Vô Thượng Sát Thần

Chương 952

Sở Nhạn Nam nào không nghe ra trong lời nói của Quan Tiểu Thất có ẩn ý, con ngươi lạnh lùng liếc nhìn Quan Tiểu Thất, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, có giỏi thì khiêu chiến với ta.

Quan Tiểu Thất bĩu môi nói:

- Ngươi cho rằng ta ngu như ngươi sao?

- Ngươi!

Sở Nhạn Nam tức giận, nhưng căn bản không làm gì được Quan Tiểu Thất, ai bảo hắn còn xếp ở phía trước Quan Tiểu Thất chứ.

- Quan Tiểu Thất, ngươi vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến, mời lựa chọn người để khiêu chiến, hoặc là từ bỏ.

Thanh âm lão giả áo xám tiếp tục vang lên.

Quan Tiểu Thất khẽ nhíu mày, quét năm người phía trước một cái, khi nhìn qua Sở Nhạn Nam, trong con ngươi Sở Nhạn Nam tràn ngập vẻ khiêu khích.

- Dù sao vẫn còn hai cơ hội, nghỉ một lát trước đã, ta từ bỏ.

Quan Tiểu Thất suy nghĩ một chút nói.

Hắn kỳ thật rất muốn tiếp tục khiêu chiến, hắn đột phá Chiến Đế hậu kỳ, nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, chưa hẳn yếu hơn Sở Nhạn Nam, nhưng Tiêu Phàm truyền âm bảo hắn từ bỏ.

Năm người phía trước không ai đơn giản cả. Đương nhiên, hắn tin tưởng với thực lực Quan Tiểu Thất, đánh với Diệp Thiên Tuyết một trận có lẽ vẫn không có vấn đề lớn.

Dựa vào tốc độ, Quan Tiểu Thất đã có thể đứng ở thế bất bại.

- Độc Cô Trường Phong, hiện tại ngươi là số 18, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến hay là từ bỏ?

Lão giả áo xám lại hỏi.

Hai mắt Độc Cô Trường Phong đỏ bừng, nếu như ánh mắt có thể giết người, Quan Tiểu Thất không biết đã chết bao nhiêu lần. Hồi lâu, hắn cắn răng nói:

- Ta từ bỏ.

Giờ phút này bản thân hắn bị trọng thương, muốn cử động cũng khó, làm sao có thể tiếp tục khiêu chiến chứ?

Dù sao còn hai cơ hội nữa, hắn cũng không quan tâm lần này. Lần tiếp theo khi đến lượt hắn khiêu chiến, thương thế cũng có thể đã khôi phục vài phần.

- Số 17...

Khiêu chiến lại tiếp tục, mấy canh giờ tiếp, Tiêu Phàm lại bị người khác khiêu chiến hai lần, có điều lần này, Tiêu Phàm không tận tuyệt như vậy, cho bọn hắn lưu một cái quần lót.

Rốt cục đến phiên số 11, Tiêu Phàm không khỏi quay đầu liếc mắt một cái, bởi vì người này hắn cũng quen biết, không phải ai khác, chính là con trai của Úy Trì Cuồng Sinh - Úy Trì Triều Giải.

Lần trước Úy Trì Triều Giải bị Tiêu Phàm dùng một quyền chấn thương, hắn liền ngày đêm tu luyện, một tháng tiếp theo lại có tiến bộ rất lớn, đã đột phá đến Chiến Đế cảnh trung kỳ.

- Tiêu Phàm, lại đến chiến một trận.

Không đợi người chủ trì lão giả áo xám mở miệng, Úy Trì Triều Giải liền quát to một tiếng, tiến lên về vị trí Tiêu Phàm.

Lão giả áo xám cười khổ một hồi, nhưng cũng không thể làm gì. Ai kêu cha ruột Úy Trì Triều Giải hắn còn ở cách đó không xa, vừa vặn nói:

- Số 11, khiêu chiến số 10, bắt đầu!

Nhìn thấy Úy Trì Triều Giải đánh tới, Tiêu Phàm thần sắc vô cùng bình tĩnh, nói:

- Ngươi cũng muốn bị cởi chỉ còn cái quần lót?

- Nếu như ta thua, cởi thì cũng có sao?

Úy Trì Triều Giải vô cùng bá đạo, cũng cực kỳ tự tin, nắm đấm dũng mãnh, xông thẳng đếnT iêu Phàm.

Tiêu Phàm chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật, tốc độ nhanh vô cùng. Úy Trì Triều Giải căn bản đến cả góc áo hắn cũng không đụng tới được.

Lực lượng Úy Trì Triều Giải quả thực đáng sợ, hắn có một cỗ quái lực, người bình thường khó mà tiếp được. Nhưng mà, tốc độ lại là vết thương trí mạng của hắn, dù là tu sĩ phổ thông cùng cấp cũng nhanh hơn so với hắn.

- Tiêu Phàm, có gan đừng chạy, chính diện đấu với ta!

Úy Trì Triều Giải kêu to, trong đầu căn bản chỉ chứa toàn cơ bắp. Lần trước hắn thua Tiêu Phàm, chỉ muốn đánh bại Tiêu Phàm, lấy lại danh dự.

- Như ngươi mong muốn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, ngoài thân thể phóng ra kim quang nhàn nhạt, sau đó như rồng bay ra biển, hung mãnh đập một quyền về Úy Trì Triều Giải.

- Lưu Tinh Hám Thiên.

Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, giữa quyền cương mang theo một cỗ kình phong, hư không như bị xé mở ra.

- Lại là quyền này?

Úy Trì Triều Giải cười lạnh, lần trước hắn bị bại chính ở dưới quyền này. Sau khi trở về hắn nghiền ngẫm rất lâu, rốt cục tìm được sơ hở của quyền này.

- Chỉ cần lực lượng của ta bộc phát duy nhất một lần, không cho ngươi cơ hội thở dốc, ngươi nhất định sẽ thua, đây chính là kết cục của việc ngươi khinh thường ta.

Trong lòng trầm ngâm, Úy Trì Triều Giải đã cười thầm trong bụng.

Lần trước cùng Tiêu Phàm giao chiến, Tiêu Phàm thi triển Lưu Tinh Hám Thiên, ngay từ đầu liền giằng co một chỗ với hắn. Trải qua vài phút, khí thế Tiêu Phàm ngày càng mạnh, mà Úy Trì Triều Giải hắn lại ngày càng yếu, cho nên hắn mới có thể thua.

Hắn nghĩ, nếu như tiếp tục đối mặt quyền này, lần thứ nhất hắn liền thi triển toàn lực, Tiêu Phàm tất nhiên không ngăn cản nổi, coi như Tiêu Phàm còn có dư lực cũng nhất định phải thua.

Úy Trì Triều Giải tựa như nhìn thấy cảnh tượng bản thân giành thắng lợi, khi thấy sắp tới gần Tiêu Phàm, đỉnh đầu Úy Trì Triều Giải đột nhiên hiện lên một hư ảnh to lớn.

Đó là một cây búa kim quang chói mắt, lưỡi búa cương mãnh bá đạo, phảng phất có thể phá vỡ bầu trời.

- Bát Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Nguyên Phủ?

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ kinh dị, chỉ nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn đã có thể có thực lực dạng này, thiên phú của Úy Trì Triều Giải thực sự cũng không tồi.

Nếu như hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, có lẽ có thể chiến một trận cùng Thánh Thành Bát Tuấn.

- Kim Cương Nộ Quyền!

Gầm lên giận dữ, Úy Trì Triều Giải dùng hết toàn lực hung hăng đập tới Tiêu Phàm, hắn muốn tìm lại cục diện lần trước.

- Oanh!

Tiếng vang cực lớn, cương phong bá đạo, nắm đấm của hai người trong nháy mắt đâm vào một chỗ, hư không nhấc lên một trận phong bạo đáng sợ.

Ầm một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, thân thể Úy Trì Triều Giải như là con diều bị đứt dây bay ngược về hư không.

- Cái này?

Đám người hít một hơi lạnh, Úy Trì Triều Giải là Thiên Sinh Thần Lực, lại bị Tiêu Phàm dùng một quyền bắn bay?

Tiêu Phàm lắc đầu bất đắc dĩ, hiện tại hắn tu luyện Bất Diệt Kim Thân tới đỉnh phong, lại cộng thêm U Linh Chiến Hồn cùng Huyết Mạch hòa làm một, sức mạnh thân thể hắn đã đến một cấp độ khủng bố.

Dù là Chiến Đế đỉnh phong cũng không dám đối chiến với hắn, huống chi là Úy Trì Triều Giải?

Lúc này, Úy Trì Triều Giải bộ dáng chật vật từ đằng xa bay tới, một cánh tay hoàn toàn bị gãy, sắc mặt đỏ bừng, nhìn Tiêu Phàm nói:

- Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?

So với lần trước, Úy Trì Triều Giải hắn đã đột phá đến Chiến Đế trung kỳ, hơn nữa cố ý tu luyện một loại quyền pháp chiến kỹ, không nghĩ tới lại thua, hơn nữa còn thua hoàn toàn so với lần trước.

- Bởi vì ta cũng mạnh hơn rồi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, đối với con cá ngu ngốc này, Tiêu Phàm thật sự cũng không muốn đả kích hắn, chỉ là nể mặt phụ thân hắn Tiêu Phàm cũng sẽ không làm khó hắn.

Chỉ là trong chiến đấu, việc bị thương không thể tránh được. Tiêu Phàm đã thu bớt vài phần khí lực, bằng không mà nói, Úy Trì Triều Giải sẽ không chỉ đơn giản bị đứt một cánh tay như vậy.

- Ngươi tự mình cởi, hay là ta giúp ngươi?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.

Lời này vừa nói ra, lão giả áo xám trên không trung biến sắc, tiểu tử này sẽ không ngay trước mặt Úy Trì Cuồng Sinh để con trai của hắn chạy trần truồng chứ?

Lão giả áo xám vừa định ngăn cản, Úy Trì Triều Giải đột nhiên nửa quỳ tại hư không, nói:

- Tiêu Phàm, xin ngươi dạy ta quyền pháp.

- Ách?

Tiêu Phàm hoàn toàn không phản ứng kịp, cũng căn bản không nghĩ tới cảnh tượng này, cổ quái nói:

- Ngươi coi là làm như vậy thì có thể thoát à?

- Chỉ cần ngươi bằng lòng dạy ta quyền pháp, ta cởi thì cũng có sao?

Úy Trì Triều Giải một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp cởi chiến giáp ra.

- Chờ chút.

Tiêu Phàm bị Úy Trì Triều Giải hoàn toàn đánh bại:

- Ta sẽ không dạy ngươi quyền pháp, cũng không dạy được ngươi quyền pháp. Quần áo ngươi cũng không cần cởi nữa, trọng tài, tiếp tục đi.

Tiêu Phàm oán thầm một trận, ngươi ép cái đầu ngươi, còn muốn ta dạy ngươi quyền pháp, đây không phải cố ý chơi ta sao?

- Trận chiến này, số 10 thắng.

Lão giả áo xám cũng vội vàng tuyên bố, sợ Tiêu Phàm hối hận sau đó lại kêu lên:

- Số 10, hiện tại đến lượt ngươi lựa chọn.

Lục Đạo
Bình Luận (0)
Comment