Vô Thượng Sát Thần (Dịch)

Chương 1348 - Chương 1348: So Nhiều Người Sao?

Chương 1348: So nhiều người sao? Chương 1348: So nhiều người sao?

Từng ấy năm tới nay như vậy còn từ không người nào dám tại Thiên Thần Phong Chiến Thần Điện đại khai sát giới, đây quả thực là hành vi tự tìm cái chết.

- Ta tới trảm ngươi!

Chiến Hoàng Thiên rốt cục nhịn không được, thần sắc lạnh lùng, một kiếm hướng về Tiêu Phàm chém tới.

Hắn cùng với Tiêu Phàm giao thủ qua, Chiến Thánh cảnh đỉnh phong bình thường đều chưa hẳn là đối thủ của bọn họ, những Chiến Thánh cảnh trung hậu kỳ này lại làm sao có thể đánh thắng được Tiêu Phàm đâu?

- Sớm động thủ không phải tốt rồi ư.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, đối mặt Chiến Hoàng Thiên, hắn vẫn không dám quá khinh địch, không nói hắn là Thiên Hữu Chi Nhân, riêng thực lực hắn đã làm cho Tiêu Phàm phải cẩn thận đối đãi.

Không đợi hắn động thủ, một cỗ uy thế đáng sợ giống như giang hải mãnh liệt mà đến, trước mặt cổ uy thế này, toàn thân Tiêu Phàm lay động một cái, thân thể tựa như không nghe sai khiến, kém chút quỳ sát xuống.

- Đây là Lĩnh Vực gì?

Trong lòng Tiêu Phàm giật mình, từ bên trong cỗ khí thế này, Tiêu Phàm cảm nhận được uy nghiêm của rồng, lại bắt được một loại khí tức Chí Tôn quý khí khác.

Tiêu Phàm suy đoán, Chiến Hoàng Thiên lĩnh ngộ Lĩnh Vực này vô cùng có khả năng liên quan đến Chiến Hồn của hắn.

Sau một khắc, Thần Long huyết mạch vận chuyển lên, giống như một đầu Chân Long trong cơ thể gầm thét, uy thế trùng thiên, trong nháy mắt đem uy thế Lĩnh Vực Chiến Hoàng Thiên ngăn cản bên ngoài.

Oanh long long!

Lực lượng hai người đâm vào cùng một chỗ, tu sĩ bốn phía trong lúc nhất thời hoàn toàn không chịu được, càng là có người bị khí thế hai người va chạm không ngừng ho ra máu, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu sôi trào.

- Vậy mà ngăn cản được?

Nơi xa, Kỳ Hiểu kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn rất rõ ràng thực lực Chiến Hoàng Thiên, cho dù là hắn đều không phải đối thủ Chiến Hoàng Thiên, Tiêu Phàm lại có thể ngăn trở thế công Chiến Hoàng Thiên, chẳng phải là nói rõ mình cũng không bằng hắn?

Sắc mặt những người Chiến Thần Điện khác cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn hắn còn muốn xông lên giết chết Tiêu Phàm, nhưng mà Tiêu Phàm biểu hiện ra thực lực, bọn hắn đều không phải là đối thủ, lại như thế nào giết chết Tiêu Phàm đâu?

- A, nếu như ngươi chỉ có dạng lực lượng này, vậy ngươi có thể đi chết!

Chiến Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên phóng đại, ngay sau đó đột nhiên biến mất tại chỗ.

Một đạo kiếm cầu vồng lướt qua hư không, kiếm khí sáng chói mắt, giống như một vòng Thái Dương hừng hực tại hư không xuất hiện, xa xa nhìn lại như có một chuôi thiên ngoại thần kiếm từ cửu tiêu chém xuống.

Cùng nói là một chuôi Thần Kiếm, kỳ thật càng giống một đầu Kiếm Long, quang mang toàn thân chói mắt vô cùng.

- Đại Nhật Thiên Long Trảm!

Theo Chiến Hoàng Thiên quát nhẹ một tiếng, thiên ngoại Thần Kiếm bá đạo gào thét mà xuống, trường kiếm dài đến mấy chục trượng tản ra một loại lực lượng không thể địch nổi.

- Đây là lực lượng áo nghĩa?

- Không đúng, chỉ là Thần Giai Chiến Kỹ mà thôi, bất quá một kiếm này tuyệt đối vô địch dưới Chiến Thần cảnh!

Con ngươi đám người kịch liệt run rẩy, kinh hãi cảm thụ uy lực một kiếm kia, sau đó nhanh chóng hướng về bốn phía bỏ chạy, giờ phút này không chạy, nhất định sẽ tai bay vạ gió.

Đây chính là Thần Giai Chiến Kỹ, cho dù không ẩn chứa lực lượng áo nghĩa nhưng đã chạm tới biên giới áo nghĩa, không là không có khả năng thi triển một kiếm này.

- Thần Giai Chiến Kỹ sao?

Tiêu Phàm ngẩng đầu cảm thụ không trung, da đầu kém chút nổ tung, kiếm mang chưa rơi, nhưng cỗ khí thế không thể địch nổi đã ép tới thân thể hắn có chút chống đỡ không nổi.

Loại cảm giác này giống như gánh vác lấy một tòa Ma Nhạc rộng lớn, cực kỳ cố hết sức.

- Lục Thần Tam Thức!

Mắt thấy Long Hình Kiếm Khí sắp rơi xuống, Tiêu Phàm cũng rốt cục động, Thần Long huyết mạch sôi trào lên, hắn trong nháy mắt thôi động mười giọt Tu La Thần Lực, khí thế lần nữa tăng vọt.

Lục Thần Tam Thức vốn là Thần Giai Chiến Kỹ Lục Thần Thất Thức diễn biến mà thành, mặc dù là tàn quyết nhưng Tiêu Phàm tự tin, ứng phó một kích của Chiến Hoàng Thiên vậy là đủ.

Chỉ thấy một đạo huyết sắc kiếm cầu vồng lôi xé hư không, giống như một đầu Hung Thú hé miệng lớn, muốn đem Long Hình Kiếm Khí nuốt chửng.

- Kiến càng lay cây mà thôi.

Trong mắt Chiến Hoàng Thiên đều là vẻ khinh thường, bởi vì một kiếm Tiêu Phàm cũng không cảm nhận được bất luận lực lượng gì đáng sợ, vẻn vẹn chỉ là một đạo kiếm cầu vồng mà thôi.

Thần Giai Chiến Kỹ, như thế nào một đạo kiếm cầu vồng có thể ngăn cản?

Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, biểu lộ Chiến Hoàng Thiên liền ngưng kết lại, chỉ thấy kiếm Tiêu Phàm trực tiếp xé mở Long Hình Kiếm Khí, từ đằng xa nhìn lại, liền tựa như một kiếm Tiêu Phàm chém giết một con rồng.

Long Hình Kiếm Khí nổ tung, hóa thành vô số kiếm khí phong bạo quét sạch tứ phương, Tiêu Phàm đứng không nhúc nhích, mặc cho kiếm khí kia xé rách.

Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy chung quanh hắn hiện lên một đạo quang mang nhàn nhạt, đem vô số kiếm khí ngăn cản bên ngoài, căn bản không tới gần được hắn.

- Ngươi có vẻ như không phải đại thụ mà là một tờ giấy mỏng, liền xem như kiến càng cũng có thể tuỳ tiện xé nát ngươi.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, nhắm hai mắt, trong giọng nói đều là vẻ châm chọc.

Sắc mặt Chiến Hoàng Thiên âm trầm vô cùng, hắn vừa rồi tự cho là đúng, một kiếm kia trước mặt Tiêu Phàm lại tựa như giấy mỏng.

- Hừ, lúc này mới vẻn vẹn chỉ là bắt đầu mà thôi.

Chiến Hoàng Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, lại liên tục chém ra vài kiếm, mỗi một kiếm đều không kém gì một kiếm kia, hơn nữa một kiếm mạnh hơn một kiếm!

Rất hiển nhiên, Chiến Hoàng Thiên làm thật, bất quá vẫn không có sử dụng toàn lực, Chiến Hồn hắn còn chưa thi triển ra, trong mắt hắn, Tiêu Phàm cũng không xứng để hắn thi triển toàn lực.

Tiêu Phàm vẫn duy trì bình tĩnh, dẫn ra U Linh Chiến Hồn, Linh Giác trong nháy mắt cường đại đến một cái cấp độ đáng sợ.

Không có hai mắt, Tiêu Phàm chỉ có thể dựa vào Hồn Lực cùng Linh Giác để cảm ứng đối thủ, chỉ là hiện tại Tiêu Phàm cũng không có ưu thế.

Mà khi hắn điều động U Linh Chiến Hồn trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, ngẩng đầu nhìn chỗ mây sâu Thiên Thần Phong một cái, hắn cảm giác nơi đó tựa như có thứ gì đang triệu hoán hắn.

Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền lấy lại tinh thần, mỗi một kích Chiến Hoàng Thiên đều vô cùng khủng bố, chân hắn giẫm Kiếm Bộ, nhanh chóng xuyên toa tại hư không.

Thẳng đến hiện tại, Tiêu Phàm rốt cục cảm nhận được chỗ tốt khi những lực lượng trước đó bị phong ấn, giờ phút này, dù không có hai mắt nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu bình thường.

Đối với mỗi một tấc hư không cảm ứng đều thập phần rõ ràng, tất cả liền tựa như in vào trong đầu hắn, cái này liền gọi là kinh nghiệm chiến đấu, cần thời gian dài đi tích lũy.

- Ta rốt cục minh bạch lão sư là một Bát Phẩm Chiến Hồn tại sao có thể đột phá Chiến Thánh đỉnh phong.

Tiêu Phàm thoáng chút đăm chiêu, đối với Túy Ông cùng Bắc Lão tràn ngập cảm kích.

- Còn lo lắng cái gì, cùng một chỗ giết hắn!

Chiến Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm thập phần tuỳ tiện tránh thoát chiến kỹ công sát của hắn, lập tức nổi giận.

- Tất cả người Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, cùng tiến lên!

Nơi xa, Kỳ Hiểu phẫn nộ quát, bất quá hắn lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

- Giết!

Từng tiếng quát như sấm truyền ra, tu sĩ Chiến Thần Điện trong nháy mắt xuất hiện, trong đó có không ít tu sĩ thế hệ trước từ Thần Kiếp Chi Địa trở về, những người này đều là tu vi Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.

Hồn Lực Tiêu Phàm thô liếc sơ một cái, thần sắc cũng trở nên lạnh lùng:

- 30 ba Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, mười Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, còn có ba con Hung Thú Cửu Giai đỉnh phong? Thật đúng là để mắt ta.

- Hiện tại rốt cục biết sợ? Đáng tiếc đã trễ, ngươi tự sát đi!

Chiến Hoàng Thiên từ trên cao quan sát Tiêu Phàm, liền tựa như nhìn một con kiến hôi.

- So nhiều người sao?

Tiêu Phàm thần tình lạnh nhạt, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó đưa tay vung lên, từng đạo từng đạo quang mang nhấp nháy, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm.

Lục Đạo

Bình Luận (1)
Comment
huyd60468 1
huyd60468
Reader
1 Tháng Trước
Ra nữa đi ạ bản dịch hay quá
Trả lời
| 0