Vô Thượng Sát Thần

Chương 793

Ầm ầm ~ Ầm ầm ~

Mười tu sĩ bao gồm cả hai Chiến Đế cảnh sơ kỳ đột nhiên ngừng thân hình, toàn thân cảm giác như nhũn ra, sau đó trong nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.

- Ngươi làm gì với chúng ta?

Hắc y nhân Chiến Đế cảnh sơ kỳ kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, tu vi càng mạnh, hắn càng trân quý sinh mệnh.

- Làm cái gì? Ngươi hỏi ta làm gì các ngươi? Nói cho các ngươi biết, ta là một Luyện Dược Sư, các ngươi còn không tin.

Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, chậm rãi đi về hướng mười hắc y nhân.

Sắc mặt của mười người vô cùng hoảng sợ, không ngừng bò về đằng sau.

Vân Khê cũng rất kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn không ngờ tới Tiêu Phàm vậy mà không cần xuất thủ liền giải quyết xong mười người.

Chẳng lẽ Luyện Dược Chi Thuật của hắn thực sự cao minh như vậy?

Đưa tay vung lên, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra, xẹt qua cổ đám người, Tiêu Phàm lười nói nhảm với bọn họ, đối với người muốn giết chính mình, hắn chưa bao giờ hạ thủ lưu tình.

Ngay tại lúc đó, từng chiếc Hồn Giới bay lên, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Phàm.

- Đi thôi.

Giọng nói của Tiêu Phàm vang lên lần nữa, đem Vân Khê đang thất thần kéo trở lại, Vân Khê chấn kinh nhìn Tiêu Phàm, giết mười người, Tiêu Phàm lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ chấn động.

Vân Khê hít sâu một cái, mang theo Tiêu Phàm biến mất trong ngõ hẻm, một lát sau, trong ngõ nhỏ lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh, Công Tôn Lôi cũng ở trong đó.

Nhìn đống thi thể trên mặt đất, sắc mặt Công Tôn Lôi tái nhợt, nghiến răng kèn kẹt.

- Thiếu gia, bọn họ sau khi trúng độc, bị một kiếm cắt ngang yết hầu mà chết.

Một hắc y nhân trở lại cung kính nói với Công Tôn Lôi.

- Tiêu Phàm, Vân Khê, các ngươi đều phải chết! Đi tìm bọn chúng cho ta.

Công Tôn Lôi phất tay áo, phẫn hận rời đi.

Mấy hắc y nhân nhìn nhau, sau đó quỷ dị biến mất tại chỗ.

Tiêu Phàm dưới sự chỉ dẫn của Vân Khê, đi một lúc lâu, lần nữa trở lại một khách sạn gần Vô Nhai Thương Hội.

Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi trầm ngâm nói:

- Với tình cảm yêu mến của Vân Khê dành cho muội muội của hắn, tất nhiên sẽ không đưa muội muội đến một nơi rất xa, nếu như Công Tôn Lôi có thể nghĩ ra điểm này, cũng không cần phiền toái như vậy.

Sau đó hai người ở bên ngoài khách sạn chờ một lúc lâu, đợi đến khi màn đêm buông xuống, Vân Khê mới hành động, mang theo Tiêu Phàm phi tường đi vào, lộn một cái trên không trung, cuối cùng nhảy vào trong một gian nhã viện.

Đi đến trước cửa phòng, Vân Khê đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ!

- Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khẽ gật gật đầu, không biết Vân Khê hỏi việc này có ý gì.

- Tiêu huynh, ngươi thực sự là một Luyện Dược Sư?

Ánh mắt Vân Khê sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, mang theo một tia chờ mong, vừa rồi Tiêu Phàm ra tay cũng khiến Vân Khê chấn động.

Có thể lặng yên không phát ra một tiếng động độc chết Chiến Đế cảnh, việc này không phải người bình thường có thể làm được.

- Nói cho đúng, ta là một bác sĩ.

Tiêu Phàm gật đầu, so với luyện dược, hắn am hiểu y thuật cứu người hơn.

- Bác sĩ?

Vẻ mặt Vân Khê vô cùng nghi hoặc, không biết bác sĩ là gì, nhưng mà vẫn tin tưởng Tiêu Phàm không có ác ý gì đối với bản thân, vội vàng nói: - Ngươi có thể chữa khỏi bệnh của muội muội ta?

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Ta ngay cả lệnh muội cũng chưa từng thấy, căn bản không biết nàng bị bệnh gì, làm sao có thể cam đoan chữa khỏi được cho nàng chứ?

- Mời vào!

Vân Khê phản ứng kịp thời, đẩy cửa phòng ra đi vào, Tiêu Phàm theo sát phía sau.

Ánh mắt quét qua, tất cả những thứ trong phòng đều không lọt khỏi mắt hắn, một người mặc quần dài trắng, dáng người gầy gò in vào trong tầm mắt Tiêu Phàm.

Đó là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, so với Tiêu Phàm còn nhỏ hơn hai ba tuổi, trên mặt không chút huyết sắc, lộ ra một loại trắng bệch của bệnh trạng, tình hình có chút giống Vân Khê, chỉ là ánh mắt lại vô cùng thanh minh.

- Ca ca, ngươi trở về!

Nhìn thấy Vân Khê xuất hiện, thiếu nữ trên mặt lộ ra tiếu dung xán lạn, sau đó ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Tiêu Phàm:

- Ca ca, vị này là?

