Vô Thượng Sát Thần

Chương 711

- Không giết được ngươi?

Tiêu Phàm mặt coi thường, tốc độ không giảm mảy may, thoáng cái liền đi tới trước người Độc Cô Trường Dật, khí lãng cuồn cuộn từ trên người hắn phóng ra, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm nhấc lên một cỗ Hồn Lực phong bạo.

Oanh!

Một cỗ lực lượng đáng sợ đánh vào trên người Độc Cô Trường Dật, Tiêu Phàm cũng không có một kiếm giết hắn, tựa như không muốn cho hắn tuỳ tiện tử vong.

Độc Cô Trường Dật bị một cỗ đại lực đánh bay, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hắn lúc này mới phát hiện, bản thân còn trong Đọa Lạc Cốc, chỉ cần không có rời đi, Sát Vương Thí Luyện liền chưa có kết thức.

Nghĩ vậy, Độc Cô Trường Dật cấp tốc hướng về nơi xa bắn nhanh đi.

Đánh, là đánh không lại Tiêu Phàm, nếu như ám sát Tiêu Phàm hắn còn nắm chắc, chính diện giao phong, hắn một tia hi vọng đều không có.

Độc Cô Trường Dật cũng rất rõ ràng điểm này, một kích của Tiêu Phàm vừa nãy còn không phải ranh giới cuối cùng của hắn.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, Tu La Kiếm trong tay huy động, từng đạo từng đạo huyết sắc cầu vồng kiếm xẹt qua hư không, rơi vào phía sau Độc Cô Trường Dật, máu tươi chảy ra.

- Giết ngươi, quá tiện nghi cho ngươi.

Tiêu Phàm nhe răng cười, trong đầu còn hiện lên ba mươi, bốn mươi thi thể Huyết Lâu nằm dưới đất, mỗi khi nghĩ đến, Sát Ý giống như như hồng thủy tràn lan.

Toàn thân Độc Cô Trường Dật kịch liệt run rẩy, trên người đau đớn đối với hắn mà nói không tính là gì, ngược lại là sát khí trên người Tiêu Phàm khiến hắn cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Hắn giết người vô số nhưng chưa từng sợ hãi như này, cho dù là chết, hắn cũng sẽ không sợ hãi như thế.

Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm muốn tra tấn hắn, để hắn sống không bằng chết, đây mới là điều hắn nhất sợ

hãi.

Tại đỉnh đầu hắn hiện lên một đạo hắc sắc trường kiếm hư ảnh, trường kiếm phun ra nuốt vào kiếm khí màu đen, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ âm trầm, băng lãnh.

- Bát Phẩm Chiến Hồn: Thực Hồn Kiếm?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt hiện lên một tia băng lãnh.

Thực Hồn Kiếm chính là tồn tại ngang với Tam Kiếp Kiếm, uy lực vô tận, tại một ít phương diện, Thực Hồn Kiếm so với Tam Kiếp Kiếm còn kinh khủng hơn.

Bởi vì Thực Hồn Kiếm có thể trảm Chiến Hồn, đạt tới đỉnh phong, một kiếm có thể trảm Chiến Hồn Bát Phẩm, không để ý bất luận phòng ngự vật lý cùng công kích.

Bất quá, bây giờ U Linh Chiến Hồn của Tiêu Phàm cũng đã đột phá đến cấp độ Bát Phẩm, Chiến Hồn cùng giai hắn cũng không sợ.

Huống chi, hắn còn có Vô Tận Chiến Hồn, Thực Hồn Kiếm chưa chắc có thể làm gì được hắn.

Phốc phốc!

Tiêu Phàm lại chém ra vài kiếm, Độc Cô Trường Dật toàn thân nhuốm máu, máu tươi nhỏ xuống hư không, căn bản không có bất luận sức hoàn thủ.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đừng bức ta!

Độc Cô Trường Dật phẫn nộ gào thét, hắn chém ra mấy kiếm, vậy mà đối với Tiêu Phàm không có nổi chút tác dụng nào, hắn trong lòng rốt cuộc không thể bình tĩnh.

Những ngày qua, tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết, chính bởi vì như thế, Độc Cô Trường Dật một mực tiềm phục âm thầm, hơn nửa tháng thời gian giết một hai trăm người.

Rất nhiều người đến chết đều không biết bản thân rốt cuộc là chết ở trong tay ai.

Bởi vì bị đoạn một tay, Độc Cô Trường Dật đem tất cả lửa giận đều rơi trên người tu sĩ khác, hắn rất ưa thích ánh mắt tuyệt vọng của người khác.

Nhưng hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, bản thân cũng sẽ có một ngày như thế, bị người khác tra tấn, sống không bằng chết.

Chủ yếu nhất là, Sát Vương Thí Luyện sắp kết thúc, chỉ còn lại không đến mấy chục giây cuối cùng, đối với hắn mà nói tựa như ngàn vạn năm, là một đạo vĩnh viễn cũng bước không qua.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng so với Tiêu Phàm căn bản không nhanh hơn là bao, nhàn nhã dạo chơi liền có thể tuỳ tiện đi theo hắn, rất hiển nhiên, thế này còn không phải là ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm.

- Buộc ngươi? Ta chính là muốn buộc ngươi, ngươi yên tâm, một khắc truyền tống ra ngoài này, ta sẽ lấy mệnh ngươi, ngươi tốt nhất cầu nguyện, cánh cửa truyền tống nhanh mở ra.

Tiêu Phàm không nhanh không chậm.

