Vô Thượng Sát Thần

Chương 796

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng, Tiêu Phàm sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cười nhìn về phía Vân Khê, khuôn mặt Vân Khê lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

Nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn vẫn luôn là bí mật lớn nhất của hắn, dù là Vân Phán Nhi người thân cận với hắn nhất cũng không biết.

Bây giờ bí mật này lại bị Tiêu Phàm tuỳ tiện nói ra, Vân Khê sao có thể bình tĩnh nổi?

- Tiêu đại ca, ngươi thật có thể chữa khỏi bệnh của ca ca?

Thật lâu sau, Vân Phán Nhi phá vỡ sự yên lặng, nhiệt tình nhìn Tiêu Phàm.

Vốn dĩ trong lòng nàng rất lo lắng, mặc dù Vân Phán Nhi là Huyền Âm Tuyệt Mạch, nhưng mà nàng cũng biết rõ Chiến Hồn bị thương cùng với Song Sinh Chiến Hồn đại biểu cho cái gì.

Một khi Chiến Hồn thụ thương, đừng nói tiếp tục đột phá, cho dù muốn duy trì tu vi vốn có cũng rất khó khăn.

Mà người nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, tương đương với nắm giữ hai lần cơ hội tu luyện, một Chiến Hồn bị thương, hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện.

Tiêu Phàm nghe vậy, nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Vân Khê, nói:

- Mấu chốt là hắn không tin ta.

Sắc mặt Vân Khê âm tình bất định, đột nhiên sang sảng cười một tiếng, nói:

- Ta tin tưởng ngươi!

- A? Vì cái gì.

Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn, hắn thấy Vân Khê là một người cẩn thận từng li từng tý như thế, điều này có thể nhìn ra từ việc hắn sắp xếp cho Vân Phán Nhi, hắn sẽ không tùy tiện tin bất cứ ai.

Nhưng mà, Vân Khê lại hai lần nói tin tưởng mình, Tiêu Phàm không cho rằng Vân Khê coi mình là một người tốt, cái thế giới này khắp nơi đều là tàn khốc cùng vô tình.

- Là do ta suy nghĩ nhiều, ngươi vừa mới vào Vô Song Thánh Thành, hẳn chưa từng nghe nói đến ta, càng không thể nào cố ý tìm hiểu tin tức của ta.

Vân Khê hít sâu một cái nói.

Đúng lúc này, lại nói:

- Mặt khác, ta bây giờ chỉ là một tu sĩ Chiến Tông cảnh, mặc dù ngươi đi theo ta không cần lý do, nhưng trên người ta cũng không có thứ gì ngươi muốn, đối với ngươi mà nói thứ có giá trị duy nhất của ta có lẽ chính là cái mạng này.

Nếu như ta có thể khôi phục tu vi, đối với ngươi ít nhiều cũng có chút lợi ích, nhưng mà cứu ta, cái giá phải trả sẽ đắt hơn nhiều so với lôi kéo Chiến Đế cảnh khác.

Vân Khê nói một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, giống như muốn nhìn thấy suy nghĩ trong nội tâm Tiêu Phàm.

Không thể không nói, Vân Khê nghĩ rất toàn diện, đến Tiêu Phàm cũng không thể không bội phục, nhưng mà Tiêu Phàm lại cười rộ lên.

- Ngươi cười cái gì?

Vân Khê cau mày một cái, tức giận nói.

- Nếu như ta nói, ta sở dĩ muốn cứu ngươi, chỉ là vì thấy ngươi thuận mắt, ngươi có tin không?

Tiêu Phàm cười nói.

Vân Khê trong lòng co rút lại, chẳng lẽ thực sự là bản thân suy nghĩ quá nhiều? chắc cũng chỉ là bởi vì có cùng cừu nhân với mình mới cứu thôi sao.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh kia của Tiêu Phàm, Vân Khê biết rõ Tiêu Phàm không nói dối, chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Khê dâng lên một loại cảm giác khâm phục đối với Tiêu Phàm.

- Ta tin tưởng ngươi.

Vân Khê gật đầu.

- Nếu như nói ta có mục đích, vậy chính là do ta mới đến đây muốn một người dẫn đường hiểu rõ về Thánh Thành thôi.

Tiêu Phàm cười cười nói.

- Ca ca, chúng ta gặp được quý nhân.

Trên mặt Vân Phán Nhi cũng lộ ra nụ cười xán lạn.

- Xin lỗi, là ta nghĩ quá nhiều.

Vân Khê thi lễ với Tiêu Phàm, hắn phát hiện, bản thân hoàn toàn không nhìn thấu được Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm phất phất tay, đề phòng người xa lạ cũng là nhân chi thường tình, huống chi bản thân đột nhiên tới cửa nói muốn chữa bệnh cho bọn họ, ai mà tin được chứ?

Vân Khê có thể tin tưởng hắn, đã coi như là rất hiếm có rồi.

Tiêu Phàm đột nhiên nghiêm mặt lại, nói:

- Kỳ thật cứu ngươi, không cần phiền toái như vậy, chỉ cần thúc đẩy Cửu Phẩm Tiệt Hồn Kiếm kia của ngươi thức tỉnh là được, về phần Bát Phẩm Trảm Hồn Kiếm Chiến Hồn, ta đây cũng bất lực.

Nghe vậy, Vân Khê đột nhiên khom người nói:

- Vân Khê chỉ cầu công tử giúp đỡ có thể tiếp tục tu luyện, không có nguyện vọng nào khác!

- Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là công tử.

Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vân Khê dậy nói.

- Vân Khê nói lời giữ lời, từ lúc công tử đem một nửa Tử Đan Tham kia cho ta, cái mạng của ta đây chính là của công tử.

Vân Khê thẳng thắn nói, Vân Phán Nhi kinh ngạc nhìn Vân Khê.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải chuyển đổi đề tài, nói:

- Ngươi có biết Thánh Thành có chỗ nào vắng vẻ một chút không, tốt nhất là hoang sơn dã lĩnh, nhưng không quá xa, Chiến Hồn của ngươi thức tỉnh sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, dễ dàng khiến cho người ta để ý, đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy người khác biết rõ cũng không sao cả, thì ở chỗ này cũng được.

- Chỗ vắng vẻ?

Vân Khê cau mày một cái, nhất thời không nghĩ ra chỗ nào, nhưng hắn vẫn quyết định chọn một nơi vắng vẻ, đạo lý cây cao sẽ phải chịu gió lớn hắn hiểu rất rõ.

- Ca ca, cách nơi này không xa, không phải có một dãy núi Bàn Long Sơn Mạch hay sao?

Vân Phán Nhi đột nhiên mở miệng nói.

- Đúng, công tử, chọn Bàn Long Sơn Mạch đi.

Vân Khê mắt sáng lên.

Tiêu Phàm mặc dù không biết cái gì là Bàn Long Sơn Mạch, nhưng có Vân Khê dẫn đường,chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, ba người liền đi tới một chỗ núi rừng hoang vu.

Núi rừng rộng lớn bát ngát, nhìn không thấy điểm cuối, bây giờ đã là ban đêm, tựa như một con hung thú to lớn đang nằm dài ở đây, tản ra một loại khí thế đáng sợ.

- Công tử, dãy núi này chính là Bàn Long Sơn Mạch, nghe đồn đã từng có Chân Long nằm ở đây nên mới đặt tên như vậy, từ trên cao nhìn xuống, trong dãy núi có một con sông ngoằn ngoèo kéo dài mấy ngàn dặm, giống hệt như Chân Long đang nằm, tên là Bàn Long Giang, dãy núi này cũng vì vậy mà gọi là Bàn Long Sơn Mạch.

Vân Khê giải thích.

Tiêu Phàm gật đầu, vừa rồi hắn liền phát hiện ra, mặc dù là ban đêm, nhưng quan sát phía dưới, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một dòng sông rộng lớn.

- Không chỉ đây, cái trong Bàn Long Giang rất ngon, đến giữa hè sẽ có không ít tu sĩ thả câu ở chỗ này, đáng tiếc bây giờ là cuối mùa thu.

Vân Phán Nhi lại bổ sung một câu.

- Trước cứ chữa khỏi cho ngươi rồi nói.

Tiêu Phàm dừng lại trong một cái sơn cốc yên tĩnh, đối với những thứ này Tiêu Phàm không cảm thấy hứng thú cho lắm, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là đươc gặp Tiểu Ma Nữ.

Nếu như nói cứu Vân Khê không có chút mục đích nào thì không phải, Đúng như lời Tiêu Phàm nói, hắn hoàn toàn không biết gì cả về Vô Song Thánh Thành, thiếu một người dẫn đường, có Vân Khê chỉ dẫn, muốn tìm Tiểu Ma Nữ tất nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.

- Ở chỗ này đi, không cần chuẩn bị gì sao?

Vân Khê nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

- Không cần!

Tiêu Phàm gật đầu, ra hiệu Vân Phán Nhi đi xa một chút, thầm nghĩ trong lòng:

- Vấn đề của Vân Khê, có thể nói dễ dàng hơn Hướng Vinh rất nhiều, chỉ cần dùng Hồn Lực kích thích một cái, Tiệt Hồn Kiếm liền có thể tự động thức tỉnh, cho dù là những Luyện Dược Sư cũng có thể dễ dàng làm được.

- Tận lực thả hai cái Chiến Hồn ra.

Tiêu Phàm nói.

Vân Khê mặc dù không hiểu, nhưng vẫn là không chút do dự triệu hồi ra hai đạo quang ảnh, một hắc, một bạch, hắc sắc chính là Bát Phẩm Trảm Hồn Kiếm, mà bạch sắc chính là Cửu Phẩm Tiệt Hồn Kiếm.

Xa xa nhìn lại, hắc sắc Trảm Hồn Kiếm quanh thân Hồn Lực tràn ngập, kiếm thể rời thành mảnh nhỏ, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung, mà bạch sắc Tiệt Hồn Kiếm quang mang ảm đạm, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chôn vùi.

- Thả lỏng tinh thần.

Tiêu Phàm khẽ nói, sau một khắc, một đạo kiếm chỉ bắn ra, hắc sắc Trảm Hồn Kiếm Chiến Hồn đột nhiên nổ tung, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn phóng về bốn kia, Vân Khê hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi.

Tiêu Phàm khẽ chuyển động ý nghĩ, áp chế Hồn Lực của Trảm Hồn Kiếm đang dũng mãnh lao tới Tiệt Hồn Kiếm Chiến Hồn, sau một khắc, Tiệt Hồn Kiếm đột nhiên tỏa ra quang mang hừng hừng, một đạo kiếm mang màu trắng đâm rách màn đêm đen kịt, xông thẳng lên trời.

- Tiệt Hồn Kiếm, giết chết Chiến Hồn để cho mình dùng, quả nhiên là thực.

Tiêu Phàm nhìn bạch sắc Chiến Hồn trên đỉnh đầu Vân Khê, mị mị hai mắt nói, trong bàn tay, Cực Phẩm Hồn Thạch ào ào rơi xuống bên cạnh Vân Khê.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment