Vô Thượng Sát Thần

Chương 889

Lăng Thiên, ngươi cũng lăn tới nhận lấy cái chết!

Tiêu Phàm lời nói sát khí nặng nề quanh quẩn tại hư không, thật lâu không dứt, đám người không khỏi trợn tròn mắt, Tiêu Phàm thật chẳng lẽ muốn giết cả Lăng Thiên?

Tiêu Phàm thật đúng là nghĩ như vậy, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, dù sao hắn đã triệt để đắc tội Lăng gia.

Nguyên bản hắn nể mặt Lăng Phong, không muốn giết Lăng Băng Điệp, nhưng mà Lăng Phong ở trong miệng Lăng Băng Điệp cùng Lăng Thiên lại biến thành tiện chủng?

Ở trong lòng Tiêu Phàm, Lăng Phong giống như là thân huynh đệ, không cho phép người khác vũ nhục.

Lăng Băng Điệp, Lăng Thiên cùng Lăng Phong là thân nhân, vậy mà lại mắng Lăng Phong là tiện chủng, có thể thấy Tiêu Phàm giờ phút này vô cùng phẫn nộ.

Chém giết Lăng Băng Điệp, hắn không có chút gì do dự, dù là tử chiến Thánh Thành, hắn cũng sẽ không hối hận!

Bất quá hắn cũng biết Lăng Thiên vì sao lại mắng Lăng Phong, dù sao cũng là huynh đệ, giờ lại giống như cừu nhân, đó là bởi vì mấy tháng trước Lăng Phong chạy đi Diệp gia cầu hôn, làm Lăng Thiên hắn mất hết mặt mũi.

Nói đến cùng, chuyện này vẫn là có quan hệ cùng Tiêu Phàm hắn, dù sao huynh muội Lăng Thiên cùng Lăng Băng Điệp không chào đón Lăng Phong, vậy Tiêu Phàm tự nhiên cũng không tất yếu cố kỵ mặt mũi Lăng Phong thủ hạ lưu tình.

Về phần Lăng gia sẽ đối phó hắn như thế nào, Tiêu Phàm đã lười suy nghĩ nhiều, nam tử hán đại trượng phu, có chút sự tình cho dù biết rõ phải chết cũng phải đi làm.

- Tiêu Phàm, ta sẽ để ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết! Còn có bằng hữu ngươi, huynh đệ ngươi, bọn hắn một tên cũng đừng hòng trốn, ta cũng muốn để ngươi nếm thử thống khổ thân nhân bị giết tại chỗ!

Lăng Thiên nhe răng trợn mắt, thần sắc mười điểm dữ tợn.

Cái kia lạnh lẽo con ngươi bỗng nhiên quét về phía Phong Lang cùng Ảnh Phong bọn hắn, còn có Tiểu Kim cùng Vân Khê.

Hắn trong thời gian ngắn mặc dù không giết chết Tiêu Phàm, nhưng ứng phó đám người Phong Lang, Lăng Thiên vẫn có cái kia tự tin, dù sao không phải ai đều có thể yêu nghiệt như Tiêu Phàm.

Một góc khuất trong đám người có ba đạo thân ảnh đứng đấy, cầm đầu là một thanh niên bạch sắc cẩm bào, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói:

- Chiến Đế sơ kỳ, liên trảm năm tên Chiến Đế đỉnh phong, đồ giết đến tận vạn người, lại còn điềm nhiên như không có việc gì, nếu như có thể thuần phục người này, sau này nhất định là một sự giúp đỡ lớn.

- Vân Tranh, kia là đường đệ Vân Khê của ngươi?

Đột nhiên, thanh niên bạch sắc cẩm bào nhìn về phía một thanh niên bên cạnh nói, nam tử bạch sắc cẩm bào hiển nhiên chính là Sở gia Sở Nhạn Nam.

- Vâng, thiếu gia, bất quá thuộc hạ cùng hắn sớm đã thoát ly quan hệ huynh đệ.

Vân Tranh hít sâu một cái, ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng trong lòng thì chậm chạp nói:

- Vân Khê, ngươi có nhất định phải chạy thoát a.

Hắn rất muốn truyền âm cho Vân Khê, nhưng là lại sợ Sở Nhạn Nam phát hiện, đành phải cầu nguyện trong lòng.

- A, vốn cho là hắn là đệ đệ ngươi, ta còn chuẩn bị cứu hắn một mạng đây.

Sở Nhạn Nam cười nhạt một cái nói.

- Công tử cứu hắn, là phúc phận của hắn.

Vân Tranh cúi đầu không dám nói thêm cái gì, hắn không biết Sở Nhạn Nam nói chuyện là thật hay giả, vạn nhất là giả, hắn đều bị liên lụy.

Xem như một người huynh trưởng, Vân Tranh bình thường không ít tiếp tế cho huynh muội Vân Khê, cũng coi là hợp cách, nhưng hắn cũng có một cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là sợ chết.

Lần trước bởi vì nguyên nhân Vân Khê đắc tội Công Tôn gia tộc, hắn thiếu chút nữa cùng Vân Khê nháo thoát ly quan hệ huynh đệ.

- Qua một lúc lại nhìn.

Sở Nhạn Nam thản nhiên nói, mặc dù nói Vân Khê, nhưng con ngươi hắn lại rơi vào trên người Tiêu Phàm.

Trong lòng đang tính toán lấy:

- Hắn bây giờ còn có sức phản kháng, hiện tại nếu ta cứu hắn, hắn đoán chừng sẽ không cảm kích, muốn thu phục hắn cũng khó, một khi người Lăng gia chạy đến, hắn liền cùng đồ mạt lộ, đến thời điểm ta lại xuất thủ, đoán chừng sẽ dễ như trở bàn tay.