Khí tức trên người hắn thập phần băng lãnh, người biết Tiêu Phàm đều biết rõ, giờ phút này Tiêu Phàm mới là đáng sợ nhất.

Độc Cô Trường Dật lộ ra vẻ tuyệt vọng, dù thi triển ra Chiến Hồn Thực Hồn Kiếm, hắn cũng căn bản ngăn không công kích được Tiêu Phàm, điều này cũng làm cho hắn rốt cục minh bạch, người trước mắt này căn bản không phải hắn có thể chiến thắng.

Cái gì Thập Đại Sát Thủ Thiên Tài, trước mặt người này, đơn giản chính là một chuyện cười.

Sát Ý trên người Tiêu Phàm càng ngày càng mạnh, đâm rách không gian càng ngày càng mãnh liệt.

Tuyệt vọng trong mắt Độc Cô Trường Dật càng lúc càng nồng nặc, hắn trong lòng còn ôm một tia may mắn, đang đợi cánh cửa truyền tống mở ra, nhưng quá trình này đối với hắn mà nói lại là một loại dày vò.

- Kia không phải Độc Cô Trường Dật sao? Hắn còn không chết, làm sao còn đang bị người truy sát?

- Đi mau, đó là U Linh Huyết Lâu, người Diêm La Phủ hơn phân nửa đều chết trong tay hắn.

Phương xa, một chút tu sĩ chuẩn bị rời đi nhìn thấy động tĩnh nơi đây không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó nhao nhao hướng về phương xa kích xạ đi.

Ong ong ~~

Trên bầu trời, quang mang càng ngày càng hừng hực, từng đạo từng đạo gợn sóng bắt đầu khuếch tán, ngưng tụ thành một màn ánh sáng, phía trên màn sáng xuất hiện một đám điểm sáng màu trắng.

Điểm sáng hiển hiện, chậm rãi biến lớn, mấy hơi thở liền biến thành từng đạo từng đạo cánh cửa truyền tống, bên trong cánh cửa truyền tống hiển lộ ra thiên không ngoại giới xanh thẳm.

- Hô!

Độc Cô Trường Dật thấy thế, cả người trong nháy mắt cùng Thực Hồn Kiếm hòa làm một thể, cả người hóa thành một thanh kiếm, hướng về điểm sáng không trung kích xạ mà đến.

Tựa như tất cả lực lượng của hắn đều tại thời khắc này bạo phát ra.

Giờ phút này không trốn, chờ đến khi nào?

Chỉ là Tiêu Phàm sẽ để cho hắn trốn sao? Hiển nhiên không có khả năng, nếu như Độc Cô Trường Dật có thể chạy thoát, Tiêu Phàm cũng sẽ không tra tấn hắn.

- Tàn Dương Huyết.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng vung ra một kiếm, một đạo huyết sắc tà dương tại hư không lấp lóe, trong nháy mắt đem Độc Cô Trường Dật bao phủ vào.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng gầm, thanh âm thập phần phiêu miểu, một cỗ Ý Chí bàng bạc uy áp xông thẳng Tiêu Phàm mà đến.

- Chiến Đế cảnh sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường, nếu như là chính diện đối mặt Chiến Đế, hắn có lẽ còn vô cùng kiêng kỵ, nhưng hiện tại một sợi Chiến Đế Ý Chí cách Hồn Giới, lại có thể làm gì được hắn đây?

Trải qua tất cả Tu La Huyễn Cảnh, Ý Chí Tiêu Phàm bây giờ tuyệt đối không yếu hơn bao nhiêu so với Chiến Đế trung kỳ, thậm chí còn có khả năng càng mạnh hơn.

- Phốc phốc!

Từng đạo máu tươi tại hư không bắn nhanh ra, thân thể Độc Cô Trường Dật lần nữa hiển lộ ra, lập tức hướng về không trung hét lớn:

- Tam Trưởng Lão, cứu ta, cứu ta!

Thanh âm tuyệt vọng vang vọng mây xanh, đông đảo Trưởng Lão Tam Đại Sát Thủ Tổ Chức ngoại giới nghe vậy, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây chính là Độc Cô Trường Dật, vậy mà bị người khác truy sát thê thảm như thế.

- Cứu ngươi? Ai cũng không cứu được ngươi!

Tiêu Phàm mặt coi thường, lại một kiếm chém ra, trực tiếp lấy một cánh tay khác của Độc Cô Trường Dật.

- Bản tôn bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?

Thanh âm phẫn nộ tiếp tục vang lên, Độc Cô Trường Dật là thiên tài sát thủ của Diêm La Phủ, nếu như chết ở chỗ này, đối với Diêm La Phủ mà nói là tổn thất rất lớn.

- Nghe thấy thì như thế nào, lão tử cũng không phải người Diêm La Phủ ngươi, cùng ta có liên can gì?

Tiêu Phàm ngữ khí thập phần băng lãnh, trong lòng hung ác, cả người dường như hóa thành một chuôi Sát Lục Chi Kiếm, cùng Tu La Kiếm trong tay hoàn toàn hòa làm một thể.

Bước chân vừa nhảy, thân thể Tiêu Phàm phóng lên tận trời, mang theo người một cỗ sát khí ngút trời chém về phía Độc Cô Trường Dật.

Lúc này Tiêu Phàm giống như Sát Thần, một kiếm trong tay, ta có thiên hạ!

Cái gì Chiến Đế, Trưởng Lão Diêm La Phủ, tính là cái gì?

Dám giết người Huyết Lâu ta, liền phải bỏ ra đủ đại giới!

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment