy may tới gần được.

Trái lại Tiêu Phàm một mặt đạm nhiên, thân thể đứng lơ lửng trên không, không nhúc nhích tí nào.

Con ngươi Huyết Thủ mạnh mẽ co lại, cùng là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, vì sao thực lực khác biệt lớn như vậy? Đây cũng là hắn lần đầu tiên cảm nhận được áp lực dạng này.

- Tiêu Phàm? Ta biết, hắn là người Đại Ly Đế Triều, giết Nam Cung Thiên Dật, diệt trên trăm Chiến Hoàng của Ninh gia, thậm chí ngay cả Ninh Vô Thánh đều bị hắn giết chết.

Diêm La Phủ có sát thủ cả kinh kêu lên.

Đại Ly Đế Triều không chỉ là địa giới Huyết Lâu, cũng có Sát thủ Diêm La Phủ, nghe qua tên Tiêu Phàm cũng là chuyện thường, ai bảo cái tên Tiêu Phàm này một năm qua quá vang dội chứ?

Người Hoa gia mặt ngây ra đứng ở đó, những người này không phải đồng đảng của Tiêu Phàm sao? Làm sao lại không quen biết nhau? Hiện tại còn muốn giết Tiêu Phàm?

- Tiêu Phàm?!

Huyết Thủ khẽ cắn môi, trực tiếp lui về sau, hắn biết rõ bản thân tuyệt đối không phải đối thủ Tiêu Phàm, lập tức giận dữ quát:

- Vì sao ngươi muốn sắp xếp để giết chúng ta?

- Phốc!

Huyết Thủ vừa dứt lời, một thân ảnh đột nhiên vờn qua quanh người hắn, con ngươi Huyết Thủ run rẩy kịch liệt, kinh hãi cúi đầu, nhìn trên lồng ngực mình, nơi đó cắm một chuôi huyết kiếm dài nhỏ.

Đúng là chuôi kiếm hắn vừa mới dùng để ám sát Tiêu Phàm, nhưng mà bây giờ lại cắm trên lồng ngực hắn.

- Bởi vì, các ngươi đáng chết!

Một thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bên tai hắn, ngay sau đó, thi thể Huyết Thủ rơi xuống mặt đất.

- Tiêu Phàm, ngươi, ngươi vậy mà giết Huyết Thủ, ngươi có biết, hắn...

Nơi xa sát thủ Diêm La Phủ kinh khủng nhìn Tiêu Phàm đang bức về phía bọn hắn, sắc mặt đại biến.

- Phốc!

Đáng tiếc, nói còn chưa dứt lời, một vết máu xuất hiện ở trên cổ hắn, máu tươi phun ra ngoài.

Sát thủ Diêm La Phủ khác tất cả đều sợ hãi, bọn hắn sao còn không biết đây là một cái bẫy chống đối bọn hắn, nhằm mục đích tận diệt bọn hắn.

Nghĩ vậy, bọn hắn nhấc chân chạy, rốt cuộc không có dũng khí chiến đấu.

- Chúng ta bị chơi?

Người Hoa gia cũng bắt đầu phản ứng, nhe răng trợn mắt, phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm. Thế nhưng, bọn hắn lại bị thực lực Tiêu Phàm trấn áp, không dám tùy tiện xuất thủ.

- Tàn Dương Huyết!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, bầu trời đêm đen kịt, đột nhiên dâng lên một vòng Thái Dương huyết sắc, tà dương như máu, yêu diễm đỏ tươi.

Mười mấy sát thủ Diêm La Phủ còn sót lại, tất cả đều bị vòng tà dương này bao quanh, ma diệt, chỉ còn máu tươi phù phiếm trên không trung.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment