- Mặc kệ ai lừa ai, dù sao chỉ cần trên một thuyền là đủ.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, bất quá trong lòng đề tỉnh một câu cho bản thân.
Thạch Đầu Tiểu Nhân tuyệt đối không có đơn thuần như trong tưởng tượng, việc này khiến Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới lúc trước nhìn thấy Sở Phiền, Sở Phiền lúc trước cũng không phải là nhí nha nhí nhảnh như thế sao?
- Không biết Sở Phiền cùng Tiểu Ma Nữ hiện tại như thế nào.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Cũng ngay lúc này, Chiến Hồn Đại Lục, phía trên hòn đảo lượn lờ một cỗ Tiên Vụ phóng hà mang sáng chói, bốn phía hòn đảo tụ tập không ít thân ảnh, tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trung ương hòn đảo.
- Linh Hồn Chi Lực thật thuần khiết, Huyễn Ngân lần trước mang về nữ tử kia rốt cuộc là ai, cho dù là Hồn Tộc tiên tổ cũng không có Linh Hồn Chi Lực thuần khiết như thế.
- Cùng tiên tổ so sánh vẫn có chênh lệch rất lớn, nàng hiện tại tối đa chỉ là Chiến Thánh đỉnh phong, chỉ cần không đột phá Chiến Thần, Linh Hồn Chi Lực không có khả năng hoàn toàn không có tạp chất.
- Không sai, Hồn Tộc vốn là thiên sinh Thần Tu, Linh Hồn Chi Lực là có thể không ngừng rèn luyện, hiện tại không bằng tiên tổ, không có nghĩa là nàng về sau không thể.
- Đoán chừng liền Linh Hồn Huyễn Ngân tỷ thuần khiết cũng không cao bằng nàng.
- Hồn Tộc ta lại muốn quật khởi, có lẽ có thể tái hiện huy hoàng vạn năm trước.
Bốn phía tu sĩ thấp giọng nghị luận, thanh âm bọn hắn rất nhỏ, sợ quấy nhiễu một ít người, phần lớn trong mắt người đều là vẻ chờ mong.
Trong ánh mắt đám người kinh ngạc, hà mang trung ương hòn đảo chậm rãi ảm đạm xuống, cuối cùng biến cực kỳ bình tĩnh, đám người lần nữa ồn ào lên.
- Yên lặng!
Đúng lúc này, thiên khung vang lên một đạo thanh âm già nua, đám người sôi trào trong nháy mắt an tĩnh lại, chờ đạo thanh âm kia tiếp tục vang lên.
- Trưởng Lão nhất trí quyết định, từ hôm nay, Diệp Thi Vũ là Công Chúa Hồn Tộc, Tộc Trưởng Hồn Tộc đời tiếp theo!
thanh âm già nua lần nữa quanh quẩn tại hư không.
- Cái gì? Công Chúa Hồn Tộc?
- Nàng mới đến Hồn Tộc không đến hai năm, làm sao có thể để nàng đảm nhiệm Hồn Tộc Tộc Trưởng?
- Tộc Trưởng Hồn Tộc, há có thể là trò đùa?
Đám người lập tức nổ tung như nước sôi, cũng khó trách bọn hắn như thế, Hồn Tộc đã rất nhiều năm không có Công Chúa Hồn Tộc, lại càng không cần phải nói người thừa kế Tộc Trưởng.
Một kẻ vừa mới gia nhập Hồn Tộc chỉ có không đến hai năm người liền trở thành người thừa kế Tộc Trưởng Hồn Tộc, chuyện này khiến bọn hắn tin phục như thế nào.
Bất quá cũng có người trầm mặc không nói, bọn hắn rất rõ ràng vừa mới lên tiếng là người nào, đây chính là Hồn Tộc Đại Trưởng Lão, người có quyền uy cao nhất toàn bộ Hồn Tộc.
Hơn nữa, một câu của Đại Trưởng Lão "Chúng Trưởng Lão nhất trí quyết định" càng làm cho bọn hắn bất lực phản bác, muốn để chúng Trưởng Lão thống nhất toàn bộ ý kiến có bao nhiêu gian nan, bọn hắn không phải không biết.
Nhưng cũng chính là như thế mà bọn hắn mới biết quyết định này không có người có thể phản bác, dù là bọn hắn đều không đồng ý.
Chúng Trưởng Lão quyết định như vậy khẳng định có lý do, hơn nữa nhất định là quyết định vì toàn bộ Hồn Tộc.
Bên trong một tòa cung điện giữa hòn đảo, hai bên hết thảy ngồi mười đạo bóng người, có nam có nữ, bất quá đại bộ phận đều là lão nhân.
Mà ở giữa đại điện lại đứng đấy bốn đạo bóng người, nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này khẳng định có thể nhận ra hai người, chính là Diệp Thi Vũ cùng Trầm Huyễn Ngân.
- Các vị Trưởng Lão, Thi Vũ có tài đức gì trở thành Công Chúa Hồn Tộc, Huyễn Ngân tỷ so với ta càng thích hợp hơn mới đúng.
Diệp Thi Vũ có chút tâm thần bất định.
Nàng tâm thần bất định, một chút cũng không phải làm ra vẻ, sau khi đi tới Hồn Tộc, Diệp Thi Vũ đối với Hồn Tộc qua lại cũng có biết một cách toàn diện.
Người có thể thừa kế Hồn Tộc phải có không ít mới đúng, như thế nào cũng không tới phiên Diệp Thi Vũ nàng.
Trầm Huyễn Ngân há miệng muốn nói, lời nói đến miệng vừa cuối cùng vẫn nghẹn trở về.
- Thi Vũ, việc này không cần nhiều lời, Hồn Tộc ta đã nhiều năm không có Công Chúa và Tộc Trưởng, lão Tộc Trưởng hồn du Thiên Địa, không biết tung tích, chúng ta tự nhiên có quyền lực quyết định, hơn nữa Trưởng Lão ở đây đều không có phản đối, như vậy từ hiện tại trở đi, ngươi chính là Công Chúa Hồn Tộc.
Một bà lão ngồi ở bên trái đại điện mở miệng nói.
Bà lão chống gậy, mặc nát hoa trường bào, nhìn qua tinh thần sáng rực, nàng chính là Tộc Trưởng thay mặt Hồn Tộc, là Đại Trưởng Lão Anh bà bà.
- Anh bà bà.
Diệp Thi Vũ còn muốn nói cái gì.
- Thi Vũ, ngươi cũng không cần chối từ, đây chính là vinh dự vô cùng, ngươi nhất định phải làm tấm gương cho những người Hồn Tộc khác.
- Không sai, Trưởng Lão chúng ta nhất trí đồng ý ngươi trở thành Công Chúa Hồn Tộc, người nối nghiệp Tộc Trưởng, trừ phi Tộc Trưởng trở về, bằng không không có người nào dám nghi vấn thân phận cùng địa vị ngươi.
- Từ hiện tại trở đi, cái ghế kia liền chỉ Thi Vũ ngươi tới ngồi, chỉ có ngươi mới có hy vọng có thể Thống Lĩnh Hồn Tộc đi về phía huy hoàng.
Không đợi Diệp Thi Vũ nói xong, các đại trưởng lão chỉ ngươi một lời ta một câu, đem Diệp Thi Vũ trong nháy mắt nâng đến trên trời.
- Mời Công Chúa thượng tọa!
Đột nhiên, Thập Đại Trưởng Lão bỗng nhiên đứng dậy, hướng về Diệp Thi Vũ cung kính bái nói.
- Ta?
Tiểu Ma Nữ nhất thời có chút không biết làm sao, đành phải hướng Trầm Huyễn Ngân quăng tới một ánh mắt cầu cứu.
- Thi Vũ, các vị Trưởng Lão nói không sai, Huyết Mạch Chi Lực ngươi có thể so với Hồn Tộc tiên tổ ta, chỉ có ngươi có thể mang theo Hồn Tộc đi về phía huy hoàng.
Trầm Huyễn Ngân hít sâu một cái, trên mặt miễn cưỡng gạt ra một nụ cười.
- Thi Vũ liền miễn cưỡng đảm nhiệm đại vị này, chờ có người càng thích hợp hơn, lại để cho người khác.
Tiểu Ma Nữ bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận thân phận Công Chúa Hồn Tộc.
Sau đó chậm rãi hướng về bảo tọa trên đại điện đi đến, nàng lại không phát hiện ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía nàng tràn đầy xem thường, nụ cười kia cũng thập phần hư giả.
Lúc này, Tiểu Ma Nữ rốt cục vẫn ngồi xuống trên bảo tọa, chỉ là ngồi xuống một khắc, trong lòng nàng thập phần bất an.
- Công Chúa.
Tiểu Ma Nữ vừa ngồi xuống, cái mông đều không ngồi ấm chỗ, Anh bà bà liền mở miệng nói:
- Tộc Trưởng hồn du thiên ngoại, Hồn Tộc ta cần Công Chúa chủ trì đại sự.
- Anh bà, ngài có chuyện gì?
Tiểu Ma Nữ cũng cảm giác được có chút không thích hợp, nhưng hiện tại,đã không cho phép nàng hối hận.
- Ngày gần đây, Mộ Địa tiên tổ Hồn Tộc hàng đêm bất an, chúng ta ngày nhớ đêm mong tiến vào Mộ Địa tiên tổ điều tra chuyện gì, Linh Hồn Chi Lực chúng ta cũng không đủ thuần túy, chỉ có Công Chúa Hồn Tộc có thể tiến vào, cho nên...
Anh bà bà vừa nói, hai mắt đỏ bừng, nước mắt nhẫn không được chảy ra, rút tiếng nói:
- Hậu bối cúng ta vô năng, liền tiền bối hồn đều không thể để cho hắn nghỉ ngơi.
- Đại Trưởng Lão, việc này không liên quan tới ngài, chuyện này đều do Linh Hồn Chi Lực chúng ta không đủ thuần khiết, bằng không nhất định có thể tiến vào trấn an linh hồn tiên tổ.
- Đúng vậy, đáng tiếc đạo Hồn Giới kia gây khó dễ, ai, chúng ta vô năng!
- Hồn Tộc xuống dốc không đáng sợ, đáng sợ là hồn tiên tổ đều không được an bình.
Các Trưởng Lão ngươi một lời ta một câu, mỗi người đều lộ ra vẻ bi thương, một nam một nữ bên cạnh Trầm Huyễn Ngân cũng giống như thế.
Bên trong đại điện, trừ Trầm Huyễn Ngân, những người khác đều có chút lệ nóng lưng tròng, Trầm Huyễn Ngân nhìn Tiểu Ma Nữ trên bảo tọa, thầm nghĩ trong lòng:
Thi Vũ, ngươi ngàn vạn không nên đáp ứng.
- Nếu không ta đi thử xem?
Lời nói trong lòng Trầm Huyễn Ngân chưa rơi, Tiểu Ma Nữ liền yếu ớt mở miệng nói, nàng thực sự không đành lòng nhìn thấy những người này vì tổ tiên chi hồn mà khó chịu.
Nghe được Tiểu Ma Nữ nói, vẻ bi thương trên mặt Đại Trưởng Lão bọn hắn trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, chiếm lấy là mừng rỡ.
- Công Chúa đại nghĩa!
Đám người cung kính nói.
Sắc mặt Trầm Huyễn Ngân một trận khó coi, nắm đấm nắm chặt, nói thầm:
- Thi Vũ, là ta hại ngươi.
- Không được, ta không thể để cho ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ đi tìm Tiêu Phàm, Đại Trưởng Lão bọn hắn sẽ nể mặt Tu La Điện Chủ.
Trầm Huyễn Ngân âm thầm cắn răng nói.
Nàng biết, nếu như Tiêu Phàm biết rõ việc này, lấy hiểu biết của nàng đối với Tu La Điện Chủ, toàn bộ Hồn Tộc đoán chừng đều phải chôn cùng, dạng sự tình này, nàng tuyệt đối sẽ không để phát sinh.
Lục Đạo