Vô Thượng Sát Thần

Chương 864

- 100 vạn!

Thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng Phòng Đấu Giá, rất nhiều người càng lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không phải bởi vì 100 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch trấn áp tu sĩ ở đây.

Mà bởi vì một khối Thất Thải Vân Thạch căn bản không đáng giá đến vậy, dạng này đã thuộc về đấu giá ác ý, không phải ai cũng muốn giải quyết.

Dù sao, nếu như bây giờ đã xuất hiện tình huống loại này, ngộ nhỡ bọn họ tranh luận đấu đá, đằng sau đấu giá phân cao thấp với nhau, đối với những người đấu giá khác cũng sẽ bất lợi.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không cách nào ngăn cản tình huống này, ai kêu con nhà người ta nhiều tiền đây, trên hội đấu giá chơi một chút cũng không tính là gì.

- Thanh âm nữ tử kia sao lại quen thuộc vậy, ta cảm giác đã nghe qua ở đâu đó.

- Xét từ nguồn thanh âm này, xem ra là người từ gian số 12 và gian số 18. Mà dựa theo kinh nghiệm thường ngày, hai gian này theo thứ tự là Lăng gia cùng Tô gia. Thanh âm nữ tử kia rất lạnh, tám chín phần mười là Lăng Băng Điệp, về phần người Tô gia kia, rất có thể là Tô Mạch Hàn.

- Không thể nào là Tô Mạch Hàn, ta nghe nói Tô Mạch Hàn đang theo đuổi Lăng Băng Điệp. Nếu hắn nghe ra thanh âm Lăng Băng Điệp, khẳng định đã sớm nhường lại cho Lăng Băng Điệp.

- Nói cũng đúng, có điều nếu là Tô gia đang đấu giá, vậy thì có chút ý vị sâu xa, chẳng lẽ Thất Thải Vân Thạch này thực không đơn giản?

Trong phòng Đấu Giá, có tu sĩ đóng vai nhân vật thám tử, phân tích đạo lý rõ ràng, không thể không nói, thiếu chút nữa thì bị bọn hắn phân tích ra.

Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Thất Thải Vân Thạch cũng nhiệt tình hẳn lên. Nếu như Thất Thải Vân Thạch này thực sự bất phàm, vậy tiêu một hai trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mua được, há không phải kiếm lời lớn?

- 10 vạn.

Cũng đúng lúc này, một thanh âm vô danh vang lên, lại có người mở miệng nói. Nghe báo giá như vậy, đám người đột nhiên khinh thường.

Lăng Băng Điệp đã ra giá 100 vạn, ngươi hiện tại ra giá 10 vạn, chẳng lẽ đang đùa sao?

- Mẹ hắn, ta thấy hắn căn bản không phải muốn mua Thất Thải Vân Thạch kia, mà là đến gây sự!

- Tại hội đấu giá quấy rối, hắn muốn chết sao? 10 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mà muốn mua Thất Thải Vân Thạch, vậy cũng không tới phiên ngươi.

Có rất nhiều người đã trực tiếp mắng chửi, có thể nịnh nọt Lăng gia Lăng Băng Điệp mà không mất cái giá gì, bọn hắn tất nhiên là không chút do dự, sàn bán đấu giá cũng sôi trào hẳn lên.

Có điều cũng có rất nhiều người không mở miệng, bọn hắn nghe ra người ra giá có vẻ như chính là người trước đó cùng Lăng Băng Điệp đấu giá. Người Tô gia, bọn hắn cũng không thể đắc tội.

Nhưng mà lúc này, lại một thanh âm vang lên, những người đang mắng chửi thần sắc liền cứng đờ, trong đó không ít người sắc mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, không thể tưởng tượng nổi nhìn gian số 18.

- Cực Phẩm Hồn Thạch.

Bốn chữ vô cùng đơn giản, hơn nữa thanh âm không lớn, lại tựa như một cái tát vào trên mặt những tu sĩ đang mắng chửi, khóe miệng bọn hắn giật một cái, thật lâu không nói được lời nào.

10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, coi như đồng giá trao đổi, đó cũng là 1000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, đối phương trả ròng rã gấp mười lần, chẳng lẽ còn không có tư cách đấu giá sao?

Nghe lời này, hai thiếu nữ ở gian thứ mười hai cũng lộ ra vẻ kinh dị. Nữ tử váy trắng sắc mặt rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng, đám người bên ngoài phân tích không sai, nàng chính là Lăng Băng Điệp.

Thiếu nữ váy lụa trắng nhạt cũng là Lăng gia Thiên Chi Kiêu Nữ, tên là Lăng Thi Thi, dáng người tinh tế, cũng rất có tư sắc, có điều so với Lăng Băng Điệp, nàng còn mang theo một loại non nớt.

- Nhị Tỷ, bỏ đi, một khối Thất Thải Vân Thạch mà thôi, lúc khác tỷ mua giúp ta một khối là được.

Lăng Thi Thi giữ chặt cánh tay Lăng Băng Điệp, lắc lắc đầu nói.

Lập tức, nàng lại xoay xoay nắm đấm trắng nhỏ nhắn, hung ác nói:

- Cũng dám cùng Nhị Tỷ ác ý đấu giá, chẳng lẽ không biết thân phận Nhị Tỷ à, lúc nữa chúng ta nhất định giáo huấn hắn một phen.

Lăng Băng Điệp trầm mặc không nói, nàng vừa rồi chú ý rất cẩn thận, người cùng nàng đấu giá là đến từ gian số 18 của Tô gia.

Xem ta người Tô gia trong phòng cũng đã nghe ra thanh âm nàng, nếu đã như vậy, sao còn muốn ác ý đấu giá với nàng chứ?

- Không phải thanh âm Tô Mạch Hàn, mà là của người khác. Nghe thanh âm này, đoán chừng tuổi tác không phải lớn, mà Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên lại để hắn làm chủ đạo, Tô gia có ai có tư cách dạng này?

Trong lòng Lăng Băng Điệp cũng có chút mơ hồ.

1000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch mua một khối vật liệu rèn đúc Thất Phẩm, dù Lăng Băng Điệp là Thánh Thành Tứ Kiều, nàng cũng có chút không nỡ, bởi vì dù là vật liệu rèn đúc Bát Phẩm, tối đa cũng chỉ có cái giá này.

- Thi Thi, về sau tỷ đưa ngươi một bộ trang sức ngươi thích.

Lăng Băng Điệp lạnh như băng nói, trong lòng nàng có một ngụm nộ khí không thể phát tiết ra.

Lăng Băng Điệp mặc dù cũng là một người không thích chịu thua, nhưng mà nàng cũng không muốn làm quan hệ với Tô gia căng thẳng, cho nên cũng liền từ bỏ.

Trong gian Số 18, Vân Khê, Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, thất thần thật lâu.

Bọn hắn cũng bị sự hào sảng của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh. 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, dù là đối với những thiên tài như bọn hắn mà nói cũng là con số không nhỏ.

Vậy mà Tiêu Phàm tiêu hao 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua một khối Thất Phẩm Thất Thải Vân Thạch, điều này khiến bọn hắn làm sao bình tĩnh.

- Tiêu Phàm, ngươi đang cố tình thu hút sự chú ý của Băng Điệp?

Tô Mạch Hàn đột nhiên hướng về Tiêu Phàm hét lớn, tựa như Tiêu Phàm đoạt nữ nhân của hắn.

- Không hứng thú!

Tiêu Phàm dư quang liếc Tô Mạch Hàn một cái, liền chẳng nhìn đến hắn nữa, đừng nói hắn còn chưa từng gặp Lăng Băng Điệp, dù có gặp rồi thì thế nào?

Tiêu Phàm hắn không có hứng thú cố tình thu hút sự chú ý của ai, dù sao, Hồn Thạch của hắn cũng không phải nhặt được, hơn nữa, hắn cũng không có tâm tư đi thông đồng với những nữ nhân khác.

Lúc Tiêu Phàm quay người nhìn lại, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười. Trong Phòng Đấu Giá, vừa vặn vang lên thanh âm người chủ trì giải quyết dứt khoát:

- 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch lần thứ ba, thành giao!

Tô Mạch Hàn thấy Tiêu Phàm không nhìn hắn, tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng biết tại sao, trong đáy lòng hắn đối với Tiêu Phàm có loại kiêng kị phát ra từ nội tâm.

Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, Tô Mạch Hàn còn cảm giác hai bên mặt nóng bừng bừng.

Lúc này, một người hầu mang theo Thất Thải Vân Thạch đi vào gian số 18. Tiêu Phàm đứng dậy, đem Hồn Thạch sớm đã chuẩn bị sẵn giao cho người hầu.

Nhìn Cực Phẩm Hồn Thạch kia giống như ngọn núi nhỏ, Tô Mạch Hàn lại xem thường một trận, châm chọc khiêu khích nói:

- Đoán chừng đây chính là tất cả tài sản của ngươi rồi.

Người bình thường ai lại đem 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch trên người, đều là đặt ở trong Hồn Thạch Tạp, mang theo cho thuận tiện, cũng tương đối có thân phận.

Nhưng mà Tiêu Phàm lại khác,10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch toàn bộ đặt ở trên người, tựa như một nhà giàu mới nổi.

- Cái này ngươi cũng biết?

Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc nhìn Tô Mạch Hàn, xem thường ngôn ngữ công kích của Tô Mạch Hàn.

Thu hồi tâm thần, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào trên Thất Thải Vân Thạch trong tay, ngay lúc đó, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải rung động kịch liệt lên, một tia năng lượng màu trắng dung nhập đầu ngón tay.

Sau một khắc, chỗ ngón tay Tiêu Phàm chạm vào, Thất Thải Vân Thạch đột nhiên hòa tan thành một cái lỗ nhỏ, ngay lúc đó, lại có hai đạo quang mang từ bên trong Thất Thải Vân Thạch bắn ra.

Hóa ra Thất Thải trong nháy mắt biến thành Cửu Thải, Tiêu Phàm thấy thế, ánh mắt lộ ra một tia mừng như điên, trong lòng kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ là Cửu Thải Hồn Huyết Thạch trong truyền thuyết?

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment