Vô Thượng Sát Thần

Chương 831

- Ha ha!

Nghe được lời nói của Ngô Thánh Tri, Tiêu Phàm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, chỉ là ánh mắt hắn vô cùng lạnh lẽo, lạnh giọng nói: - Con trai của ngươi muốn giết ta, ta liền đáng chết? Thật đúng là vô cùng báo đạo!

Ngừng lại, Tiêu Phàm lập tức nâng Tu La Kiếm trong tay lên, chỉ vào Ngô Thánh Tri, cười lạnh nói:

- Ngươi nói nhảm với ta nửa ngày, không phải muốn nói với ta cái thế giới này dùng nắm đấm để nói chuyện sao? Như lời ngươi nói, con trai của ngươi yếu hơn ta, cho nên hắn liền đáng chết!

- Đi chết đi!

Ngô Thánh Tri triệt để tức giận, rốt cuộc không chịu đựng được, hóa thành một đạo tia sét đánh về phía Tiêu Phàm.

Cuồng Phong gào thét trong không trung, phong bạo cuồng mãnh vây xung quanh Tiêu Phàm, khí tức hủy diệt quét sạch xung quanh, khiến cho đám người có loại cảm giác như rớt vào hầm băng.

Lúc Ngô Thánh Tri hành động, những đầu Cuồng Phong Cự Long trong không trung cũng động, từ bốn phía lao tới, phong tỏa xung quanh, không cho Tiêu Phàm cơ hội chạy trốn.

Chỉ trong vòng nháy mắt, một kích mang tính hủy diệt đánh về phía Tiêu Phàm, Ngô Thánh Tri là một Chiến Đế đỉnh phong, một kích phẫn hận ít nhất cũng phải phế bỏ Tiêu Phàm.

Mà lúc Ngô Thánh Tri sắp tới gần Tiêu Phàm, thân thể Tiêu Phàm khẽ động, giống như gió, vô cùng lăng lệ, trực tiếp phá vỡ từng tầng sóng gió, không lùi mà tiếp tục tiến tới, chớp mắt liền đi tới trước người Ngô Thánh Tri.

Đám người thấy thế, trong lòng bỗng nhiên run lên một cái, Tiêu Phàm này muốn chết hay sao, mà muốn lấy cứng đối cứng với Ngô Thánh Tri!

Ngô Thánh Tri là Chiến Đế cảnh đỉnh phong đã lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Chi Ý Chí, dù là vừa mới đột phá Chiến Đế đỉnh phong, cũng khác biệt một trời một vực với Chiến Đế hậu kỳ!

Tứ Trọng Ý Chí, triển khai viên mãn!

Rất nhiều người lĩnh ngộ hai loại Ý Chí, dù đều là Nhất Trọng, có lẽ cũng có thể liều mạng với Chiến Đế trung kỳ, bởi vì sức mạnh của Tam Trọng trước đó cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.

Nhưng nếu lĩnh ngộ Tứ Trọng Ý Chí, vậy có thể đơn giản nghiền ép tu sĩ Chiến Đế hậu kỳ.

Ầm!

Đám người còn chưa kịp từ trong lúc kinh ngạc lấy lại tinh thần, một đạo hắc sắc lưu quang liền bị đánh bay ra, hung hăng đập vào mặt đất, mặt đất rung động mãnh liệt một cái, bụi bay đầy trời.

Đám người nhìn về hướng không trung, lại nhìn thấy Ngô Thánh Tri đang đứng lơ lửng trên không trung, thần sắc vô cùng lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, giống như đang cười Tiêu Phàm ngu muội vô tri cùng với quá cuồng vọng tự đại.

- Chiến Đế sơ kỳ đối chiến với Chiến Đế hậu kỳ có lẽ còn có chút hi vọng, dù sao, Thánh Thành Bát Tuấn cũng có thể làm được điều này, nhưng Chiến Đế sơ kỳ, thậm chí là trung kì, tuyệt đối không phải là đối thủ của Chiến Đế đỉnh phong.

- Đúng vậy, ta nghe nói, người đã lĩnh ngộ Tứ Trọng Ý Chí, sức mạnh của họ đã có thể dẫn ra sức mạnh tự nhiên, uy năng tăng lên gấp bội, dù là Chiến Đế hậu kỳ muốn vượt giai khiêu chiến cũng rất khó khăn, huống chi là Chiến Đế sơ kỳ?

- Tiểu tử này quá mức cuồng ngạo, đến Ngô Minh hắn cũng dám phế, còn có cái gì là hắn không làm được chứ?

Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Phàm có lẽ rất mạnh, thậm chí có thể so sánh với Thánh Thành Bát Tuấn, nhưng trước mặt Chiến Đế cảnh đỉnh phong vẫn còn kém rất nhiều.

Thứ này có liên quan đến sự lĩnh ngộ của Chiến Đế đỉnh phong, đó chính là sức mạnh tự nhiên của thiên địa.

Vô luận là Thế, Ý, hay là Ý Chí, cũng chỉ là một loại sức mạnh mà bản thân tu sĩ lĩnh ngộ ra mà thôi, sức mạnh của một người có mạnh hơn nữa, cũng sao có thể so với sức mạnh tự nhiên chứ?

Thiên Địa rộng lớn vô tận, dù là Chiến Thần trong truyền thuyết cũng chưa chắc dám nói biết hết về Thiên Địa, huống chi những tu sĩ Chiến Đế cảnh như bọn họ.

Sức mạnh bản thân là hữu hạn, mà sức mạnh của Thiên Địa Tự Nhiên là vô hạn, đây chính là nguyên nhân vì sao tu sĩ Chiến Đế hậu kỳ muốn vượt giai khiêu chiến Chiến Đế đỉnh phong lại khó khăn như vậy.

- Khụ khụ ~

Đám người còn chưa dứt lời, từ bên trong đám bụi kia, đột nhiên truyền đến một trận tiếng ho khan, ngay sau đó, một thân ảnh chật vật chậm rãi đi ra.

- Tiêu Phàm, hắn không chết?

Đám người kinh ngạc nhìn thân ảnh kia, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, người kia chính là Tiêu Phàm.

Một Chiến Đế sơ kỳ, tiếp nhận một kích của Chiến Đế đỉnh phong, lại còn không chết?

Cái này cũng quá dọa người đi, cho dù là tất cả những người có mặt ở đây cũng chưa bao giờ thấy, dù là Chiến Đế hậu kỳ đối chiến với Chiến Đế đỉnh phong cũng không kì lạ như vậy.

Quan trọng nhất là, Tiêu Phàm ngoại trừ y phục rách nát một chút ra, cũng không có bất kỳ điều gì khác lạ.

Nói cách khác, Tiêu Phàm cường ngạnh chống lại một kích của Ngô Thánh Tri mà lại không chết.

- Ngươi tại sao lại không sao?

Ngô Thánh Tri kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, còn kinh ngạc hơn những người khác.

Một kích vừa rồi, đừng nói Chiến Đế sơ kỳ, cho dù là Chiến Đế hậu kỳ, không chết cũng tàn phế, huống chi là một Chiến Đế sơ kỳ chứ?

Nhưng bộ dáng của Tiêu Phàm cũng không hề giống xảy ra chuyện gì.

- Bởi vì ngươi quá yếu.

Tiêu Phàm mặt coi thường, nhưng trong lòng hắn rất trầm trọng, huyết dịch gần như sôi trào, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

May mà Vô Tận Chiến Quyết lặng yên vận chuyển, lập tức đem loại cuồng bạo trong máu kia áp chế, chỉ một chút nữa sức mạnh của Tu La Huyết Mạch liền vận chuyển lại.

- Chiến Đế đỉnh phong, so với Chiến Đế hậu kỳ còn cường đại hơn rất nhiều, chí ít cũng gấp mười.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, thầm nghĩ trong lòng:

- Không biết lúc ấy Ngô Thánh Tri bộc phát ra sức mạnh gì, mà khiến cho mình không có bất kỳ sức phản kháng gì.

- Ta quá yếu?

Ngô Thánh Tri cười giận dữ, bản thân đường đường là Chiến Đế đỉnh phong, lại bị một tên Chiến Đế tiền kỳ nói quá yếu, đây quả thực quá buồn cười.

Nhưng mà nghĩ lại, bản thân đường đường là Chiến Đế đỉnh phong, một kích tất sát đến một tên Chiến Đế tiền kỳ cũng không giết nổ, trên một phương diện nào đó, cũng quả thực là quá yếu.

- Cha, thay ta báo thù! Giết hắn!

Nơi xa, Ngô Minh phẫn nộ gào thét, hắn nằm trên mặt đất, trong hốc mắt trào ra hai hàng huyết lệ, hai mắt bị móc, nhìn qua có chút giật mình.

- Xoẹt!

Một tiếng kêu to, chỉ thấy một đạo kim sắc lưu quang xẹt qua chân trời, khi tới chỗ Ngô Minh, kim sắc lưu quang bỗng thay đổi, chui vào trong thân thể Ngô Minh.

Kim sắc hỏa diễm đáng sợ đốt cháy thân thể Ngô Minh, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn ra sức giãy dụa, thế nhưng lại bị một mũi tên ghim chặt trên mặt đất, không thể động đậy.

- Cứu ~ ta ~

Trong miệng Ngô Minh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hữu khí vô lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng vậy.

- Ranh con, ta xé xác các ngươi!

Ngô Thánh Tri phẫn nộ gào thét, nhiều lần liên tiếp nhìn thấy nhi tử của mình bị người tra tấn, sao hắn có thể chịu đựng được.

- Dù sao hắn còn sống cũng chỉ là một phế nhân, ta cho hắn chết một cách thống khoái, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.

Đúng lúc này, Quan Tiểu Thất đứng cách Tiêu Phàm không xa nhàn nhạt nói ra một câu.

Rất hiển nhiên, mũi tên vừa rồi đúng là do hắn bắn ra, dù biết rõ không phải đối thủ của Ngô Thánh Tri, Quan Tiểu Thất vẫn đứng về phía Tiêu Phàm.

Đám người nghe vậy, khóe miệng giật một cái, oán thầm một trận, ngươi nếu là một tiễn bắn chết Ngô Minh cũng liền thôi đi, nhưng một tiễn này không giết chết hắn, ngươi không phải cho hắn chết một cách thống khoái, mà là khiến hắn sống không bằng chết.

- Xin lỗi, vừa rồi bắn chệch, ta lại bắn thêm một tiễn, lần này nhất định bắn chuẩn, một tiễn giết chết hắn.

Quan Tiểu Thất cũng phát hiện không đúng lắm, lập tức cười ha ha, lần nữa dùng Hồn Lực ngưng tụ thành tiễn, kéo Liệt Nhật Cung.

- A!

Nghe được lời nói của Quan Tiểu Thất, Ngô Thánh Tri cũng không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời gào thét, như là một đầu Hồng Hoang Hung Thú phát cuồng, hai mắt đỏ ngầu như máu, đánh về phía Quan Tiểu Thất.
Bình Luận (0)
Comment