Vô Thượng Sát Thần

Chương 884

Nể mặt huynh đệ ta?

Đám người nghe nói như thế, trong lòng thập phần không hiểu, huynh đệ Tiêu Phàm cùng việc thả Lăng Băng Điệp có quan hệ gì đâu? Chẳng lẽ huynh đệ Tiêu Phàm cũng thích Lăng Băng Điệp?

- Tiêu Phàm, nàng đã không còn quan hệ với ta.

Tô Mạch Hàn nhẹ giọng tự nói, đắng chát lắc đầu, hiển nhiên Tô Mạch Hàn tưởng là huynh đệ trong miệng Tiêu Phàm là đang gọi hắn.

- Đại Ca, giết hắn, ta muốn đem hắn thiên đao vạn quả!

Lăng Băng Điệp bị ném ra, đột nhiên phẫn nộ nói.

Bị ba cây kim châm phong ấn tu vi, nàng tưởng là tu vi bị phế, trong lòng tự nhiên tức giận vô cùng, hơn nữa dù là Tiêu Phàm không có phong ấn tu vi nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Phàm.

- Yên tâm, ta sẽ lột da hắn! Sau đó đem thịt hắn từng khối từng khối cắt xuống tới cho chó ăn!

Lăng Thiên nhe răng cười một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc.

Nghe thấy Lăng Quân bị giết, Lăng Băng Điệp bị người khi dễ, Lăng Thiên lập tức tìm đến tám tên cường giả Chiến Đế, chính là muốn đến báo thù.

Cái gì mà nể mặt huynh đệ, ở trong mắt Lăng Thiên, chỉ là Tiêu Phàm sợ hãi, cố ý kiếm cớ mà thôi.

Hiện tại Lăng Băng Điệp không việc gì, Lăng Thiên tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Tiêu Phàm, trước đó hắn cũng đã được nghe nói tên Tiêu Phàm, một người dám không nhìn Thánh Thành Bát Tuấn bọn hắn, hắn làm sao có thể buông tha đây.

- Cùng tiến lên, đừng giết chết hắn ngay.

Đưa tay vung lên, sau lưng tám tên Chiến Đế cường giả liền lách mình ra, trong nháy mắt xuất hiện ở xung quanh Tiêu Phàm, đem hắn vây quanh ở trung ương.

- Bốn tên Chiến Đế hậu kỳ, bốn tên Chiến Đế đỉnh phong?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng.

Hắn cùng với Chiến Đế hậu kỳ cùng Chiến Đế đỉnh phong cũng đã từng giao thủ qua, từ Hồn Lực ba động trên tám người này, trong nháy mắt đánh giá ra được tu vi mấy người.

Hắn mặc dù đối với thực lực mình thập phần tự tin, đối mặt một tên Chiến Đế đỉnh phong, hắn còn không để trong lòng, dù sao ngay cả Lăng Quân hắn đều có thể chém giết.

Nhưng hiện tại là bốn tên Chiến Đế đỉnh phong, còn có bốn tên Chiến Đế hậu kỳ, đội hình này không phải hắn có khả năng địch lại.

- Lăng Thiên, có bản sự cùng Tiêu Phàm đơn đả độc đấu, dùng bốn tên Chiến Đế đỉnh phong thì tính là bản sự gì?

Nơi xa, Tô Mạch Hàn lập tức hét lớn, thần sắc Tô Mạch Huyên một bên cũng khó coi.

- Lăng Thiên ta làm việc, khi nào đến phiên Tô Mạch Hàn ngươi xen vào?

Lăng Thiên lạnh lùng quét Tô Mạch Hàn một cái.

- Lăn mẹ ngươi, Lăng gia ngươi so với Tô gia ta mạnh hơn sao? Sắc mặt ngươi một bộ cao cao tại thượng làm tiểu gia rất khó chịu, lăn tới nhận lấy cái chết.

Tô Mạch Hàn gầm thét một tiếng, lách mình liền hướng về Lăng Thiên đánh tới.

Tô Mạch Huyên vừa định ngăn cản, nhưng đã quá muộn, Tô Mạch Hàn tựa như cố ý tìm một cái lấy cớ, liền là vì giúp Tiêu Phàm ngăn cản Lăng Thiên.

- Nguyên lai đột phá Chiến Đế trung kỳ? Khó trách tự cho là đúng như thế.

Lăng Thiên băng lãnh nói ra một đạo thanh âm, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Lăng Thiên tại bên trong Thánh Thành Bát Tuấn xếp hạng thứ tư, Tô Mạch Hàn xếp hạng thứ bảy, bốn người đứng đầu cùng bốn tên sau chênh lệch rất bình thường, dù là Tô Mạch Hàn đột phá, Lăng Thiên cũng không đặt ở trong lòng.

- Hỏa Long Khiếu Nhật!

Tô Mạch Hàn cầm Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương trong tay, lăng không vũ động, một đầu to lớn vàng bạc hai màu giao nhau Hỏa Long điên cuồng gào thét, giương nanh múa vuốt nhào về phía.

Lăng Thiên mị mị hai mắt, trong mắt hiện ra lãnh quang, thân hình không ngừng lùi lại.

Thời khắc Hỏa Long kia tới gần, Lăng Thiên vung tay đánh ra một chỉ, giống như một đầu bạch sắc cực quang xạ tuyến, đem hư không đều cắt thành hai nửa.

Cực quang xạ tuyến đi qua, hư không xuất hiện một mảnh sương trắng mênh mông, trong nháy mắt liền đem Hỏa Long bao phủ vào, sau mấy hô hấp, cả người Tô Mạch Hàn đều bị thôn phệ.

- Đoạn Không Chỉ!

Tô Mạch Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là bí kỹ đặc biệt Sở gia, một chỉ điểm ra, có thể cắt không gian ra, thậm chí mở ra một vùng không gian khác, quả thực là thập phần quỷ dị.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn tự nhiên biết rõ Tô Mạch Hàn làm là như vậy muốn cứu hắn, trong lòng hơi có chút cảm kích, nhưng là thấy đến thực lực Lăng Thiên, hắn lại lo lắng.

Lăng Thiên nhìn khu vực sương trắng mênh mông kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, mặc dù cùng là Thánh Thành Bát Tuấn, nhưng hắn chưa bao giờ đem Tô Mạch Hàn để ở trong mắt.

Chỉ là sau một khắc, tiếu dung Lăng Thiên trong nháy mắt ngưng tụ, trong con mắt hắn, một đạo quang mang màu vàng kim nhạt chậm rãi mở rộng, cực tốc hướng về hắn.

- Đoạn Không Chỉ nho nhỏ lại có thể ngăn trở Hỏa Long ta?

Ngay sau đó, một tiếng gầm điên cuồng truyền đến, chỉ thấy Tô Mạch Hàn chân đạp Hỏa Long, lấy Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương mở đường, những thứ ngăn cản đều hóa thành tro bụi.

Sắc mặt Lăng Thiên hơi đổi một chút, thần sắc khinh miệt trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, có là một cỗ ngưng trọng, thực lực Tô Mạch Hàn hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu.

Thời khắc vội vàng, Lăng Thiên hướng một bên trốn tránh đi, chẳng biết lúc nào, trong tay hắn xuất hiện một chuôi trường kiếm màu trắng, xông thẳng đến Hỏa Long kia.

- Phốc!

Một đóa hoa máu tại hư không nở rộ, tốc độ Lăng Thiên rất nhanh, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương của Tô Mạch Hàn đã cắm vào trên đầu vai.

- Tô Mạch Hàn tại sao có thể là đối thủ của thiếu gia?

Hạ nhân đi theo Lăng Thiên đến, tất cả đều lộ ra vẻ khó tin.

Phải biết, Lăng Thiên sớm đã đột phá Chiến Đế trung kỳ mấy tháng, đồng dạng Chiến Đế đỉnh phong đều không phải đối thủ của hắn, Tô Mạch Hàn mới vừa mới bước vào cảnh giới này, làm sao có thể làm bị thương Lăng Thiên?

Bọn hắn không biết là Tô Mạch Hàn không chỉ có đột phá Chiến Đế cảnh trung kỳ, hơn nữa còn lĩnh ngộ Âm Hỏa Chi Lực, thực lực tự nhiên bạo tăng.

- Âm Hỏa chỉ là Băng Thủy Chi Lực, cũng không phải là hỏa diễm chân chính, tại sao có thể cùng Dương Hỏa dung hợp đây?

Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Tô Mạch Hàn, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Sau đó, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, tựa như sáng tỏ thông suốt:

- Dương Hỏa thuần dương, Âm Hỏa thuần âm, Âm Dương tương khắc cũng tương sinh, một loại sự vật đạt tới cực hạn, liền có thể diễn sinh ra một loại khác, lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, cùng Bất Tử Bất Diệt có gì khác biệt?

- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, lăng trì hắn cho ta.

Lúc này, một tiếng gầm điên cuồng tiếng từ đằng xa truyền đến, Lăng Thiên bị Tô Mạch Hàn gây thương tích, lập tức giận tím mặt.

Nhìn thấy tám người Lăng gia còn chưa động thủ đối với Tiêu Phàm, hắn liền nổi giận đùng đùng, đem tất cả cừu hận đều chuyển dời đến trên người Tiêu Phàm.

- Tô Mạch Hàn, hôm nay không đem ngươi đánh đến cha mẹ ngươi không nhận ra, ta liền không gọi Lăng Thiên!

Lăng Thiên phẫn nộ gào thét một tiếng, khí tức Hồn Lực đáng sợ từ trên người hắn bạo phát.

- Hô hô!

Cùng lúc đó, tám người Lăng gia cũng toàn lực hướng về Tiêu Phàm đánh tới, Lăng Thiên nổi giận, bọn hắn nơi nào còn dám do dự, tám người giống như là con sói đói nhìn xem Tiêu Phàm.

- Âm Dương, Thủy Hỏa, dung hợp rất khó, nhưng có thể để chúng nó dọc theo quỹ tích vận động nhất định, Bất Hủ Ý Chí, kỳ thật chính là Sinh Tử Ý Chí, chỉ là Bất Hủ Ý Chí cường điệu Sinh Ý Chí, bỏ Tử Ý Chí qua một bên, đây là sai lầm, Sinh Tử Ý Chí vốn có thể cùng tồn tại.

Trong miệng Tiêu Phàm nói lẩm bẩm, tựa như không nhìn thấy tám người Lăng gia đến.

Trên người hắn, lưu chuyển lên hai loại quang mang huyền diệu, tựa như Thái Cực Đồ dây dưa lẫn nhau, nhưng lại vĩnh viễn không tương giao.

Đồng thời, khí chất Tiêu Phàm cũng phát sinh một chút biến hóa, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng, chậm chạp nói:

- Thật đúng là cảm tạ Tô Mạch Hàn, vậy mà để cho ta lĩnh ngộ Nhị Trọng Bất Hủ Ý Chí.

- Ranh con, dám không nhìn chúng ta, đi chết đi!

Một lão già trong đó gầm thét một tiếng, một quyền hướng về Tiêu Phàm đập lên, lực lượng Chiến Đế đỉnh phong triển lộ không bỏ sót.

Bá đạo quyền cương mang theo một tia lực lượng hỏa diễm, liền hư không đều bỗng nhiên chấn động, phải biết đây chính là Thiên Địa chi hỏa, uy thế xa không phải Ý Chí hỏa diễm có thể so sánh, Tiêu Phàm lại có thể chịu được không?

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment