Gió lạnh thổi qua lay động mái tóc màu đen của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cầm lãnh kiếm lăng lệ trong tay, cứng cáp như tùng bách, lại như cô dương đứng ngạo nghễ, mặc cho hàn phong như lưỡi đao đâm vào mặt.
Đối diện hai đạo thân ảnh, mặt lộ vẻ âm trầm, nhe răng trợn mắt, quanh thân sát khí phát ra bừa bãi ngăn cản kình phong ở ngoài.
- Hôm nay không ăn tươi nuốt sống ngươi, lão tử thề không họ Chu!
Chu Hùng trong mắt hiện ra lãnh quang, một tiếng kêu nhỏ truyền ra như tiễn bắn khỏi dây cung.
- Ngươi vốn dĩ không bằng heo chó.
Ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, từng đạo kiếm khí xẹt qua trong hư không, từng đoá bông tuyết bị kiếm khí xé rách, hắn hiện tại minh chứng cho cái gì gọi là tốc độ.
Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá!
Dù là ở đâu, đây đều là lời lẽ chí lý!
Thời điểm khiến tốc độ nhanh đến cực hạn, đối thủ căn bản không kịp hoàn thủ, kiếm trong tay cũng đã lấy đi tính mạng đối phương, đây chính là tốc độ chân chính.
Phốc phốc!
Từng đoá từng đoá huyết hoa nở rộ trên không, nhanh chóng kết thành làn băng sương huyết sắc làm cho người ta cảm nhận được một loại hàn khí lạnh thấu xương.
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh. Chẳng biết lúc nào, Vô Phong trong tay hắn đã biến thành một thanh trường kiếm màu trắng, đối mặt với hai tu sĩ Chiến Tông cảnh đỉnh phong, hắn lựa chọn dùng Tu La Kiếm.
Dùng Vô Phong Kiếm lịch luyện hơn một tháng, lực lượng cánh tay hắn đã đạt tới cấp độ khủng bố, Tu La Kiếm trong tay như có như không.
- Tiểu tử, ngươi dám giết con ta, hôm nay ngươi hẳn phải chết, có giỏi thì đừng chạy!
Trương Nhiễm nhào lên, trên tay hắn đeo một đôi bao tay đen lượn lờ hắc vụ, làm cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm cực lớn.
- Ngươi cảm thấy ta đang lẩn trốn sao?
Khóe miệng Tiêu Phàm khẽ nhếch mĩm cười nhìn Trương Nhiễm, hắn có một loại cảm giác rất hăng hái.
Lời Tiêu Phàm nói khiến Trương Nhiễm phải ngậm miệng lại. Giờ phút này Tiêu Phàm quả thực không phải đang lẩn trốn, mà là đang giết ngược hai người bọn hắn. Chu Hùng bị Tiêu Phàm dùng kiếm khí gây thương tích, tốc độ kia khiến hắn phải nghẹn họng nhìn trân trối.
- Vốn cho là tiểu tử kia hẳn phải chết, dù sao hắn đối mặt với hai tên Chiến Tông cảnh trung kỳ, nhưng hiện tại xem ra thực lực kẻ này vượt xa dự kiến của ta.
- Hươu chết vào tay ai còn chưa biết được, kẻ này nếu trưởng thành sẽ tuyệt đối không kém gì Hoàng Thành Thập Tú!
- Đúng vậy, Đại Yến Vương Triều xuất hiện một đại nhân vật, tốc độ của hắn rất nhanh, khiến ta nghĩ đến Ảnh Phong xếp hạng thứ hai trong Hoàng Thành Thập Tú. Có điều, kiếm của Ảnh Phong so với hắn lại nhanh hơn! Nếu là Ảnh Phong xuất thủ, đoán chừng hai người bọn hắn đã sớm phân thây.
Ánh mắt đám người sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, dám ngay trước mặt nhiều người như vậy đối chiến Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội, đây cũng là cần một loại dũng khí.
- Giết!
Chu Hùng tựa như phát cuồng, hai mắt hắn sung huyết, chỉ muốn không từ thủ đoạn giết chết Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nói, ánh mắt lộ hung quang, toàn thân sát khí tràn ngập tựa như thực chất, nhìn qua giống như một tầng áo giáp đỏ ngòm.
Đám người thấy thế liền hít vào ngụm khí lạnh, cần giết bao nhiêu người mới ngưng tụ đuợc sát khí thực chất hóa như vậy.
Chỉ một thoáng, không khí tử vong lập tức tỏa ra vây quanh đám người khiến họ không khỏi lạnh run, nhao nhao lui lại.
- Ai trước?!
Tiêu Phàm giơ Tu La Kiếm trong tay lên chỉ hai người, ngữ khí vô cùng băng lãnh. Đi đến bước này, hắn không thể nào buông tha Trương Nhiễm và Chu Hùng.
Mình cùng Chu Hùng này không oán không cừu, vậy mà muốn muốn giết mình, điều này khiến Tiêu Phàm sớm đã động sát tâm.
- Cuồng Phong Trảm!
- Độc Minh Chưởng!
Bỗng nhiên, Chu Hùng cùng Trương Nhiễm hét lớn một tiếng, tại đỉnh đầu bọn hiện ra một đầu Tật Phong Lang to lớn, cùng một gốc tiểu thảo màu đen.
- Ngũ Phẩm Chiến Hồn: Tật Phong Lang, Thực Hồn Thảo?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp, liếc mắt liền nhận ra hai loại Chiến Hồn.
Nhưng hắn vẫn như cũ không sợ hãi bất kỳ cái gì, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ lưu lại một đạo tàn ảnh, ngang nhiên tiến lên nghênh chiến.
- Nhất Diệp Tri Thu!
Theo tiếng quát nhẹ của Tiêu Phàm, một trận khí tức khắc nghiệp tràn ngập ra, bông tuyết bốn phía đột nhiên tiêu điều sau đó nổ tung trên không, Tiêu Phàm một kiếm trực tiếp khóa chặt Trương Nhiễm.
Chiến Hồn của Trương Nhiễm là một loại Chiến Hồn chí độc, một khi bị hắn đả thương, bản thân liền đánh mất lực lượng, đến lúc đó cũng chỉ có thể để cho hai người kia đánh.
Cảm nhận được cỗ Kiếm Ý lăng lệ của Tiêu Phàm, Trương Nhiễm thu hồi bàn tay nhưng vẫn trễ một bước, năm ngón tay đều bị Tu La Kiếm chém xuống, máu tươi rơi lả tả.
Trương Nhiễm ngửa mặt lên trời gào thét, tay đứt ruột xót, loại đau nhức này như trên người bị cắt lấy một miếng thịt, khó mà chịu đựng, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm, vẻn vẹn lui ra phía sau một bước liền xông tới.
- Nhất Kiếm Tuyệt Trần!
Mũi chân Tiêu Phàm điểm một cái ngoái mặt lại cười, đưa tay xuất ra một kiếm, trong mắt Trương Nhiễm lóe lên một tia khinh thường, nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn liền cứng lại.
Tại ngực hắn, một lỗ kiếm xuyên từ trước ra sau nhìn thấy mà giật mình, máu tươi phun mạnh, sau đó nhanh chóng đông kết lại.
- Hỗn trướng!
Ánh mắt Chu Hùng lộ ra vẻ hoảng sợ, Trương Nhiễm vốn là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, lại bị tiểu tử này một kiếm chém giết.
- Yên tâm, ngươi chẳng mấy chốc sẽ đi cùng hắn, Hoàng Tuyền Lộ các ngươi sẽ không cô đơn.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, thân hình ẩn hiện trong hư không mấy lần xảo diệu tránh thoát công kích của Chu Hùng.
- Thu Phong Lạc Diệp!
Thanh âm Tiêu Phàm vang lên lần nữa, Thu Phong Kiếm Quyết chiêu thứ hai thi triển ra.
Trường kiếm trong tay rung động, từng đạo từng đạo kiếm khí như gợn sóng phá không mà ra, hình thành một đạo kiếm khí phong bạo, đợt sau mạnh hơn đợt trước.
Dưới một kiếm này, bông tuyết trên không đột nhiên dừng lại, sau đó vô hình biến mất, tất cả đều bị kiếm khí chấn thành bột mịn.
- Nhị Trọng Kiếm Thế!
Đám người xem trận chiến hít vào ngụm khí lạnh, đột phá Chiến Tông cảnh, người lĩnh ngộ không ít, trong mười người thì chín người có thể lĩnh ngộ.
Nhưng có thể lĩnh ngộ Nhị Trọng Thế, vạn người không được một, huống chi tại Chiến Tông cảnh trung kỳ liền lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế.
Chu Hùng kinh biến, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt, muốn trốn tránh, nhưng sóng của kiếm khí kia quá mức tấn mãnh, muốn tránh cũng không kịp, trong lúc cấp bách chỉ có thể thi triển toàn lực, một đao nghênh lên.
- Cuồng Lang!
Cơ hồ Chu Hùng một đao dùng hết toàn lực. Đối phương lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế, hắn cũng không dám khinh thường.
Ầm ầm...
Đao khí cùng kiếm khí va chạm mãnh liệt, nhấc lên từng đợt phong bạo, cuồng phong gào rít giống như hung thú tê minh.
Chu Hùng rút lui vài chục bước, lúc này mới ổn định thân hình, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, toàn thân hắn lưu lại vô số vết thương, miệng thở phì phò.
Trước hôm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ bị một tiểu tử từ Vương Triều đến bức đến mức độ này.
Giờ phút này, hắn đã chậm rãi tỉnh táo hơn, hắn biết bản thân không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm, chém giết Trương Nhiễm xong, ngươi kế tiếp chính là hắn.
Trước tiên hắn nghĩ đến trốn, tuy nhiên lại phát hiện, bốn phía không thấy bóng dáng Tiêu Phàm, chỉ có đám người với thần sắc trợn mắt hốc mồm.
Chu Hùng thầm hô không hay, kinh hãi quay đầu nhìn lại. Sau lưng hắn phát hiện một khuôn mặt tươi cười, chỉ là nụ cười này với hắn mà nói, chính là nụ cười tử thần.
- Thu Ý Khô Vinh!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, từng dãy kiếm khí dập dờn tới vây Chu Hùng vào giữa, sau đó đột nhiên áp sát vào.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, vô số kiếm khí đều bắn vào cơ thể Chu Hùng. Con ngươi Chu Hùng kinh hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đáng tiếc chỉ thấy một đạo bóng lưng đi xa.
- Thật không nên..!
Nhìn qua cái bóng lưng đi xa kia, Chu Hùng dùng hết toàn lực phun ra mấy chữ, rốt cục không cam lòng ngã xuống.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào - Truyenyy.com