Vô Thượng Sát Thần

Chương 81

Cám ơn bạn (cuongczvn) đã luôn ủng hộ truyện nhé. Hôm nay sẽ bạo 10 Chương để cảm ơn Kim Phiếu của bạn.

Kiếm Thế bá đạo mang theo một cỗ khí thế sắc bén phá không đâm tới.

- Kiếm Thế?

Con ngươi Lạc Trần co rụt không dám chính diện giao phong, hắn giẫm chân xuống đất lui về sau chừng mười mét.

Trước người Lý Tuyết Y đột nhiên xuất hiện một người một thú lạnh lùng nhìn Lạc Trần.

Sưu sưu! Vài tiếng cỏ cây va vào nhau vang lên, ba người Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử cũng đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm.

- Là các ngươi.

Lạc Trần không ngờ đám người Tiêu Phàm vẫn còn lưu lại chỗ này, ánh mắt nhìn vào Tiêu Phàm:

- Ngươi đã lĩnh ngộ Kiếm Thế?

Cũng khó trách Lạc Trần khiếp sợ như vậy, khi nãy Tiêu Phàm xuất thủ hắn cũng đã nhìn ra được cảnh giới của Tiêu Phàm chỉ là Chiến tôn sơ kỳ mà thôi, nhưng một tên Chiến Tôn sơ kỳ lại có thể lĩnh ngộ được Kiếm Thể? Việc này vô cùng kinh khủng a.

- Kiếm Thế? Lão Tam, ngươi lại lĩnh ngộ Kiếm Thế?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn vô cùng kinh ngạc bởi vì lúc trước rõ ràng Tiêu Phàm chỉ lĩnh ngộ Quyền Thế mà hiện tại lại đã lĩnh ngộ thêm Kiếm Thế?

- À, thì không cẩn thận lĩnh ngộ được.

Tiêu Phàm ngại ngùng gãi đầu một cái, nếu như đám người Lăng Phong biết hắn đã lĩnh ngộ được tất cả mọi loại thế thì chắc cả đám đều lăn đùng ra xỉu mất.

- Biến thái!

Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong và Bàn Tử thấp giọng mắng, bọn họ có cảm giác bị đả kích rất lớn trước ngộ tính của Lâm Dịch.

Lạc Trần thấy đám Tiêu Phàm không thèm để ý đến hắn thì sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong lại bị bốn tên Chiến Tôn trung kỳ bỏ qua thì làm sao không giận cho được.

- Các ngươi nếu muốn cứu nàng, có nghĩ tới sẽ chôn chung cùng nàng ta không?

Sắc mặt Lạc Trần lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, nếu như lúc trước không phải kiêng kị Lý Tử An và Lý Tuyết Y thì hắn đã giết sạch bọn người Tiêu Phàm rồi.

- Nói nhảm nhiều quá.

Lăng Phong luôn lạnh lùng cao ngạo, chỉ có lúc ở trước mặt Tiểu Ma Nữ hắn mới có bộ dáng hiền hòa dễ gần.

- Xếp hạng thứ tư trên Viện Bảng lại là loại người như ngươi sao?

Bàn Tử khá kích động, hắn từ khi đột phá Chiến Tôn cảnh thì cũng tự tin vào thực lực của mình rất nhiều.

Người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn: Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu như hắn quả là có vốn liếng để kiêu ngạo.

Thiên phú Lạc Trần mặc dù không tệ nhưng so với Lăng Phong bọn hắn thì còn kém không ít, chênh lệch giữa Thất Phẩm Chiến Hồn và Cửu Phẩm Chiến Hồn căn bản như là trời với đất.

Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, Lạc Trần cường đại hơn Lạc Phi và Địch Hàn rất nhiều nên hắn phải gấp rút tính toán kế hoạch.

- Đúng là ngại sống quá lâu rồi.

Thần sắc Lạc Trần lạnh lẽo cười ha hả, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Phàm, bản năng của hắn mách bảo tên nam tử trầm mặt không nói này so với Lăng Phong và Bàn Tử thì nguy hiểm hơn nhiều.

- Ta đúng là chán sống rồi đây.

Lăng Phong cười lạnh có mấy phần tà dị.

- Nếu đã muốn chết như thế thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Lạc Trần kiêu căng nhìn mấy người Tiêu Phàm:

- Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này thì cho dù giết các ngươi đoán chừng cũng không ai biết, thân phận đối với ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Vừa dứt lời, Lạc Trần như hổ đói đánh tới, Thất Phẩm Chiến Hồn: Tử Vân Ưng tỏa ra uy thế khiếp người.

- Cút!

Lăng Phong gầm lên một tiếng giương kiếm trong tay lên, kiếm ảnh màu trắng chập chờn, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng lấp lóe.

Tính tình của hắn đều luôn không tốt, hoặc có lẽ hắn luôn luôn cao ngạo hơn bất kỳ ai, có lẽ hắn đồng ý ở cùng với Tiêu Phàm và Bàn Tử cũng chỉ là nhìn mặt mũi của Tiểu Ma Nữ mà thôi.

- Cửu, Cửu Phẩm Chiến Hồn?

Con ngươi Lạc Trần rung động kịch liệt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong lại thỉnh thoảng đảo qua đám người Tiêu Phàm.

Khó trách nguyên một đám cao ngạo như thế, nguyên lai đều nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, một tên Lăng Phong đã như thế thì ba người còn lại thì sao đây? Còn có con kim sắc sư tử kia nữa.

Lạc Trần biết rõ mình đã đắc tội với người không thể đắc tội, trong lòng hắn âm ầm ra quyết định:

- Bằng mọi giá phải giết được bọn hắn, bằng không người chết chính là ta.

Lăng Phong làm sao không biết ý nghĩ của lạc Trần, một tiếng phốc xuy, kiếm mang màu trắng lấp lóe, Liệt Ngục Yêu Phượng gào thét tiến lên.

- Bàn Tử, ngươi công kích từ bên trái, Tiểu Ma Nữ, ngươi và Tiểu Kim áp trận cho chúng ta.

Tiêu Phàm phản ứng thập phần tấn mãnh, thực lực Lạc Trần không thể khinh thường, cho dù bọn hắn ba người cùng lên cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Bàn Tử không thèm chào hỏi liền trực tiếp triệu hồi ra Cửu Phẩm Chiến Hồn: Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, một cỗ Hồn Lực bạo tạc tản ra bốn phía làm Lạc Trần bị họa hô lên một tiếng.

Lạc Trần âm tình bất định, lấy kiến thức của hắn thì ở trong Đại Yên Vương Triều mạnh nhất cũng chỉ là Thất Phẩm Chiến Hồn mà thôi, mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện Cửu Phẩm Chiến Hồn.

Những người này rốt cục là ai? Tại sao bọn chúng lại xuất hiện bên trong Hồn Thú Sơn Mạch.

Lý Tuyết Y cũng âm tình bất định, thừa dịp đám người không chú ý liền lặng lẽ lui vào lùm cây, Tiểu Ma Nữ nhàn nhạt nhìn qua phương hướng Lý Tuyết Y biến mất có hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia khó chịu.

Mấy người mình xả thân vì nàng mà nàng lại một mình bỏ trốn.

Nhìn thấy Lăng Phong đánh tới, Lạc Trần lấy tay hóa trảo, lợi mang sắc bén lấp lóe giao phong với kiếm khí của Lăng Phong, một cỗ Hồn Lực bá đạo nổ tung bốn phía, Lăng Phong bị đẩy lui, cánh tay trái chảy xuống một dòng máu.

- Cũng chẳn lợi hại gì, đám người mang Cửu Phẩm Chiến Hồn như ngươi có chết trong tay ta cũng rất đáng.

Lạc Trần lạnh giọng nói, trên mặt xuất hiện nụ cười tàn nhẫn.

Đã cùng bọn Tiêu Phàm là địch thì không còn cách nào để thay đổi, thành tựu trong tương lại của người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn thì hắn tất nhiên rất rõ.

Nếu như lần này không giết chết bọn hắn thì lần sau gặp lại người chết chính là hắn, hiện tại chỉ có thể thần không biết quỷ không hay giết người diệt khẩu mà thôi.

- Ngươi quá đề cao bản thân rồi.

Bàn Tử như là một đầu man ngưu tiến lên, móng trâu bá đạo giống như một ngọn núi rơi xuống làm mặt đất rung rẩy.

- Liệt Không Trảo!

Lạc Trần xuất chiêu không do dự, Tử Vân Ưng gầm thét xuất ra một đôi móng vuốt màu tím chính diện giao chiến với Bàn Tử, bản thân xếp hạng thứ tư tên Viện Bản thì hắn cũng có vốn liếng để cao ngạo.

- Vô Tận Chi Kiếm.

Cũng đúng lúc này, một cỗ hàn khí từ phía sau Lạc Trần lặng yên dâng lên, một đạo kiếm khí màu vàng óng chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau Lạc Trần, Lạc Trần nổi da gà một cái, cho dù hắn tự tin thế nào cũng không dám lơ là phía sau.

Nhiều năm kinh nghiệm làm cho Lạc Trần biết một khi bị một kiếm kia đánh trúng thì còn khủng khiếp hơp cái móng trâu kia nhiều, vừa nghĩ thế thân thể Lạc Trần liền cấp tốc xoay lại, lợi trảo phá không đánh thẳng đến.

Người xuất ra một kiếm này dĩ nhiên là Tiêu Phàm, hắn đã lĩnh ngộ được Kiếm Thế thì cho dù là Tam Phẩm Chiến Kỹ uy lực cũng hơn hẳn Tứ Phẩm Chiến Kỹ.

Kiếm khí sắc bén và lợi trảo của Lạc Trần va chạm vào nhau, kiếm khí tung hoành, lợi trảo phá không, Hồn Lực phô thiên cái địa quét sạch bốn phía, thụ mộc sụp đổ ầm ầm, hai người nhao nhao lui lại.

Ầm!

Nhưng vào lúc này, Bàn Tử lại đánh một quyền vào cánh tay trái của Lạc Trần, tiếng xương gãy răn rắc vang lên, thân thể Lạc Trần bị đánh bay mấy mét lăn lộn trên mặt đất rồi mới dừng lại.

(Cứ 1 Kim Phiếu thì hôm sau sẽ up thêm 2 Chương nhé)

Cầu Kim Phiếu - Cầu Đề Cử - Cầu Like
Bình Luận (0)
Comment