Vô Thượng Sát Thần

Chương 879

Tiêu Phàm thấy thế, thần sắc cũng biến thành băng lạnh, đối với người muốn giết mình, Tiêu Phàm tuyệt đối không hạ thủ lưu tình chút nào, quản ngươi là nam hay là nữ, cũng sẽ không để ý tới thế lực phía sau ngươi.

- Rống!

Tiêu Phàm còn không có động, Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, di chuyển lấy bước chân, chậm rãi hướng về Lăng Băng Điệp.

Khí thế đáng sợ từ trên người nó tản ra, con mắt màu vàng óng lóe ra hàn mang, nhiệt độ bốn phía bỗng hạ thấp mấy độ.

Ngay tại lúc đó, Vân Khê cũng tiến lên một bước, rút Đãng Thiên Kiếm ra, Sát Phạt Chi Khí đáng sợ bạo phát.

Cảm nhận được cỗ khí trên người Tiểu Kim, thân thể mềm mại Lăng Băng Điệp run lên, nàng từ trong con ngươi Tiểu Kim nhìn thấy chỉ có vô tình và khinh thường.

- Hừ, một đầu súc sinh cũng dám ở trước mặt bản tiểu thư diễu võ giương oai!

Lăng Băng Điệp lấy dũng khí, nâng chiếc đầu cao ngạo miệt thị nhìn Tiểu Kim.

- Súc sinh?

Nghe thấy hai chữ này, Tiêu Phàm hai mắt híp thành một đường, người quen với Tiêu Phàm đều biết hắn đã thật sự động sát tâm.

Từ lúc quen biết cới Tiểu Kim đến nay, hắn chưa bao giờ coi Tiểu Kim là Hồn Thú mà là xem như huynh đệ của mình.

Lăng Băng Điệp nhục mạ Tiểu Kim là súc sinh, không phải cũng là mắng Tiêu Phàm hắn sao?

Ở trong mắt Tiêu Phàm, Lăng Băng Điệp đã là một người chết.

- Nhị Tỷ!

Lăng Thi Thi thấy thế, vội vàng lôi kéo cánh tay Lăng Băng Điệp, nàng một mực coi Tiêu Phàm là thần tượng, không muốn Tiêu Phàm cùng nhị tỷ nàng là địch.

- Thi Thi, ngươi đứng qua một bên.

Lăng Băng Điệp lạnh lùng trừng Lăng Thi Thi một cái, trong con ngươi không có bất kỳ tình cảm gì.

Khí thế cường đại từ trên người nàng bạo phát ra, bốn phía nhấc lên một trận Hồn Lực khí lãng, Lăng Thi Thi bị cỗ kia đại lực đánh bay ra ngoài.

- Chiến Đế trung kỳ?

Tiêu Phàm hơi nhíu mày, thực lực Lăng Băng Điệp vượt qua hắn dự liệu, từ khí thế trên người nàng phán đoán, so với Tô Mạch Hàn đều muốn cường đại hơn mấy phần.

- Hiện tại sợ hãi rồi sao? Đáng tiếc đã muộn, bất quá, bản tiểu thư nhân từ, lại cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi bò tới ở trước mặt ta dập đầu mười cái, ta liền cho ngươi chết toàn thây!

Lăng Băng Điệp nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang sợ hãi.

Nàng vốn là một trong Thánh Thành Tứ Kiều, Thiên Chi Kiêu Nữ, không hề yếu hơn chút nào so với Thánh Thành Bát Tuấn, nàng quả thật có vốn liếng để cao ngạo.

- Băng Điệp!

Tô Mạch Hàn không khỏi cau mày một cái, hắn chưa bao giờ thấy qua một mặt vô tình như thế của Lăng Băng Điệp, bình thường có chút cao ngạo, nhiều nhất là đối với người khác hơi có chút lạnh lùng mà thôi.

Nhưng giờ phút này Lăng Băng Điệp có chút đáng sợ, cũng có chút làm cho người chán ghét.

- Tô Mạch Hàn, uổng cho ngươi vẫn là nam nhân, lần trước bị hắn vũ nhục như thế, ngươi còn có thể nuốt vào cục tức này? Chỉ bằng ngươi dạng này cũng muốn để cho ta có hảo cảm với ngươi?

Lăng Băng Điệp khinh thường nhìn Tô Mạch Hàn.

Tô Mạch Hàn nghe vậy, con ngươi mạnh mẽ co lại, cắn răng nói:

- Ngươi lần trước không phải đáp ứng ta à, nếu như không phải...

Lời còn chưa dứt, liền bị Lăng Băng Điệp cắt ngang:

- Không có bất kỳ cái gì nếu như, ta bất quá chỉ cho ngươi một cơ hội mà thôi, cũng không có nhận lời ngươi cái gì, hơn nữa, cái thứ rùa đen rút đầu như ngươi căn bản không xứng làm nam nhân Lăng Băng Điệp ta!

Cái thứ rùa đen rút đầu như ngươi căn bản không xứng làm nam nhân Lăng Băng Điệp ta!

Lời nói Lăng Băng Điệp giống như tiếng sấm vang vọng trong não hải Tô Mạch Hàn, toàn thân hắn run lên, không khỏi lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Lăng Băng Điệp tràn ngập lạ lẫm, hắn nguyên bản tưởng mình đã hiểu Lăng Băng Điệp.

Cho đến hiện tại hắn mới phát hiện, bản thân cho tới bây giờ không có chân chính hiểu rõ Lăng Băng Điệp.

- Ha ha!

Đột nhiên, một trận cười điên cuồng vang lên, chỉ thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi chậm rãi từ trong đám người đi ra, nghiền ngẫm nhìn Tô Mạch Hàn.

- Độc Cô Trường Phong!

Tô Mạch Hàn khẽ cắn môi, trong mắt tràn ngập hận ý.

Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi cau mày, đây chính là Độc Cô Trường Phong, ca ca Độc Cô Trường Dật sao?

- Băng Điệp, ta đã nói Tô Mạch Hàn là một tên nhát gan, hiện tại ngươi tin chưa, có người nhục mạ nữ nhân mình thích, hắn vậy mà thờ ơ, người như vậy không xứng làm nam nhân của ngươi.

Độc Cô Trường Phong hoàn toàn coi thường Tô Mạch Hàn, ngược lại nịnh nọt nhìn Lăng Băng Điệp nói.

Lăng Băng Điệp không nói, nhưng thần sắc bên trong lại ngầm thừa nhận lời nói của Độc Cô Trường Phong.

Một bên thần sắc Tô Mạch Huyên cũng biến thành băng lạnh, nàng cũng không nghĩ đến Lăng Băng Điệp lại là người như vậy, nàng biết nếu như không đem Tô Mạch Hàn từ cái vũng bùn tình cảm này kéo ra, về sau Tô Mạch Hàn có khả năng triệt để phế đi.

Thiên tài biến thành tầm thường có thời điểm cũng chỉ là sự tình trong chốc lát, chẳng qua là khi nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên một đạo thanh âm vang lên.

- Ngươi cái thứ này cũng không xứng với Tô Mạch Hàn, nói ngươi ngu xuẩn đều đã coi trọng ngươi rồi, khó nghe một chút, ngươi chính là tiện nhân!

Thanh âm băng lãnh từ trong miệng Tiêu Phàm thốt ra, trừ Tiêu U, Lăng Băng Điệp chính là nữ nhân mà Tiêu Phàm động sát tâm.

Lời này vừa nói ra con ngươi, đám người mạnh mẽ co lại, tên Tiêu Phàm này thật đúng là dám mắng ra.

Hai chữ tiện nhân vậy mà dùng lên Thánh Thành Tứ Kiều Lăng Băng Điệp, điều này khiến bọn hắn có chút không thể tin được vào lỗ tai mình.

Nghe nói như thế, Lăng Băng Điệp tựa như bị đạp vào cái đuôi mèo, sát khí trùng thiên, giận dữ hét:

- Tiêu Phàm, ta mặc kệ thân phận bối cảnh của ngươi, hôm nay, thiên thượng địa hạ, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

Vừa dứt lời, Lăng Băng Điệp phẫn nộ phóng tới Tiêu Phàm, một cỗ khí tức cuồng bá hỏa diễm từ trên người nàng phát ra.

Tốc độ nàng rất nhanh, ngọc thủ từ trong hư vô nhô ra, bắn ra một đạo lợi mang như kiếm, mang theo một cỗ khí tức cuồng bá xông thẳng đến ngực Tiêu Phàm.

Mắt thấy lợi mang sắp tới gần Tiêu Phàm, khóe miệng Lăng Băng Điệp hơi hơi giương lên, trong lòng cực kỳ khinh thường:

- Thực lực cũng chỉ có như thế, vậy thì chết đi!

Đám người cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ Tiêu Phàm không chịu nổi một kích như thế?

Bất quá cũng có người trong nháy mắt nghĩ đến, trước đó Tiêu Phàm cùng Chiến Đế đỉnh phong Lăng Quân đại chiến một trận, mặc dù may mắn thắng, nhưng đoán chừng Hồn Lực cũng tiêu hao không còn bao nhiêu.

- Rống!

Cũng đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ ngập trời vang lên, chẳng biết lúc nào, một đầu sư tử dài hai mét ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm.

Hồn Lực khí lãng đáng sợ từ trong miệng nó phun ra ngoài, Lăng Băng Điệp rốt cuộc không thể tiến lên thêm chút nào, ngay sau đó, nó nâng móng vuốt thiêu đốt kim sắc hỏa diễm hướng về Lăng Băng Điệp hung hăng vỗ tới.

Móng vuốt không lớn, nhưng cỗ huy hoàng chi uy lại là dọa cho tu sĩ bốn phía sợ hãi, toàn thân phát run.

Lăng Băng Điệp càng là đứng mũi chịu sào, hỏa diễm khí lãng thổi tới trên mặt nàng, truyền đến một cỗ thiêu đốt đau đớn, nàng phản ứng cực nhanh, nhìn móng vuốt Tiểu Kim sắp rơi xuống liền nhanh chóng hướng về nơi xa thối lui.

Bất quá vẫn chậm nửa nhịp, móng vuốt từ đầu vai nàng sượt qua, máu tươi bay múa, Lăng Băng Điệp hét thảm một tiếng.

Lại nhìn Tiểu Kim giờ phút này hoàn toàn đắm chìm bên trong hỏa diễm, giống như dục hỏa trọng sinh, uy thế ngập trời, cực kỳ đáng sợ!

- Hồn Thú thật đáng sợ, nó thực chỉ vừa mới đột phá Bát Giai sơ kỳ ư?

Đám người da đầu phát run.

- Băng Điệp!

Độc Cô Trường Phong thấy thế, quát to một tiếng chạy tới.

- Độc Cô Trường Phong, thay ta phế súc sinh này, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi.

Lăng Băng Điệp tựa như triệt để nổi điên, trở nên vô cùng điên cuồng.

Nghe thấy lời Lăng Băng Điệp nói, ánh mắt Độc Cô Trường Phong sáng lên, cái gì đều đáp ứng, vậy nếu như ta muốn ngươi, há không phải ngươi cũng đáp ứng.

- Được!

Độc Cô Trường Phong gật gật đầu, khiêu khích nhìn Tô Mạch Hàn một cái.

- Nói ngươi là tiện nhân ngươi còn không tin?

Tiêu Phàm mặt coi thường, xì một ngụm đàm, sau đó nhìn về phía Tô Mạch Hàn nói:

- Tô Mạch Hàn, dạng mặt hàng này ngươi lại có thể thấy vừa mắt, ta thực sự thấy không đáng thay ngươi.
Bình Luận (0)
Comment