Vô Thượng Sát Thần

Chương 851

Trở lại chỗ ở, Tiêu Phàm luyện chế hai lô đan dược cho Tiểu Kim cùng Tiểu Minh chữa thương, lại cho mấy người Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê một mai Bát Phẩm Thối Thể Đan.

Bọn hắn mặc dù không tu luyện Bất Diệt Kim Thân, nhưng Thối Thể Đan cũng có thể khiến cường độ thân thể bọn hắn tiến một bước.

Nhìn thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Minh khôi phục thương thế, Tiêu Phàm mới buông lỏng một hơi, hiện tại, bọn hắn đều đột phá đến Chiến Đế cảnh, cũng coi như có sức tự vệ.

Trong phòng, Tiêu Phàm nhìn kim thiếp trong tay, cau mày một cái, chậm chạp nói:

- Tam Đại Thương Hội tổ chức đấu giá hội? Xem ra phải có không ít đồ tốt, bất quá ta hiện tại ta đã nghèo mạt rệp rồi.

Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ đắng chát, sau đó bên trong Hồn Giới tìm tòi một hồi lâu.

- Hết thảy còn có hơn ba mươi vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, nhiều nhất chỉ đủ mua hai gốc Bát Phẩm Linh Dược, nếu gặp linh dược khan hiếm, đoán chừng một gốc đều có chút cực khổ.

Tiêu Phàm cau mày.

Hắn phát hiện theo tu vi đề cao, hắn ngược lại càng ngày càng thiếu Hồn Thạch, trọng sinh đến nay, Tiêu Phàm chưa từng thiếu Hồn Thạch, đây là lần thứ nhất.

Hơn ba mươi vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, nếu đổi thành Thượng Phẩm Hồn Thạch, đối với Chiến Hoàng cảnh mà nói cũng là một bút tài phú không ít, nhưng tại Chiến Đế cảnh lại không tính là gì.

- Thôi, đến thời điểm vạn nhất coi trọng đồ tốt, trong tay ta còn có mấy viên Bát Phẩm Thối Thể Đan và Thối Hồn Đan, hẳn là khẩn cấp nghĩ biện pháp kiếm một vố lớn mới được.

Tiêu Phàm thở dài, trong lòng liền bắt đầu mưu tính.

Muốn có được số lớn Hồn Thạch, phương pháp nhanh nhất tự nhiên là cướp đoạt bảo khố, liền tựa như lúc trước ăn cắp bảo khố Hoa Gia.

Chỉ là các đại thế lực Vô Song Thánh Thành không phải Hoa gia có thể so sánh, muốn cướp đoạt bảo khố các đại thế lực, trừ phi Tiêu Phàm chán sống.

- Kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đấu giá hội còn ba ngày, trước tu luyện rồi nói!

Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ.

Hắn mặc dù có thể chém giết Chiến Đế hậu kỳ, nhưng cùng Chiến Đế đỉnh phong lại chênh lệch không nhỏ, nếu như không phải Phệ Hồn Huyết Tằm, cho dù Tô Kỳ Long cũng đủ cho hắn ăn đủ.

Lại càng không cần phải nói đối mặt cường giả Chiến Thánh trong truyền thuyết, tựa như người lần trước bắt Vân Phán Nhi kia, chính là tồn tại Tiêu Phàm đều muốn ngưỡng vọng.

Rất nhanh, Tiêu Phàm tiến vào trạng thái nhập định, đối với sự tình ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả.

Mà lúc này, vị trí Chiến Hồn Điện Thượng Trọng Thiên, bên trong một tòa cung điện hắc sắc to lớn, một nam tử trung niên chiến bào màu trắng đang ngồi, nam tử không phải ai khác, chính là Diệp Thệ Thủy.

Trong đại điện đứng đấy một lão già, nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này, khẳng định sẽ nhận ra, lão giả chính là kẻ vẫn muốn giết hắn Giang Trường Thanh.

Đại điện hai bên đều ngồi tầm mười đạo thân ảnh, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Giang Trường Thanh.

- Giang Trường Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?

Đột nhiên, một hắc bào nam tử chừng bốn năm mươi tuổi hét lớn một tiếng, uy thế kinh người, như một đạo kinh lôi trong đại điện vang lên.

Giang Trường Thanh dọa phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu nằm rạp trên mặt đất, run rẩy nói:

- Gia chủ, ta biết tội!

Nam tử trung niên áo bào đen chính là Giang gia gia chủ Giang Thiên Vân, hắn thần sắc đạm mạc nhìn Giang Trường Thanh nói:

- Biết tội? Ngươi nói một chút!

- Ta?

Giang Trường Thanh nhất thời nghẹn lời, hắn vừa mới bị gọi tới, căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của nhóm đại nhân vật Chiến Hồn Điện, Giang Trường Thanh lúc ấy liền biết rõ đại sự không tốt.

Lại thêm Giang Thiên Vân quát một tiếng như vậy, Giang Trường Thanh tự nhiên bị dọa cho phát sợ, trực tiếp quỳ xuống tới, căn bản không lo được nhiều như vậy, làm sao biết rõ bản thân đến cùng làm gì sai.

- Tiêu Phàm xảy ra chuyện gì?

Giang Thiên Vân xem như gia chủ Giang gia, hiển nhiên cũng không nguyện ý nhìn Giang Trường Thanh chết, Giang Trường Thanh dù sao cũng là Chiến Đế hậu kỳ, chết dù sao cũng hơi đáng tiếc.

- Tiêu Phàm?

Giang Trường Thanh sững sờ, nhưng trong lòng thì thở phào, từ khi Tiêu Phàm đến Vô Song Thánh Thành, hắn liền không có cùng Tiêu Phàm qua lại, sự tình Tiêu Phàm cùng hắn đều không có bất kỳ quan hệ gì.

Chỉ là hắn kinh ngạc gia chủ Giang Thiên Vân làm sao biết rõ sự tình Tiêu Phàm, Giang Thiên Vũ từ trước đến nay đều mặc kệ Hạ Trọng Thiên mà.

Sau đó, Giang Trường Thanh nhìn Diệp Thệ Thủy phía trên đại điện, nghiêm mặt nói:

- Điện Chủ đại nhân, các vị Trưởng Lão, ta đối với Tiêu Phàm biết cũng không nhiều, bất quá thời điểm hải tuyển hắn tại Chiến Hồn Điện kiên trì một nén nhang, ta cũng dựa theo quy định báo cáo.

- Đến lúc này, ngươi còn dám nói láo!

Dãy trái cầm đầu một nam tử mặc hắc sắc chiến giáp quát chói tai một tiếng, một cỗ uy thế ngập trời xông thẳng đến Giang Trường Thanh.

Thân thể Giang Trường Thanh không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch vô cùng, vội vàng khẩn cầu:

- Phó Điện Chủ, ta có nói láo hay không, ngài có thể phái người đi Nam Vực điều tra, ta nếu có nửa câu nói dối, trời tru đất diệt!

Nói xong câu đó, Giang Trường Thanh trong đầu hồi tưởng từ những hành động tùy ý của mình, trừ làm khó qua Tiêu Phàm ra cũng không có làm ra sự tình đặc biệt khác người.

Mặc dù hắn lúc trước đáp ứng Thiên Hương Bà Bà giết chết Tiêu Phàm, cuối cùng vẫn nhịn xuống không động thủ, mà là bản thân Thiên Hương Bà Bà chủ động xuất thủ.

Bây giờ Thiên Hương Bà Bà đã chết, hẳn không có người biết rõ sự tình hắn muốn đẩy Tiêu Phàm vào chỗ chết.

Sự tình Tiêu Phàm những ngày qua hắn cũng nghe nói rất nhiều, sau khi biết Tiêu Phàm chiến thắng Lôi Hạo, Giang Trường Thanh liền biết Tiêu Phàm nhất định sẽ được cao tầng Chiến Hồn Điện coi trọng, cho nên hắn cũng thập phần thu liễm.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, Chiến Hồn Điện cao tầng vậy mà sẽ tề tụ một đoàn, tìm hắn đến chất vấn sự tình liên quan tới Tiêu Phàm.

- Một người chỉ kiên trì thời gian một nén nhang có thể chiến thắng Lôi Hạo, có thể chiến thắng Tô Mạch Hàn sao?

Hắc sắc chiến giáp nam tử quát lạnh nói, lông mày vặn đến cùng một chỗ, nhìn qua thập phần dữ tợn.

- Thực, Tiêu Phàm chỉ kiên trì một thời gian nén nhang, lần này người thông qua sơ tuyển có rất nhiều người đều tận mắt nhìn đến, Phó Điện Chủ có thể tự mình đi hỏi một chút.

Giang Trường Thanh tâm tư muốn khóc đều có.

Hắn còn tưởng rằng sự tình bản thân ứng phó Tiêu Phàm bại lộ, nào sẽ nghĩ đến lại là một việc nhỏ như vậy.

Nghe được hắc sắc chiến giáp nam tử nói, trong lòng Giang Trường Thanh cười lên, bởi vì hắn rất rõ ràng Tiêu Phàm xác thực chỉ kiên trì một nén nhang thời gian.

Hắc sắc chiến giáp nam tử nghe vậy, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

- Úy Trì huynh, xem ra Tiêu Phàm xác thực chỉ ngốc thời gian một nén nhang.

Lúc này, Giang Vân Thiên đột nhiên mỉm cười nói ra, trong giọng nói hơi có chút âm dương quái khí, tựa như đang giễu cợt nam tử hắc sắc chiến giáp.

- Hừ, ta nhất định sẽ đích thân đi tra hỏi, nếu như phát hiện ngươi nói láo, Úy Trì Cuồng Sinh ta sẽ không buông tha ngươi.

Úy Trì Cuồng Sinh mắt như chuông đồng, căm tức nhìn Giang Trường Thanh, về phần Giang Thiên Vân hoàn toàn bị hắn coi thường.

Những người khác trầm mặc không nói, bọn hắn lại không biết, khó chịu nhất không ai khác ngoài Diệp Thệ Thủy.

Tiêu Phàm là ai, nơi này Diệp Thệ Thủy rõ ràng hơn so với người khác, trước đó hắn còn tự thân đem Tiêu Phàm khu trục.

Bởi vì trong mắt hắn, Tiêu Phàm dù là thiên phú kinh người nhưng địa vị thấp kém, căn bản không xứng với Tiểu Ma Nữ.

Hiện tại trong lòng hắn ẩn ẩn có loại ý tứ hối hận, Tiêu Phàm có thể chiến thắng Lôi Hạo, chiến thắng Tô Mạch Hàn, chí ít trên thực lực, Tiêu Phàm không thể kém hơn Thánh Thành Bát Tuấn.

Chẳng biết tại sao trong đầu hắn đột nhiên hồi tưởng lại câu nói trước khi Tiêu Phàm rời đi: Đợi ta quân lâm thiên hạ, thiên hạ không ai dám ngăn ta, Diệp Thệ Thủy ngươi cũng không được!

- Chẳng lẽ ta thực sự nhìn lầm?

Trong lòng Diệp Thệ Thủy trầm ngâm.

MinhLâm - Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment