Nhất Tử nói Tiêu Phàm lần trước chỉ là may mắn thắng hắn, nói vậy cũng không hoàn toàn sai, dù sao lúc ấy sát khí nồng đậm, bộc phát khí thế quả thực không phải thực lực chân chính của hắn.
Nhưng có thời điểm vận khí cũng là một phần thực lực. Nhất Tử dát vàng lên mặt bản thân, Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý, dù sao ở trong mắt Tiêu Phàm, Nhất Tử hẳn sẽ phải chết.
Hai đạo thân ảnh tựa như tia chớp va chạm kịch liệt trên không. Thiết Vũ Hỏa Điêu dưới chân Nhất Tử thỉnh thoảng phun ra từng đạo hỏa diễm, khiến Tiêu Phàm cực kỳ khó giải quyết.
Giờ phút này hắn đối mặt không chỉ là một Chiến Hoàng cảnh Nhất Tử, mà là hai Chiến Hoàng cảnh, hơn nữa thực lực Thiết Vũ Hỏa Điêu kia cũng không kém Nhất Tử.
- Rống!
Tiểu Kim gầm thét, thiếu chút nữa thì muốn phóng lên trời, nhưng lại bị lời của Tiêu Phàm ngăn cản:
- Tiểu Kim, giết hai súc sinh thôi, không cần ngươi xuất thủ.
Tiểu Kim cũng có biết về thực lực Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nó vẫn lựa chọn tin tưởng lời Tiêu Phàm. Tiêu Phàm có tự tin này, khẳng định cũng có thực lực này.
- Hỏa Vũ Toàn Phong!
Nghe thấy Tiêu Phàm gọi hắn là súc sinh, Nhất Tử lập tức nhe răng trợn mắt.
Một đạo huyết sắc ánh lửa lóe lên, hóa thành một vòng xoáy. Vòng xoáy càng lúc càng lớn, mang theo một cỗ lực thiêu đốt đáng sợ.
Xa xa nhìn lại, hỏa diễm vòng xoáy kia như là từng đầu kim ô xoay quanh mà thành, mang theo Sát Thế đáng sợ, hình thành một vòng xoáy thông đạo.
- Phong Ý, Sát Ý, Hỏa Diễm Kiếm Ý?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, hỏa diễm gió lốc cực kỳ đáng sợ, vậy mà ẩn chứa ba loại lực lượng Ý cảnh.
Uy lực một kiếm này dù là bị áp chế thì Chiến Hoàng trung kỳ đoán chừng cũng không dám đối kháng.
Cả hai chênh lệch một tiểu cảnh giới, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không kiên trì xông lên, hắn mặc dù là thiên tài có thể vượt giai chiến đấu, nhưng Nhất Tử cũng không phải hạng người bình thường.
Đối mặt với Chiến Hoàng trung kỳ thông thường, Tiêu Phàm tự nhiên không sợ hãi, nhưng mà chính diện giao phong cùng Nhất Tử, Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường.
- Vô Tận Chi Kiếm.
Một đạo kiếm mang kim sắc từ vị trí Tiêu Phàm phát ra. Vô Tận Chi Kiếm bây giờ cũng đạt tới uy lực Thất Phẩm Chiến Kỹ, hơn nữa ẩn chứa Khoái Mạn Chi Ý và Hủy Diệt Chi Ý.
Tiêu Phàm tự tin, một kiếm này mặc dù không thể làm Nhất Tử trọng thương, nhưng ngăn cản hắn hẳn không thành vấn đề.
Vòng xoáy hỏa diễm như là một mãnh thú hồng hoang miệng rộng, một ngụm nuốt vào kiếm mang kim sắc, huyết sắc cùng kiếm khí màu vàng óng tàn phá bừa bãi, giao sát trên không.
Không trung truyền đến từng đợt thanh âm chạm kiếm, cực kỳ chói tai.
Cũng đúng lúc này, Nhất Tử nhếch miệng lên cười tà, con ngươi đen kịt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Chỉ thấy Thiết Vũ Hỏa Điêu bỗng phun ra một hỏa diễm cầu to lớn, như là thiên thạch rơi, mang theo một cỗ uy áp ngập trời đập về Tiêu Phàm.
Phốc!
Tiêu Phàm liên tục vung ra mấy kiếm, từng đạo quang mang bạch sắc lấp lóe, viên hỏa diễm cầu kia chia thành mấy mảnh, tất cả đều rơi đập trên cát vàng.
Ầm ầm! Đại địa mãnh liệt run rẩy, trên cát vàng bốc cháy lên hỏa diễm cuồn cuộn, lốp bốp rung động.
- Giết hắn.
Nụ cười trên mặt Nhất Tử cứng đờ, hắn nào nghĩ đến Tiêu Phàm lại có thể liên tục vung ra vài kiếm, hóa giải công kích của Thiết Vũ Hỏa Điêu.
Nghe được lời Nhất Tử, Thiết Vũ Hỏa Điêu đảo ngược hướng phóng tới Tiêu Phàm, cùng với Nhất Tử vây Tiêu Phàm vào giữa.
- Hồng Trần Tiếu!
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ hô, ở chỗ này lăng không phi hành, đối với Hồn Lực hắn tiêu hao rất lớn, nhất định phải giải quyết Hồn Thú Thiết Vũ Hỏa Điêu này trước đã.
Bằng không một lúc nữa sẽ rất phiền phức, dù sao Thiết Vũ Hỏa Điêu có thể ngự không phi hành.
Bang bang!
Quang mang ngân sắc từ trong hư không toát ra đến trên người Thiết Vũ Hỏa Điêu vậy mà phát ra từng đợt âm thanh kim loại va chạm bén nhọn, đốm lửa bắn tứ tung.
Ánh mắt Tiêu Phàm trì trệ, lộ ra vẻ không thể tin được, Thiết Vũ Hỏa Điêu này phòng ngự vậy mà thật đáng sợ, đến Thất Phẩm Chiến Kỹ cũng không công phá được phòng ngự của nó.
- Ha ha, Tiêu Phàm, phòng ngự của Thiết Vũ Hỏa Điêu xếp thứ nhất thứ hai trong Thất Giai Hồn Thú, chỉ bằng ngươi cũng đòi phá được, đúng thực sự là nằm mơ.
Nhất Tử lập tức cười lên ha hả, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
- Ta phá cho ngươi xem.
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng lạnh lùng, mặc cho Nhất Tử đánh tới hắn, Tiêu Phàm đột nhiên Sát Ý mãnh liệt, khí thế sát phạt tỏa ra phủ trời che đất quét sạch trời cao.
Ngay sau đó, khí thế cả người Tiêu Phàm biến đổi, hắn giống như một tuyệt thế thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang khó mà che giấu.
- Vô Tình Nhất Kích!
Tiêu Phàm cùng Tu La Kiếm hòa làm một thể, hóa thành một đạo bạch sắc chớp lóe, Tiêu Phàm lúc này chính là một thanh kiếm.
Thiết Vũ Hỏa Điêu thấy thế, con ngươi khẽ run lên, hai cánh khổng lồ giống như hai thanh thiên đao từ trên cao chém xuống, cương phong vừa tới gần lại bị cánh của nó phân thành hai mảnh, có thể thấy đôi cánh này thật đáng sợ.
Cho dù không phải Hồn Binh nhưng mà trình độ cứng cáp tuyệt đối không thua Thất Phẩm Hồn Binh.
Phốc phốc! Chỉ là hai thanh thiên đao này trước mặt tuyệt thế thần kiếm Tiêu Phàm lại không là gì, bạch sắc chớp lóe kia trực tiếp xuyên thủng hai thanh thiên đao.
Không trung huyết vũ bắn ra, nhưng tốc độ bạch sắc chớp lóe không giảm, vọt thẳng tới cằm của Thiết Vũ Hỏa Điêu.
- Kíu!
Thiết Vũ Hỏa Điêu hét thảm một tiếng, bạch sắc chớp lóe theo đỉnh đầu nó xông ra, xuất hiện một bóng người đứng sừng sững trên không, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhất Tử phía đối diện.
Thiết Vũ Hỏa Điêu giãy dụa mấy lần, về sau rốt cuộc không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, rơi xuống mặt đất.
- Tiểu Kim.
Tiêu Phàm lại ném ra Hồn Tinh máu me đầm đìa trong tay, khóe miệng hơi hơi giương lên:
- Đây chính là như lời ngươi nói không phá nổi phòng ngự của nó? Còn cảm tạ ngươi, giúp ta đưa tới một viên Hồn Tinh Thất Phẩm.
- Ngươi!
Nhất Tử tức giận sắc mặt tái nhợt, quả thực là một câu đều nghẹn nói không ra.
Nếu như trước đó Tiêu Phàm chỉ là vận khí tốt mới thắng hắn, vậy hiện tại thế nào?
Nhất Tử rất rõ ràng, với thực lực của hắn không thể một kích tất sát Thiết Vũ Hỏa Điêu. Thiết Vũ Hỏa Điêu tự thân là Hồn Thú Thất Giai Trung Kỳ không nói, lực phòng ngự của nó càng làm cho người sợ hãi.
Dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể một kiếm phá được phòng ngự, nhưng mà Tiêu Phàm làm được, dù là nơi này thực lực bị áp chế, Tiêu Phàm không phải cũng bị áp chế sao?
- Lần sau lại lấy mạng ngươi, Lão Nhị, chúng ta đi.
Nhất Tử hất áo bào lên, quay người chuẩn bị bay về nơi xa.
- A!
Đúng lúc này, Nhị Tử nơi xa phát ra một tiếng gào thét thê lương, một cánh tay bị một mũi tên xuyên thủng, máu tươi ròng ròng.
Ngay lúc đó, Phong Lang tại hư không xẹt qua một nụ cười quỷ dị, đột nhiên xuất hiện ở phía sau Nhị Tử.
Phốc một tiếng, hai tay Phong Lang hóa thành Thí Huyết Trảo, chọc vào phía sau lưng Hồn Thú Nhị Tử.
Chỉ thấy trên mặt Phong Lang lộ ra vẻ dữ tợn, hai tay dùng sức kéo một cái, thân thể Hồn Thú trực tiếp bị hai tay Phong Lang xé rách ra, lục phủ ngũ tạng rơi đầy trên đất, máu tươi bị cương phong thổi bay.
Thủ đoạn đơn giản, thô bạo, huyết tinh!
Dã tính của Phong Lang dường như hoàn toàn bạo phát. Năm đó ở Sinh Tử Đấu Trường, người chết ở trên tay hắn cơ hồ toàn bộ đều bị hắn phân thây. Từ sau khi đi theo Tiêu Phàm, Phong Lang chưa từng dữ tợn giết người thế này.
Thấy cảnh này, tu sĩ nơi xa không khỏi hít một hơi lạnh, thủ pháp giết người này của Phong Lang quá là đáng sợ.
Tiêu Phàm tựa như căn bản không nhìn thấy, xoay đầu, nhìn Nhất Tử phía đối diện toàn thân run rẩy dữ dội, nói:
- Không lấy tính mạng của ta nữa à? Đầu Tiêu mỗ ở chỗ này, có bản lĩnh thì tới lấy.
Khóe miệng Nhất Tử giật một cái, lấy mạng Tiêu Phàm, nếu như có thể hắn còn do dự sao?
Nói ra lời này, hắn chỉ là hạ bản thân một bậc mà thôi.
- Không chạy sao? Xem ra ngươi cũng tự biết mình, nếu không chạy, vậy thì chết đi. Dù sao hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, hắn cũng không định cứ như vậy buông tha Nhất Tử.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com