Trong mắt Ninh Xuyên, Tiêu Phàm có mạnh hơn cũng không có khả năng mạnh hơn người đứng thứ ba thiên bảng là y, huống chi giờ phút này Tiêu Phàm đã bị thương, giết chết hắn còn dễ dàng hơn giết chết một con kiến?
- Tiêu Phàm đã bị trọng thương, muốn giết hắn không khó lắm, dù sao chúng ta dù sao cũng là cao thủ Địa Bảng, một khi giết hắn chắc chắn sẽ được Đại Đế Tử trọng dụng!
- Giết!
- Giết hắn!
Rất hiển nhiên, những người khác cũng nghĩ như vậy, các tu sĩ nơi xa nhuốm đầy tử khí lần nữa nhiệt huyết sôi trào.
Thực lực và thủ đoạn của Nam Cung Thiên Dật bọn họ đều được chứng kiến, khiến cho bọn họ phát ra sợ hãi từ nội tâm, dù là thần phục, Nam Cung Thiên Dật cũng chưa chắc sẽ bỏ qua bọn họ, bọn họ chỉ ước gì lập tức rời khỏi nơi này.
Bây giờ chỉ cần giết chết Tiêu Phàm đã bị thương liền có thể rời đi, bọn họ sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy.
- Thật đúng là một nhóm người tìm chết.
Tiêu Phàm cười lạnh trong lòng, lạnh lùng liếc nhìn đám tu sĩ đang đánh tới, bất vi sở động.
- Đi giúp Tam Ca!
Sắc mặt Quan Tiểu Thất khẽ biến, mặc dù hắn rất tin tưởng thực lực của Tiêu Phàm, nhưng đám người Ninh Xuyên, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường đều không phải dạng đơn giản.
- Yên tâm đi, giết những người này đối công tử mà nói chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Con ngươi Phong Lang băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Dật.
Thiên Tàn bởi vì Nam Cung Thiên Dật mà chết, y hiện tại hận không thể lập tức giết chết Nam Cung Thiên Dật, thế nhưng sau khi biết thực lực của Nam Cung Thiên Dật, hắn biết cứ lỗ mãng như thế đi lên, người chết chỉ có thể là bản thân hắn.
- Tiêu Phàm, muốn trách thì trách bản thân ngươi, đối địch với ai không muốn, lại muốn đối địch với Đại Đế Tử, ngươi chết cũng đừng trách ta.
Đúng lúc này, một tiếng kêu to vang lên, ngay sau đó, một tu sĩ cao gầy cầm trong tay một chuôi dao găm đâm về phía tim Tiêu Phàm.
Phốc!
Một đạo máu tươi bắn ra trong không trung, tu sĩ cao gầy kia trong nháy mắt cứng ngắc đứng tại chỗ, một chuôi trường đao đâm xuyên ngực hắn, hắc đao đâm vào hồng đao rút ra.
Trong mắt tu sĩ cao gầy tràn ngập vẻ không cam lòng cùng sợ hãi, Tiêu Phàm không phải bị thương sao? Làm sao còn có thể cường đại như thế.
Y không biết có ít người dù là thụ thương, muốn giết người không tính là thiên tài như hắn cũng chỉ là trong một ý nghĩ mà thôi.
Còn vinh hạnh là hắn là người đầu tiên tiếp câận Tiêu Phàm, lại không biết mình cũng là người cách tử vong gần nhất.
- Ngươi chết cũng đừng trách ta.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra một câu, rút Đồ Lục Đao ra, con ngươi hắn càng ngày càng lạnh lẽo vô tình, Sát Phạt Chi Ý lăng lệ tứ phương, đồng thời Hủy Diệt Chi Ý trên người hắn cũng nhanh chóng tăng lên.
- Giết hắn, hắn hiện tại chỉ là cố gắng chống chọi mà thôi.
Ninh Xuyên nhìn thấy tốc độ xuất đao của Tiêu Phàm, trong lòng kinh hãi, hắn cũng rất thanh tỉnh không tự mình động thủ, chỉ là thao túng Hồn Điêu Thú công kích Tiêu Phàm.
- Cho ngươi kêu gào khoa trương này.
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt quét Ninh Xuyên, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, tốc độ đạt tới cực hạn, sao còn bộ dáng của người bị thương.
Tiêu Phàm còn nhớ kỹ, Ninh gia chính là cừu nhân của Phong Lang và Thiên Tàn, hơn nữa còn chuẩn bị liên kết với Nam Cung Thiên Dật để giết ta, đấy là do Ninh Xuyên ngươi tự tìm cái chết, ta cũng chỉ thuận tiện giết ngươi thôi!
- Ngươi không bị thương, vừa rồi là cố ý?
Ninh Xuyên kêu lên nhìn Tiêu Phàm đánh tới, sắc mặt đại biến, vội vàng thao túng mấy đầu Hồn Điêu Thú nhào về phía Tiêu Phàm.
- Cho dù bị thương, giết ngươi cũng dễ như ăn cháo.
Đôi mắt Tiêu Phàm trầm xuống, sát khí lạnh lẽo.
Hắn chưa từng chủ động trêu chọc Ninh gia, nhưng mà không ít người Ninh gia đến tìm hắn để gây sự, Ninh Vực như thế, Ninh Triết cũng như vậy, bây giờ đến Ninh Xuyên cũng cho là Tiêu Phàm hắn giết chết rất dễ dàng.
Tiêu Phàm không tự chủ động tìm phiền toái, nhưng cũng không phải do Tiêu Phàm sợ phiền phức.
- Giết hắn!
Nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, chẳng biết tại sao trong lòng Ninh Xuyên lộp bộp một cái, ẩn ẩn có loại cảm giác sợ hãi, nhất là cặp mắt đen kịt, băng lãnh, vô tình kia quá là đáng sợ.
Vừa dứt lời, Ninh Xuyên liền thao túng mấy đầu Hồn Điêu Thú đánh về phía Tiêu Phàm, khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên, lộ ra một tia khinh thường nồng đậm.
Bản thân giết một trăm Hồn Điêu Thú còn chưa đủ sao? Hiện tại lại tiếp tục đưa tới?
Nếu như không phải trong quá trình đến Cổ Thành này, Tiêu Phàm đã bắt vô số Hồn Điêu Thú, lĩnh ngộ không ít Hồn Văn Đồ, có lẽ hắn thật đúng là không tìm thấy nhược điểm của những Hồn Điêu Thú này.
Nhưng mà hiện tại, hắn liếc mắt liền nhìn ra, những Hồn Điêu Thú này trong mắt hắn cũng không có bao nhiêu đáng sợ.
Có Phệ Hồn Huyết Tàm ở đây, Tiêu Phàm tuỳ tiện liền giải quyết vài Hồn Điêu Thú do Ninh Xuyên điều khiển, hơn nữa còn lấy được mấy viên Thất Giai Hồn Tinh.
- Quả nhiên là thời gian càng lâu, Hồn Lực bên trong Hồn Tinh tiêu hao cũng càng lớn, xem ra muốn khiến Phệ Hồn Huyết Tàm đột phá, chỉ có thể để nó thôn phệ thật nhiều cực phẩm Hồn Tinh.
Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm.
- Nhất Kiếm Kinh Hồng!
Trong lúc Tiêu Phàm thất thần, Ninh Xuyên bắt lấy cơ hội tốt, một kiếm đâm về hướng Tiêu Phàm, một đạo dải lụa màu trắng xẹt qua không khí, giống như là xé toạc hư không.
Kiếm khí rất nhanh, dù là Tiêu Phàm cũng cảm giác da dẻ một trận đau nhói, kiếm khí màu trắng kia đến rất nhanh, trực tiếp đâm về phía cổ họng Tiêu Phàm.
- Nhị Trọng Khoái Chi Kiếm Ý? Cũng không hổ là hạng ba Thiên Bảng.
Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một độ cung quỷ dị, hắn thân dung hòa Khoái Mạn Chi Ý, chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, trong nháy mắt thối lui mười mấy mét.
Thử ngâm! Kiếm khí màu trắng xẹt qua hư không chém vào mặt đất, một khe rãnh lớn bắt đầu lan tràn ra từ vị trí Tiêu Phàm đứng trước đó.
Không trung còn tung bay vài sợi tóc, sau khi bị kiếm khí thổi qua, cuối cùng tan thành mây khói.
Nhưng mà Ninh Xuyên cũng không thu tay lại, lại đâm ra một kiếm, một kiếm vừa rồi khiến hắn nếm được chút dư vị thành công, chí ít về tốc độ ra kiếm, Tiêu Phàm cũng không nhất định có thể so với hắn.
Cũng ở nơi này là, một sợi gió lạnh phất qua khiến thân thể Ninh Xuyên cứng đờ, sau đó bỗng nhiên thối lui về phía sau, chẳng biết lúc nào, Tiêu Phàm đã xuất hiện trước mặt y.
- Nể mặt để ta ngộ đến Nhị Trọng Khoái Mạn Chi Ý, cho ngươi chết toàn thây.
Thanh âm Tiêu Phàm lạnh lùng vang lên, cho tới nay hắn đều đang lĩnh ngộ Khoái Mạn Chi Ý, nhưng cũng không có quá nhiều thu hoạch.
Năng lực lĩnh ngộ của hắn rất nghịch thiên, nhưng cũng cần một cái gì đó tham khảo, chỉ là người lĩnh ngộ Khoái Mạn Chi Ý rất ít, lại không nghĩ rằng Ninh Xuyên chính là một trong số đó.
Nếu như chân chính đấu một trận, Tiêu Phàm thật đúng là không dám khinh thường Ninh Xuyên, nhưng một người đến tâm của kẻ mạnh cũng đều mất đi, căn bản không có khả năng phát huy thực lực chân chính.
Giờ phút này nội tâm Ninh Xuyên đã tràn ngập sợ hãi, sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm đây?
- Tiêu Phàm, ngươi quá ngông cuồng!
Ninh Xuyên giận dữ, kiếm chém lên xuống, liên tục đâm ra mấy kiếm, hư không hiện lên vô số kiếm ảnh, rõ ràng chỉ là mấy kiếm, lại khiến người ta cảm thấy có mấy trăm mấy ngàn kiếm, đây chính là sự đáng sợ của Khoái Mạn Chi Ý, căn bản không để cho người ta nhìn ra được chân dung.
- Ở trước mặt ngươi, cuồng vọng cũng không tính là cuồng vọng!
Tiêu Phàm lưu lại một đạo tàn ảnh tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là trước người Ninh Xuyên, hắn trực tiếp trực tiếp xuyên qua vô số kiếm ảnh kia?
Ninh Xuyên kinh hãi, không chút do dự dùng trường kiếm ngăn trước người.
Răng rắc!
Một tiếng vang lên, trường kiếm trong tay Ninh Xuyên bị một đao chém vỡ, Đồ Lục Đao trong tay Tiêu Phàm đâm rách Hồn Hải của Ninh Xuyên.
- Tiêu Phàm, đó là đao gì?
Ninh Xuyên một chưởng đẩy Tiêu Phàm ra, kiếm gãy trong tay rơi xuống đất, trong lòng kinh hãi, kiếm trong tay hắn là Thất Phẩm Hồn Binh đó, lại có thể bị một đao trảm nát.
- Sao luôn có người thích hỏi vấn đề này chứ? Vừa rồi Nam Cung Thiên Dật cũng hỏi, nói cho ngươi biết cũng không sao cả, đao của ta, tên là Sát Trư Đao.
Tiêu Phàm tà tà cười nói, con ngươi băng lãnh tới cực điểm.
Sát Trư Đao? Đám người nghe được mấy chữ này, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đến Ninh Xuyên cũng là heo, vậy thì bọn họ tính là gì đây?
Ninh Xuyên tức giận liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể ầm một tiếng té quỵ dưới đất, vô số kiếm khí phát ra từ người hắn.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com