Vô Thượng Sát Thần

Chương 95

Tiêu Phàm tu luyện trong hồ mấy ngày nay cũng triệt để củng cố tu vi lại, lúc này mấy người Tiểu Ma Nữ cũng từ trong nhập định tỉnh lại.

- Tất cả mọi người đều đột phá.

Tiêu Phàm cười cười, thời gian hơn một tháng, Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đều đột phá đến Chiến Tôn hậu kỳ, mà Lăng Phong mấy ngày nay cũng đã bước vào cảnh giới Chiến Tôn đỉnh phong.

Lấy thực lực của mấy người cũng đã đủ khả năng tự vệ rồi.

- Lão Tam, mau thành thật khai báo ngươi lấy được chỗ tốt gì?

Bàn Tử một mặt không phục nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

- Không có gì, chỉ là một kiện Thần Binh cùng một loại chiến kỹ mà thôi.

Tiêu Phàm nhún nhún vai không giấu diếm mấy người.

Mặc dù được Tu La Kiếm và chiến kỹ vô danh đã để Tiêu Phàm hết sức hài lòng nhưng vẫn có chút thất lạc, dù sao hắn vẫn hướng về truyền thừa của Chiến Đế a.

Không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm trực tiếp đem chiến kỹ và Tu La Kiếm lấy ra, đám người tiếp nhận chiến kỹ liền ngu ngu nhìn, bọn họ chẳng hiểu một chút gì cả.

Ngược lại Tu La Kiếm, Bàn Tử lần đầu tiên nhìn thấy liền khó nén yêu thích trong mắt, nói:

- Lão Tam, kiếm này đưa cho ta thế nào, về sau cái mạng Nhị Ca này liền là của ngươi.

Tiêu Phàm bĩu môi, Bàn Tử có thể nói thẳng mình muốn Tu La Kiếm ngược lại làm trong lòng Tiêu Phàm nổi lên một tia ấm áp, bởi vì hắn quả thật coi mình là huynh đệ.

Bất quá Tu La Kiếm dễ dàng không chế như vậy sao?

- Chỉ cần ngươi có thể sử dụng nó thì ta có thể cho ngươi.

Tiêu Phàm cười cười, hắn không tiện cự tuyệt, chỉ có thể để Bàn Tử biết khó mà lui.

- Thực sự?

Bàn Tử lập tức ma quyền sát chưởng, nước bọt kém chút chảy ra, hắn vốn là Chú Tạo Sư nên đối với Thần Binh liền có một sự yêu thích phát ra từ nội tâm.

- Tuyệt không hai lời.

Tiêu Phàm trực tiếp đem Tu La Kiếm cắm trên mặt đất.

Bàn Tử thấy thế lập tức hưng phấn lên, tay phải hướng về Tu La Kiếm chộp tới, khi tay hắn chỉ cách Tu La Kiếm một tấc thì một đạo kiếm khí màu đỏ ngầu từ trên lưỡi kiếm gào thét bắn ra.

Nói thì chậm nhưng khi đó lại rất nhanh, Bàn Tử ngay lập tức thu hồi bàn tay, thân thể đột nhiên cấp tốc lui về phía sau.

Nhưng dù thế vẫn chậm nửa nhịp, lòng bàn tay bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi phun ra dọa Bàn Tử đến đặt mông ngồi bệch dưới đất, kinh hãi nhìn chằm chằm Tu La Kiếm.

- Sát phạt chi khí thật kinh khủng!

Con ngươi Lăng Phong co rụt lại, thân hình không tự giác lui ra phía sau mấy bước, Tiểu Ma Nữ cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc, Tiểu Kim gầm thét, toàn thân lông tóc lóe sáng.

- Kiếm này không có duyên với ta.

Bàn Tử hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cảm thán một hơi.

- Lão Tam, kiếm này đoán chừng không đơn giản, tốt nhất đừng tuỳ tiện hiển lộ trước người khác.

Lăng Phong cau mày nhìn chằm chằm Tu La Kiếm nói.

- Được.

Tiêu Phàm nghe vậy, sắc mặt cũng khẽ trầm xuống, hắn liên tưởng đến hình ảnh huyết tinh lúc trước, người chết dưới Tu La Kiếm này có đếm cũng không hết, hắn biết nhất định có người nhận ra thanh Tu La Kiếm này.

- Trước tiên rời khỏi nơi đây, hiện tại ở đây cũng không còn giá trị gì.

Lăng Phong quay người hướng về nơi lúc trước đi.

- Hi vọng Tôn Tuyệt còn canh gác ở nơi đó.

Trong mắt Bàn Tử lóe lên một tia hung lệ, hắn đột phá Chiến Tôn hậu kỳ hiển nhiên vô cùng đắc ý.

Lúc đến phải mất mấy canh giờ nhưng trở về lại vẻn vẹn chỉ dùng nửa canh giờ, mấy người nương theo vách thác để leo lên, việc leo lên vách thác dựng đứng này đối với Chiến Tôn bọn hắn thì cũng không khó khăn lắm.

Khi đi tới cửa động lại không phát hiện bóng dáng mấy người Tôn Tuyệt ở đâu, chẳng lẽ bọn hắn đã rời đi?

Mấy người phóng xuất Chiến Hồn xuyên qua thác nước, trong nháy mắt xuất hiện ở cửa động, Hồn Lực thả ra vẫn không hề phát hiện bóng dáng một ai.

- Vậy mà không có ai.

Bàn Tử hừ lạnh một tiếng.

- Đã một tháng rồi, bọn hắn chắc chắn sẽ không ngây ngốc thủ ở chỗ này.

Tiểu Ma Nữ nói.

Tiêu Phàm và Lăng Phong không nói, hai người nhìn nhau, đám Tôn Tuyệt không có ở đây cũng không chắc chắn hắn đã rời đi.

Dù sao nếu chặn bọn hắn ở chỗ này thì bọn hắn vẫn có thể tiến vào bên trong Hồn Giới Cấm Chế.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Lăng Phong nhắc nhở.

Tiêu Phàm và Tiểu Kim dẫn đầu, Hồn Lực cảnh giác bốn phía, chỉ cần phát hiện điều gì không đúng liền chạy vào Hồn Giới Cấm Chế.

Điều làm cho Tiêu Phàm ngạc nhiên là cả một đường đều bình an vô sự, bất quá Tiêu Phàm không dám buông lỏng chút nào, có đôi khi càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm.

- Ha ha, rốt cục ra rồi.

Bàn Tử xuất hiện ở cửa động, tham lam hít không khí trong lành, bên trong hang động vô cùng ngột ngạt.

- Oanh!

Khi đám người Tiêu Phàm xuất hiện ở cửa hang thì một tiếng vang thật lớn, sơn động đột nhiên sụp đổ, một cỗ khí tức khủng bố từ bốn phía ép tới.

Sắc mặt mấy người Tiêu Phàm hoàn toàn thay đổi, muốn trốn trở về cũng đã không kịp, nhìn bóng người bốn phía, mấy người Tiêu Phàm biết bọn hắn bị người ta phục kích.

- Hơn một tháng, các ngươi rốt cục đã đi ra.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Tôn Tuyệt cười tàn nhẫn bước từng bước đến vị trí bọn hắn.

- Tôn Tuyệt, lần này tiểu gia nhất định đem ngươi đánh thành đầu heo.

Bàn Tử long hành hổ bộ chuẩn bị đi lên đại sát tứ phương.

Bất quá, hắn mới vừa bước ra một bước liền bị Tiêu Phàm giữ lại, con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo đảo qua bốn phía, nói:

- Tôn gia chủ, nếu đã đến thì nên bước ra đi.

Tôn gia chủ? Mấy người Bàn Tử nghe vậy liền thoáng cảnh giác lên.

Tôn Đình vậy mà cũng tới, mấy người bọn họ mặc dù đột phá đến Chiến Tôn hậu kỳ và đỉnh phong nhưng Tôn Đình là Chiến Vương cảnh a, bọn hắn ở trước mặt Chiến Vương đều giống như con kiến.

Quả nhiên, Tiêu Phàm vừa dứt lời thì một đạo thân ảnh từ trong rừng đi tới, trên mặt hắn cười lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ý vị thâm trường nói:

- Trong đám tiểu bối thì ngươi chính là người duy nhất để bản vương lao mắt mà nhìn, chỉ cần ngươi đem đồ vật giao ra rồi gia nhập vào Tôn gia ta thì bản vương sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.

Tiêu Phàm coi thường, nếu lời nói của Tôn Đình đáng tin thì cũng không có chém chém giết giết đến tận bây giờ.

Nếu quả thật đem đồ vật giao cho hắn thì mình chết càng nhanh, bất quá, hắn cũng biết đám người bọn hắn không thể thoát liền dứt khoát ác tâm nhìn Tôn Đình nói:

- Ngay cả mối thù giết con cũng không truy cứu?

Vừa nghe những lời của Tiêu Phàm, trong mắt Tôn Đình lóe lên sát khí nồng đậm nhưng rất nhanh liền biến mất, nói:

- Không truy cứu.

Tiêu Phàm ngoài ý muốn, tên Tôn Đình này đúng là có thể ẩn nhẫn, lại nói:

- Vậy nếu như ta muốn giết tên nhi tử còn lại của ngươi thì sao?

- Ngươi đang đùa giỡn bản vương?

Tôn Đình tối sầm mặt lại, hắn lúc này sao không biết Tiêu Phàm đang trêu đùa mình.

- Không phải ngươi cũng đang đùa giỡn chúng ta sao?

Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, có lẽ ở trong mắt Tôn Đình thì kẻ yếu không có bất kỳ tôn nghiêm nào, nhưng ở trong mắt Tiêu Phàm, cái chết không đang sợ, đáng sợ là ngay cả dũng khí đối mặt với cường giả đều không có.

- Hừ, nếu như các ngươi đã muốn chết vậy cũng đừng trách bản vương, dù gì giết các ngươi xong thì đồ vật cũng thuộc về bản vương.

Vừa dứt lời, khí thế trên người Tôn Đình phát ra bên trong còn có lôi điện thoắt ẩn thoắt hiện, từng tia lôi điện vang lên tiếng lốp bốp vô cùng chói tai.

Bốn người một thú Tiêu Phàm lưng tựa lưng vào nhau cảnh giác bốn phía, cho dù có chết đi nữa thì nhất định cũng không đứng yên cho người ta giết.

- Đường đường là Chiến Vương cảnh lại xuất thủ với mấy hậu bối, điều này cũng quá mất mặt nha.

Đột nhiên, một âm thanh không nóng không lạnh vang lên trong hư không.

Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like
Bình Luận (0)
Comment