Vô Thượng Sát Thần (Dịch)

Chương 1170 - Chương 1170: Sở Vân Bắc Là Hồn Điêu Sư

Chương 1170: Sở Vân Bắc là Hồn Điêu Sư Chương 1170: Sở Vân Bắc là Hồn Điêu Sư

Mấy tức trước đó, Tiêu Phàm bọn hắn thông qua màn sáng Thất Thải, Tiêu Phàm cũng không chế tư tưởng Sở Vân Bắc, Sở Vân Bắc trong lòng thập phần không bình tĩnh.

- Biểu đệ, ngươi thực sự là một Hồn Điêu Sư?

Sở Vân Bắc truyền âm hỏi.

Trước đó nhìn thấy Tiêu Phàm phá vỡ Thất Thải màn sáng hắn coi như bình tĩnh, nhưng Tiêu Phàm tuỳ tiện xuyên tạc Thất Thải Thiên Hồn Trận lại chân chính chấn kinh đến hắn.

Tiêu Phàm có thể làm đến một bước này tuyệt đối chỉ có Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ.

- Xem như thế đi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, hắn có thể cảm giác được Sở Vân Bắc chân thành.

Chỉ là đối với Sở Vân Bắc xưng hô, trong lòng Tiêu Phàm mặc dù thập phần khó chịu, nhưng đây là sự thật đổi không được, Sở Vân Bắc cùng hắn quan hệ máu mủ là không thể xóa nhòa.

- Ngươi thật lợi hại.

Sở Vân Bắc hít sâu một cái nói, thực lực Tiêu Phàm xác thực chấn kinh hắn, sau đó lại nói:

- Đoán chừng Mộ Dung Lãng Trần kêu cha gọi mẹ đây.

Bất tri bất giác, Tiêu Phàm bọn hắn chạy tới tầng thứ bảy, tại tầng thứ bảy, Lăng Ngạo ba người đã chờ đợi chốc lát, nhìn thấy Tiêu Phàm bọn hắn xuất hiện, cau mày một cái.

- Sở Vân Bắc, Mộ Dung Lãng Trần đâu?

Hoàng Phủ Tinh Vũ nhìn sau lưng mấy người lại không nhìn thấy thanh âm Mộ Dung Lãng Trần, lập tức mở miệng nói.

- Đoán chừng lên không nổi.

Sở Vân Bắc cười ha ha nói, sau đó trong lòng lại bổ sung một câu:

- Hố hắn một cái, thực thoải mái!

- Ngươi đều đi lên, hắn làm sao lên không được?

Lăng Ngạo khinh thường nhìn Sở Vân Bắc, thực lực Mộ Dung Lãng Trần không biết mạnh mẽ hơn Sở Vân Bắc bao nhiêu.

Sở Vân Bắc đều xuất hiện ở nơi này, Mộ Dung Lãng Trần lại làm sao có thể lên không lên nổi?

- Không tin, các ngươi có thể đi phía dưới nhìn xem.

Sở Vân Bắc nhún nhún vai nhưng trong lòng thì vui nở hoa.

Chờ các ngươi xuống, qua một lúc khả năng liền lên không nổi, màn sáng Cửu Thải không phải dễ dàng thông qua như vậy.

Lăng Ngạo thật đúng là chuẩn bị xuống dưới nhìn xem, nhưng mà lúc này, thanh âm Mộ Dung Lãng Trần phẫn nộ truyền đến, mấy người nhìn nhau, trong lòng một trận hồ nghi.

Chẳng lẽ Mộ Dung Lãng Trần thực lên không nổi, bằng không hắn làm sao có thể tức giận như vậy?

Nếu như bản thân xuống dưới, đến thời điểm có phải hay cũng không đến không? Nếu đi tới nơi này, vậy sẽ phải nếm trước Túy Trường Sinh.

- Không đi xuống?

Sở Vân Bắc cười ha ha nói, hắn lại làm sao không khinh thường Lăng Ngạo bọn họ đây.

- Hừ!

Lăng Ngạo lạnh rên một tiếng, liền hướng lấy một bên đi đến, hắn tin tưởng, lấy thực lực Mộ Dung Lãng Trần nhất định là có thể lên đến, chỉ là muộn một hồi mà thôi.

Lăng Ngạo không biết là nếu như chỉ dựa vào Lăng Ngạo một người mà nói, hắn khẳng định không có khả năng bước vào tầng thứ bảy.

Cũng đúng lúc này, tầng thứ nhất Thiên Thánh Lâu, Sở Thanh Dương vừa mới trở lại gian phòng của mình, còn chưa ngồi nóng đít đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.

- Nôn nôn nóng nóng như thế còn thể thống gì?!

Sở Thanh Dương phẫn nộ quát.

- Mời Trưởng Lão thứ tội, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!

Một người hầu phù phù một tiếng quỳ gối cửa ra vào, cung kính nói.

- Nói.

Sở Thanh Dương cau mày một cái, người hầu Thiên Thánh Lâu tố chất là không nói, có lẽ chân thực có chuyện quan trọng gì cũng khó nói.

Có thể trở thành Sở gia Nội Môn Trưởng Lão, Sở Thanh Dương tâm tính tự nhiên là bất phàm, hơn nữa hôm nay Sở Vân Bắc đến nơi này, lấy tính tình Sở Vân Bắc không ra chút sự tình cũng khó khăn.

- Khởi bẩm Trưởng Lão, màn sáng Thất Thải tầng thứ sáu tiến về tầng thứ bảy đột nhiên biến thành Cửu Thải, tu sĩ muốn thông hướng tầng thứ bảy tiếng oán than dậy đất.

Người hầu cũng không có quá mức khẩn trương, một hơi đem nói cho hết lời.

- Cái gì? Lặp lại lần nữa.

Sở Thanh Dương sầm mặt lại, còn tưởng là bản thân nghe sai.

Người hầu lại đem biến đổi vừa nãy lặp lại, Sở Thanh Dương lập tức chấn kinh, nhưng càng không tin:

- Thất Thải Thiên Hồn Trận biến thành Cửu Thải Thiên Hồn Trận, cái này sao có thể?

Người khác không biết, nhưng Sở Thanh Dương là rất rõ ràng, Thiên Thánh Lâu Hồn Giới là tốn giá rất lớn, tìm người Bắc Thần gia tộc bố trí.

Mấy trăm năm đến nay, Hồn Giới còn chưa bao giờ phát sinh qua bất luận cái gì ngoài ý muốn, bây giờ nghe biến cố như vậy, khiến Sở Thanh Dương làm sao không khiếp sợ đây?

Nếu là Thiên Thánh Lâu có chút cái gì ngoài ý muốn, Trưởng Lão hắn đoán chừng cũng bù vào.

- Trước đó phát sinh chuyện gì, hạn ngươi lại nói cho ta rõ ràng!

Sở Thanh Dương có chút lo lắng, trong lòng trong nháy mắt nghĩ đến đám người Sở Vân Bắc cùng Mộ Dung Lãng Trần.

Trước đó hắn rời đi, Sở Vân Bắc cùng Mộ Dung Lãng Trần bọn hắn muốn nói tiến về tầng thứ bảy, vừa lúc lúc này xuất hiện việc ngoài ý muốn, thật sự là quá khéo.

- Hồi bẩm Trưởng Lão, việc này thuộc hạ đã điều tra rõ ràng.

Người hầu cung kính nói, sau đó đem sự tình Sở Thanh Dương rời đi về sau cùng Sở Thanh Dương cẩn thận nói một lần.

Sở Thanh Dương lông mày vặn thành chữ Xuyên, ngồi ở trên chỗ ngồi không biết đang suy nghĩ gì, sau nửa ngày mới nói:

- Ý ngươi là, Nhị Thiếu đi vào, Hồn Giới tự động mở một cánh cửa, mà sau khi khi Nhị Thiếu đi vào, Hồn Giới liền phát sinh biến hóa?

- Không sai, mặc dù có chút trùng hợp, nhưng sự thật chính là như vậy.

Người hầu gật gật đầu.

- Việc này ngươi làm rất không tệ, đi xuống đi.

Sở Thanh Dương thần sắc khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói

Được Sở Thanh Dương khích lệ đây chính là thập phần không dễ dàng, người hầu đắc ý thối lui, trong phòng, Sở Thanh Dương thần sắc lại trở nên ngưng trọng.

- Chẳng lẽ Sở Vân Bắc là Hồn Điêu Sư? Chắc không phải, còn chưa từng nghe qua hắn tu luyện Hồn Điêu Chi Thuật, Sở Vân Bắc tại chủ gia đánh giá còn không bằng mấy đệ tử dòng thứ.

Trong lòng Sở Thanh Dương trầm ngâm.

Muốn hắn tin tưởng Sở Vân Bắc là Hồn Điêu Sư, nhất định chính là thiên phương dạ đàm, thật sự là Sở Vân Bắc tại Sở gia quá kém.

Nếu như Sở Vân Bắc không phải con trai của gia chủ, đoán chừng lúc nào chết đều không biết.

- Bất quá nói trở lại, những thiên tài Cổ Tộc này tâm tính không đơn giản, có lẽ Sở Vân Bắc ẩn tàng rất sâu cũng khó nói, việc cấp bách vẫn là giải quyết Thất Thải Thiên Hồn Trận biến hóa, nếu gây nên nhiều người tức giận là khó từ tội lỗi.

Đúng rồi, nếu như Sở Vân Bắc thực sự là Hồn Điêu Sư, ta tìm hắn đem Thất Thải Thiên Hồn Trận đổi tới không phải được sao? Cũng vừa vặn rút ngắn quan hệ cùng hắn, liền làm như vậy.

Trong lòng Sở Thanh Dương nghĩ thầm.

Bên trong một cái ghế lô tầng thứ bảy, Tiêu Phàm mấy người mỗi người ôm một vò rượu hướng trong miệng rót vào, tựa như uống không phải rượu, mà là nước.

- Ha ha, Kiếm huynh, ta nói không tệ chứ, Túy Trường Sinh không phải bình thường.

Sở Vân Bắc cười lớn, tâm tình thập phần không tồi.

- Còn được.

Tiêu Phàm gật đầu, đối với rượu, hắn không có gì quá lớn yêu thích, bất quá Túy Trường Sinh quả thật không tệ, bên trong ẩn chứa nồng đậm dược lực, mặc dù dễ dàng uống say, nhưng sau khi uống say, rượu kia có thể tẩy tinh phạt tủy!

- Nam nhân muốn uống liền uống Chân Long Khiếu, tầng thứ tám Chân Long Khiếu mới là rượu ngon, một vò Chân Long Khiếu bù đắp được 10 năm công!

Sở Vân Bắc thở dài nói.

Hắn ngược lại là hưởng qua tư vị Chân Long Khiếu, bất quá hắn muốn nhất lại là dựa vào thực lực bản thân đi lên tầng thứ tám.

- A?

Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn, một vò Chân Long Khiếu thực nếu là có thể bù đắp được 10 năm công lực, như vậy vô luận như thế nào đều muốn nếm thử, sau đó lại hỏi:

- Tầng thứ chín Luân Hồi Huyết Sắc lại như thế nào đây?

Ầm!

Tiêu Phàm lời nói chưa rơi, đột nhiên ầm một tiếng, bao sương cửa phòng bị đá văng, một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên:

- Sở Vân Bắc, cút ra đây cho ta!

Lục Đạo

Bình Luận (1)
Comment
huyd60468 1
huyd60468
Reader
1 Tháng Trước
Ra nữa đi ạ bản dịch hay quá
Trả lời
| 0