Thiếu nữ này hiển nhiên chính là muội muội của Vân Khê, nàng rất ít khi thấy ca ca của mình mang người lạ đến, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Tiêu huynh, đây là xá muội Vân Phán Nhi, Tiểu Muội, đây là Tiêu Phàm, muội có thể gọi là Tiêu đại ca.

Vân Khê yêu chiều sờ sờ đầu Vân Phán Nhi.

- Tiêu đại ca.

Vân Phán Nhi nhu thuận gật đầu gọi.

Nhưng mà Tiêu Phàm lại tựa như không nghe thấy vậy, mắt hắn nhìn chằm chằm Vân Phán Nhi, một tia Hồn Lực yên lặng tỏa ra, bao phủ Vân Phán Nhi.

Vân Phán Nhi thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ không thích, vội vàng trốn ra sau lưng Vân Khê, vẻ mặt chán ghét nhìn Tiêu Phàm, Vân Khê cũng cau mày một cái, thiếu chút nữa thì ra tay đánh.

Chỉ là nể tình một nửa gốc Tử Đan Tham kia, hắn mới nhịn xuống lửa giận trong lòng.

Sau một khắc, Tiêu Phàm giống như bị điện giật, Hồn Lực vội vàng rút lui, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hô lên:

- Huyền Âm Tuyệt Mạch!

Nghe được mấy chữ Huyền Âm Tuyệt Mạch, Vân Khê cùng Vân Phán Nhi không biết là gì, nhưng Vân Khê tốt xấu gì cũng từng là cường giả Chiến Đế cảnh, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, kích động nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiêu huynh, ngươi biết rõ bệnh của muội muội ta là gì?

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm trọng gật đầu, nói:

- Huyền Âm Tuyệt Mạch, vừa ra đời thì sẽ hấp thu sức sống của mẫu thể, nếu như ta đoán không sai, mẫu thân của các ngươi lúc Vân Phán Nhi vừa ra đời liền qua đời.

Nếu như không phải Vân Khê biết Tiêu Phàm đến từ Đại Ly Đế Triều, chắc chắn sẽ nói Tiêu Phàm từng điều tra hắn.

- Tiêu huynh, có cách nào chữa không?

Vân Khê thiếu chút nữa thì quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng kích động.

Từng ấy năm Tiêu Phàm là người đầu tiên nói ra được bệnh tình của Vân Phán Nhi, những Luyện Dược Sư khác chỉ biết là Vân Phán Nhi huyết khí không đủ, cần dùng linh dược bổ sung huyết khí để duy trì sinh mệnh.

- Ta không có cách nào cả.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, Huyền Âm Tuyệt Mạch này là loại bênh khó chữa nhất mà hắn từng gặp, đến bệnh nan y cũng không bằng.

Sở dĩ gọi là tuyệt mạch, là bởi vì nó gần như không thể chữa trị, có thể sống đến hiện tại đã coi như là kỳ tích.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Vân Khê sắc mặt xụ xuống, Vân Phán Nhi ở bên cạnh lại an ủi:

- Ca ca yên tâm, Phán Nhi không có việc gì, có thể sống chừng ấy năm, Phán Nhi đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, Phán Nhi chỉ hy vọng, ca ca có thể sống tốt là được.

Hai mắt Vân Khê đỏ bừng, toàn thân run rẩy kịch liệt, nhưng mà lúc này, Tiêu Phàm giọng nói lại tiếp tục vang lên:

- Bây giờ không có cách, không có nghĩa là sau này cũng không có, Vân Phán Nhi, mạo muội hỏi một câu, ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?

- Gần mười sáu tuổi.

Vân Phán Nhi khó hiểu nhìn Tiêu Phàm, nàng biết bản thân hiểu lầm Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng.

- Còn bao nhiêu lâu?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt nói.

- Còn nửa năm nữa, sao vậy?

Vân Phán Nhi nghi hoặc nói, Vân Khê ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ chữa bệnh này còn có liên quan đến tuổi tác?

- Nếu như còn nửa năm nữa, vậy bệnh của ngươi ta có thể chữa khỏi.

Tiêu Phàm cười nói, chỉ là tiếu dung rất miễn cưỡng, sau đó lại nhìn về phía Vân Khê:

- Vân huynh, ngươi đi theo ta, ta cần ngươi đi kiếm cho ta chút đồ vật.

- Được.

Vân Khê không chút do dự gật đầu nói.

- Tiêu đại ca, huynh không cần tránh mặt ta, có gì huynh cứ nói ở đây đi, Phán Nhi biết rõ tình trạng của bản thân.

Vân Phán Nhi trên mặt tràn đầy tiếu dung, tiếu dung không hề giả dối chút nào, cười vô cùng xán lạn.

Tiêu Phàm thầm than, Vân Phán Nhi này cũng là một người thông tuệ.

- Tiêu huynh, ngươi?

Vân Khê sao có thể không hiểu ý, Tiêu Phàm đang an ủi Vân Phán Nhi mà thôi, hắn căn bản không có biện pháp chữa khỏi cho Vân Phán Nhi.

- Hiện tại ta quả thực không thể trị được Huyền Âm Tuyệt Mạch của Vân Phán Nhi.

Tiêu Phàm thở dài gật đầu nói, lập tức xoay qua:

- Nhưng mà với bệnh của ngươi, ta lại có tám phần nắm chắc.

- Bệnh của ta?

Ánh mắt Vân Khê hơi thay đổi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment