- Tiêu Phàm, lăn ra!
Bên ngoài Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, Minh La gầm thét, không giết chết Tiêu Phàm cũng liền thôi, lại còn tổn thất một Chiến Thần cảnh, chuyện này khiến hắn làm sao không giận được.
Hiện tại, hắn chỉ muốn đem Tiêu Phàm chém thành muôn mảnh, đáng tiếc lực lượng bọn hắn căn bản không đủ để hủy diệt Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
Có vết xe đổ, bọn hắn lại không dám tùy tiện tới gần Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, sợ bị Tiêu Phàm tính toán.
Mặt khác, năm cường giả Chiến Thần cảnh cũng nghiến răng nghiến lợi, từng ấy năm tới nay bọn hắn còn chưa bao giờ bị thua thiệt trong tay tu sĩ đồng bậc.
Mấu chốt là tu sĩ cùng giai giờ phút này còn không cách nào phát huy ra thực lực Chiến Thần cảnh.
Không ngừng thi triển Thần Lực Chi Hỏa, đối với Minh La bọn hắn tiêu hao cũng rất lớn, mấy người rốt cục dừng lại, há mồm thở dốc, phẫn nộ nhìn chằm chằm Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
- Thần Tử, thể nội tiểu tử này nắm giữ Vô Tận Chi Hỏa, Thần Lực Chi Hỏa chúng ta đoán chừng đốt không chết hắn.
Hắc bào lão giả Chiến Thần cảnh trung kỳ đột nhiên mở miệng nói.
- Sao ngươi không nói sớm?
Minh La hung dữ trừng hắc bào lão giả một cái.
Hắc bào lão giả cười khổ một hồi, hắn vừa không phải cũng là không nghĩ tới sao? Nếu như hắn biết rõ, khẳng định đã sớm nói ra, hắn cũng không muốn lãng phí tâm lực.
Không thể không nói, thời điểm một người bị cừu hận cùng phẫn nộ che đậy hai mắt, năng lực suy tính cơ hồ là không, Minh La bọn hắn chính là ví dụ tốt nhất.
- Là các ngươi quá ngu xuẩn.
Lúc này, một đạo thanh âm đột ngột vang lên, ngay sau đó, một vệt sáng từ bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh xông ra, nhanh chóng hướng về chân trời lao đi.
Lúc Minh La bọn hắn lấy lại tinh thần, lại phát hiện Càn Khôn Định Thiên Đỉnh đã không thấy tăm hơi, cuối chân trời lại có một đạo thân ảnh đang nhanh chóng chạy trốn.
- Muốn chạy? Ngươi chạy được sao? Đuổi theo cho ta!
Minh La lạnh lùng cười một tiếng, hóa thành một vệt sáng nhanh chóng hướng về chân trời lao đi.
Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, nhanh đến mức khó mà tin nổi, đến mức làm cho đám Minh La phía sau kinh ngạc không thôi, tốc độ này hoàn toàn không giống một Chiến Thánh cảnh có thể đạt tới.
- Thần Tử, chẳng lẽ hắn cũng có thể ngăn cản áp chế của Thần Linh Cấm Khu, có thể thi triển lực lượng Áo Nghĩa?
Hắc bào lão giả cau mày một cái.
- Ngươi không thấy hắn thi triển Tu La Thần Dực à, dùng Thần Lực thôi động, tốc độ Tu La Thần Dực tự nhiên không thua Chiến Thần cảnh.
Minh La lại lắc đầu.
Hắn thấy, nếu như Tu La Điện Chủ ngay cả dạng tốc độ này đều không có, vậy đó mới là dị thường.
Hắc bào lão giả cau mày một cái cũng không nói gì, bất quá thần sắc hắn lại vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên hắn vẫn tin tưởng Tiêu Phàm đã khôi phục thực lực Chiến Thần cảnh.
Sau nửa ngày, mọi người đã bắt đầu há mồm thở dốc, Tiêu Phàm tựa như không muốn sống điên cuồng chạy trốn làm những tu sĩ Chiến Thần cảnh đó có chút tiếp nhận không được, tốc độ bọn họ cũng rốt cục chậm xuống.
- Bốn người các ngươi lưu lại, Cốc lão, ngươi theo ta đi giết hắn.
Minh La lạnh lùng quét bốn Chiến Thần cảnh sơ kỳ một cái, thiếu chút nữa thì gọi ra hai chữ phế vật.
- Được.
Hắc bào lão giả gật đầu, dạng tốc độ này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì, dù sao hắn cũng là cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ.
Tốc độ hai người rất nhanh, trong nháy mắt liền vứt bỏ bốn Chiến Thần cảnh sơ kỳ kia, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng dứt khoát dừng lại.
Lấy tốc độ bọn họ là không có khả năng đuổi kịp Minh La, cùng lãng phí Thần Lực, còn không bằng lưu lại.
- Đã nửa canh giờ Thần Tử còn chưa có trở lại, tiểu tử kia sẽ không trốn vào tầng thứ hai rồi chứ?
- Đoán chừng có khả năng đó, tiểu tử kia mặc dù không cách nào thi triển ra lực lượng Chiến Thần cảnh nhưng tốc độ lại tuyệt luân, căn bản không phải ngươi và ta có thể so sánh.
- Hi vọng Thần Tử cùng Cốc lão có thể giết hắn, cũng miễn cho chúng ta phải xuất thủ, kẻ này quá nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ, bốn Chiến Thần cảnh Dị Tộc nhìn thấy Minh La còn chưa trở lại, trên mặt cũng lộ ra một tia lo lắng, thật sự là Tiêu Phàm cho bọn hắn cảm giác quá quỷ dị.
Hơn nữa, hung danh lịch đại Tu La Điện Chủ tại Dị Tộc đoán chừng chỉ yếu hơn Thí Thần.
- Các ngươi rất muốn ta chết sao?
Lúc mấy đang người nghị luận, một đạo thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên, cùng lúc đó một đạo kiếm mang từ trong hư vô xuất hiện, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phốc phốc!
Lợi mang trực tiếp xuyên thủng lông mày hai người trong đó, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào, hai người khác bị dọa đến nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng mà tốc độ đạo hắc ảnh kia càng nhanh, như là Thuấn Di.
Phốc một tiếng, một chuôi huyết kiếm lại xuyên thủng mi tâm người thứ ba, vẻn vẹn trong nháy mắt người kia liền chết không thể chết lại.
Không thể không nói tốc độ bóng đen rất nhanh, diệt sát ba Chiến Thần cảnh cũng rất nhanh, dạng tốc độ xuất thủ này quá mức dọa người.
- Là ngươi? Ngươi không phải chạy trốn sao? Làm sao lại ở chỗ này?
Một Chiến Thần cảnh cuối cùng sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, theo bản năng hướng phía sau thối lui.
Chết ba đồng đội với hắn mà nói không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn, hắn hiện tại căn bản lực lượng hoàn thủ đều không có.
Cách hắn không xa đứng đấy một hắc bào thanh niên, chính là Tiêu Phàm đã đi mà quay lại.
Tu sĩ Dị Tộc hoàn toàn không cách nào lý giải Tiêu Phàm làm như thế nào xuất hiện ở nơi này, Minh La cùng Cốc lão rõ ràng truy theo mà, coi như không giết chết hắn cũng không thể âm thầm đánh trở lại mới đúng.
Hơn nữa, Tiêu Phàm ẩn núp quá mức quỷ dị, liền bọn hắn cũng không phát hiện, nhất là tốc độ xuất thủ, tuyệt đối không phải Chiến Thần cảnh sơ kỳ có thể làm được.
- Tu La Luyện Ngục!
Nhưng mà Tiêu Phàm căn bản không cho hắn cơ hội, Tu La Thần Nhãn phóng huyết sắc quang mang, Huyết Hắc Sắc Nghiệp Hỏa bắt đầu điên cuồng đốt cháy Linh Hồn người kia.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt Tiêu Phàm bắn ra hai đạo lục sắc quang mang, xông thẳng trong đầu Chiến Thần cảnh.
- Không được ~
Dị Tộc Chiến Thần cảnh ngửa mặt lên trời gào thét nhưng mà vẫn khó mà ngăn cản Linh Hồn Tiêu Phàm trùng kích, mấy tức sau, hai mắt hắn trở nên trống rỗng.
- Bái kiến chủ nhân.
Dị Tộc cường giả cung kính quỳ gối trước người Tiêu Phàm, bên trong ánh mắt đều là vẻ kính sợ.
Thần sắc Tiêu Phàm hơi có chút trắng bệch, vừa thi triển ra lực lượng tính chất bạo tạc, đối với hắn tiêu hao rất lớn, bất quá, có thể trong thời gian ngắn ngủi một hơi chém giết ba Chiến Thần cảnh đã coi như là chiến tích đáng sợ.
Nhìn Dị Tộc cường giả bị xóa đi Ý Chí, khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên, lộ ra một vòng cười lạnh nói:
- Minh La, chúng ta có qua có lại, lần này ta đưa kinh hỉ, hi vọng ngươi thích nó.
Dứt lời, Tiêu Phàm quét Dị Tộc cường giả quỳ trên mặt đất một cái, Dị Tộc cường giả cung kính cúi lạy, nhanh chóng hướng về nơi xa bay đi.
Giờ phút này, Minh La cùng Cốc lão đang nhanh chóng hướng trở về, hai người đuổi tới nửa đường lại không phát hiện bất luận khí tức Tiêu Phàm, bọn hắn lúc này mới biết bản thân bị Tiêu Phàm điệu hổ ly sơn.
Hơn nữa, Minh La cũng rốt cục minh bạch Tiêu Phàm thật có khả năng khôi phục thực lực Chiến Thần cảnh.
Nếu quả thật là dạng này, bốn Chiến Thần cảnh kia có khả năng đã nguy hiểm, cũng không phải Minh La quan tâm bốn Chiến Thần cảnh chết sống, mà là bị Tiêu Phàm trêu đùa làm nội tâm hắn vô cùng phẫn nộ.
Hai người tốc độ rất nhanh, trên mặt Minh La rốt cục lộ ra một tia ý cười, nhe răng nói:
- Ngay tại phía trước, lần này nếu bị ta bắt được hắn, nhất định đem hắn ăn sống nuốt tươi!
- Thần Tử, ngươi nhìn?
Cốc lão đột nhiên chỉ phía trước nói.
Minh La ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy phía trước đang có một đạo thân ảnh chật vật nhanh chóng bay vụt đến.