Vô Thượng Sát Thần

Chương 894

Tiêu Phàm nhìn xuống Lăng Thừa Đạo, chân đạp Lăng Thiên, áo bào cổ động, con ngươi băng lãnh, giống hệt tuyệt thế Vương Giả, quan sát chúng sinh.

Chiến Thánh thì như thế nào, Lão Tử đều có thể nhìn xuống!

Toàn thân Lăng Thừa Đạo khẽ run, hắn thập phần rầu rỉ, rốt cuộc là thề hay là không phát thề.

Thề, tất nhiên có thể cứu được Lăng Thiên, nhưng hắn thân làm gia chủ Lăng gia, mặt mũi biết để đâu đây, bị một tên Chiến Đế cảnh bức bách, về sau hắn làm sao có thể lăn lộn tiếp được?

Không phát thề, lấy tâm tính Tiêu Phàm, hắn quả thật dám giết Lăng Thiên, có Cửu U Ma Hổ, Tiêu Phàm sẽ không e ngại Chiến Thánh như hắn.

Giờ phút này, bên trong một cái ngõ ngách vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, nhìn thấy một màn nơi xa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Gia Cát lão đầu, thực lực đồ đệ này của ngươi mặc dù không tệ, nhưng so với dũng khí của hắn cũng không tính là gì, lại dám khiêu chiến cùng Lăng Thừa Đạo.

Bóng đen chậm chạp nói, trong mắt lộ ra tinh mang.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra lão giả, lão giả chính là Lô Chiến lần trước cứu hắn.

Lô Chiến nghe tin liền chạy đến, nhưng thời gian vẫn mất một lúc, vốn tưởng rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ, nào nghĩ đến sự tình lại diễn biến thế này.

Tiêu Phàm chẳng những không chết, hơn nữa còn đang uy hiếp Lăng Thừa Đạo, Lô Chiến thân kinh bách chiến, sự tình bình thường đã khó làm lòng hắn nổi lên gợn sóng.

Nhưng hiện tại, tâm hắn cũng hơi hơi co rúm một cái, lúc này, Lô Chiến lại thở dài nói:

- Đáng tiếc, ngươi quá trẻ tuổi, bằng không đã có thể trợ giúp Huyết Lâu.

Nói xong câu đó, trong mắt Lô Chiến sát mang bắn ra bốn phía, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng nhìn phía xa.

Một nơi hẻo lánh khác, khóe miệng Sở Nhạn Nam có chút co lại, hắn vừa rồi còn muốn thu phục Tiêu Phàm, làm nghĩ đến Tiêu Phàm bá đạo cường thế như thế.

Hắn vậy mà đang uy hiếp gia chủ Lăng gia? Chẳng biết tại sao, trong lòng Sở Nhạn Nam có chút may mắn, may mắn hắn không có xuất thủ, bằng không hắn cũng chẳng khác Lăng Thiên là mấy.

- Hay cho một tên Tiêu Phàm, hi vọng ngươi không chết nhanh như vậy, thời điểm Nam Vực Đại Bỉ mới có thể càng thêm náo nhiệt.

Sở Nhạn Nam mị mị hai mắt nói, đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa.

Lại là nhìn thấy hơn mười đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, người chưa đến, một đạo thanh âm đã vang lên:

- Lăng gia chủ, mời thủ hạ lưu tình, Tiêu Phàm chính là người Chiến Hồn Điện ta.

Đám người nghe vậy, tất cả đều nhìn lại phương hướng phát ra thanh âm, sau vài giây, mấy đạo thân ảnh rơi xuống trong sân rộng, dẫn đầu đám người lại là Úy Trì Cuồng Sinh.

- Lăng gia chủ, sự tình tiểu bối, chúng ta không cần nhúng tay.

Úy Trì Cuồng Sinh nhìn về phía Lăng Thừa Đạo nói lần nữa.

Nghe thấy Úy Trì Cuồng Sinh nói, không ít người lộ ra vẻ cổ quái, hiện tại có vẻ như không phải vấn đề Lăng Thừa Đạo có muốn động thủ hay không, mà vấn đề là Tiêu Phàm có nguyện ý tha cho Lăng Thiên hay không.

Lăng Thừa Đạo nghiến răng nghiến lợi nhìn Úy Trì Cuồng Sinh, hắn thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ, trong lòng càng vô cùng khó chịu:

- Úy Trì Cuồng Sinh ngươi là cố ý đến chế giễu ta sao? Không nhìn thấy hiện tại ta mới là người bị động sao?

Lời này Lăng Thừa Đạo là tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng trong lòng hắn biệt khuất chỉ có một mình hắn biết.

Úy Trì Cuồng Sinh cũng phát hiện có chút không thích hợp, một tên thủ hạ bên cạnh kéo kéo cánh tay Úy Trì Cuồng Sinh, Úy Trì Cuồng Sinh lúc này mới chậm rãi quay người, hướng về phía sau nhìn lại.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn lại làm hắn dọa phát sợ, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo vô tình của Cửu U Ma Hổ đang theo dõi hắn, tại trên đầu Cửu U Ma Hổ, Tiêu Phàm giẫm lên một bóng người, thần sắc đạm mạc.

- Cửu U Ma Hổ!

Úy Trì Cuồng Sinh nuốt nước miếng, Cửu Giai Hồn Thú, cho dù hắn cũng rất nhiều năm chưa từng thấy qua.

- Úy Trì Cuồng Sinh, ngươi nói Tiêu Phàm là người Chiến Hồn Điện? Hắn giết nữ nhi ta, càng đồ sát hơn vạn tu sĩ Vô Song Thánh, hiện tại lại muốn giết ta, ngươi nói làm sao bây giờ?

Lăng Thừa Đạo đột nhiên linh quang lóe lên, quay đầu nhìn về phía Úy Trì Cuồng Sinh nói.

- Cái này?

Úy Trì Cuồng Sinh tự nhiên biết rõ những sự tình này, nhưng hắn không ngờ tới địa vị thực lực Tiêu Phàm lại ngang với Lăng Thừa Đạo.

Hắn đến nơi này là bảo vệ Tiêu Phàm, không phải bảo hộ Lăng Thiên.

- Tiêu Phàm, nếu không thả Lăng Thiên, có Chiến Hồn Điện ta đảm bảo, Lăng gia sẽ không tìm ngươi báo thù, như thế nào?

Ngẫm lại, Úy Trì Cuồng Sinh vẫn lên tiếng.

Mặc dù Tiêu Phàm có một đầu Cửu Giai Hồn Thú, nhưng Lăng gia lại không chỉ có một tên Lăng Thừa Đạo, nếu đánh thật, người ăn thiệt thòi cuối cùng vẫn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cau mày một cái, Úy Trì Cuồng Sinh hắn ngược lại rất tin tưởng, cùng bản thân vô thân vô cố, hắn vậy mà đuổi tới cứu mình, điểm này làm Tiêu Phàm khá là cảm kích.

Nhưng mấu chốt là, hắn không tin Lăng gia, Lăng Thừa Đạo nếu muốn giết hắn, hắn chưa hẳn kịp lần nữa kích hoạt Cửu U Ma Hổ.

- Chỉ cần Chiến Hồn Điện cam đoan cường giả Chiến Thánh Lăng gia không đối phó với ta, ta liền thả hắn.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn là nói, thời gian một nén nhang đã sắp đến, 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch trong cơ thể Cửu U Ma Hổ đã sắp hao hết.

Nếu như tiếp tục giằng co, một khi Cực Phẩm Hồn Thạch trên người hao hết, nghênh đón hắn cũng chỉ có tử vong.

- Lăng gia chủ, ý ngươi thế nào?

Úy Trì Cuồng Sinh gật đầu, sau đó nhìn nói với Lăng Thừa Đạo, hắn cũng cấp đủ mặt mũi cho Lăng Thừa Đạo.

Lăng gia dù sao cũng là Bát Đại Thế Gia, nắm trong tay Lăng Vân Cung, Úy Trì Cuồng Sinh hắn chỉ là Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện, mặc dù Chiến Hồn Điện địa vị cao hơn Lăng Vân Cung một chút, nhưng ở trước mặt Lăng Thừa Đạo cũng không dám quá mức bá đạo.

Đương nhiên, Úy Trì Cuồng Sinh cũng không phải là sợ Lăng Thừa Đạo, mà là phải để Lăng Thừa Đạo chính miệng đáp ứng, đến thời điểm nếu đổi ý, Chiến Hồn Điện cũng có lấy cớ xuất thủ.

Sắc mặt Lăng Thừa Đạo âm tình bất định, hắn làm sao không biết điểm này tâm tư nhỏ này của Úy Trì Cuồng Sinh, bất quá khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Lăng Thiên, hắn lại không thể không đáp ứng.

- Được, Bản Thánh đáp ứng ngươi.

Lăng Thừa Đạo sát khí nặng nề nói, mặc dù hắn nguyện ý tạm thời buông tha Tiêu Phàm, nhưng trong lòng hắn nghĩ cái gì, cũng chỉ có hắn biết.

- Ha ha, Lăng gia chủ quả nhiên thống khoái.

Úy Trì Cuồng Sinh cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm:

- Tiêu Phàm, ngươi nghe rồi chứ, hiện tại ngươi có thể thả Lăng Thiên.

- Đó là tự nhiên.

Tiêu Phàm mỉm cười, cảm kích nhìn Úy Trì Cuồng Sinh một cái, sau đó một cước đem Lăng Thiên cho đạp xuống dưới, Lăng Thừa Đạo lách mình liền đem Lăng Thiên cứu ra, ánh mắt dữ tợn đảo qua Tiêu Phàm.

Đám người không khỏi oán thầm một trận, tên Tiêu Phàm này thật đúng là xấu bụng, cuối cùng còn đạp Lăng Thiên một cước, một cước này đoán chừng lại có mấy cái xương cốt đứt gãy.

- Chẳng lẽ liền kết thúc như thế?

Rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng, bọn hắn rất chờ mong đại chiến cấp bậc Chiến Thánh, nhưng mà hiện tại bởi vì Chiến Hồn Điện tham dự, nhất định là không đánh nhau rồi.

- Tiêu Phàm, còn không theo ta về Chiến Hồn Điện?

Sắc mặt Úy Trì Cuồng Sinh trầm xuống, một bộ giọng điệu mệnh lệnh nói.

Úy Trì Cuồng Sinh cũng hơi kinh ngạc phách đảm của Tiêu Phàm, cũng dám cùng Lăng Thừa Đạo cứng đối cứng, không nói thực lực, chỉ phần đảm lượng này người thường đã không thể so sánh rồi.

Chẳng biết tại sao, Úy Trì Cuồng Sinh càng xem Tiêu Phàm càng thuận mắt, đánh trong đáy lòng liền thích tên hậu bối này.

- Vâng, Úy Trì Điện Chủ.

Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, một lễ này là cảm kích đối với Úy Trì Cuồng Sinh, nếu như không phải Úy Trì Cuồng Sinh đến, hắn thực không biết sẽ phát sinh cái gì.

Dù sao, hắn cũng không dám thực làm thịt Lăng Thiên, Lăng gia thân làm Bát Đại Thế Gia, Lăng Thừa Đạo đều là Chiến Thánh cảnh, làm sao có thể không có cường giả Chiến Thánh khác đây?

Một khi giết Lăng Thiên, Lăng gia thật sẽ phát cuồng, chỉ là sự tình thật sự đã xong sao?

Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị út rời đi, lại có một tiếng quát nhẹ tiếng từ đằng xa vang lên:

- Úy Trì huynh, lúc nào Tiêu Phàm là người của Chiến Hồn Điện ta?

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment