- Đi, tại sao không đi?
Nghe được câu hỏi của Lãnh Tiếu Nhận, Tiêu Phàm không chút do dự nói:
- Cho dù chúng ta không được luyện hóa Thần Lực Chi Tinh, cũng có thể cho những người khác sử dụng a.
Tất cả mọi người hiểu rõ ý tứ của Tiêu Phàm, dù sao cũng không phải là ai cũng có thể đột phá Chiến Thần cảnh, bao gồm tất cả Cửu Đại Diêm La.
Tự tin tất nhiên là một mặt, nhưng cơ duyên cũng là một mặt khác, cho dù là Tiêu Phàm, cũng không có đủ tự tin nhất định có thể đột phá Chiến Thần cảnh, chí ít hắn không nói ra được lời nói hùng hồn như vậy.
Nhưng mà, nếu như ngay cả tự tin đều không có, tuyệt đối không có khả năng đột phá Chiến Thần cảnh, trừ phi vận may từ trên trời rơi xuống.
Cho nên, đã có cơ hội có được Thần Lực Chi Tinh, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua, bọn hắn có lẽ không cần, nhưng có thể cho những người khác của Tu La Điện dùng.
- Còn thời gian nửa năm, mọi người chuẩn bị đi.
Tiêu Phàm lại nói:
- Thời gian rất gấp gáp, khoảng thời gian tiếp theo, ta trước tiên phải xử lý việc của Diêm La Phủ, như vậy mới có thể an tâm mà đi.
- Công Tử, vậy chúng ta cáo từ.
Đám người gật đầu.
- Diệp Trường Sinh, Vân Khê, Phong Lang, Mộ Dung Tuyết ở lại, còn có vài việc nhỏ nói với các ngươi.
Tiêu Phàm gật đầu, đám người rời đi, chỉ có bốn người bị Tiêu Phàm gọi ở lại.
Lúc bốn người đang nghi hoặc, Tiêu Phàm đột nhiên nói với Vân Khê:
- Vân Khê, ta đã gặp Vân Phán Nhi.
- Muội ấy ở đâu?
Vân Khê kích động có chút không biết phải làm sao.
Tiêu Phàm nói lại một lần việc gặp Vân Phán Nhi, trái tim luôn lo lắng của Vân Khê, cũng rốt cục yên tâm.
- Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi rất nhanh có thể gặp được nàng ấy.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Vân Khê.
- Đa tạ Công Tử.
Vân Khê cung kính gật gật đầu, sau đó hóa thành một vệt sáng lao về hướng chân trời, biết rõ Vân Phán Nhi không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng Vân Khê rốt cục buông xuống.
- Phong Lang, ngươi ở lại Đông Vực, đến lúc đó đi hải cảng thành tìm một người tên Hồ Mạnh Nhiên, nhân xưng Hồ Lão Ngũ, chuyện cụ thể, hắn sẽ tìm ngươi thương lượng, nửa năm sau gặp lại.
Tiêu Phàm lại nói.
- Rõ, Công Tử.
Phong Lang gật đầu, cũng hướng về chân trời lao đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tiêu Phàm, Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết, Tiểu Kim, Sở Phiền cùng Thạch Thánh đứng ở cách đó không xa lẳng lặng chờ đợi.
- Đi Bắc Vực với ta.
Tiêu Phàm vẫy tay với đám Tiểu Kim, không nói thêm điều gì, liền lao về hướng chân trời.
Vốn dĩ hắn còn định về Cổ Tộc Sở gia một chuyến, nhưng mà nghĩ lại vẫn là thôi đi, thời gian cho hắn không nhiều, thời gian nửa năm có thể giải quyết vấn đề Diêm La Phủ hay không, còn chưa có điều gì chắc chắn.
Thiên Vực chạy tới Bắc Vực, với tốc độ của bọn họ, ít nhất cũng phải mất nửa tháng, hơn nữa còn là không phát sinh bất kì chuyện ngoài ý muốn gì.
Ba ngày sau, đám người Tiêu Phàm rốt cục bước vào phạm vi Linh Vực, cũng đúng lúc đó, chân trời đột nhiên rung động ầm ầm, giống như từng viên Thiên Thạch đập vào bề mặt Chiến Hồn Đại Lục vậy.
Không khí chuyển động, mặt đất lắc lư, một cỗ sóng to gió lớn quét sạch bốn phương, giống hệt ngày tận thế đã đến vậy.
- Công Tử, công tử nhìn kìa?
Mộ Dung Tuyết đột nhiên chỉ về phía chân trời cả kinh kêu lên.
Không cần Mộ Dung Tuyết nói, Tiêu Phàm đã cảm nhận được, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cuối chân trời, một viên Lưu Tinh to lớn rơi xuống, xông thẳng về hướng Chiến Hồn Đại Lục.
Một khi đập xuống, đoán chừng nửa vực đều bị tiêu hủy, vô số sinh linh sẽ chết thảm.
Nhưng mà, vượt quá dự kiến của bọn họ là, tốc độ của Lưu Tinh kia đột nhiên chậm xuống, cuối cùng lơ lửng ở cuối chân trời, giống như một cái phù đảo to lớn vậy, mênh mông vô biên, chí ít cũng phải rộng mấy vạn dặm.
Nếu như tới gần thêm, ánh sáng dưới mặt đất sẽ chịu ảnh hưởng, cũng may cái phù đảo kia cũng không tiếp tục rơi xuống.
- Cái kia là thứ gì?
Diệp Trường Sinh kinh ngạc nhìn không trung, hắn trong nháy mắt nghĩ đến Vô Song Thánh Thành, phù đảo này cùng Vô Song Thánh Thành, không hề có chút khác biệt nào cả.
Tiêu Phàm cau mày, giống như nhìn thấu trời đất, lúc này mới phun ra một câu:
- Cái này hẳn là Cổ Địa!
- Cổ Địa?
Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết nghi hoặc không thôi, sau đó trong nháy mắt nghĩ đến cái gì.
Đột nhiên, Tiêu Phàm mở ra trong tay, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một cái Ngọc Phù, thúc một cái, bên trong truyền đến một tiếng nói:
- Công Tử, các đại Cổ Tộc xuất thế!
- Cổ Tộc xuất thế?
Tiêu Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến thân ảnh những Chiến Thần cảnh Linh Hồn Chi Thể như Sở Thiên Minh.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều đã Thần Hồn quy vị, chuẩn bị dẫn theo gia tộc của mình, phản kích Chiến Thần Điện sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất để phản kích, các đại Cổ Tộc xuống dốc mấy ngàn năm thâm chí trên vạn năm, mà Chiến Thần Điện lại là đang không ngừng mạnh lên.
Dù là hơn một trăm Chiến Thần Cảnh như Sở Thiên Minh cũng chưa hẳn là đối thủ của Chiến Thần Điện, mấu chốt là còn có Cửu U Ma Chủ, đây mới là địch nhân lớn nhất.
- Không sai, trừ Thần Vực không có Cổ Tộc ra, Cổ Tộc của các vực khác liên tục xuất thế, Cổ Tộc Cổ Địa tất cả đều lơ lửng ở trên chân trời các vực, từ xa nhìn lại.
Lãnh Tiếu Nhận tiếp tục nói.
- Ta biết rồi.
Tiêu Phàm nói xong một câu, liền thu hồi Truyền Âm Ngọc Phù.
Đối với Lãnh Tiếu Nhận trong thời gian ngắn như vậy truyền đến những tin tức này, Tiêu Phàm vẫn là cực kỳ hài lòng, điều này chứng tỏ Tu La Điện đã có thể nhanh chóng nắm bắt tin tức các khu vực khác.
- Công Tử, Cổ Tộc tại sao sẽ đột nhiên xuất thế? Bây giờ Chiến Thần Điện độc tài, bọn họ trắng trợn như vậy, chẳng phải là khiêu khích Chiến Thần Điện sao?
Mộ Dung Tuyết nói ra.
- Đây không phải chuyện tốt sao?
Tiêu Phàm cười cười, tiếp tục chạy đi.
Nếu như các đại Cổ Tộc có thể đồng tâm hiệp lực đối kháng Chiến Thần Điện, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như bọn họ gia nhập Chiến Thần Điện, đối với Tu La Điện cùng Chiến Hồn Đại Lục mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng.
Tiêu Phàm chỉ hy vọng, những Cổ Tộc này có thể giữ vững lời thề đồng minh vạn năm trước.
Một ngày này, tin tức Cổ Tộc xuất thế lan truyền nhanh chóng, rất nhanh quét sạch toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục, khắp nơi đều đang nghị luận việc Cổ Tộc xuất thế.
Mấy ngày sau, đám Tiêu Phàm xuất hiện ở một trong một thành trì phồn hoa, mấy người ngồi ở vị trí cửa sổ của một quán rượu, liếc nhìn một cái, cảnh sắc cả tòa thành trì tất cả đều in vào trong đầu.
- Cửu Tiêu lâu này, có mùi vị giống Thiên Thánh Lâu ở Sở gia Cổ Thành.
Tiêu Phàm bưng một ly trà, cười cười nói.
- Cửu tiêu lâu là kiến trúc tiêu biểu của Cửu Tiêu Thánh Thành, nhưng mà so sánh với Cổ Thành vẫn không thể nào bằng.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết thỉnh thoảng nhìn về một hướng trong thành, đáy mắt lóe qua một tia băng lãnh.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết vẫn còn hận Cửu Tiêu Cung Mộ Dung gia tộc, lúc ấy nếu như không phải Cửu Tiêu Cung Mộ Dung gia tộc ngầm đồng ý, gia tộc của Mộ Dung Tuyết cũng sẽ không bị Diêm La Phủ cùng Lôi gia hủy diệt.
Mấy năm này, hắn vẫn luôn thu thập tin tức của Mộ Dung gia tộc, vốn chuẩn bị trong thời gian này báo thù, nhưng mà không nghĩ tới Mộ Dung gia tộc Cổ Tộc xuất thế.
Hắn biết rõ, với thực lực hiện tại của hắn mà muốn báo thù, là không có khả năng, hắn đành phải đem phần cừu hận này chôn sâu trong lòng.
- Công Tử, chúng ta tới đây làm cái gì?
Diệp Trường Sinh hỏi.
Tiêu Phàm không phải nói muốn đi Bắc Vực giải quyết vấn đề Diêm La Phủ sao? Sao đột nhiên chạy tới Cửu Tiêu Thánh Thành?
Tuy nói là đi ngang qua, nhưng là không cần thiết lãng phí mấy ngày này a.
Tiêu Phàm lại là cười thần bí, nói:
- Ăn no chưa? No bụng rồi, liền cùng ta đi đòi nợ.
Lục Đạo