Vô Thượng Sát Thần

Chương 714

Thần sắc Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, nghe thấy hạng hai Bạch Chỉ hơn một trăm điểm tích lũy, hắn liền biết rõ mình nhất định là hạng nhất.

Chỉ là hắn ngay từ đầu cũng không nghĩ đến, thành tích hạng hai cùng hắn chênh lệch lớn như vậy, đến một nửa đều không bằng.

Trên mặt Tam Đại Trưởng Lão Huyết Lâu tất cả đều lộ ra nụ cười.

Trong lòng bọn hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, chủ trì không ít giới Sát Vương Thí Luyện, bọn hắn còn chưa từng thấy có người có thể được hơn bốn trăm điểm tích lũy.

Thần sắc đám người không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ, Tiêu Phàm giờ phút này trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Vô Thường Phán Quan cùng không ít người đột nhiên hồi tưởng lại câu nói kia của Tiêu Phàm: Không sợ nói cho ngươi biết, người Diêm La Phủ ngươi bị ta giết chết cho dù không có ba bốn trăm, nhưng một hai trăm người thì nhất định vẫn có!

Nguyên bản bọn hắn coi Tiêu Phàm là nói nhảm, không nghĩ tới lại là thực, người bị hắn giết chết hơn ba trăm, cho dù người Diêm La Phủ chỉ có một nửa, vậy cũng không chỉ một trăm người a.

- Kẻ này nhất định phải chết!

Trong lòng Vô Thường Phán Quan băng lãnh tới cực điểm, cho dù là hắn cũng cảm nhận trên người Tiêu Phàm có một tia uy hiếp.

Không luận cái khác, đơn thuần kẻ này trong vòng một tháng có thể giết chết hơn ba trăm người, cũng đủ để chứng minh thực lực hắn.

Huống chi, hắn là đồ đệ Huyết Lâu Lâu Chủ, nếu như không chết, về sau Huyết Lâu có lẽ thật đúng là có thể sẽ vượt trên Diêm La Phủ.

- Tất cả mọi người Diêm La Phủ theo ta đi!

Sắc mặt Vô Thường Phán Quan khó coi vô cùng, mười hạng đầu, Diêm La Phủ vẻn vẹn được hạng sáu và hạng bảy, năm người đứng đầu căn bản không có phần Diêm La Phủ.

Hơn nữa, Độc Cô Trường Dật cùng Nguyên Thiên Nhất chết ở Đọa Lạc Cốc, việc này đối với Diêm La Phủ mà nói là tổn thất to lớn.

- Gia Cát Lâu Chủ, chúng ta cũng cáo từ.

La Sinh Môn Địa Sát Quỷ Chủ đối với Túy Ông hơi hơi thi lễ, liền mang người La Sinh Môn rời đi.

Trên mặt hắn đều là ý cười, mặc dù không đạt được hạng nhất, nhưng ba hạng đầu La Sinh Môn có hai chỗ, hơn nữa mười hạng đầu cũng có bốn người, hắn làm sao còn không hài lòng đây?

Túy Ông gật đầu, đưa mắt nhìn tất cả mọi người rời đi, sau một lát, trên hải đảo liền chỉ còn lại người Huyết Lâu.

- Đi thôi.

Túy Ông đưa tay vung lên, lập tức một cỗ đại lực ngăn chặn đám người, hóa thành một vệt sáng hướng về chân trời bắn đi.

Tầm nửa ngày sau, Túy Ông mang theo tất cả mọi người xuất hiện ở bên trong Hồn Thú Sơn Mạch, chỗ sâu trong một cái sơn cốc. Trong sơn cốc cung điện san sát, nguy nga hùng vĩ, nghiễm nhiên chính là một toà thành trì nhỏ.

Nếu như không phải tận mắt nhìn đến, ai cũng sẽ không nghĩ tới, chỗ sâu Hồn Thú Sơn Mạch vẫn còn có dạng địa phương này.

- Huyết Yêu Nhiêu, ngươi và Bát Trưởng Lão an bài năm người bọn hắn.

Túy Ông nhìn về phía ba người Huyết Yêu Nhiêu cùng Bát Trưởng Lão, sau đó lại nhìn Tiêu Phàm bọn hắn:

- Các ngươi đi theo ta.

Tiêu Phàm, Huyết Vô Tuyệt, Phong Lang cùng Ảnh Phong bốn người nhìn nhau, liền theo Túy Ông rời đi, mặt khác năm người liền bị Huyết Yêu Nhiêu cùng Bát Trưởng Lão mang xuống dưới.

Huyết Lâu mấy ngàn người, đi qua ba lượt đào thải, cuối cùng chỉ còn lại mười người, có thể nghĩ Sát Vương Thí Luyện tàn khốc, nếu như không phải Túy Ông kịp thời chạy tới, đoán chừng bọn Tiêu Phàm cũng sẽ chết ở nơi đó.

Mà có thể từ bên trong ba lượt Sát Vương Thí Luyện sống xót, về sau chắc chắn là tinh anh Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ.

- Lão sư, chúng ta đây là đi đâu?

Đi theo Túy Ông xuyên qua cung điện trùng điệp, Tiêu Phàm rốt cục nhịn không được hỏi. Giờ phút này tâm tình Túy Ông rất nặng nề, rất hiển nhiên, Chiến Vô Cực chết đối với hắn mà nói là đả kích rất lớn.

- Đi nhận ban thưởng.

Túy Ông ngữ khí thập phần bình thản.

- Trước đó, có thể an táng cho sư huynh không?

Tiêu Phàm mặc dù không muốn đả kích Túy Ông, nhưng người chết là hơn, ban thưởng gì có thể nói sau.

Túy Ông nghe vậy đột nhiên ngừng thân hình, khi hắn quay đầu, Tiêu Phàm bọn hắn nhìn thấy, Túy Ông cả người tựa như lại già nua rất nhiều.

Tiêu Phàm nhìn về phía Huyết Vô Tuyệt, sắc mặt Huyết Vô Tuyệt có chút khó xử, khẽ cắn môi, phất tay xuất hiện một đạo thân ảnh, chỉ là, đó là một cỗ thi thể không đầu.

Nhìn thấy thi thể không đầu, con ngươi Túy Ông rung động kịch liệt, sát khí đáng sợ từ trên người hắn tràn ngập mà ra, thanh âm run rẩy vang lên: - Là ai giết?

- Cuối cùng giết chết sư huynh là Nguyên Thiên Nhất.

Huyết Vô Tuyệt cắn răng nói, sau đó đem sự tình lúc đầu nói với Túy Ông một lần.

- Hay cho một cái Diêm La Phủ, La Sinh Môn, khinh người quá đáng!

Túy Ông nắm chắc quả đấm, khóe mắt, cả người nhìn qua vô cùng dữ tợn.

- Độc Cô Trường Dật và Hận Thiên đã chết, còn có Nguyên Thiên Nhất và Mạch Quy!

Trên trán Huyết Vô Tuyệt nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng.

- Nguyên Thiên Nhất đã chết.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một cái đầu lâu, chính là đầu lâu Chiến Vô Cực.

Trước đó giết Độc Cô Trường Dật, Tiêu Phàm lấy được Hồn Giới của Độc Cô Trường Dật, ở bên trong phát hiện đầu lâu Chiến Vô Cực.

Lúc ấy Tiêu Phàm liền đoán được, Nguyên Thiên Nhất rất có thể bị Độc Cô Trường Dật giết, cho nên đầu lâu Chiến Vô Cực mới có thể xuất hiện ở trong tay Độc Cô Trường Dật.

Mà khi cánh cửa truyền tống đóng lại, Tiêu Phàm trong đám người cũng không phát hiện thân ảnh Nguyên Thiên Nhất, cũng gián tiếp chứng thực suy đoán này.

Tiêu Phàm đem đầu lâu Chiến Vô Cực đặt ở trên cổ hắn, khuôn mặt trắng bệch vẫn như cũ bình tĩnh vô cùng.

- Lão sư, Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn, có phải cố ý tính kế Tuyết Lâu hay không?

Tiêu Phàm lại mở miệng hỏi, thần sắc có chút ngưng trọng.

- Việc này ngươi không cần lo lắng, sự tình Vô Cực ta sẽ xử lý, trước mang các ngươi đi nhận ban thưởng.

Túy Ông lắc đầu, tựa như không muốn cùng Tiêu Phàm nói thêm cái gì.

Thu liễm thi thể Chiến Vô Cực, Túy Ông liền mang bọn hắn tiếp tục tiến lên, không bao lâu, mấy người dừng lại trước một tòa cung điện.

Cung điện thập phần bình thường, toàn thân đen kịt vô cùng, được hai đại trụ long giác chống đỡ lấy, cung điện phía trên cũng không có treo bất luận bảng hiệu gì.

Bất quá, Tiêu Phàm lại có thể cảm nhận được cung điện này bất phàm, bởi vì chất liệu bên ngoài cung điện này vậy mà cùng Tu La Truyền Thừa điện có chút giống nhau.

Hơn nữa, bốn phía cung điện âm thầm có từng đạo khí tức như ẩn như hiện hiển hiện, nếu như không phải Linh Giác Tiêu Phàm thập phần cường đại, căn bản là không cảm ứng được.

Rất hiển nhiên, có không ít Thủ Hộ Giả âm thầm bảo vệ cả tòa đại điện.

- Bốn người các ngươi đi vào đi.

Túy Ông đột nhiên mở miệng nói.

- Đều đi vào? Sư tôn, không phải chỉ có ba hạng đầu Sát Vương Thí Luyện mới có thể tiến nhập sao?

Ngược lại là Huyết Vô Tuyệt kinh ngạc nhìn Túy Ông nói, trong mắt hắn lại lóe qua một vòng kích động.

- Tu La Bí Cảnh tồn tại không được bao lâu, các ngươi không đi vào, lần sau cũng vào không được. Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn bên kia cũng đồng dạng sẽ làm như vậy.

Túy Ông lắc đầu, con ngươi lóe qua một vòng cơ trí quang mang.

- Tu La Bí Cảnh?

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ ngoài ý muốn, chẳng lẽ phần thưởng này chính là tiến vào một mảnh Cổ Địa khác sao?

Huyết Vô Tuyệt nhìn thấy Túy Ông gật đầu ra hiệu, vội vàng nói:

- Đây không phải một mảnh Cổ Địa chân chính, mà là một mảnh không gian ý thức, thân thể chúng ta không cách nào tiến vào, chỉ có thể để Ý Thức chúng ta tiến vào bên trong mà thôi, người Chiến Hoàng đỉnh phong tiến vào bên trong không chỉ có thể lĩnh ngộ Ý Chí, vì có cơ sở tốt để đột phá Chiến Đế cảnh.

- Hơn nữa.

Huyết Vô Tuyệt ngừng lại, tiếp tục nói:

- Bên trong Tu La Bí Cảnh có rất nhiều mảnh vỡ Ý Chí, bên trong mảnh vỡ khả năng ghi lại một chút truyền thừa, nếu như vận khí tốt, chúng ta có cơ hội được mảnh vỡ ý chí quán đỉnh, lĩnh ngộ vô thượng công pháp cùng chiến kỹ.

Huyết Vô Tuyệt càng nói càng kích động, nguyên bản thất lạc cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, biến thành kích động không thôi.

Phong Lang cùng Ảnh Phong càng nghe càng kích động, nhưng Tiêu Phàm lại bình tĩnh vô cùng, thậm chí trong lòng có chút thất lạc, chẳng lẽ Quách Sĩ Thần nói tới đồ vật, chính là ở bên trong Tu La Bí Cảnh sao?

- Đi vào đi.

Thanh âm Túy Ông đột nhiên vang lên, trong bàn tay, cánh cửa cung điện mở ra, một mảnh thế giới đen kịt đang đợi bốn người Tiêu Phàm.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment