Vô Thượng Sát Thần

Chương 764

- A...

Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, rùng mình.

Vừa rồi nếu như không phải hắn trốn nhanh thì đã bị sức mạnh phát ra từ vách đá kia giết chết, nghĩ vậy, Tiêu Phàm khó mà bình tĩnh được.

Hắn bây giờ có thể tùy ý chém giết Chiến Đế hậu kỳ, cực kì tin tưởng vào thực lực của bản thân, nhưng hắn không nghĩ tới, trong không gian hác ám này lại có sức mạnh có thể uy hiếp tính mạng của hắn.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vách đá hắc sắc, Hồn Văn Đồ vận chuyển, quang mang đại thịnh, một bóng đen từ trong đó nháy mắt bay ra.

Nhưng ánh mắt Tiêu Phàm lại tập trung vào mấy bóng đen khác, những bóng đen kia, đều là do hắn vừa mới kích hoạt Hồn Văn tạo ra.

Nhưng giờ phút này, rất nhiều bóng đen bao vây hắn ở giữa, một loại khí tức âm trầm tập trung vào hắn, tựa như chỉ cần hắn khẽ động, liền lập tức xuất thủ.

Tiêu Phàm cảm giác rất nặng nề, những đường vân này, xem ra không chỉ đơn giản dùng để thức tỉnh Chiến Hồn, nó còn ẩn chứa nguy cơ đáng sợ.

Ngón tay Tiêu Phàm nắm chặt bạch sắc ngọc phiến, một kích vừa rồi, khiến hắn cảm nhận được sự khủng bố của sự công kích của đám bóng đen này, một bóng đen đã có thể khiến hắn bị thương nhẹ.

Nếu như bị bảy tám bóng đen này vây công, hắn sao có thể ngăn cản được.

Khẽ chuyển ý nghĩ, Tiêu Phàm triệu hoán U Linh Chiến Hồn về, nhưng mà U Linh Chiến Hồn vẫn bất vi sở động, không được, nói cho đúng, thật giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó cuốn lại.

Thứ có thể giam cầm Chiến Hồn? Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, bây giờ hắn muốn rời đi, cũng chỉ có cách trước hết giải quyết hết đám bóng đen này.

Tiêu Phàm trong đầu lóe lên một vài suy nghĩ, thầm nói:

- Sát Phạt Chi Kiếm mặc dù nhanh, nhưng chỉ có thể giết chết một bóng đen, sức mạnh của Kiếm Chi Luật Động không đủ để chém giết bọn chúng...

- Điểm Thương!

Một lúc lâu sau, Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một vòng quang mang sắc bén, lưu quang lóe lên, trong tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện Tu La Kiếm, Tu La Kiếm rút ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí bàng bạc phá rách chân trời bắn ra, đánh tan hắc ám, xông thẳng về phía xa.

- Phập phập phập ~

Ngay sau đó, vô số tiếng xé gió vang lên, mấy bóng đen tựa như tia chớp phóng ra, đánh về phía tia sét kia.

Một kiếm này tốc độ vô cùng nhanh, cũng chỉ có Tiêu Phàm mới có thể thi triển ra một kiếm nhanh như vậy, nếu đổi lại là người khác đoán chừng còn chưa kịp xuất kiếm đã bị mấy cái bóng đen chém chết.

Lúc này, một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy mấy vệt kiếm khí chớp lóe nổ tung trong không trung, hóa thành vô số kiếm khí xé rách hư không, mấy bóng đen kia bị kiếm khí xuyên thủng.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm biến mất, từng đạo Sát Phạt Chi Kiếm bắn ra, bắn về phía mấy bóng đen kia.

Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm gần như hoàn thành trong vòng nháy mắt, mấy bóng đen bị hắn chém giết, thần kinh căng cứng của Tiêu Phàm cũng được buông lỏng.

Về phần đường vân kia, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể mặc kệ, với năng lực hiện tại của hắn quả thực không có khả năng hủy diệt.

Sau đó, hắn hóa thành một vệt sáng, bay về phía xa, U Linh Chiến Hồn đang ra sức giãy dụa nhưng bị một sức mạnh kéo lại.

Thình thịch ~

Hắn tới càng gần, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, Tiêu Phàm cũng càng ngày càng căng thẳng, trước đó hắn nghe thấy tiếng tim đập cũng không phải là ảo giác.

Lúc hắn tới gần, con ngươi Tiêu Phàm bỗng nhiên co rụt lại, cách đó không xa, U Linh Chiến Hồn bị khóa chặt trên một vách đá, một bóng đen đáng sợ, đang giương nanh múa vuốt, vây lấy U Linh Chiến Hồn không ngừng kéo lại.

- Đây là quái vật gì?

Tiêu Phàm nheo mắt lại, Hồn Lực trong nháy mắt bao phủ bóng đen kia, khiến hắn kinh ngạc là thứ đó vậy mà là quái vậy ngưng tụ từ Hồn Lực.

Chẳng lẽ là một Chiến Hồn? Trong đầu Tiêu Phàm lóe lên một suy nghĩ hoang đường, lần đầu tiên hắn thấy thứ được ngưng tụ từ Hồn Lực có thể đánh ngang với U Linh Chiến Hồn.

Chỉ là khi ánh mắt của hắn quét về phía vách đá bên kia, điều khiến hắn ngạc nhiên là, đường vân trên vách đá đang không ngừng lưu chuyển, còn tỏa ra khí đen.

Tiêu Phàm có thể cảm ứng được, U Linh Chiến Hồn giống như là một thể với bóng đen kia, tựa như vốn dĩ thuộc về đường vân này vậy.

- Đường vân là vật chết, sao có thể có sự sống được?

Tiêu Phàm kinh ngạc nói, sau đó rất nhanh phản ứng lại, nói:

- Không đúng, nhịp tim kia không phải của bóng đen này.

- Xoẹt xoẹt!

Đột nhiên, một tia chớp đỏ ngòm đáng sợ bắn ra từ trong vách đá, màu đỏ vô cùng yêu dị, khiến Tiêu Phàm cảm thấy mắt đau nhói.

Nhưng mà nhìn lại, Tiêu Phàm nhìn thấy một trái tim lớn màu đỏ, trái tim đang không ngừng nảy lên, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của nó.

Xung quanh chỗ trái tim, có vô số đường vân bao quanh, giống như huyết mạch của nó, nối liền toàn bộ không gian tối tăm.

- Trái tim? Mẹ nó, ta không phải đang ở trong thân thể của một con quái vật nào đó chứ?

Tiêu Phàm hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê rần.

Đạo huyết quang kia bay rất nhanh, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó lại có vô số huyết quang bắn ra từ trong vách đá kia, muốn đuổi giết Tiêu Phàm.

- Muốn giết ta?

Ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo, trong mắt xoẹt qua ý cười trào phúng, sau đó chân đạp kiếm, tránh khỏi vô số kiếm khí kia, xông thẳng về phía vách đá.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm thực sự tức giận rồi, một thứ vật chết mà thôi cũng muốn giết mình sao?

Phập! Một tiếng vang giòn, Tu La Kiếm mang theo một mảnh huyết quang, đâm vào bên trong vách đá, khiến Tiêu Phàm kinh ngạc là vách đá kia cũng chỉ là giả, bị Tu La Kiếm trong nháy mắt phá vỡ, căn bản không ngăn cản được sự sắc bén của Tu La Kiếm.

Một đạo máu tươi bắn ra, bắn vào mặt Tiêu Phàm.

- Kiếm Chi Luật Động.

Tiêu Phàm không muốn buông tha trái tim huyết sắc kia, Bất Hủ Ý Chí dung nhập bên trong kiếm khí, lan tràn ra khắp nơi.

- A a a ~

Bóng đen bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ đang gào thét, giống như bị mất đi sức mạnh nguồn vậy, điên cuồng tràn vào trong U Linh Chiến Hồn.

Nhưng ánh mắt Tiêu Phàm lại bị chỗ trái tim huyết sắc hấp dẫn, Bất Hủ kiếm khí bắn vào, đường vân bên trong trái tim huyết sắc cũng trở lên rõ ràng.

Nhưng mà, khiến Tiêu Phàm kinh ngạc là, đường vân đang không ngừng khuếch tán, giống như vô số rễ cây tràn ra tứ phương, một lát sau, liền bao phủ khắp mấy trăm trượng xung quanh.

Không gian vốn dĩ tối tăm, trong nháy mắt biến thành đỏ tươi như máu, màu đỏ tươi yêu dị.

Tiêu Phàm nhìn bốn phía, hít một hơi lạnh, hắn giống như đang dạo chơi trong một hải dương huyết sắc, cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

- Ùng ục!

Lúc Tiêu Phàm cúi đầu nhìn lại, phát hiện Tu La Kiếm đang tại điên cuồng hấp thụ huyết dịch bên trong trái tim huyết sắc, chỉ trong chớp mắt Tu La Kiếm liền đỏ bừng như máu.

- Chi chi ~

Cũng đúng lúc này, Phệ Hồn Huyết Tằm bên trong Hồn Hải của Tiêu Phàm cũng có chút xáo động, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy U Linh Chiến Hồn đang điên cuồng thôn phệ bóng đen, Tiêu Phàm rốt cuộc không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp triệu hoán Phệ Hồn Huyết Tằm ra, sau đó xông thẳng vế phía trái tim huyết sắc kia.

Chỉ một thoáng sau, bốn phía nổi lên một loạt tiếng nổ của Hồn Lực, Hồn Lực bành trướng điên cuồng tràn vào trong người U Linh Chiến Hồn cùng Phệ Hồn Huyết Tàm, cuối cùng tiến vào bên trong Hồn Hải của Tiêu Phàm.

Ầm ầm!

Gần như đồng thời, không khí bỗng nhiên rung chuyển, Tiêu Phàm có chút đứng không vững, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mảnh không gian này bắt đầu bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment