Tiêu Phàm có thể rõ ràng nhìn ra tình huống Túy Ông, chiến đấu đến giờ này hắn tuyệt đối kiên trì không được bao lâu, tối đa cũng liền nửa chén trà nhỏ.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, cho dù thần tiên cũng hết cách xoay chuyển, trong lòng Tiêu Phàm sốt ruột tới cực điểm.
Hắn rất muốn ngăn cản Túy Ông nhưng vừa nghĩ tới con ngươi Túy Ông kiên định trước đó, Tiêu Phàm lại có chút không đành lòng.
Lấy tâm tính Túy Ông, hắn là không có khả năng ngồi chờ chết, thân làm Lâu Chủ Huyết Lâu, hắn hy vọng nhất chính là mình có thể chết trong chiến đấu.
Đây là nguyên nhân Tiêu Phàm không có ngăn cản hắn, một nguyên nhân khác lại là hắn cũng không có năng lực chữa cho Túy Ông, cho nên Tiêu Phàm chỉ có thể tác thành cho hắn, xem như một đồ đệ kính trọng cuối cùng đối với sư phó.
Giờ phút này, con ngươi Tiêu Phàm đã đỏ bừng vô cùng, nhịp tim cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, trạng thái Túy Ông càng ngày càng kém, tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Ha ha, lão bất tử, ngươi rốt cục cùng đồ mạt lộ!
Tư Không Vũ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hắn máu me khắp người, một mực bị Túy Ông áp chế, trong lòng biệt khuất vô cùng.
Cùng giai bên trong, Tư Không Vũ hắn còn chưa bao giờ sợ qua ai, nhưng hôm nay lại một mực ở vào thế hạ phong, dù là Túy Ông đã sắp chết cũng ép hắn không thở nổi.
- Phàm Nhi, vi sư đời này không tiếc, cuối cùng truyền cho ngươi chút đồ vật, ngươi hãy xem trọng.
Túy Ông căn bản không có để ý tới Tư Không Vũ, ngược lại nhìn về phía Tiêu Phàm cười to nói.
- Lão sư!
Tiêu Phàm toàn thân kịch liệt run rẩy, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, hắn rất muốn ngăn cản Túy Ông, nhưng hiện tại ngăn cản đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Lão già, đi chết đi!
Tư Không Vũ ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn, tốc độ đột nhiên bạo tăng, một đạo chưởng cương đáng sợ đánh về phía Túy Ông, không cho Túy Ông cơ hội phát lực.
Con ngươi Túy Ông đạm nhiên, thần sắc không hề bận tâm, mở bàn tay, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm phổ thông, mắt thấy chưởng cương Tư Không Vũ sắp tới gần, trường kiếm trong tay Túy Ông nhẹ nhàng vạch một cái.
Phốc!
Chưởng cương bá đạo hung mãnh trước mặt Túy Ông liền tựa như một tầng giấy mỏng, đâm một cái tức phá, một đạo kiếm khí màu trắng càng là đánh đâu thắng đó xông thẳng đến Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị kiếm khí kia quét trúng, tóc đen kèm theo tơ máu dày đặc trong gió bay lên, cả người lộ ra vô cùng chật vật.
- Xem hiểu bao nhiêu?
Túy Ông không có ngừng tay, lần nữa hướng về Tư Không Vũ đánh tới.
- Khoảng ba phần mười.
Tiêu Phàm cau mày nói, trong lòng khẽ nói lấy: - Một kiếm này không có bất kỳ Thiên Địa Chi Lực, cũng không có bất luận là sóng năng lượng nào, chính là một kiếm bình thường nhất, tại sao một kiếm bình thường nhất cường đại như thế đây?
Tiêu Phàm đại khái bắt được một chút đồ vật, nhưng cụ thể là cái gì lại không rõ ràng.
- Ba thành, đã rất không tệ, lại đến.
Túy Ông trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, cả đời này hắn hết thảy thu ba đồ đệ, tư chất Tiêu Phàm tốt nhất.
Túy Ông có thể cho Tiêu Phàm đảm nhiệm Huyết Lâu Cửu Trưởng Lão, liền có thể chứng minh hắn đối với Tiêu Phàm hậu ái.
- Bàn Nhược Long Tượng, Thiên Long Chi Lực!
Tư Không Vũ gào thét một tiếng, sau lưng hắn hiện ra một đầu Long Huyết Man Tượng to lớn, uy thế đáng sợ trực tiếp vỡ nát hư không.
Vừa nãy một kiếm kia kém chút trảm hắn, hiện tại hắn hoàn toàn không dám khinh thường Túy Ông, từ trên người Túy Ông, hắn cảm thụ đến uy hiếp tính mạng.
- Kiếm Trảm Thiên Khung.
Túy Ông khẽ nói, trường kiếm trong tay kéo cái kiếm hoa, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng lại cảm giác chậm đến cực hạn, sau một khắc chỉ thấy một đạo bạch sắc cầu vồng kiếm thoáng hiện, đem hư không đều cắt thành hai nửa.
Kiếm khí kia vẫn như cũ không có bất kỳ Thiên Địa Chi Lực, cũng không có bất luận sóng năng lượng nào, chính là một kiếm bình thường nhất nhưng một kiếm lại làm người ở đây đều tê cả da đầu.
- Ta minh bạch!
Nhìn chằm chằm một kiếm này, con ngươi Tiêu Phàm bỗng nhiên co rụt lại, tựa như trong nháy mắt bắt lấy cái gì.
Kiếm mang rơi xuống, thời gian dường như dừng lại ở chỗ này, hết thảy đều đứng im, kiếm mang từ trên người Tư Không Vũ xuyên thấu qua, thân hình Tư Không Vũ bỗng nhiên ngưng một cái, vẫn duy trì động tác nghiêng về phía trước.
- Không có khả năng, ngươi không cách nào thi triển Hồn Lực, vì sao còn có thể mạnh như vậy!
Tư Không Vũ run giọng nhìn Túy Ông, hai mắt muốn nứt, kinh hãi tới cực điểm.
- Là ngươi quá vô tri mà thôi.
Túy Ông thanh âm già nua khàn khàn vang lên.
- Phốc!
Bỗng nhiên, mi tâm Tư Không Vũ đột nhiên vỡ ra, xuất hiện một vết máu, thân thể hắn cũng bạo tán ra rơi xuống mặt đất.
Chết ?
Đám người đều trợn tròn mắt, đây chính là Tứ Trưởng Lão Chiến Thần Điện, Chiến Thánh cảnh đỉnh phong chí cường giả, lại bị Túy Ông một kiếm trảm.
Trong chớp mắt, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, nơi xa Kỳ Hiểu chiến đấu cũng là con ngươi hơi hơi co rụt lại, thực lực Tư Không Vũ hắn rất rõ ràng, cùng giai bên trong cũng coi là vô địch, nhưng bây giờ lại chết, chẳng lẽ Gia Cát Thanh Huyền thực mạnh như vậy?
Mấy cường giả Chiến Thánh trung kỳ bị Tư Không Vũ gọi tới nhìn thấy một màn này tim mật phát lạnh, trong mắt bọn họ, Tư Không Vũ cao cao tại thượng, không ai bì nổi, chính là tồn tại khó thể vượt qua.
Nhưng hiện tại, Tư Không Vũ lại trơ mắt chết ở trước mặt bọn hắn, nếu như còn lưu ở chỗ này, người chết có phải là bọn hắn hay không?
Trong lòng mấy người có chút chần chờ, thất thần trong nháy mắt, Tiểu Kim trực tiếp một móng vuốt chụp chết một tên, những người khác bị dọa đến không chút do dự thối lui.
Cũng đúng lúc này, Túy Ông đưa tay một chiêu, một vệt sáng từ trên thân thể Tư Không Vũ bắn ra, hiện lên ở trước người Tiêu Phàm, đó là một mai Hồn Giới.
Tiêu Phàm bắt lấy Hồn Giới, bất quá tâm thần lại không ở phía trên Hồn Giới Tư Không Vũ, mà là nhanh chóng hướng về Túy Ông bay đi.
Hô! Thân thể Túy Ông bỗng nhiên hướng về mặt đất rơi xuống, trường kiếm trong tay bay xuống, lúc Tiêu Phàm ôm Túy Ông đã chỉ còn lại một hơi, khí huyết thể nội hoàn toàn khô kiệt, tinh khí thần toàn bộ tiêu tán không còn.
- Lão sư!
Nước mắt Tiêu Phàm cũng nhịn không được nữa chảy ra, thân thể hơi hơi run rẩy, cuồn cuộn năng lượng huyền diệu đưa vào thể nội Túy Ông.
- Sư tôn!
Một tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến, là Huyết Vô Tuyệt một bộ áo bào tím nhanh chóng chạy đến, xuất hiện ở bên cạnh Túy Ông.
Hắn chuẩn bị tiến về Huyền Vực, cố ý đến tạm biệt Túy Ông, lại không nghĩ rằng lần này lại là lần cuối cùng hắn gặp lại sư tôn, Huyết Vô Tuyệt trong lòng may mắn, may mắn tự mình tiến tới.
- Một kiếm khi nãy ngươi nhìn hiểu không?
Túy Ông cười nói, tử vong trong mắt hắn cũng không đáng sợ, trước khi chết, hai đồ nhi đều hầu ở bên người, còn có cái gì hạnh phúc hơn đây?
- Ân.
Tiêu Phàm gật đầu:
- Lão sư là muốn nói cho ta biết, bất luận ngoại lực gì cũng chỉ là một loại trợ lực mà thôi, tự thân mạnh lên mới là chân chính mạnh, dù là không cần Hồn Lực cùng Thiên Địa Chi Lực cũng có thể trở thành người nổi bật cùng giai!
Túy Ông hài lòng gật đầu, nói:
- Vi sư cũng không nghĩ đến ngươi chính là Tu La Điện Chủ, liền sợ ngươi quá mức dựa vào lực lượng Tu La Truyền Thừa, hiện tại ngươi có thể lĩnh ngộ, vi sư rất vui mừng! Thế gian này, lực lượng cường đại nhất không đặc biệt, mà là tự thân tu giả!
- Tạ ơn lão sư, đồ nhi biết rõ!
Tiêu Phàm đã có chút khóc không thành tiếng.
Lúc này, Túy Ông lại nhìn về phía Huyết Vô Tuyệt, nói:
- Vô Tuyệt, ngươi thiên phú cũng không tệ, về sau thành tựu không thể thấp hơn so với vi sư, vi sư liền sợ ngươi xúc động, phàm là phải nghĩ lại, Phàm Nhi, ngươi tâm tính trầm ổn, hãy chỉ điểm cho sư huynh của ngươi.
- Lão sư (sư tôn), ta sẽ!
Tiêu Phàm cùng Huyết Vô Tuyệt hai người đồng thời gật đầu.
- Như thế vi sư cũng yên lòng...
Thanh âm Túy Ông càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc không có bất kỳ âm thanh, mang trên mặt nụ cười tựa như ngủ.
Lục Đạo