Nơi xa không trung, Tiêu Phàm nghe được Lăng Thiên nói, trong lòng sát ý bộc phát, thần sắc cũng biến thành lạnh lùng vô cùng:

- Giết huynh đệ ta? Ngươi không cơ hội này!

Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm liền biến thành một đạo tia chớp thẳng hướng Lăng Thiên, hắn rất lâu không muốn giết một người như thế, trong lòng sát ý mãnh liệt dâng lên.

U Linh Chiến Hồn hiển hiện, ngoại thân hiện ra kim quang, hiển nhiên là thi triển lực lượng Bất Diệt Kim Thân, nếu như không phải Tiêu Phàm sợ bại lộ bản thân thân phận, đoán chừng đã sớm thi triển Vô Tận Chiến Hồn cùng Tu La Thần Dực.

Giờ phút này Tiêu Phàm, phẫn nộ tới cực điểm, hắn là thật muốn giết chết Lăng Thiên.

- Ta muốn giết bọn hắn, ngươi lại có thể ngăn ta?

Lăng Thiên lạnh như băng phun ra một câu, chân đạp bộ pháp tránh đi Tiêu Phàm công kích, hướng về Ảnh Phong đánh tới.

Thần sắc Ảnh Phong cứng lại, mị mị hai mắt, không có bất kỳ cái gì sợ hãi, đã làm tốt toàn lực chuẩn bị chiến một trận, gần như đồng thời, Phong Lang trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Ảnh Phong.

- Ngăn ngươi? Ta còn muốn giết ngươi!

Mắt thấy Lăng Thiên sắp tới gần Ảnh Phong cùng Phong Lang, tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay sau đó một vệt sáng như là thiên thạch đánh tới hướng Lăng Thiên, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng.

Ở trước mặt ta, còn muốn giết huynh đệ ta?

Tiêu Phàm hét dài một tiếng, sát khí trùng thiên, một đạo lăng tiêu kiếm khí xông thẳng đến Lăng Thiên.

- Giết!

Tốc độ Tiêu Phàm vượt qua Lăng Thiên dự kiến, hướng về phía hư không chính đánh ra một chỉ, lại là Lăng gia Đoạn Không Chỉ, trực tiếp đem vùng hư không kia chôn vùi.

- Ầm ầm!

Hồn Lực ba động khủng bố bạo phát ra, công kích hai người đâm vào cùng một chỗ, lấy hai người làm trung tâm, xung quanh mấy trăm trượng hư không đều bắt đầu cuồng bạo.

Ẩn ẩn có thể nhìn thấy, hai đạo thân ảnh tại hư không va chạm kịch liệt, người bình thường căn bản không nhìn được thân ảnh bọn hắn, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo kiếm khí lăng lệ, kiếm khí gào thét ngập trời.

Kiếm khí cực kỳ sắc bén, ngay cả hư không đều có thể xé rách, đây không chỉ là hai đại thiên tài va chạm, mà còn là hai đại cao thủ Kiếm Đạo va chạm.

- Điểm Thương!

Lúc này, một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiêu Phàm phẫn nộ một kiếm đâm ra, lần này không có kiếm khí, chỉ có một điểm sáng, điểm sáng rất nhanh, chớp mắt liền đi tới trước mặt Lăng Thiên.

- Phốc!

Thanh âm máu văng tung tóe vang lên, từng đoá huyết hoa hết sức đỏ tươi, yêu diễm, đám người chỉ thấy một cánh tay của Lăng Thiên kém chút bị xé rách xuống, bất quá Lăng Thiên quả thực liền hừ đều không hừ một tiếng.

- Tiêu Phàm chiếm thượng phong!

- Hiện tại chỉ là tạm thời, các ngươi không thấy Lăng Thiên còn không có thi triển ra Chiến Hồn sao? Một khi thi triển Chiến Hồn, lực lượng hắn nhất định sẽ tăng vọt, thậm chí gấp bội.

- Hắn hiện tại cũng không thi triển Chiến Hồn, chẳng lẽ ở trong mắt Lăng Thiên, Tiêu Phàm còn không tư cách để hắn toàn lực ứng phó sao?

Đám người nhìn chăm chú giữa sân, trái tim phù phù nhảy không ngừng, tựa như người đang kịch liệt đại chiến chính là bọn hắn.

Tiêu Phàm một kiếm kém chút chém đứt cánh tay Lăng Thiên, vốn cho là hắn sẽ thi triển ra lực lượng Chiến Hồn, nhưng mà Lăng Thiên vẫn bất vi sở động, điều này khiến trong lòng Tiêu Phàm có chút không chắc.

- Cái này là ngươi tự tìm chết!

Tiêu Phàm con ngươi sắc bén bắn ra hai vệt thần quang, sát khí đáng sợ từ trên người hắn mãnh liệt cuộn trào ra, hóa thành từng đạo sát khí thực chất phóng tới Vân Tiêu.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm lần nữa động, Tu La Kiếm vũ động, từng chiêu chiến kỹ vung ra, kiếm khí đầy trời quét sạch thương khung, sát khí cùng kiếm khí hoàn mỹ dung hợp lại, nhào về phía Lăng Thiên.

- Giết!

Lăng Thiên khẽ cắn môi, hai mắt chậm rãi biến đỏ bừng, huyết dịch trong cơ thể không ngừng sôi trào, ngoại thân hiện ra kim sắc khí lãng, đó tựa như hỏa diễm thực chất.

- Đây là?

Con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, cũng không phải hắn kinh ngạc thực lực Lăng Thiên, mà là kinh ngạc ngoại thân hỏa diễm của hắn, vậy mà làm hắn có loại cảm giác quen thuộc.
Bình Luận (0)
Comment