Vô Thượng Sát Thần

Chương 955

- Tỏa Hồn!

Thanh âm Tiêu Phàm nhỏ như tiếng muỗi, chỉ mình hắn có thể nghe được. Sau đó, đối mặt thế giới băng tuyết bốn phía, ánh mắt Tiêu Phàm ngưng lại.

Chỉ là động tác trong tay hắn lại không chậm, không phải, nói cho đúng là nhanh đến đỉnh phong, thậm chí như là ảo giác, cảm giác như là hắn xuất thủ trước cả Diệp Thiên Tuyết.

Lúc hàn băng mãnh liệt đầy trời, Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay Tiêu Phàm lăng không chém xuống, xông thẳng chỗ sơ hở của thế giới băng tuyết kia.

Ken két ~

Thanh âm hàn băng bị phá vang lên, Tiêu Phàm vẻn vẹn chém ra một kiếm, nhưng tựa như chém ra vô số kiếm, kiếm khí rõ ràng sắc bén, lại khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ dày nặng.

Tất cả hàn băng trong thế giới băng tuyết toàn bộ vỡ vụn, xuất hiện vết nứt lít nha lít nhít như là mạng nhện.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, thế giới băng tuyết đột nhiên nổ tung, hàn băng đầy trời hóa thành mảnh vỡ nước bẩn bay về bốn phương tám hướng. Từ đằng xa nhìn lại, tựa như một quả pháo hoa lam sắc nở rộ, chói lọi tới cực điểm.

Diệp Thiên Tuyết vừa vặn ở khu vực biên giới của hàn băng bạo tạc, vô số hàn băng đánh vào trên người nàng, như là lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt thân thể nàng, máu tươi bay vụt.

Sắc mặt nàng cuối cùng cũng có có một tia biến hóa, càng thêm lạnh lẽo, sát khí từ trong con ngươi nàng lan tràn ra.

Một khắc vừa rồi, nàng đột nhiên cảm giác Chiến Hồn bản thân vậy mà không cử động được, mặc dù nàng lập tức kích phát Băng Tộc Huyết Mạch, nhưng vẫn muộn nửa nhịp.

Thời khắc nàng tránh thoát khỏi Tỏa Hồn Châu trấn phong, thế giới băng tuyết đã nổ tung, căn bản không kịp xuất thủ. Quần dài trắng của nàng bị nhuộm thành huyết sắc, nhìn qua vô cùng u buồn.

Cũng đúng lúc này, một tàn ảnh xẹt qua trong con mắt nàng, ở sau lưng nàng, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Nàng vừa chuẩn bị hoàn thủ, lại phát hiện trên cổ đã mình đã có một chuôi thạch kiếm, kiếm khí phun ra nuốt vào, chỉ cần nàng cử động, sẽ trực tiếp lấy mạng nàng.

- Trận chiến này ta thua.

Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt phun ra một câu, liền đi đến phía trước, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Phàm một cái.

Có điều Tiêu Phàm lại có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Diệp Thiên Tuyết đang hơi run rẩy, tựa như thua dưới tay Tiêu Phàm là đả kích lớn đối với Diệp Thiên Tuyết.

- Nể tình thân phận ngươi là tỷ tỷ Tiểu Ma Nữ, nên ta không bắt ngươi cởi bỏ quần áo.

Tiêu Phàm nhỏ giọng thầm thì một câu, liền đạp đi khỏi đỉnh núi thứ ba.

Tên khốn này vậy mà còn muốn cởi y phục của ta? Diệp Thiên Tuyết nghe vậy, khuôn mặt như băng sơn hiện lên vẻ tức giận, thân thể mềm mại càng run rẩy dữ dội, nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm suýt chút bị phá vỡ.

Ánh mắt đám người bốn phía tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm tòa đỉnh núi thứ ba, nơi đó hàn băng lợi kiếm bay vụt, đám người căn bản không thấy rõ những thứ ở giữa.

- Cuối cùng thì ai thắng ai thua?

- Còn phải nghĩ sao, đương nhiên là Diệp...

Đám người bàn luận, có điều rất nhanh tiếng nghị luận im bặt lại, bởi vì một thân ảnh từ bên trong hàn băng lợi kiếm bước ra, đi đến ngọn núi thứ mười.

- Diệp Thiên Tuyết làm sao lại đi về hướng ngọn núi thứ mười?

- Còn phải nghĩ sao, nhất định là nàng thua!

Đám người kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tuyết, một số người vô cùng không hiểu, sau đó đột nhiên quay người trở lại, tất cả đều lộ ra vẻ không thể tin được.

Diệp Thiên Tuyết vậy mà thua? Thua dưới tay Tiêu Phàm!

Băng Sơn vạn năm này đẹp đến mức không thành hình, lại có người chinh phục được nàng?

Chiến Hồn Điện có không biết bao nhiêu người tưởng tượng cảnh Diệp Thiên Tuyết bị nam nhân đánh bại. Nhưng mà, toàn bộ Chiến Hồn Điện, cũng chỉ có Diệp Trường Sinh mới có thể thắng nàng một bậc dễ dàng.

Nhưng Diệp Trường Sinh và Diệp Thiên Tuyết lại là huynh muội, hai người làm sao có thể đánh nhau chứ?

Vốn dĩ tu sĩ Chiến Hồn Điện cho là, cả đời này, thể hệ tuổi trẻ trong Chiến Hồn Điện, đoán chừng không ai có thể đánh bại Diệp Thiên Tuyết, không nghĩ tới hôm nay bị một kẻ ngoại lai đánh bại.

- Tiêu Phàm lại sáng tạo ra một kỳ tích.

Tô Mạch Hàn một mặt sùng bái nhìn Tiêu Phàm, cho dù là hắn, cũng không dám tuỳ tiện động thủ cùng Diệp Thiên Tuyết, cũng không cho rằng mình là đối thủ của Diệp Thiên Tuyết.

Lúc này, thân ảnh Tiêu Phàm cũng lộ ra, hắn đang từng bước một bay về phía đỉnh núi thứ ba.

Tô Mạch Huyên nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm, chậm chạp nói:

- Đây đoán chừng còn chưa phải ranh giới cuối cùng của hắn.

Những ngày qua, Tiêu Phàm sáng tạo quá nhiều kỳ tích, liên tiếp đánh bại Thánh Thành Bát Tuấn cùng Tứ Kiều, trong cùng thế hệ trẻ tuổi, đoán chừng không ai có thể dễ dàng thắng Tiêu Phàm.

Đỉnh núi thứ hai Hoàng Phủ Thiên Thần hơi cau mày một cái, mà đỉnh núi thứ nhất Diệp Trường Sinh chỉ nhàn nhạt mở hai mắt, nhìn Tiêu Phàm một cái, rồi lại nhắm hai mắt lại.

- Hắn vậy mà thật sự có thực lực tranh đoạt ba hạng đầu!

Trên không trung, sắc mặt Diệp Thệ Thủy âm tình bất định, thầm nghĩ trong lòng:

- Vẫn may, hiện tại hắn đoạt được hạng ba cũng vô dụng, chỉ có chiếm được hạng nhất, Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện mới có thể tiếp nhận hắn.

Mặc dù Tiêu Phàm chiếm hạng ba, nhưng Diệp Thệ Thủy vẫn không tin Tiêu Phàm có thể chiếm được hạng nhất, bởi vì trên đỉnh núi thứ nhất, là Diệp Trường Sinh con trai của hắn đứng đấy.

Diệp Thệ Thủy vô cùng tự tin đối với thực lực Diệp Trường Sinh, ngoài Chiến Thần Điện Chiến gia Chiến Thiên Long có thể đánh với Diệp Trường Sinh một trận, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn.

- Số 10, ngươi lựa chọn tiếp tục khiêu chiến, hay là từ bỏ?

Thanh âm người chủ trì lão giả áo xám tiếp tục vang lên, trong mắt có vẻ khiếp sợ, thực lực Tiêu Phàm hiển nhiên cũng vượt qua hắn dự liệu.

Tiêu Phàm nhìn hai người trước mặt một cái, cuối cùng rơi vào trên người Hoàng Phủ Thiên Thần của ngọn núi thứ hai, trong lòng suy nghĩ: - Ta chỉ có hai cơ hội, nếu như từ bỏ lần này, lần tiếp theo đoán chừng chỉ có thể trực tiếp khiêu chiến Diệp Trường Sinh. Dù sao thực lực mười hạng đầu đều không yếu, tương đối tiêu hao Hồn Lực.

Có điều, nếu ta tiếp tục khiêu chiến, người phía sau qua một lúc cũng có khả năng cố ý tiêu hao Hồn Lực của ta, sẽ không để cho ta có đủ dư lực để đấu cùng Diệp Trường Sinh.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm có chút rối rắm, người khác có ba lần khiêu chiến, mà hắn chỉ có hai lần, trước đó bị thủ tiêu một lần, nếu như lần này từ bỏ, hắn liền chỉ còn một cơ hội khiêu chiến.

Dù hiện tại hắn thắng Diệp Trường Sinh, người phía dưới cũng có khả năng thi triển xa luân chiến, cuối cùng bị người ta lôi xuống nước.

- Tiêu Phàm, có bản lĩnh thì tiếp tục đi.

- Đúng vậy, không phải ngươi rất trâu à, có bản lĩnh trực tiếp khiêu chiến hạng nhất ấy.

- Hạng nhất là Diệp Trường Sinh, hắn dám không? Đừng nói hắn vừa mới chiến một trận cùng Diệp Thiên Tuyết, thực lực giảm đi nhiều, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, cũng không phải đối thủ Diệp Trường Sinh.

Đám người không ngừng khích tướng Tiêu Phàm, rất nhiều người hận không thể làm Tiêu Phàm mất hết mặt mũi.

- Các ngươi nói gì?

Đột nhiên, Tiêu Phàm quay đầu nhìn đám người phía xa hỏi, trên mặt hiện lên nụ cười tà tà.

Đám người nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm quét tới, tất cả đều ngậm miệng không nói, rất nhiều người cúi đầu, không dám đối mặt cùng Tiêu Phàm, bọn hắn có loại e ngại phát ra từ sâu trong linh hồn đối với Tiêu Phàm.

Bình thường xem theo quần chúng kêu gào một hồi cũng liền thôi, nhưng thật không có mấy người dám đối mặt với Tiêu Phàm nói chuyện, lại càng không cần phải nói uy hiếp Tiêu Phàm.

- Bọn hắn nói, có gan ngươi liền khiêu chiến hạng nhất.

Đột nhiên, một thanh âm cười lạnh vang lên, đám người theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt tất cả đều rơi vào trên người Độc Cô Trường Phong.

Độc Cô Trường Phong coi như không thấy ánh mắt nhóm người, ngược lại nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm:

- Thế nào, cũng có điều Tiêu Phàm ngươi không dám sao? Ngươi thật sự cho rằng thực lực ngươi có bao nhiêu, một đầu ngón tay của Diệp Trường Sinh cũng có thể bóp chết ngươi.

- Nói đủ chưa?

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Giận à? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Tiêu Phàm ngươi nếu có gan, vậy liền lên đi.

Độc Cô Trường Phong tựa như đạt được một nửa âm mưu, lại không mảy may cảm nhận được mắt lạnh lẽo của Diệp Trường Sinh.

- Các ngươi cũng nghĩ như vậy đúng không, đã như vậy, vậy ta đành phải thuận theo yêu cầu người xem.

Tiêu Phàm lại lơ đễnh, ngược lại nhìn về phía đám người, khẽ mỉm cười nói:

- Ta, khiêu chiến số 1!
Bình Luận (0)
Comment