Vô Thượng Sát Thần

Chương 992

Tiêu Phàm vừa đi vào trong phòng, bên trong một gian tiểu viện, một Hắc Y Nhân trên mặt hiện ra một vòng cười lạnh, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết.

- Tiêu Phàm, cái trò chơi này ngươi nhất định sẽ thấy rất thú vị.

Hắc Y Nhân nhếch miệng cười nói, sau đó thần sắc lại trở nên băng lạnh:

- Trước đưa ngươi một lễ vật lớn, ngươi cần phải hảo hảo hưởng thụ, đừng nhanh như vậy bị ta đùa chết!

Vừa dứt lời, Hắc Y Nhân chậm rãi biến mất bên trong Hắc Ám.

Lại nói Tiêu Phàm đi vào phòng sắc mặt càng ngày càng âm trầm, loại bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, tâm thần dẫn ra Tỏa Hồn Châu, cẩn thận cảm ứng Hồn Lực biến hóa.

- Hi vọng Lão Tam cùng với Tiểu Ngũ không sao, bằng không sự tình liền phiền phức!

Tiêu Phàm trong lòng cầu nguyện, bên trong Tỏa Hồn Châu có Hồn Lực khí tức Bàn Tử, chỉ cần Bàn Tử trong phạm vi mấy ngàn dặm liền có thể cảm ứng được vị trí Bàn Tử.

- Ông ~

Khiến Tiêu Phàm thở phào là, bên trên Tỏa Hồn Châu có ba sợi quang mang ba động một cái, Tiêu Phàm biết rõ có hai sợi là Lăng Phong cùng Tiểu Ma Nữ.

Về phần sợi thứ ba, tự nhiên là Bàn Tử, bởi vì bọn hắn đều từng tiến vào Thần Phong Học Viện Nội Viện, Tỏa Hồn Châu có Hồn Lực ấn ký bọn hắn.

- Lão Tam không có việc gì!

Tiêu Phàm trên mặt hiện lên nụ cười, nguyên bản hắn lo lắng Bàn Tử bên trong Sát Lục Cổ Địa xảy ra việc ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn còn sống, hơn nữa còn ở Vô Song Thánh Thành.

Trong bàn tay Tiêu Phàm lóe lên quang mang trước người, một đạo thân ảnh hiển hiện, nếu như để những người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì đạo thân ảnh này cũng là Tiêu Phàm.

Trong phòng xuất hiện hai Tiêu Phàm giống nhau như đúc, trừ một người trên người tạm thời không có bất kỳ cái gì Hồn Lực khí tức, hai người cơ hồ không có gì khác nhau.

- U Linh Nhất Hào, ngươi thủ hộ ở chỗ này, ta đi cứu Lão Tam cùng Tiểu Ngũ bọn hắn.

Tiêu Phàm hướng về phía người giống hắn như đúc nói ra.

Người kia chính là U Linh Nhất Hào mà Bắc Lão đã từng đưa cho Tiêu Phàm Hồn Điêu, lúc trước Tiêu Phàm vẫn cho là U Linh Nhất Hào chỉ là Chiến Hoàng đỉnh phong mà thôi.

Thẳng đến khi đột phá Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ hắn mới phát hiện, U Linh Nhất Hào không chỉ là Thất Giai, cũng không phải Bát Giai, mà là Cửu Giai Hồn Điêu.

Thậm chí, bản thân Tiêu Phàm cũng không biết ranh giới cuối cùng của nó đến cùng ở nơi nào, nhưng tuyệt đối không chỉ là Cửu Giai sơ kỳ đơn giản như vậy, trước đó sở dĩ có thể giết chết Công Tôn Ngạn là có công lao rất lớn của U Linh Nhất Hào.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng phải, Bắc Lão sớm đã là Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ đỉnh phong, điêu khắc ra một kiện Cửu Giai Hồn Điêu thì có cái gì kinh ngạc đâu?

Chỉ là bởi vì Bắc Lão lo lắng bản thân quá mức ỷ lại vào Hồn Điêu, cho nên mới nói cho hắn biết U Linh Nhất Hào tối đa cũng liền có thể phát huy ra lực lượng Tuyệt Thế Chiến Hoàng mà thôi.

Đương nhiên, phẩm giai U Linh Nhất Hào mặc dù rất cao nhưng tiêu hao Hồn Thạch cũng cực kì khủng bố, dù là thi triển lực lượng Chiến Thánh sơ kỳ, thời gian một nén nhang cũng phải tiêu hao 15 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, so với Cửu U Ma Hổ tiêu hao còn nhiều hơn 5 vạn.

Cũng may Cực Phẩm Hồn Thạch trên người Tiêu Phàm đều có không ít, trước đó chém giết Lăng Thiên cùng người Chiến Thần Điện, hắn liền đạt được mấy trăm vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.

Mặt khác, còn có phần thưởng đệ nhất Nam Vực Đại Bỉ, Cực Phẩm Hồn Thạch trên người nhiều đến hơn ngàn vạn, trong thời gian ngắn không thiếu Hồn Thạch.

Đương nhiên cũng chịu không được U Linh Nhất Hào cùng Cửu U Ma Hổ thời gian dài tiêu hao, mỗi lần mười mấy 20 vạn, điều này không phải người bình thường chịu đựng được.

Tiêu Phàm hiếu kỳ là nếu như U Linh Nhất Hào phát huy ra thực lực Chiến Thánh cảnh trung kỳ sẽ cần tiêu hao bao nhiêu Hồn Thạch.

Hiếu kỳ là hiếu kỳ, Tiêu Phàm vô luận như thế nào cũng không muốn đi đến bước này, bởi vì đi đến bước này đã không chỉ là tiêu hao Cực Phẩm Hồn Thạch mà là tính mệnh.

- Vâng, chủ nhân!

U Linh Nhất Hào cung kính gật đầu.

Tiêu Phàm đưa tay một chút, U Linh Chiến Hồn lập tức hoàn toàn sống lại, trên người tách ra một cỗ Hồn Lực ba động như có như không.

- Chủ nhân cẩn thận!

Đột nhiên, U Linh Nhất Hào trong nháy mắt đem Tiêu Phàm một chưởng vỗ bay, một cái tay khác đẩy về phía trước, một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ từ trên người nó nở rộ mà ra.

Nếu như nói khí tức Hồn Lực trên người hắn bình tĩnh giống như mặt hồ, mà hiện tại khí tức trên người hắn lại như biển cả lao nhanh, hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Tiêu Phàm bị đánh bay quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một vệt sáng từ trong hư không bốc lên, đó là một chuôi huyết kiếm nhỏ bé, nếu như không phải U Linh Nhất Hào phản ứng nhanh, liền trực tiếp xuyên thủng Hồn Hải hắn.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm sớm đã mồ hôi đầm đìa, may mắn bản thân kịp thời kích hoạt U Linh Nhất Hào, bằng không chờ đối đãi hắn khả năng liền chỉ có tử vong.

- Làm sao có thể!

Cũng đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, chỉ thấy một lão già cầm trong tay một chuôi huyết kiếm, vừa lúc bị U Linh Nhất Hào gắt gao dắt lấy, lão giả căn bản không thể động đậy!

- Là ngươi?

Tiêu Phàm ánh mắt lộ ra một tia hung ác, hắn liền nhận ra lão giả, không phải là Diệp Phong trước đó muốn bản thân bái hắn làm vi sư, để hắn dập đầu sao?

- Bên cạnh ngươi lại có Chiến Thánh cảnh!

Diệp Phong cũng một mặt phiền muộn, căm tức nhìn Tiêu Phàm. Nguyên bản hắn chuẩn bị tuyệt sát Tiêu Phàm, nào sẽ nghĩ đến bên người Tiêu Phàm vậy mà ẩn giấu cường giả Chiến Thánh cảnh.

Diệp Phong nghĩ không ra, Hồn Lực hắn vừa mới dò xét trong phòng, phát hiện trừ Tiêu Phàm, cái khác đều không có. Nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt lại có thêm một Chiến Thánh cảnh, điều này nói hắn làm sao tin cho được?

Chẳng lẽ Tiêu Phàm lăng không biến ra một Chiến Thánh cảnh sao? Nếu quả thật là như thế kẻ này cũng quá nghịch thiên.

Hắn cũng rốt cục minh bạch Tiêu Phàm tại sao có thể giết chết Công Tôn Ngạn, giết chết Công Tôn Ngạn cũng không phải là Tiêu Phàm, mà là Chiến Thánh cảnh này.

- U Linh Nhất Hào, đừng để hắn chạy!

Tiêu Phàm quát to, đối với kẻ muốn giết chết hắn, hắn cho tới bây giờ sẽ không thủ hạ lưu tình.

- Chạy? Một Chiến Thánh cảnh sơ kỳ chẳng lẽ còn có thể lưu lại ta hay sao?

Diệp Phong mặt coi thường, vứt bỏ huyết sắc trường kiếm trong tay, lần nữa nhào về phía Tiêu Phàm.

- Không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần đừng giết chết là được!

Sắc mặt Tiêu Phàm âm lãnh, đưa tay chính là một kiếm giết ra, ngay lúc đó, sau đó bóp một cái thủ ấn.

Sau một khắc, U Linh Nhất Hào quanh thân khí thế lần nữa tăng vọt, toàn bộ hư không đều đứng im.

Diệp Phong thân hình ngưng một cái, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cảm giác liền hô hấp đều có chút khó khăn, kinh hãi nói:

- Chiến Thánh trung kỳ? Không có khả năng, trừ Chiến Thần Điện, Vô Song Thánh Thành tuyệt đối không có Chiến Thánh cảnh trung kỳ.

Đột phá Chiến Thánh cảnh, mỗi một tiểu cảnh giới đều là một đạo lạch trời, muốn đột phá đều hết sức gian nan, bằng không mà nói, Chiến Thánh cảnh cường giả cũng sẽ không thưa thớt như thế.

Đồng dạng, đột phá Chiến Thánh cảnh về sau, muốn vượt giai chiến đấu là thập phần gian nan.

Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới hiện tại buộc U Linh Nhất Hào thi triển ra thực lực Chiến Thánh cảnh trung kỳ, vừa nãy hắn còn đang suy nghĩ, một khi thi triển ra cỗ lực lượng này, hắn tuyệt đối cửu tử nhất sinh.

Tiêu Phàm đi đến bên người U Linh Nhất Hào, nhìn Diệp Phong một cái, quát lạnh nói:

- Giết hắn!

Diệp Phong nghe vậy, hai chân như nhũn ra, hắn đối với Tiêu Phàm không hiểu nhiều, nhưng trước đó xem Tiêu Phàm giết Công Tôn Ngạn, hắn là thực dám giết hắn.

Nếu bản thân chết ở Vô Song Thánh Thành nho nhỏ, đoán chừng chết đều bị người đâm cột sống.

Hắn trước tiên nghĩ đến chính là thoát đi nơi đây, thế nhưng trước mặt Chiến Thánh cảnh trung kỳ, hắn căn bản không có bất kỳ sức phản kháng, chạy trốn, đoán chừng sẽ chỉ chết càng nhanh.

Nghĩ vậy, Diệp Phong phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ:

- Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, ta là người Chiến Hồn Điện, ta mà chết cũng sẽ mang đến cho ngươi tai nạn.
Bình Luận (0)
Comment