Vô Thượng Sát Thần

Chương 798

- Lôi Thương Hải, cái tên này hình như ta từng nghe nói qua?

- Chẳng lẽ ngươi không biết, trên Phi Độ Chiến Thuyền, Tiêu Phàm giết một người tên Lôi Thương Lan sao? Lôi Thương Hải này chính là huynh trưởng Lôi Thương Lan. Trước đó Lôi Thương Hải còn giao thủ qua với Tiêu Phàm, chỉ là do trên Phi Độ Chiến Thuyền không tiện chiến đấu, cho nên bây giờ mới đến tìm Tiêu Phàm báo thù.

- Ta biết rồi, nghe nói Lôi Thương Hải là một trong những cường giả được Tam Đại Chuẩn Đế cho thông qua lần sơ tuyển Nam Vực Đại Bỉ này, chỉ cần hắn đột phá Chiến Đế cảnh, liền có thể trở thành đệ tử Lôi gia Vô Song Thánh Thành.

- Trở thành đệ tử Lôi gia? Haiz, lần này Tiêu Phàm gặp phiền phức rồi.

Tu sĩ Đại Ly nghe được lời của Lôi Thương Hải, hít vào ngụm khí lạnh, không ít người âm thầm lui ra phía sau mấy bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Thương Hải, sợ bị hiểu lầm.

- Tha mạng cho ta?

Nghe lời Lôi Thương Hải nói, Bàn Tử lại nhe răng cười một tiếng, tựa như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, hắn rất khó chịu bộ dáng thiên hạ đệ nhất lão tử của Lôi Thương Hải kia.

Chưa nói ngươi chỉ là Chiến Đế cảnh sơ kỳ, cho dù ngươi là Chiến Đế cảnh trung kỳ thì thế nào, Bàn gia ta không sợ.

- Vậy chắc ngươi cũng biết rõ, Tiêu Phàm là gì của ta?

Thần sắc Bàn Tử cứng lại, hai mắt đỏ lên màu máu, sát ý đáng sợ bộc phát.

- Ta mặc kệ hắn là gì của ngươi, nếu không giao Tiêu Phàm ra, ngươi phải chết, bọn hắn cũng phải chết.

Ánh mắt Lôi Thương Hải lạnh lẽo đảo qua mấy chục tu sĩ Đại Ly, tựa như đang liếc nhìn một bầy kiến hôi.

- Chết tiệt, bị ghi thù rồi.

Một vài tu sĩ Đại Ly trong lòng thầm mắng, chửi bới tổ tông mười tám đời Tiêu Phàm một lần.

Có điều cũng có vài người con ngươi vô cùng kiên định, không hề mảy may sợ hãi. Trong đó, có một thiếu nữ chiến ý lặng lẽ dâng lên, thiếu nữ không phải ai khác mà chính là Thất Dạ Cố Vũ Hề.

Nàng biết rõ, cả đời mình cũng không cách nào vượt qua Tiêu Phàm, cho nên cũng không cố chấp đuổi theo Tiêu Phàm nữa. Đến chính nàng cũng không biết, bản thân mình trở thành người ủng hộ Tiêu Phàm từ lúc nào.

- Ngươi thực sự coi mình là thiên hạ đệ nhất? Dù có là Chiến Đế, ngươi cũng được tính là cái thá gì?

Bàn Tử cũng không nhịn được nữa, chiến ý toàn thân lặng lẽ bộc phát, bước chân đạp mạnh, mặt đất bỗng nhiên chấn động.

Bộ pháp của hắn không có gì cuốn hút, nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Lôi Thương Hải, một quyền bạo tạc giận oanh mà ra, đan xen Lôi Điện Chi Lực, hung mãnh vô biên.

- Tự tìm cái chết!

Lôi Thương Hải không nghĩ đến Bàn Tử không chào hỏi mà đánh luôn. Mặc dù hắn từng nghe nói cái tên Bàn Tử, nhưng mà chẳng qua là nghe từ lúc trước, cho nên cũng không có để Bàn Tử vào mắt.

Nhìn thấy Bàn Tử một quyền đánh tới, Lôi Thương Hải bỗng nâng tay phải lên, một quyền tương tự nghênh đi lên, hư không rung động ầm ầm, Lôi Điện Chi Lực va chạm kịch liệt.

Oanh!

Hai người đan vào cùng một chỗ, từng đạo Lôi Điện bạch sắc cùng Kim Sắc giăng đầy hư không, như vô số xúc tu nhảy múa, hư không như bị cắt thành mấy mảng.

Tiếng sấm bén nhọn cực kỳ chói tai, người cách gần đó màng nhĩ có chút đau nhức.

- Các ngươi nói trận chiến này ai thắng?

- Trận này thật đúng là đoán không được, hai người Lôi Thương Hải cùng Nam Cung Tiêu Tiêu ở thời điểm sơ tuyển đều xấp xỉ kiên trì một canh giờ, đều là thiên tài số một số hai.

- Vậy cũng chưa chắc, nghe nói Lôi Thương Hải đã đột phá Chiến Đế cảnh giới, chính là một trong tam đại cao thủ thế hệ trẻ tuổi của Cửu Đại Đế Triều, Nam Cung Tiêu Tiêu nhất định không phải là đối thủ.

Động tĩnh to lớn thu hút không ít tu sĩ vây xem, nơi này ở hầu như đều là tu sĩ Cửu Đại Đế Triều, bình thường đều quen biết hai người kia, bọn hắn cũng rất chờ mong trận chiến này.

- Chỉ thế này thôi à!

Lôi Thương Hải lạnh lùng cười một tiếng, nhe răng trợn mắt nhìn Bàn Tử. Mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn xúc động muốn chửi thề, Bàn Tử còn hiếu thắng hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.

- Phải không?

Bàn Tử mị mị hai mắt, khóe miệng hơi hơi giương lên. Đột nhiên, một cỗ lực lượng cuồng bạo dũng mãnh truyền tới cánh tay phải hắn, âm thanh như sấm sét ầm ầm không dứt.

Ngay sau đó, Hồn Lực ba động trên cánh tay phải Bàn Tử tăng vọt gấp bội, cánh tay bỗng dùng sức đẩy về phía trước.

Két ~

Một thanh âm nứt xương vang lên, cánh tay phải Lôi Thương Hải vừa thu lại. Nếu như không thu hồi cánh tay để giảm đi lực trùng kích của Bàn Tử, cánh tay phải hắn tuyệt đối sẽ bị bẻ gãy.

- Tam Đại Chuẩn Đế? Xem ra cũng chỉ hữu danh vô thực thôi.

Bàn Tử thấy thế, nụ cười khóe miệng lạnh hơn, dưới chân giẫm một cái trên không, lập tức bay ngược mà ra như đạn pháo, quyền cương tản ra lực lượng vô cùng đáng sợ, nện ở trên ngực Lôi Thương Hải.

Phốc!

Lôi Thương Hải chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào không thôi, trong miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng lên, xương tay phải nổ tung, ngực đều đổ sụp xuống dưới. Có thể thấy một quyền này của Bàn Tử đáng sợ thế nào.

Nhưng mà Bàn Tử căn bản không có ý buông tha hắn. Bàn Tử thu hồi bàn tay, chân vung một chưởng, một cước giẫm ở trên ngực Lôi Thương Hải, giống như một tảng thiên thạch nhanh chóng rơi đập xuống mặt đất.

Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, một tiếng ầm vang lên, thân thể Lôi Thương Hải đập tại trên mặt đất, khiến mặt đất rung động mãnh liệt, kẽ nứt to lớn lan tràn về bốn phương tám hướng, tóe lên vô số bụi bặm.

- Cái này?

Đám người mắt trợn tròn, trong lòng bỗng nhiên rung động mạnh, đây chính là Lôi Thương Hải một trong Tam Đại Chuẩn Đế, lại bị người ta một cước giẫm thụt vào trong mặt đất.

Tất cả tu sĩ Đại Thương Đế Triều đi theo Lôi Thương Hải đều lạnh run, trong lòng bọn hắn, Lôi Thương Hải chính là thần thoại không ai có thể chiến thắng, nhưng mà hôm nay lại bị tu sĩ khác đánh bại, điều này khiến bọn hắn làm sao tiếp nhận nổi.

Đúng lúc này, thân thể Bàn Tử nhảy lên thật cao, nhẹ như yến lui về tại chỗ, thần sắc lạnh lẽo nhìn chằm chằm bụi bặm phía trước, thở gấp một ngụm.

Hồi lâu, bụi bặm chậm rãi tiêu tán, lập tức lộ ra tất cả bên trong, chỉ thấy một thân ảnh máu me khắp người, nửa quỳ trong đống phế tích, quần áo toàn thân rách nát, trên mặt còn có một dấu giày đỏ tươi. Người đó chính là Lôi Thương Hải.

- Thật là bi thảm.

Đám người thầm nghĩ, trong lòng co quắp run rẩy.

Đây đâu phải là Lôi Thương Hải vừa rồi không ai bì nổi, ngạo khí trùng thiên, bây giờ trông chẳng khác gì một chú hề nhảy nhót, chẳng lẽ cái gọi là Tam Đại Chuẩn Đế chỉ có trình độ này?

- Ngươi tài nghệ chỉ thế này, còn muốn đấu cùng Lão Tam? Ngươi còn chưa xứng để Lão Tam động thủ!

Bàn Tử mặt coi thường.

Hắn biết rõ, Tiêu Phàm đến Chiến Đế hậu kỳ còn có thể giết. Dù Lôi Thương Hải nhân vật thiên tài trong giới cùng cấp, cũng không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm.

Cho dù là bản thân Bàn Tử cũng không cho rằng mình có thể chiến thắng Tiêu Phàm, huống chi là Lôi Thương Hải?

Cái gọi là tam đại thiên tài của Cửu Đại Đế Triều, trong mắt Bàn Tử hắn cũng chỉ như vậy, huống chi là trong mắt Tiêu Phàm?

Ngươi còn chưa xứng để Lão Tam động thủ!

Nghe lời này, trên trán Lôi Thương Hải nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, mùi vị bị vũ nhục, ai cũng đều không dễ chịu, huống chi là tuyệt thế thiên tài như hắn?

- Ta muốn xé xác ngươi!

Lôi Thương Hải gào thét ra từng chữ, quanh thân đan xen Lôi Điện Chi Lực cuồn cuộn, một cỗ Hồn Lực ba động đáng sợ từ trên người hắn tản ra.

Trên đỉnh đầu hắn lơ lửng hư ảnh một chuôi Lôi Đao Kim Sắc to lớn. Kim Sắc Lôi Điện giống như xiềng xích, tàn phá bừa bãi, gào thét tại hư không.

- Bát Phẩm Chiến Hồn Tinh Lôi Đao? Dựa vào cái này còn chưa đủ!

Bàn Tử mị mị hai mắt, thần sắc rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment