Vô Thượng Sát Thần

Chương 762

Ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang từ trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện truyền ra, thời gian nửa chén trà nhỏ cách càng ngày càng gần, lần lượt từng bóng người đột nhiên từ trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện bay ra.

- Ngô sư huynh, sao huynh lại đi ra?

Bên người một thanh niên mặc áo đen đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc váy dài màu xanh, mở miệng hỏi.

- Ta đã ở bên trong ba canh giờ, đã sớm thông qua khảo hạch, vì cái gì còn không ra, ha ha, có phải ta được đến hạng nhất hay không?

Tu sĩ tên Ngô sư huynh kia lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Trước khi đi vào Chiến Hồn Điện, hắn nghe nói có thể ở trong đó khoảng một canh giờ, chính là siêu cấp thiên tài, mình ở bên trong đó ba canh giờ, nhất định chính là siêu cấp thiên tài bên trong đám thiên tài, được hạng nhất cũng không phải việc khó.

- Sao vậy, Thiến Nhi, muội không nên cảm thấy vui vẻ vì ta sao?

Thấy nữ tử váy xanh mặt hơi trắng, Ngô sư huynh cau mày một cái, trong mắt lóe lên một chút vẻ không thích.

Nữ tử váy xanh cúi đầu, trầm mặc không nói.

Ngô sư huynh sắc mặt trầm xuống, vừa chuẩn bị nổi giận, sau đó ánh mắt chuyển về hướng đám người bốn phía, lại phát hiện, trong mắt tu sĩ xung quanh đều là vẻ khinh thường cùng khinh miệt.

Ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ ngu, căn bản không phải sự kính sợ đối với cường giả hạng nhất.

- Thiến Nhi, xảy ra chuyện gì?

Ngô sư huynh cũng rốt cục cũng phát hiện có chút không thích hợp, đành phải nhìn về phía váy xanh nữ tử Thiến Nhi nói.

- Ngô sư huynh, huynh còn kém thời gian nửa chén trà nhỏ ba mươi tức.

Váy xanh nữ tử Thiến Nhi giải thích nói.

- Cái gì? Không thể nào!

Ngô sư huynh một mặt không thể tưởng tượng nổi, mình rõ ràng đã ở bên trong ba canh giờ, sao có thể không đến thời gian nửa chén trà nhỏ.

- A ~

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm tiếng từ phía Chiến Hồn Điện truyền đến, đồng thời có mấy thân ảnh bay ra.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, cách thời gian nửa chén trà nhỏ càng ngày càng gần, bóng người bay ra cũng càng ngày càng nhiều.

- Thực không phải sao?

Ngô sư huynh toàn thân run rẩy một cái, nếu như hắn đã ở trong đó ba canh giờ, vậy thời gian những người này ở trong đó sao có thể ngắn hơn hắn đây?

Nam Vực Cửu Đại Đế Triều, thiên tài có không ít, nhưng cũng không có nhiều như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt châm chọc bốn phía, Ngô sư huynh hận không thể đào một cái hố để chui vào, đến khảo hạch cũng không thông qua, còn cái gì mà hạng nhất chứ?

- Ngô sư huynh, huynh ở bên trong trải qua những gì?

Thiến Nhi hỏi, tựa như cố ý giải vây giúp Ngô sư huynh vậy.

- Ta tiến vào một thế giới băng tuyết, có rất nhiều quái vật truy sát ta, ta vừa chiến vừa trốn, kiên trì ba canh giờ, cuối cùng ngăn cản không nổi, bóp nát ngọc phiến.

Ngô sư huynh giải thích nói, sắc mặt vô cùng khó coi:

- Ta không ngờ tới, thời gian ở bên trong vậy mà không giống với bên ngoài.

- Sao có thể còn chưa hết thời gian nửa chén trà nhỏ?

- Ta ở bên trong bốn canh giờ, vì sao còn chưa qua thời gian nửa chén trà nhỏ, đây là cái loại khảo hạch quái quỷ gì chứ?

Gần như đồng thời, có mấy tiếng hét phẫn nộ vang lên, bọn họ cũng ở trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện mấy canh giờ, nhưng không ai ngờ tới, bên ngoài còn chưa hết thời gian nửa chén trà nhỏ.

- Người tiếp tục gây ầm ĩ, chết!

Đột nhiên, một tiếng quát như sấm từ đằng xa truyền đến, giọng nói như sấm vang vọng bốn phương tám hướng, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc bạch bào phía sau Giang Trưởng Lão tiến lên một bước nói.

Bốn phía tu sĩ nghe vậy, trong nháy mắt câm như hến, không có người nào dám khiêu khích sự uy nghiêm của sứ giả Thánh Thành.

- Cũng không phải là các ngươi thực sự đã ở trong đó mấy canh giờ, mà là trong lòng các ngươi tự cho là đã qua mấy canh giờ, cảnh tùy tâm sinh mà thôi, khảo hạch Chiến Hồn Điện, cho tới bây giờ đều rất công bằng.

Giang Trưởng Lão phất phất tay, vô cùng hiền lành nhìn tu sĩ bốn phía nói.

Một đám tu sĩ đỏ mặt, Giang Trưởng Lão nói cũng không sai, cảnh tùy tâm sinh, bọn họ thân trong hiểm cảnh, cho là thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa lại nghĩ đến có thể có một vị trí tốt, vì vậy thời gian bên trong Huyễn Cảnh kia cũng trôi qua nhanh hơn.

Đám người lập tức yên lặng, Trưởng Lão của các Chiến Hồn Học Viện giải thích với bọn họ một lần, tất cả mọi người không dám tiếp tục mở miệng nữa.

Thân là Chiến Hồn Điện Trưởng Lão có thể giải thích những điều này với bọn họ, đã coi như là coi trọng bọn họ lắm rồi.

Đương!

Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, ánh mắt đám người đều tập trung vào ảo ảnh Chiến Hồn Điện.

- Thời gian nửa chén trà nhỏ đã đến.

Một tu sĩ bạch y phía sau Giang Trưởng Lão quát khẽ, giọng nói vô cùng hờ hững hờ hững.

- Giang Trưởng Lão, có vẻ như còn có hơn tám trăm người chưa đi ra.

Một tu sĩ áo bào trắng khác thấp giọng nói.

- Còn hơn 800, có vẻ không tồi.

Giang Trưởng Lão thản nhiên nói, có bao nhiêu người thông qua đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì quan trọng, với hắn mà nói quan trọng là, có bao nhiêu người có thể kiên trì một nén nhang, hoặc là một canh giờ.

Bởi vì những người như vậy, mới có tư cách được Chiến Hồn Điện chú trọng bồi dưỡng, dù sao những người này cho dù đi vào Vô Song Thánh Thành, cũng không phải tất cả đều gia nhập Chiến Hồn Điện, cũng có thể gia nhập thế lực khác.

- A, người Đại Ly Đế Triều không ai bị đào thải?

Đột nhiên, có người kinh dị nhìn về phía vị trí của Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng.

Từ khi sơ tuyển bắt đầu, hai người bọn họ vẫn luôn đứng ở đó, nhưng mà sau khi thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, vẫn chỉ có hai người đứng ở đó.

Như vậy, há không phải chứng minh tu sĩ Đại Ly Đế Triều tất cả đều thông qua khảo hạch sao?

Trong đám người, sắc mặt Thiên Hương Bà Bà vô cùng khó coi, nàng hận Tiêu Phàm, vậy liền để tất cả tu sĩ Đại Ly Đế Triều đều hận đi, giọng nói lạnh lùng vang lên trong lòng:

- Tiêu Phàm, cho dù ngươi có thể thông qua khảo hạch thì thế nào, ta đã đánh tiếng với Giang Trường Thanh, sau khi tiến vào Vô Song Thánh Thành, cũng chỉ có một con đường chết.

Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy.

Lần này mặc dù chỉ tuyển hơn năm mươi người, nhưng mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, thông qua khảo hạch tất nhiên dễ dàng.

Giang Trưởng Lão liếc mắt nhìn vị trí Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo, thầm nghĩ trong lòng: - Đến Sở Thiên Hương cũng dám đắc tội, các ngươi thật đúng là tự tìm cái chết.

Bên trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện, trong thế giới hắc ám, quanh thân Tiêu Phàm phát ra từng đợt từng đợt Hồn Lực dao động, mà từng đợt Hồn Lực dao động, lại ngăn cản lực lượng hắc ám ở bên ngoài.

Tiêu Phàm thu hồi Phệ Hồn Huyết Tàm, khóe miệng hiện lên tiếu dung, bây giờ hắn, dù không cần Phệ Hồn Huyết Tàm, hắn cũng có thể ngăn cản Hồn Lực xói mòn.

- Không hổ là Bất Hủ Ý Chí, lĩnh ngộ trọn vẹn Nhất Trọng liền có thể sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không dứt.

Tiêu Phàm cảm thụ được sự biến hóa của bản thân, lộ ra vẻ hài lòng.

Hiện tại hắn đã có thể tùy thời đột phá Chiến Đế cảnh.

Nhưng mà rất nhanh Tiêu Phàm liền bình tĩnh lại, hắn đứng dậy, cảm nhận hắc ám bốn phía xung quanh, không gian yên tĩnh lộ ra sự đáng sợ cô tịch.

Hắn rất ngạc nhiên một vấn đề, nơi này rốt cuộc là chân thực hay là Huyễn Cảnh, nếu như là chân thực, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.

Nhưng nếu là Huyễn Cảnh, sau khi rời khỏi, Bất Hủ Ý Chí hắn lĩnh ngộ được, năng lượng hắc ám hấp thu được liền hóa thành hư không.

Nhìn bạch sắc ngọc phiến trong lòng bàn tay, Tiêu Phàm trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn:

- Cho dù triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn sẽ gặp nguy hiểm, mình cũng có thể nhờ phiếm bạch sắc ngọc phiến rời khỏi không gian này, hơn nữa triệu hồi U Linh Chiến Hồn, không chỉ có có thể chứng minh có phải là Huyễn Cảnh hay không, có lẽ còn có thể phát hiện ra nguyên nhân trước đó tử vong của mình.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm thần sắc khẽ động, U Linh Chiến Hồn bỗng nhiên xuất hiện, ngay lúc đó, ngón tay hắn nắm lấy bạch sắc ngọc phiến, chuẩn bị tốt tất cả.
Bình Luận (0)
Comment