Bên ngoài Cổ Thành, vị trí Phi Độ Chiến Thuyền.
Hỏa Hoàng ngắm nhìn chỗ sâu Cổ Thành, ánh mắt lấp lóe, đáy mắt chỗ sâu có hỏa diễm thiêu đốt.
Tại phía sau Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng cùng Hoa Hoàng đứng đấy, thần sắc hai người cũng hơi hơi ngưng trọng, bởi vì người bọn hắn phải đợi còn không có xuất hiện.
- Hỏa Hoàng tiền bối, kỳ hạn ba tháng đã đến, chúng ta vẫn là nên rời đi trước.
Đột nhiên, một đạo thanh âm phía sau boong thuyền vang lên, mở miệng nói chuyện là một thanh niên cụt tay.
Hỏa Hoàng lạnh lùng liếc mắt quét thanh niên cụt tay, trầm mặc không nói.
- Sử Vô Pháp, ngươi trong Cổ Thành có từng gặp qua Lưu Thường?
Hoa Hoàng mang theo thanh âm khàn khàn vang lên, con ngươi đục ngầu nhưng lại thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên cụt tay.
Rất hiển nhiên, thanh niên cụt tay chính là Sử Vô Pháp. Con ngươi Sử Vô Pháp khẽ run lên, tựa như không dám cùng Hoa Hoàng nhìn thẳng, trầm ngâm lúc này nói:
- Gặp qua.
- A?
Hoa Hoàng nhíu mày. Sử Vô Pháp ra vẻ thâm trầm, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, nói:
- Hoa Hoàng tiền bối, Nhược Lưu Thường, nàng, nàng chết rồi!
- Ngươi nói cái gì!
Đột nhiên trên người Hoa Hoàng bộc phát ra khí thế đáng sợ, con ngươi đục ngầu trở nên thanh minh vô cùng, mang theo một cỗ hung quang tựa như muốn đem Sử Vô Pháp hủy diệt.
Trên boong thuyền, tu sĩ bị dọa đến sắc mặt phát lạnh, cảm giác toàn thân như rớt vào hầm băng, thậm chí trên người thật giống như bị vô số lợi nhận cắt đứt, toàn trường một mảnh tĩnh mịch, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Hồi lâu, giữa hàm răng mới phun ra một câu:
- Là ai?! Lời nói băng lãnh quanh quẩn trên không trung, tất cả mọi người con ngươi đều nhìn chằm chằm Sử Vô Pháp. Không ít người càng là lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn đều biết rõ Nhược Lưu Thường là chết thế nào.
Dù sao, lúc đầu có rất nhiều người ở đây tận mắt nhìn thấy Nam Cung Thiên Dật giết Nhược Lưu Thường, chỉ là, Sử Vô Pháp dám nói ra Nam Cung Thiên Dật sao?
- Là, là Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng!
Sử Vô Pháp lộ ra vẻ sợ hãi, dọa đến lui ra phía sau mấy bước.
Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng? Không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, Sử Vô Pháp cũng dám hãm hại Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng, hơn nữa còn lừa gạt Hoa Hoàng, thật đúng là lớn mật!
Bất quá, bọn hắn giận mà không dám nói gì, không có người nào nguyện ý đi đắc tội Sử Vô Pháp. Sử Vô Pháp dù sao cũng là Chiến Hoàng trung kỳ, hơn nữa người sau lưng hắn là Sở gia.
- Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng! Các ngươi thật đúng là ác độc. Cái chết của Sở Dịch Phong cùng các ngươi có quan hệ, bà lão không cùng các ngươi so đo, ngươi, các ngươi cũng dám giết đồ nhi ta, ta theo các ngươi không chết không thôi!
Quải trượng trong tay Hoa Hoàng hung hăng đâm tại boong thuyền, sát khí quét sạch tứ phương, từng đoá từng đoá hàn băng chi hoa nở rộ mà ra, đám người dọa đến ngã ngồi một chỗ.
- Sử Vô Pháp, Nhược Lưu Thường thực sự là Tiêu Phàm giết?
Hỏa Hoàng nhíu mày lại, hắn không tin Tiêu Phàm sẽ làm ra việc này, Nhược Lưu Thường dù sao cũng là đồ đệ Hoa Hoàng, về phần Sở Khinh Cuồng, hắn lại không đáng kể.
- Vâng!
Sử Vô Pháp nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng hắn thì cười lạnh không thôi:
- Tiêu Phàm, Sở Khinh Cuồng, các ngươi mạnh, có mạnh hơn nữa thì cũng có thể mạnh hơn Hoa Hoàng sao? Các ngươi chết cũng liền thôi, nếu như còn sống, cũng tất nhiên sẽ chết ở trên tay Hoa Hoàng!
- Sử Vô Pháp, ngươi đánh rắm!
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh gian nan đi lên trước. Đám người phóng tầm mắt nhìn tới, lại nhìn thấy một người mặc áo bào trắng, đồng dạng chỉ có một tay thanh niên đi tới.
Nhìn thấy thanh niên cụt tay áo bào trắng, đám người lộ ra vẻ cổ quái, Sử Vô Pháp đoạn một tay, thanh niên áo bào trắng làm sao cũng đoạn một tay.
Sử Vô Pháp quay đầu, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một đạo băng lãnh lợi mang, sắc mặt âm tình bất định, quát lên:
- Ngươi mới thả cái rắm! Ta lúc ấy tự mình ở đây, chẳng lẽ còn lừa gạt Hoa Hoàng sao?
- Sử Vô Pháp tự mình ở đây? Ta mới tự mình ở đây! Một tay của ta là mất trong lúc chiến đấu, nơi này khẳng định có rất nhiều người nhìn thấy.
Thanh niên cụt tay áo bào trắng cười lạnh nói.
Hoa Hoàng, Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng nhất thời không biết nên tin tưởng ai, con ngươi Hoa Hoàng sắc bén chuyển hướng đến trăm tu sĩ trên boong thuyền, tất cả mọi người bị dọa đến cúi đầu.
Bọn hắn cũng không nguyện ý đắc tội Sử Vô Pháp, cũng không dám đắc tội Hoa Hoàng, dứt khoát ngậm miệng không nói.
- Vậy ngươi nói là ai giết Nhược Lưu Thường?
Hỏa Hoàng bỗng hỏi.
- Là Nam Cung Thiên Dật!
Thanh niên cụt tay không chút do dự nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người con ngươi co rụt lại, mẹ nó ngươi không muốn sống à, dám bán đứng Nam Cung Thiên Dật?
Tại tất cả mọi người nhìn lại, thanh niên tay cụt tuyệt đối không cách nào sống sót rời Phi Độ Chiến Thuyền, một khi Nam Cung Thiên Dật xuất hiện, hắn hẳn phải chết là không nghi ngờ.
- Ngươi nói Nam Cung Thiên Dật? Nam Cung Thiên Dật vì sao muốn giết Lưu Thường!
Ngữ khí Hoa Hoàng cũng không có cường ngạnh, ứng phó Tiêu Phàm nàng không đặt ở trong lòng, dù là Hỏa Hoàng cũng không dám quản.
Nhưng Nam Cung Thiên Dật là một chuyện khác, cho dù Chiến Hồn Học Viện Hoàng Phủ Chiến Hoàng cũng không dám cùng Nam Cung gia tộc là địch.
Nếu như Nhược Lưu Thường chết ở trong tay Nam Cung Thiên Dật, cái kia há không phải là chết vô ích?
- Hoa Hoàng tiền bối, hắn khẳng định đang nói láo. Nhược Lưu Thường rõ ràng là bị Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng giết chết! Tiểu tử này nhất định là cùng Đại Đế Tử có thù mới nói như vậy!
Sử Vô Pháp vội vàng nói, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm áo bào trắng thanh niên cụt tay, trong lòng lạnh giọng nói:
- Tiểu tử ngươi dám đối địch với ta, nhìn ta chơi chết ngươi!
Thanh niên cụt tay đột nhiên đi đến trước mặt Kiếm Hoàng, hơi hơi thi lễ nói:
- Kiếm Hoàng tiền bối, Hỏa Hoàng tiền bối, vãn bối Bạch Vũ chính là cùng Lâu Ngạo Thiên và Tiêu Phàm đến từ cùng một nơi, chuyện ngày đó, vãn bối tận mắt nhìn thấy.
- Bạch Vũ?
Kiếm Hoàng cau mày một cái, nhìn áo bào trắng thanh niên cụt tay, trong lòng tại suy nghĩ cái gì.
- Tiểu tử, nguyên lai ngươi là cùng Tiêu Phàm cùng một chỗ, khó trách ngươi sẽ thay Tiêu Phàm nói chuyện! Hiện tại ngươi còn dám trước mặt Kiếm Hoàng tiền bối hung hăng càn quấy? Thật đúng là tự tìm cái chết!
Sử Vô Pháp nhìn thấy bộ dáng Kiếm Hoàng, thầm nghĩ trong lòng không tốt, nào sẽ cho Bạch Vũ cơ hội.
Đột nhiên, Sử Vô Pháp đưa tay một chưởng hướng về Bạch Vũ đánh tới, Bạch Vũ chỉ là Chiến Vương đỉnh phong, chỗ nào lại là đối thủ Sử Vô Pháp, một kích này hẳn phải chết là không nghi ngờ.
- Cút!
Cũng ở nơi này, Hỏa Hoàng đột nhiên xuất hiện ở trước người Bạch Vũ, nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ Hồn Lực bá đạo xông thẳng vào Sử Vô Pháp.
Sử Vô Pháp đâu là đối thủ Hỏa Hoàng, thân thể bay ngược ra, trùng điệp đập ở boong thuyền, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Nơi này để ngươi xuất thủ sao?
Hỏa Hoàng lạnh như băng nhìn Sử Vô Pháp, Sử Vô Pháp nào còn dám nói câu nào. Hỏa Hoàng đang nghe hai chữ Tiêu Phàm, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ liền thân thiện rất nhiều.
Huống chi Sử Vô Pháp là vu oan Tiêu Phàm, mà Bạch Vũ lại cho Tiêu Phàm sự thanh bạch, Hỏa Hoàng tự nhiên trước tiên tin tưởng Bạch Vũ.
- Nói tiếp!
Hỏa Hoàng nhìn về phía Bạch Vũ nói.
- Được.
Bạch Vũ rốt cục buông lỏng một hơi, sau đó đem sự tình bản thân biết rõ một năm một mười nói một lần, Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng hai người cau mày một cái, mà thần sắc Hoa Hoàng lại càng ngày càng băng lãnh.
Con ngươi nàng nở rộ sát cơ, gắt gao nhìn chằm chằm Sử Vô Pháp. Nàng không cách nào tìm Nam Cung Thiên Dật báo thù, tự nhiên chỉ có thể đem cừu hận chuyển dời đến trên người Sử Vô Pháp dám lừa gạt nàng.
- Ngươi dám gạt ta?
Hoa Hoàng quát chói tai một tiếng, Mạn Thiên Hoa Vũ đột nhiên từ trên người nở rộ, như vòi rồng nhào về phía Sử Vô Pháp.
- Hoa Hoàng tiền bối, ta không lừa ngươi.
Sử Vô Pháp vô cùng hoảng sợ, vội vàng hóa thành một vệt sáng hướng về Phi Độ Chiến Thuyền chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, thân ảnh hắn vừa mới rời chiến thuyền liền bị vô số hoa vũ vây quanh, ngay sau đó một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vẻn vẹn trong nháy mắt Sử Vô Pháp liền chỉ còn lại một bộ bộ xương, sau đó bị cương phong Tử Vong Hoang Mạc bao phủ.
- Không tìm đường chết liền sẽ không chết!
Hỏa Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt không có bất kỳ đồng tình, hắn bình thường ghét nhất chính là loại tiểu nhân âm hiểm.
- Lâu Ngạo Thiên bọn hắn tại sao còn không xuất hiện?
Kiếm Hoàng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Sử Vô Pháp, con ngươi hắn nhìn chằm chằm vào vị trí Cổ Thành, đột nhiên, trong con ngươi thâm thúy lóe qua một sợi tinh quang, chậm chạp nói:
- Đến rồi?
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com