Đột nhiên bị Tiêu Phàm nhấc lên, Trọc Thiên Hồng cùng Tiểu Kim không biết vì sao, bất quá hai người lại không có phản kháng, lúc rơi vào trên lưng Hồn Điêu Thú mới hồi phục tinh thần lại.
Mà lúc này, tốc độ hai đầu U Minh Kiếm Cốt Chu Hồn Điêu Thú cũng bạo tăng, tựa như không muốn sống truy hướng Huyền Băng Đao Ma.
Nhìn thấy U Minh Kiếm Cốt Chu bị bỏ rơi, Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thầm nghĩ trong lòng:
- Chỗ khúc quanh phía trước chính là thời điểm động thủ!
Nói đến đây, Tiêu Phàm không khỏi nhìn Băng Cẩn, trong lòng hắn đang bắt đầu đếm ngược lên.
Trong lòng Băng Cẩn sợ hãi không thôi, đáng tiếc thân thể hắn căn bản không nghe sai khiến, bị Tiêu Phàm khống chế nhất cử nhất động, hắn cũng không ngốc, đã đoán được chủ ý Tiêu Phàm.
- Không được ~
Băng Cẩn gầm thét trong lòng, tràn đầy vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, đáng tiếc căn bản không phát ra tiếng.
Mắt thấy chỗ cua quẹo phía trước càng ngày càng gần, tâm Băng Cẩn càng ngày càng sợ hãi, đáng tiếc hắn căn bản không khống chế được thân thể bản thân.
- Tu La Điện Chủ, kiếp sau ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Băng Cẩn quát ầm trong lòng.
- Ngươi không có kiếp sau, đây coi như cái giá ngươi phải trả do trước đó muốn giết chúng ta.
Thanh âm Tiêu Phàm đạm mạc vang lên.
Hô một tiếng, hai đầu Hồn Điêu Thú bỗng xông qua chỗ khúc quanh, vừa lúc hất ra U Minh Kiếm Cốt Chu, Huyền Băng Đao Ma tiến vào tầm mắt bọn Tiêu Phàm, cách Huyền Băng Đao Ma gần nhất chỉ có mấy trượng.
- Rống ~
Huyền Băng Đao Ma nhìn thấy U Minh Kiếm Cốt Chu phía sau đuổi tới phụ cận, phẫn nộ gào thét.
Nhưng mà cũng đúng lúc này...
- Băng Cảnh Chi Thuật!
Băng Cẩn quát một tiếng như sấm, cả người Băng Cẩn bỗng hóa thành một tôn Băng Điêu, ngay sau đó tốc độ Hồn Điêu Thú dưới chân hắn lần nữa tăng tốc, kiếm bỗng nhiên chém về phía Huyền Băng Đao Ma.
Răng rắc!
Lúc kiếm Hồn Điêu Thú va chạm Huyền Băng Đao Ma, một tiếng vang giòn truyền ra, trong đó một đầu Huyền Băng Đao Ma đột nhiên nổ tung, một khỏa Huyền Băng Hàn Tinh rơi xuống.
Nhưng mà cái này vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu, từng đầu Huyền Băng Đao Ma phía sau đột nhiên quỷ dị nổ tung mà ra, Huyền Băng Đao Ma khác nhìn đến, cái này rõ ràng là U Minh Kiếm Cốt Chu xuất thủ.
Bọn chúng không biết là tất cả những thứ này đều là kiệt tác Băng Cẩn, hoặc giả nói là kiệt tác Tiêu Phàm.
Băng Cẩn nắm giữ Băng Cảnh Chi Thuật đang toàn lực công sát, diệt sát vài đầu Huyền Băng Đao Ma cấp bậc Nhị Biến và Tam Biến Chiến Thần, tự nhiên không có bao nhiêu khó khăn.
Hơn nữa, Huyền Băng Đao Ma căn bản nhìn không thấy Băng Cẩn, tự nhiên cho rằng U Minh Kiếm Cốt Chu là kẻ cầm đầu.
Rốt cục, sau khi giết chết bốn đầu Huyền Băng Đao Ma, tiếng vang gầm lên giận dữ triệt bên trong thông đạo, tất cả Huyền Băng Đao Ma bỗng nhiên ngừng thân hình.
Trong đó một đầu Huyền Băng Đao Ma Lục Biến Chiến Thần cảnh càng lách mình xông ra, toàn lực hướng về hai đầu Hồn Điêu Thú U Minh Kiếm Cốt Chu chém tới, con Huyền Băng Đao Ma hiển nhiên là Vương Giả trong bọn họ.
Mà lúc này, Tiêu Phàm bọn hắn hợp thời nhảy ra Hồn Điêu Thú, cực tốc phóng tới bên trong Huyền Băng Đao Ma.
Cảm nhận được sát khí trên người Huyền Băng Đao Ma tỏa ra, Tiêu Phàm biết kế hoạch bản thân tạm thời thành công.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, căn bản không có ý muốn hoàn thủ, chỉ muốn trước khi U Minh Kiếm Cốt Chu đánh tới, xông ra vòng vây Huyền Băng Đao Ma.
Về phần hai đầu Hồn Điêu Thú kia, Tiêu Phàm căn bản không quản được nhiều như vậy, bọn hắn chính mình cũng chưa hẳn trốn được, chỗ nào còn quan tâm Hồn Điêu Thú đây?
Đương nhiên, còn có Băng Cẩn, Ý Chí Tiêu Phàm khống chế hắn và hai đầu Hồn Điêu Thú, cho Huyền Băng Đao Ma Lục Biến Chiến Thần trọng thương một kích, liền bị Huyền Băng Đao Ma xé thành mảnh vỡ, chết không thể chết lại.
- Rống ~
Vương Giả Huyền Băng Đao Ma ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gầm đáng sợ công kích mãnh liệt tứ phương.
Cũng khó trách nó phẫn nộ như thế, cho tới nay bọn chúng đều cùng U Minh Kiếm Cốt Chu chung sống hoà bình, cả hai nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà hôm nay lại có mấy đồng bạn chết ở trong tay U Minh Kiếm Cốt Chu.
Huyền Băng Đao Ma nổi danh mang thù, bọn chúng cố nhiên đối với mấy người Tiêu Phàm hận thấu xương, nhưng cũng ghi hận U Minh Kiếm Cốt Chu.
- Rống ~
Theo Vương Giả Huyền Băng Đao Ma gào thét, các Huyền Băng Đao Ma khác cũng phẫn nộ gầm hét lên, sát khí trùng thiên, có một chút Huyền Băng Đao Ma càng thẳng hướng Tiêu Phàm bọn hắn.
Về phần Huyền Băng Đao Ma khác lại không muốn sống hướng về phương hướng U Minh Kiếm Cốt Chu vọt đánh tới.
- Thành công!
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ mừng rỡ, sắc mặt hắn có chút trắng bệch vì hoàn thành kế hoạch này, Tu La Thần Lực đã tiêu hao không sai biệt lắm, hơn nữa thi triển Huyết Văn Chi Thuật còn tiêu hao không ít huyết khí.
Khác không nói, dù là điêu khắc hai đầu Hồn Điêu Thú đối với Tiêu Phàm mà nói cũng thập phần không dễ dàng.
Cũng may hiện tại thành công, bọn hắn muốn làm chính là xông ra vòng vây Huyền Băng Đao Ma.
Bất quá chạy ra khỏi vòng vây Huyền Băng Đao Ma cũng không phải dễ dàng như vậy, ba người Tiêu Phàm máu me khắp người, chân đạp thân pháp quỷ dị nhanh chóng ghé qua.
Dù là bị Huyền Băng Đao Ma trảm trên thân thể cũng không có dừng lại, một khi lưu lại, muốn đi liền khó.
Hiện tại thừa dịp Huyền Băng Đao Ma còn đang giận trên đầu, chạy trốn lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Mấy tức sau, chỗ sâu thông đạo truyền đến từng đợt thanh âm va chạm kịch liệt, hiển nhiên là Huyền Băng Đao Ma cùng U Minh Kiếm Cốt Chu đánh nhau.
Toàn bộ thông đạo đều mãnh liệt rung rung, hơn ngàn Chiến Thần cảnh công sát, thông đạo vẻn vẹn rung động một cái cũng đủ để chứng minh nơi này bất phàm.
Đám Tiêu Phàm biết Huyền Băng Đao Ma cùng U Minh Kiếm Cốt Chu chiến đấu khẳng định rất đặc sắc, chỉ là bọn hắn không có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên, mặc dù có cơ hội, bọn hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Thời gian chừng mười cái hô hấp, bọn Tiêu Phàm rốt cục xông ra vòng vây Huyền Băng Đao Ma, có lẽ là bởi vì Huyền Băng Đao Ma cừu hận U Minh Kiếm Cốt Chu, đại bộ phận Huyền Băng Đao Ma đều hướng về chỗ sâu thông đạo đánh tới.
Bất quá dù vậy Tiêu Phàm bọn hắn cũng máu me khắp người, thân thể lung lay sắp đổ, trên người ba người có mấy chỗ bạch cốt sâm sâm, nhìn thấy mà giật mình.
Có thể từ trên người U Minh Kiếm Cốt Chu truy sát trốn ra, ba người tuyệt đối xem như cửu tử nhất sinh.
Ba người không có dừng lại, tiếp tục hướng về thông đạo nơi xa bỏ chạy, mặc kệ Huyền Băng Đao Ma cùng U Minh Kiếm Cốt Chu ai thắng ai thua, bọn chúng khẳng định sẽ còn đuổi theo, đến thời điểm rất có thể sẽ giết bọn hắn, bọn hắn không dám dừng lại ở chỗ này.
Lúc này, khi thanh âm giết nhau gần như biến mất, Tiêu Phàm mới dừng lại, trực tiếp tê liệt trên mặt đất, miệng lớn thở phì phò, sắc mặt trắng bệch.
Trải qua thời gian dài chém giết cùng đào vong, Thần Lực bọn hắn đã gần như tiêu hao không còn một mảnh.
- Công Tử, ngươi nói cuối cùng là Huyền Băng Đao Ma thắng, hay là U Minh Kiếm Cốt Chu thắng?
Trọc Thiên Hồng hít sâu mấy hơi, lúc này mới bình suy nghĩ một cái.
Thân làm Thần Thú trên bảng xếp hạng, Trọc Thiên Hồng rất ít khi trải qua đào vong dạng này, chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút bực bội, ai kêu những quái vật này trời sinh là khắc tinh của hắn đây?
- Ta cảm thấy U Minh Kiếm Cốt Chu sẽ thắng, số lượng bọn chúng tuy ít nhưng yếu nhất đều là Thất Biến Chiến Thần, thậm chí có cả cường giả Bát Biến Chiến Thần.
Tiểu Kim nói ra, thanh âm hắn hết sức yếu ớt.
- Nếu như là ở bên ngoài, U Minh Kiếm Cốt Chu xác thực sẽ thắng, chuyện này cũng không cần lo lắng.
Tiêu Phàm gật đầu.
Lập tức lời nói xoay chuyển:
Các ngươi không nên xem nhẹ Huyền Băng Đao Ma, nếu như bọn chúng dễ giết như vậy sớm đã bị U Minh Kiếm Cốt Chu hủy diệt, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không bị thương thảm trọng như vậy mới giết được một trăm đầu.
Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng rất tán thành gật đầu, Huyền Băng Đao Ma tuyệt đối cũng là một chủng tộc đáng sợ.
- Tam Ca, chúng ta bây giờ rời đi hay là?
Tiểu Kim hỏi, hắn không muốn ở chỗ này tiếp tục chờ đợi.
- Rời đi? Hiện tại chúng ta tại sao phải rời đi?
Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, trong mắt hiện ra một vòng lãnh quang.
Lục Đạo