Sắc mặt mấy người Kiếm Vương Triều khó coi vô cùng, Tiêu Phàm hiện tại đang uy hiếp trần trụi.
Không đáp ứng? Hắn đã xuất cuồng ngôn muốn đem tất cả mọi người lưu lại.
Đáp ứng? Như thế lại thấp hơn người Đại Yến Vương Triều một đầu.
Thôi Thu quay đầu nhìn lão giả nơi xa, thấy lão giả nhẹ nhàng gật đầu, Thôi Thu buông lỏng một hơi, nói:
- Được.
Trong lòng hắn chỉ có thể tự an ủi mình, ngươi dù sao cũng là một vị vương gia, thấp hơn ngươi một chút cũng không tính là gì, chờ đến khi ngươi thua lại chém đầu ngươi, đến lúc đó người của Đại Yên cũng không nói được gì.
- Ai tới.
Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, liếc nhìn mấy người của Kiếm Vương Triều, thân thể hắn ẩn ẩn một cỗ khí thế sắc bén.
- Ta tới giết ngươi.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, nhìn lại thấy một bạch y nữ tử hướng về trung ương đi tới, ánh mắt vô cùng băng lãnh, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
- Bại tướng dưới tay?
Tiêu Phàm cười cười, liếc mắt liền nhận nữ tử này, nàng chính là nữ tử lần trước đã giao thủ cùng hắn trong Hồn Thú Sơn Mạch, lập tức hỏi: - Ngươi nào đêm nào(chơi chữ)?
- Ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Thất Dạ!
Thất Dạ lạnh giọng nói, không thèm chào hỏi liền đánh tới Tiêu Phàm.
- Danh tự thật khó nghe! Còn không bằng bảy ngày(Thất Thiên).
Tiêu Phàm lắc đầu, Thất Dạ này vẫn tưởng tu vi của mình vần còn giống như lúc ở Hồn Thú Sơn Mạch.
- Chết!
Thất Dạ khẽ kêu một tiếng, động tác thập phần lưu loát, vô số kiếm khí từ trên người nàng nở rộtản ra, kiếm phong sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào mi tâm Tiêu Phàm.
- Ta đã nói, kiếm ngươi dùng rất quá sức.
Tiêu Phàm híp hai mắt, thời khắc kiếm khí tới gần, dưới chân khẽ động lưu lại một đạo tàn ảnh, lúc xuất hiện đã đứng sau lưng Thất Dạ.
- Thất Dạ cẩn thận!
Người của Kiếm Vương Triều kịp thời nhắc nhở.
Khi nàng phản ứng thì đã muộn, Tiêu Phàm sử dụng sống kiếm nhẹ nhàng đánh ra, kiếm trong tay Thất Dạ đột nhiên rơi ra.
- Hỗn trướng!
Thất Dạ gầm thét, lần trước nàng không cẩn thận bị hắn đánh rơi kiếm, hiện tại mới qua bao lâu, một kích toàn lực của nàng lại không mảy may làm hắn bị thương.
Thất Dạ rất muốn giết Tiêu Phàm, nhưng mà nàng mới vừa bước thêm một bước, trên cổ mới liền truyền đến một chút hơi lạnh, nếu còn tiến thêm bước nữa thì yết hầu nhất định sẽ bị cắt đứt
- Trả lại một mạng cho các ngươi!
Tiêu Phàm thu hồi trường kiếm, đứng khoanh tay nhìn về phía đám người Kiếm Vương Triều.
- Ta còn chưa thua.
Thân thể mềm mại của Thất Dạ run lên, bỗng nhiên hướng về Tiêu Phàm vung ra một chưởng.
- Cút!
Tiêu Phàm trợn mắt nhìn, một cỗ khí tức bàng bạc xông thẳng ra, Thất Dạ cảm giác thấy một cỗ áp lực to lớn, hàn ý lạnh thấu xương làm cho nàng run lên.
Bất quá, một chưởng kia vẫn không có thu hồi, thoáng cái đã đi tới trước người Tiêu Phàm.
- Đừng tưởng ta không dám giết nữ nhân
Tiêu Phàm làm sao sẽ dễ dãi, hắn trực tiếp đánh ra Bá Đạo Thiên Quyền, kình phong khủng bố gào thét trong hư không.
- Răng rắc!
Âm thanh va chạm truyền ra, thân thể Thất Dạ bay ngược về sau, tay phải trực tiếp đứt gãy, trong miệng hộc máu, khuôn mặt phẫn hận nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vẫn chưa xuất toàn lực, nếu không cũng không chỉ gãy xương như thế.
- Trận chiến này các ngươi thắng!
Thôi Thu hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi vô cùng, kết quả này nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng có thể quét ngang tu sĩ Đại Yên, nhưng xem ra Tiêu Phàm này một biến số.
- U Vương uy vũ.
Đám người kích động kêu to lên, ba ván thắng hai thì thắng, còn có bốn người, chỉ cần thắng hai ván nữa là được rồi.
- Còn ai không?
Tiêu Phàm đứng ở trung ương liếc nhìn đám Thất Dạ.
Đám người lập tức lặng ngắt như tờ, chẳng lẽ Tiêu Phàm muốn liên tục chiến hai trận sao?
Trong một góc khuất nơi xa đang có ba bóng người thấp thoáng, bọn hắn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn.
- Phụ Vương, ánh mắt của người quả nhiên sáng như đuộc, một người Tiêu Phàm đoán chừng đã có thể khiêu chiến mấy người còn lại.
Vân Lạc Vũ cười nói.
- Lần này, Kiếm Vương Triều đến xò xét nội tình Đại Yên ta, để một mình hắn giải quyết là tốt nhất, dù sao đây không phải chân chính tranh tài, ba tháng sau mười hai đại Vương Triều tập trung tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, lúc đí mới là so tài chân chính.
Yến Vương lắc đầu:
- Lạc Vũ, Lạc Tuyết, các ngươi phải tu luyện cho thật tốt.
- Vâng, phụ vương.
Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết gật đầu, bọn hắn biết những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Triều cũng không phải là đám Thất Dạ, mà là những người khác.
Người Kiếm Vương Triều trầm mặc không nói, lúc trước bọn hắn cuồng ngạo tuyên bố muốn khiêu chiến tất cả thế hệ tu sĩ trẻ của Đại Yên, nhưng cũng không có quy định một người không thể liên chiến nhiều trận
- Ta tới!
Hồi lâu, một đạo thanh âm vang lên, một tên thanh niên mặc áo đen gào thét đi tới, khí thế trên người cuồng bạo làm Tiêu Phàm cau mày một cái.
Chiến Tông cảnh trung kỳ! Khí tức phát ra trên người thanh niên này còn mạnh hơn Thất Dạ và Tứ Dạ nhiều.
- Ta bây giờ có thể giết người?
Tiêu Phàm nhìn Thôi Thu phía xa nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đối với đám Thất Dạ này hắn không có cảm tình gì, lúc trước vừa nhìn thấy nhóm của Tiêu Pham liền đã muốn hạ sát thủ rồi.
Ngươi muốn giết ta, vĩnh viễn phải chết, đây là quy tắc làm người của Tiêu Phàm.
- Tiểu tử, không nên quá càn rỡ, cho dù Thất Dạ thua trong tay ngươi thì sao? Nhị Dạ ta cũng có thể giết ngươi!
Nam tử áo đen dữ tợn cười một tiếng, sát khí băng lãnh tản ra.
- Nói đến càn rỡ, ai càn rỡ như các ngươi, mang theo bảy tên phế vật tới khiêu chiến ta toàn bộ Đại Yên Vương Triều, hiện tại, cút tới nhận lấy cái chết.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, bá đạo vô cùng.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, người đối với hắn bá đạo, hắn chỉ có thể đối với người càng bá đạo hơn, lúc này mới có thể trấn trụ đối phương.
- Hắc Viêm Trảm!
Ánh mắt Nhị Dạ run lên, ngay lập tức đánh tới Tiêu Phàm, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hư ảnh Thất Phẩm Chiến Hồn: Hắc Viêm Kiếm, một đám hắc hỏa hợp thành một thanh kiếm đang cháy hừng hực.
Hắc sắc hỏa diễm u sâm, băng lãnh, Tiêu Phàm cảm giác thân thể giống như bị đông cứng, toàn thân hắn hơi chấn động, điều động Hồn Lực trong cơ thể, hàn ý lập tức tiêu tán.
Mắt thấy hỏa kiếm cuồng bạo sắp thôn phệ Tiêu Phàm, khóe miệng Nhị Dạ hiện ra một tia cười lạnh, phốc xuy một tiếng, hỏa kiếm cuồng bạo triệt để thôn phệ Tiêu Phàm.
- Cũng chỉ có thế.
Nhị Dạ lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi quay người chuẩn bị rời đi, khuôn mặt mang nụ cười ngạo nhân.
Nhưng hắn lại phát hiện tu sĩ bốn phía đang nhìn hắn như kẻ ngu, điều này khiến Nhị Dạ cảm giác toàn thân rét run.
- Nhị Dạ, hắn phía sau ngươi.
Tứ Dạ đang thụ thương quát to.
Nhị Dạ nghe vậy, trường kiếm trong tay lập tức chém về phía sau, một đạo kiếm khí bắn ra, gần như đồng thời, một cỗ lãnh ý chí hàn hung mãnh đánh tới, đó là một cái nắm đấm Hồn Lực to lớn.
Nhị Dạ tiện tay một kích sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm dùng toàn lực một kích, cho dù Nhị Dạ là Chiến Tông cảnh trung kỳ nhưng Hồn Lực Tiêu Phàm lại cực kỳ tinh thuần, hơn nữa, hắn cách Chiến Tông cảnh trung kỳ cũng chỉ có một bước, cảnh giới chênh lệch hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Lấy lĩnh ngộ của Tiêu Phàm trên phương diện chiến kỹ cũng đủ hoàn toàn miểu sát Nhị Dạ.
Oanh! Một quyền bá đạo đánh vỡ kiếm mang,sau đó hung hăng nện lên trên ngực Nhị Dạ, Nhị Dạ chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân gãy nát, thân thể giống như không còn bị hắn khống chế.
- Làm sao có thể, ngươi rõ ràng lĩnh ngộ là Kiếm Thế, làm sao còn có thể thi triển ra Quyền Thế cường đại như thế!
Tâm thần Nhị Dạ run rẩy dữ dội, cả người cơ hồ muốn tuyệt vọng.
Tiêu Phàm cười lạnh, tay phải nhấc một cái, trong nháy mắt bóp lấy cổ Nhị Dạ.
- Trân này chúng ta nhận thua.
Thôi Thu vội vàng kêu to.
- Nhận thua? Nhận thua có hữu dụng không?
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Thôi Thu, lấy tay vặn một cái, cổ Nhị Dạ đột nhiên đứt gãy, sau đó như là ném chó chết đến trước mặt Thôi Thu.
MềuSiuBự - Truyenyy.com