Vô Thượng Sát Thần

Chương 903

Trên bầu trời, ba đạo thân ảnh trong nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn trường, ba người chính là Tiêu Phàm, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất, ánh mắt đám người nhìn về phía ba người bọn hắn không giống nhau.

Tiêu Phàm ba người tìm một khối đất trống rơi xuống, tu sĩ hướng về bốn phía dũng mãnh chạy đi, so với nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết còn sợ hãi hơn.

Một là bọn hắn xác thực rất sợ Tiêu Phàm, sự tình hai ngày trước đồ sát trên vạn người trong Vô Song Thánh Thành đã sớm đã lan truyền nhanh chóng, trong con mắt của bọn họ, Tiêu Phàm nhất định chính là Sát Thần, có thể tránh bao xa thì tránh bao xa.

Một phương diện khác là bọn hắn không muốn cùng Tiêu Phàm ở gần, bị Lăng Thiên hiểu lầm, Lăng gia so với Tiêu Phàm còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Một màn này Tiêu Phàm tựa như đã sớm đoán được, thần sắc thập phần bình tĩnh, không có bất kỳ dị dạng gì.

Bất quá sau một khắc, Tiêu Phàm lại nhíu mày, hắn cảm giác có mấy cỗ Hồn Lực cường đại tập trung vào hắn, lộ ra sát ý nồng đậm.

Hơn nữa, bên trong mấy cỗ khí tức cường đại còn có một hai cỗ khiến hắn cảm thấy thập phần nguy hiểm.

- Lão Tam.

Bàn Tử cũng cảm nhận được mấy cỗ địch ý, thần sắc khá là ngưng trọng, đưa tay lấy ra Chiến Thiên Kích cầm trong tay.

- Nam Vực Đại Bỉ, không ai có thể ngăn được ta, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!

Trong mắt Tiêu Phàm lộ hung quang.

Mặc dù Lô Chiến đáp ứng đem Tiểu Ma Nữ mang ra, nhưng Tiêu Phàm vẫn muốn dựa vào thực lực bản thân, đường đường chính chính mang Tiểu Ma Nữ đi. Chủ yếu nhất là, nếu như tìm không ra phương pháp thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch, cho dù mang Tiểu Ma Nữ đi thì như thế nào.

Ở lại Diệp gia ngược lại là an toàn nhất, chỉ là Tiêu Phàm lại không có khả năng trơ mắt nhìn Tiểu Ma Nữ lấy chồng.

- Qua một lúc các ngươi cẩn thận một chút nhé.

Tiêu Phàm lại bổ sung một câu, có ít người biết rõ không làm gì được Tiêu Phàm, nhất định sẽ đánh chủ ý lên Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất.

- Yên tâm, ta và Tiểu Thất không có yếu như bọn hắn tưởng đâu.

Bàn Tử nhếch miệng cười nói, nắm chặt Chiến Thiên Kích trong tay.

- Nhị Ca, Tam Ca, làm sao không thấy Lâu Ngạo Thiên và Sở Khinh Cuồng?

Quan Tiểu Thất đột nhiên nói ra.

Tiêu Phàm cùng Bàn Tử liếc nhìn bốn phía, lấy Hồn Lực bọn hắn bây giờ, trong nháy mắt mấy vạn người hiện lên ở trong đầu, bất quá khiến bọn họ rất ngạc nhiên là thật không nhìn thấy bóng dáng hai người.

- Không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?

Bàn Tử lộ ra vẻ lo lắng.

- Nếu như chỉ là Sở Khinh Cuồng, ta khó mà khẳng định, bất quá có Lâu Ngạo Thiên, bọn hắn chắc không có vấn đề lớn.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, Lâu Ngạo Thiên không đơn giản, lại thêm tính cách hắn trầm ổn, sẽ không gây ra nhiễu loạn.

Trong lòng Tiêu Phàm lại không chỉ nghĩ đến Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng, hắn còn tìm kiếm bóng dáng Long Vũ, khiến hắn thất vọng là Long Vũ cũng chưa xuất hiện.

Tiêu Phàm chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hi vọng Long Vũ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Hi vọng là như thế.

Bàn Tử gật gật đầu nói.

- Yên lặng!

Đúng lúc này, không trung một tiếng quát như sấm vang lên, lại nhìn thấy một cỗ khí thế cường đại như thủy triều mãnh liệt xông tới, tất cả mọi người trên quảng trường bỗng nhiên trầm xuống, như hãm bùn trạch.

Đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy tầm mười đạo thân ảnh xuất hiện ở không trung, đạm mạc quan sát phía dưới, một người cầm đầu không phải người khác, chính là Diệp Thệ Thủy.

Toàn trường trong nháy mắt an yên tĩnh, rất nhiều người nhận ra Diệp Thệ Thủy, trong mắt càng là lộ ra vẻ cuồng nhiệt, còn có người kinh ngạc nói:

- Lần Nam Vực Đại Bỉ này lại do Diệp Điện Chủ tự mình chủ trì, quả nhiên cùng lần trước không giống.

Thần sắc Diệp Thệ Thủy thập phần bình tĩnh, con ngươi hắn liếc nhìn phía dưới, trong nháy mắt phát hiện Tiêu Phàm, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười lóe lên một cái rồi biến mất.

Sau đó nhìn về phía toàn trường nói:

- Nam Vực Đại Bỉ 5 năm một lần lại đến, chắc hẳn mọi người chờ mong đã lâu, từ nay về sau, Nam Vực Đại Bỉ bắt đầu, không chỉ Chiến Hồn Điện có thể tham dự, Tam Cung Tam Các chỉ cần phù hợp điều kiện của Chiến Hồn Điện đều có thể tham gia.

Nghe nói như thế, Tiêu Phàm trong lòng cười lạnh không thôi:

- Cái gọi là quy tắc trò chơi, quả nhiên đều là cường giả chế định.

Tiêu Phàm rất rõ ràng, Diệp Thệ Thủy vì không muốn để cho hắn chiếm lấy ba hạng đầu, cố ý đánh vỡ quy tắc, để người Tam Cung Tam Các tham gia, thậm chí, trong này khẳng định còn có rất nhiều sự tình người khác không biết.

- Trước khi thi đấu, Bản Điện Chủ hỏi lại mọi người một lần, hiện tại nếu ai muốn rời khỏi thi đấu thì còn kịp! Tu sĩ Cửu Đại Đế Triều hiện tại rời khỏi có thể lựa chọn một thế lực gia nhập, tuyệt không ngăn trở.

Con ngươi Diệp Thệ Thủy băng lãnh đảo qua toàn trường nói.

Vừa dứt lời, một cỗ túc sát chi ý từ trên người hắn tràn ngập ra, những tu sĩ ý chí không kiên định lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, tựa như nhìn thấy một mảnh Sát Lục đáng sợ.

Cỗ sát ý này lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó liền có không ít người hướng phía dưới quảng trường đi đến, còn có rất nhiều người do dự.

- Ai, ta vẫn không nên tham gia, vòng đấu thứ nhất liền sẽ có một phần ba tu sĩ trở lên chết thảm, cùng chịu chết còn không bằng lưu lại chơi vui một đời.

Một tu sĩ đi ra quảng trường lắc đầu thở dài nói.

- Ta chỉ là Thất Phẩm Chiến Hồn, cả đời này nếu như không phát sinh việc ngoài ý muốn nói, tối đa cũng chỉ là Chiến Hoàng đỉnh phong, ta thọ nguyên không nhiều, đành đi Bạo Loạn Chi Hải đọ sức một lần.

Lại một tu sĩ lộ ra vẻ khổ sở.

Người như vậy không ít, vừa nãy một sát na kia, phàm là người có ý chí không vững đều tiến vào một loại Huyễn Cảnh, bị Huyễn Cảnh dọa cho phát sợ.

Nguyên bản hai ba vạn người, mấy tức liền chỉ còn lại không đến hai vạn người, hơn một vạn người cũng không bị Huyễn Cảnh giết chóc của Diệp Thệ Thủy hù dọa.

Diệp Thệ Thủy nhìn hơn một vạn tu sĩ, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, hiển nhiên những người này so với hắn tưởng tượng còn nhiều hơn.

- Hiện tại tất cả mọi người lên Phi Độ Chiến Thuyền, tiến về nơi thi đấu vòng thứ nhất.

Diệp Thệ Thủy mở miệng lần nữa.

Oanh long long! Đột nhiên ở giữa hư không rung động, một cỗ khí tức bàng bạc từ đằng xa bay vụt tới, mấy tức sau, hai chiếc Phi Độ Chiến Thuyền dừng lại trên không trung quảng trường.

Phía dưới đám người nhao nhao đạp không mà lên, hướng về hai chiếc Phi Độ Chiến Thuyền, khiến Tiêu Phàm bọn hắn kinh ngạc là rất nhiều người trong tay lại còn cầm vũ khí, vũ khí chẳng lẽ không thể thả vào bên trong Hồn Giới sao?

Bất quá Tiêu Phàm cũng không quá để ý sự tình này, chỉ là đơn giản cho rằng những tu sĩ kia khoe khoang mà thôi, chỉ có Bàn Tử cảm giác có chút không thích hợp, gắt gao đem Chiến Thiên Kích giữ trong tay.

Trong chốc lát, trên quảng trường liền trống không, chỉ còn lại tu sĩ vây xem.

- Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, không nên phản kháng!

Cũng đúng lúc này, phía trên Phi Độ Chiến Thuyền vang lên một đạo thanh âm, truyền khắp não hải mỗi một tu sĩ trên Phi Độ Chiến Thuyền.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần, một cỗ lực lượng khủng bố bao phủ hư không hai tòa Phi Độ Chiến Thuyền, cỗ lực lượng này dù là tu sĩ Chiến Đế cảnh đều không có sức hoàn thủ nào.

- Đây là muốn đi đến nơi khác?

Tiêu Phàm cau mày một cái, lần trước lúc tiến vào Vô Song Thánh Thành cũng là loại cảm giác này, đây là xuyên qua không gian.

- Hẳn là tiến về một vùng không gian khác, nghe nói Nam Vực Đại Bỉ rất kịch liệt, cũng rất tàn khốc, sẽ không cử hành ở Vô Song Thánh Thành.

Bàn Tử suy nghĩ một chút nói, cau mày, thần sắc có chút bận tâm.

Tiêu Phàm gật đầu, tại Không Gian Chi Lực thôn phệ, dù là có Phi Độ Chiến Thuyền Hồn Giới bảo hộ, bộ mặt Tiêu Phàm cũng có chút vặn vẹo.

Mấy tức thời gian sau, cỗ cảm giác không gian vặn vẹo mới biến mất không thấy gì nữa. Xung quanh bọn Tiêu Phàm là một mảnh thế giới trắng xoá, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ Không Gian Chi Lực, hiển nhiên bọn hắn còn bên trong truyền tống.

- Tiêu đại ca, Tiểu Thất ca ca, rốt cục cũng thấy các ngươi, ô ô ~

Đúng lúc này, một đạo tiếng khóc vang lên bên tai Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất, màng nhĩ hai người khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt đồng thời hướng về một phương hướng nhìn lại.
Bình Luận (0)
Comment