Vô Thượng Sát Thần

Chương 791

Giọng nói của Tiêu Phàm vang lên, Vân Khê đột nhiên đình chỉ động tác quỳ gối, ngẩng đầu nhìn về hướng đám người, con ngươi đỏ tươi như hung thú khát máu.

Đám người trong nháy mắt bị Tiêu Phàm hấp dẫn, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc, có người lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

Công Tôn Lôi đang sỉ nhục Vân Khê vui vẻ, lúc này, đột nhiên có người đi ra quấy rầy nhã hứng của hắn, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy khó chịu.

- Ai đang nói chuyện, cút ra đây!

Công Tôn Lôi trợn mắt nhìn, nhìn về phía tiếng nói phát ra, sát khí bỗng nhiên trào ra.

Khi ánh mắt của hắn rơi xuống người Tiêu Phàm, sắc mặt Công Tôn Lôi vô cùng lạnh lẽo nói:

- Ta còn tưởng rằng là ai đây, sao thế, ngươi từ Đại Ly Đế Triều đuổi tới để chịu chết sao?

Công Tôn Lôi tất nhiên liếc mắt liền nhận ra Tiêu Phàm, một người đã cho hắn một bạt tai, cho dù hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra.

Tiêu Phàm nghe thấy lời nói của Công Tôn Lôi, không những không giận mà còn cười, nói:

- Tại hạ vừa mới đến, không nghĩ tới ở Vô Nhai Thương Hội tại Vô Song Thánh Thành mua chút đồ còn phải nhận sự sỉ nhục chui qua háng người Công Tôn gia tộc, không biết ta mua một gốc Tử Đan Tham phải chịu sự sỉ nhục như thế nào đây.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Công Tôn Lôi thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, nhưng bị hắn cưỡng ép áp chế lại, hắn sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của Tiêu Phàm, Công Tôn gia tộc ngươi lại buôn bán như vậy, về sau còn ai dám đến.

- Ngươi, không bán!

Công Tôn Lôi trực tiếp nói, coi thường nhìn Tiêu Phàm, sát khí nặng nề.

- Tại hạ mặc dù ngây thơ vô tri nhưng biết rõ, Vô Nhai Thương Hội mở cửa làm ăn, không có quy định nào nói không bán, đương nhiên, nếu như Vô Nhai Thương Hội là của Công Tôn gia tộc, vậy ta cũng không có cách nào khác.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Công Tôn Lôi thiếu chút nữa tức điên rồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Bán, há không phải chứng mịn bản thân chịu thua sao? Huống chi, tiểu tử Tiêu Phàm này nhất định muốn ngăn cản mình làm khó Vân Khê, nếu để Vân Khê có được Tử Đan Tham, về sau muốn nhục nhã hắn có thể sẽ càng khó khăn hơn.

Không bán, Vô Nhai Thương Hội không phải của mình Công Tôn gia tộc hắn, Công Tôn gia tộc tuy mạnh, nhưng chân chính làm chủ vẫn là Vô Nhai Cung, Công Tôn gia tộc trong Vô Nhai Cung cũng chỉ là chen mồm vào được mà thôi.

- Ngươi nếu có thể xuất ra 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, bán cho ngươi một gốc Tử Đan Tham thì có sao chứ?

Một lúc lâu sau, Công Tôn Lôi rốt cục nói ra một câu, trong lòng lại bù thêm một câu:

- Chỉ cần ngươi rời khỏi Vô Nhai Thương Hội, liền là lúc các ngươi phải chết! Ở Vô Song Thánh Thành này, ta có một vạn cách để giết chết ngươi.

Một cái tát kia, Công Tôn Lôi vẫn còn cảm thấy như chỉ mới đây thôi, lúc rời khỏi Ly Hỏa Đế Đô, hắn liền âm thầm thề chỉ cần Tiêu Phàm đi tới Vô Song Thánh Thành, sẽ khiến hắn hối hận khi đến đây.

- Một gốc Tử Đan Tham trị giá 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch?

Tiêu Phàm cau mày một cái, Công Tôn Lôi này khiến hắn nhịn không được nhớ tới Trương Hi gặp ở Luyện Dược Sư Công Hội ở Yến Thành.

Bình thường một gốc Tử Đan Tham cũng chỉ đáng giá ngàn vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, cũng chỉ tương đương với 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, bây giờ lại tăng gấp đôi.

- Biết rõ tên nhà quê ngươi không trả nổi 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, không lấy ra được liền cút xéo đi.

Công Tôn Lôi trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại duy trì vẻ bình tĩnh, nói:

- Không sai, 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.

Tiêu Phàm ngược lại cũng không vội, gạt đám người ra đi về phía sau, đám người khinh thường, Công Tôn Lôi cũng cười lạnh không thôi, tiểu tử này không bỏ ra được 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, liền nhận túng thiếu đi.

- Không biết một cây Tử Huyết Linh Chi cần bao nhiêu Hồn Thạch?

Đột nhiên, giọng nói của Tiêu Phàm lần nữa truyền đến, chỉ thấy Tiêu Phàm đứng ở bên cạnh một cái quầy, đánh giá một cây Linh chi Tử Huyết sắc lớn bằng bàn tay nằm ở giữa bàn.

- Cũng 20 vạn!

Công Tôn Lôi có chút kiên nhẫn nói.

- Một nửa Đoạn Long Căn này thì sao?

- 20 vạn!

...

Hai người một hỏi một đáp, thời gian nửa nén hương rất nhanh liền trôi qua, Tiêu Phàm đại khái đem một nửa số Bát Phẩm Linh Thảo trong đại sảnh đều hỏi một lần, sắc mặt Công Tôn Lôi tái nhợt, bản thân có vẻ như không phải đang làm khó Tiêu Phàm, mà là đang bị Tiêu Phàm làm khó.

Không ít người khóe miệng giật một cái, kinh ngạc nhìn xem một màn này, tại đám người nhận ra, Tiêu Phàm như một khách quen mà Công Tôn Lôi lại giống như một người hầu.

Quan trọng nhất là Công Tôn Lôi không thể tự vả mặt mình, chỉ có thể kiên trì trả lời vấn đề của Tiêu Phàm.

Nhưng mà Tiêu Phàm còn chưa có ý muốn dừng lại, lúc này Công Tôn Lôi rốt cục không chịu đựng được nữa.

- Tiêu Phàm, ngươi có dừng lại hay không, muốn mua thì mua, không mua liền cút đi!

Công Tôn Lôi phẫn nộ quát, thiếu chút nữa thì không chịu đựng được liền xuất thủ, hắn hoàn toàn quên mất việc làm khó Vân Khê, chỉ muốn giết Tiêu Phàm.

Nhưng mà, Tiêu Phàm vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên chỉ một gốc hình đám mây bên trong hộp thủy tinh, bên trên mọc ra ba cái phiến lá bạch sắc nói:

- Cái Chu Túy Vân Tiên Thảo này bao nhiêu Hồn Thạch?

- 20 vạn!

Công Tôn Lôi không cần nghĩ ngợi nói ra.

- Thực chỉ sự chỉ cần 20 vạn? Ngươi sẽ không trêu chọc ta chứ?

Tiêu Phàm lại hỏi.

- Ta nói là 20 vạn chính là 20 vạn, Vô Nhai Thương Hội nói một không hai, há sẽ lừa ngươi!

Công Tôn Lôi hận không thể một cái tát chết Tiêu Phàm.

- Đây là 20 vạn, giúp ta gói lại cái này.

Tiêu Phàm rốt cục thay đổi giọng điệu, đưa tay vung lên, vô số Cực Phẩm Hồn Thạch rơi xuống, lấp đầy quầy hàng.

- Một gốc Cửu Phẩm Túy Vân Tiên Thảo vậy mà chỉ cần 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch?

Đám người đột nhiên có người hô lên, trong giọng nói đều là vẻ chấn động.

Rất nhanh, Công Tôn Lôi cũng kịp phản ứng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, phẫn nộ quát:

- Tiêu Phàm, ngươi cố ý trêu chọc ta?!

Tiêu Phàm vẫn luôn hỏi giá Bát Phẩm Linh Thảo, hắn không muốn để cho Tiêu Phàm lợi dụng sơ hở, cho nên câu trả lời đều là 20 vạn, nhưng nào có ngờ, Tiêu Phàm vậy mà sẽ đột nhiên hỏi giá một gốc Cửu Phẩm Túy Vân Tiên Thảo.

Cửu Phẩm Túy Vân Tiên Thảo, ít nhất cũng phải 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, chẳng lẽ cứ như vậy bị bản thân dùng 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch bán đi?

Nếu quả thật bán cho Tiêu Phàm, vậy giá chênh lệch há không phải muốn mình tự bù vào sao?

30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đấy, cho dù là Công Tôn Lôi hắn, trong thời gian ngắn cũng không bỏ ra được.

Nhưng mà hắn lại không dám không bán, trước đó hắn đã nói là nói một không nói hai, bây giờ nếu đổi ý, há không phải tự vả vào miệng mình sao, cái bồ hòn này, bản thân hắn phải tự ngậm rồi.

- Ngươi không bán cũng không sao cả, dù sao Vô Nhai Thương Hội cũng không phải của một mình Công Tôn gia tộc ngươi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh.

- 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đem Túy Vân Tiên Thảo cho hắn!

Công Tôn Lôi khẽ cắn môi, sát khí lộ ra, không thèm mảy may che giấu.

- Vậy thì cảm ơn.

Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói.

Lúc này, người của Vô Nhai Thương Hội liền đem Túy Vân Tiên Thảo đựng vào trong một cái hộp ngọc đưa đến trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm quét mắt một vòng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Hắn sở dĩ làm như vậy, chính là vì dùng giá thấp để mua Chu Túy Vân Tiên Thảo này, dù sao Cực Phẩm Hồn Thạch trên người hắn cũng không nhiều.

Nhìn thấy trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ đắc ý, Công Tôn Lôi nhe răng trợn mắt, hận không thể đem rút xương lột da uống máu Tiêu Phàm.

Đám người thì một mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này, vậy mà chỉ dùng 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch liền mua được một gốc Cửu Phẩm Linh Thảo, hắn đây mẹ nó cũng quá hung ác đi.

- Đáng tiếc, Vô Nhai Thương Hội không có Tử Vận Long Hoàng Tham.

Trong lòng Tiêu Phàm thở dài một hơi.

- Tiêu Phàm, có bản lĩnh, ngươi liền mua cả Tử Đan Tham đi!

Công Tôn Lôi không có ý định cứ như vậy buông tha cho Tiêu Phàm.

- Ta chỉ là hỏi một chút thôi, không muốn mua!

Tiêu Phàm nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Công Tôn Lôi, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Vô Nhai Thương Hội đến hỏi giá cũng không được sao?

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment