Vô Thượng Sát Thần

Chương 741

- Ranh con, ngươi có gan đừng chạy!

Sở Không kêu to, Tiêu Phàm vừa chiến vừa lui, mấy tức thời gian liền rời khỏi tầm mắt mọi người.

- Ta thật không muốn chạy, chỉ là muốn tìm địa phương yên tĩnh làm thịt ngươi!

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, nhìn thấy Phi Độ Chiến Thuyền đã không thấy tăm hơi, khóe miệng của hắn hơi hơi giương lên.

Oanh!

Bỗng nhiên, một cỗ khí tức bá đạo hung mãnh từ trên người Tiêu Phàm tản ra, toàn thân thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm, thể nội Hồn Lực cuồn cuộn bành trướng, như biển cả gào thét.

Giờ phút này Tiêu Phàm phát ra khí tức, chỗ nào giống như một Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, dù là Chiến Đế trung kỳ cũng không thua bao nhiêu.

- Hỏa Diễm Chiến Hồn?

Sở Không kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, con ngươi hơi hơi co rụt lại.

- Chiến đấu, hiện tại bắt đầu!

Tiêu Phàm để lại một câu nói, tựa như con sói đói hướng về Sở Không đánh tới.

Hắn cũng rất muốn thử xem ranh giới cuối cùng bản thân như thế nào, lần trước đột phá Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong liền có thể chém giết Chiến Đế sơ kỳ La Phong, mà bây giờ hắn lại lĩnh ngộ một tia Tu La Ý Chí cùng Bất Hủ Ý Chí, so sánh lúc trước càng cường đại hơn quá nhiều.

Trọng yếu nhất là, hắn còn thức tỉnh Tu La Huyết Mạch, đây chính là một trong át chủ bài hiện tại của hắn!

Hô!

Người như kiếm ánh sáng, Tiêu Phàm tựa như Phù Quang Lược Ảnh, giống như một sợi tia sáng, Sở Không còn chưa có từ trong lúc kinh ngạc lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm liền đã xuất hiện ở trước người hắn, một đạo kiếm quang phá toái hư không.

- Ngươi làm sao lại nhanh như vậy?

Sở Không quá sợ hãi, trước đó giao thủ, thực lực Tiêu Phàm mặc dù không tệ, nhưng chỉ có thể cùng Chiến Đế sơ kỳ chiến một trận mà thôi, hiện tại tốc độ này đã theo kịp Chiến Đế trung kỳ.

Bất quá hắn dù sao cũng là cường giả Chiến Đế hậu kỳ, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, Trảm Không Kiếm vung lên, hư không lập tức tựa như vỡ ra.

Sở Không không biết là giờ phút này cũng không phải là toàn bộ tốc độ Tiêu Phàm, nếu như thi triển Tu La chi dực, tuyệt đối sẽ là tốc độ siêu việt Chiến Đế hậu kỳ.

Chỉ là đối mặt Sở Không, Tiêu Phàm tạm thời cảm thấy không có thi triển Tu La Thần Dực, dù sao Sở Không hiện tại đến Chiến Hồn đều chưa thi triển.

Bang bang!

Hai người kiếm lần nữa đâm vào cùng một chỗ, tốc độ Sở Không mặc dù nhanh, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, kiếm khí Tiêu Phàm xuyên thủng cánh tay hắn, máu tươi bắn nhanh ra.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm nhấc trường kiếm lên, từ bên hông hắn xẹt qua, nhưng Sở Không lần này lại nghiêng thân thể, xoay người giữa không trung, tránh thoát một kích Tiêu Phàm.

Cùng lúc đó, trong nháy mắt thân hình hắn nhanh chóng thối lui mấy chục trượng.

Sở Không lau một vệt mồ hôi lạnh, góc độ Tiêu Phàm xuất kiếm quá xảo trá, nếu như không phải hắn kịp thời phản ứng, cho dù không bị Tiêu Phàm chặn ngang, đoán chừng cũng phải trọng thương.

Kiếm chiêu này thực sự là một người trẻ tuổi có thể thi triển ra sao, một kiếm kia ít nhất cũng phải chìm đắm trong Kiếm Đạo nhiều năm mới có thể đạt tới dạng cấp độ này.

- Lão Hồ Ly, ngươi đừng chạy.

Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra một tia trêu tức, hắn cũng không thể không thừa nhận, chiến kỹ Sở Không thập phần thành thạo, kinh nghiệm chiến đấu cũng là mạnh nhất trong những người hắn từng giao phong.

Nếu là đổi lại là một người khác, một kiếm kia đã đủ để chém giết hắn.

- Chạy? Bản tôn sẽ chạy sao?

Sở Không cảm giác lời nói Tiêu Phàm là đang vũ nhục hắn, khiến hắn thập phần khó chịu, nhưng trên thực tế, hắn vừa rồi xác thực đã chạy trốn, chí ít không dám cùng Tiêu Phàm chính diện va chạm.

- Hắn bộc phát mặc dù không tệ, nhưng như thế nào cũng chỉ là Chiến Hoàng cảnh mà thôi, có mạnh hơn thì mạnh hơn bao nhiêu? Ta có Trảm Không Kiếm quyết, vẫn không giết được hắn sao?

Trong lòng Sở Không nghĩ thầm.

Mặc dù vừa nãy xác thực rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn vẫn là Chiến Đế hậu kỳ, đối mặt Chiến Hoàng cảnh vẫn có tự tin.

- Không chạy, vậy liền lăn tới nhận lấy cái chết!

Tiêu Phàm cười lạnh, hắn trong lời nói công kích Sở Không, thăm dò ra át chủ bài của hắn, đây cũng là kế hoạch chiến đấu của Tiêu Phàm.

Đối phương dù sao cũng là Chiến Đế hậu kỳ, cùng hắn chênh lệch quá lớn, nếu đổi lại một người khác, tuyệt đối không thể vượt qua ba tiểu cảnh giới.

Đạt tới Chiến Đế cảnh, mỗi một tiểu cảnh giới đều là một đạo lạch trời, rất khó vượt qua, lại càng không cần phải nói Tiêu Phàm vượt qua ba tiểu cảnh giới.

Thật sự cơ sở hắn quá hùng hậu, hơn nữa thủ đoạn cùng át chủ bài liền Chiến Đế cảnh cũng không cách nào so sánh.

- Tiểu tử này cổ quái, không thể cùng hắn chơi tiếp, nhất định phải lập tức giết hắn, đề phòng đêm dài lắm mộng.

Tâm tư chuyển động, khí thế trên người Sở Không nhanh chóng tăng lên, kiếm khí đầy trời bắn ra, cực kỳ lăng lệ.

- Tiểu tử, có gan đừng chạy, một kích này ngươi chết là cái chắc!

Lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, Sở Không dường như nhìn một người chết, hắn không chút nghi ngờ Tiêu Phàm tất nhiên sẽ chết trong một kích này, bởi vì một kích này đã gần như đã là lực lượng cường đại nhất hiện tại của hắn.

Nếu như bình thường, dù là đối mặt cường giả Chiến Đế hậu kỳ, hắn cũng không sử dụng, bởi vì đây là át chủ bài của hắn.

Huống chi ứng phó một tên Tiêu Phàm Chiến Hoàng cảnh, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu?

Bất quá nơi này không có người, cho dù thi triển ra cũng không ai biết được nên hắn liền không cố kỵ gì.

- Nếu như ngươi kích ta, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi thành công!

Tiêu Phàm khinh thường nói, nhưng trong lòng thì khẽ hơi trầm xuống nhìn kiếm vũ đầy trời, trong lòng hắn cũng có chút không chắc, thời khắc kiếm khí màu đen kia bắn ra, hư không đều bắt đầu vặn vẹo.

- Chiến thuật coi trọng địch nhân, trên chiến lược xem thường địch nhân! Liều!

Tiêu Phàm rất rõ ràng, Sở Không không phải đang nói đùa, một kích tiếp theo đừng nói Chiến Hoàng cảnh, cho dù Chiến Đế đoán chừng cũng không dám khinh thị.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ e ngại gì, hóa thành một đạo tia chớp xông vào bên trong kiếm vũ.

- Kết thúc.

Khóe miệng Sở Không giương lên, tựa âm mưu đạt được, tại đỉnh đầu hắn bỗng hiện lên một hư ảnh hắc sắc trường kiếm cao vài trượng, thực sự là Bát Phẩm Chiến Hồn Trảm Không Kiếm!.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Bát Phẩm Chiến Hồn Trảm Không Kiếm cùng Bát Phẩm Hồn Binh Trảm Không Kiếm trong tay hắn hòa làm một thể, một cỗ uy thế rộng lớn quét sạch ra, hư không cũng bắt đầu bạo động.

Tiêu Phàm xông vào kiếm vũ, đột nhiên tựa như mất đi tất cả liên hệ cùng ngoại giới.

Chẳng biết từ lúc nào gió đã đứng im, quang mang cũng đều biến mất hết, hắn cảm giác bản thân tựa như tiến vào một mảnh không gian khác.

Giữa thiên địa yên lặng như tờ! Giờ phút này chính là hình dung tốt nhất!

Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía, không biết vì sao hoàn toàn mất đi bóng dáng Sở Không, bất quá tâm hắn lại cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nhắm hai mắt, U Linh Chiến Hồn hiển hiện trên đỉnh đầu

Ngoại giới, Vô Tận Kiếm Khí của Tiêu Phàm sâu trong vòng xoáy, khóe miệng Sở Không giương lên nói:

- Một tên tiểu tử đi ra từ thâm sơn cùng cốc, không biết Trảm Không Kiếm, trảm cũng không phải là không gian, mà là ngũ giác sao? Đây so với tiến với vào Huyễn Cảnh còn kinh khủng hơn!

- Ân?

Đột nhiên, trong mắt Sở Không hiện lên một tia kinh ngạc, thậm chí ngay cả Trảm Không Kiếm trong tay cũng hơi rung động một cái, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, đỉnh đầu Tiêu Phàm rốt cuộc lại hiển hiện một Chiến Hồn!

- Song Sinh Chiến Hồn!

Sở Không trực tiếp kêu sợ hãi, hắn cũng không dám do dự nữa, trong con ngươi băng lãnh lóe qua vẻ tàn khốc, hắn đột nhiên nhảy lên một cái, khí thế không ngừng tăng lên, Trảm Không Kiếm trong tay vũ động, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa hiển hiện ra.

- Trảm Thiên Liệt Địa!

Thời khắc khí thế đạt tới đỉnh điểm, hai tay Sở Không cầm Trảm Không Kiếm hung mãnh chém xuống, vô số kiếm khí bốn phía cũng giống như vạn phong về tổ, tập trung vào Tiêu Phàm, hung mãnh phóng đi.

Một kiếm này trực tiếp khóa chặt bốn phía không gian quanh Tiêu Phàm, cơ hồ không có khả năng chạy trốn!
Bình Luận (0)
Comment