- Bắc Thần Phong, ngươi muốn ngăn ta?
Ninh Vô Thánh liếc mắt liền nhận ra đạo thân ảnh kia, con ngươi hơi hơi ngưng tụ, tựa như không nguyện ý đắc tội Bắc Thần Phong.
- Ngăn ngươi? Ta là đang cứu ngươi.
Bắc Thần Phong lắc đầu cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ cần ăn đòn, ở nơi này kiềm chế như thế, cũng chỉ hắn là có thể cười được.
- Cứu ta? Ý ngươi là Tiêu Phàm có thể giết ta? Diệt Ninh gia? Ha ha, thật đúng là buồn cười!
Ninh Vô Thánh tựa như nghe được trò cười to lớn nhất.
Bắc Thần Phong lại cười tủm tỉm nói:
- Có lẽ thật đúng là có thể mà.
- Hả?
Tiếng cười Ninh Vô Thánh truyền đến:
- Ngươi cho rằng sư tôn Chiến Đế cảnh có thể cứu hắn hay sao? Hôm nay hắn đến, ta xem hắn có thể cứu được Tiêu Phàm hay không!
- Giết hắn!
Ninh Vô Thánh căn bản không đem lời nói Bắc Thần Phong đặt ở trong lòng, lấy tay vung lên, hơn trăm người sau lưng nhao nhao đạp không mà lên, hướng Tiêu Phàm đánh tới.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không biết Bắc Thần Phong đây là có ý gì, bất quá trừ mấy Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, những người khác hắn thật đúng là không đặt ở trong lòng.
- Các ngươi không cần xuất thủ, thay ta lược trận là được.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng để lại một câu nói, liền đạp không mà lên, lao thẳng tới trăm cường giả Chiến Hoàng cảnh Ninh gia.
Bàn Tử mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn không có xuất thủ, bởi vì bọn hắn đều tin tưởng thực lực Tiêu Phàm, chỉ cần không phải Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng.
- Thật đúng là một nhóm người tìm chết, ai, Ninh gia xong rồi.
Bắc Thần Phong thở dài một hơi nói, bất đắc dĩ lắc đầu, tựa như vì Ninh gia mà thở dài.
Điều này khiến người ở đây không biết vì sao, Tiêu Phàm không yếu, hơn nữa còn có một sư tôn là Chiến Đế cảnh, cho dù dạng này cũng chưa chắc có thể làm gì được Ninh gia.
Dù là Hỏa Hoàng cũng kinh ngạc không thôi, Tiêu Phàm mặc dù đồ đệ Bắc Lão, nhưng trong ấn tượng, Bắc Lão rất ít khi giết chóc nên sẽ không vì sự tình Tiêu Phàm mà trắng trợn xuất thủ.
- Giết!
Cũng đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét chấn nhiếp nhân tâm, chiến kỹ ba động cuồng bạo tràn ngập bốn phía, dù là cách mấy trăm trượng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ uy thế đáng sợ kia.
Trên trăm Chiến Hoàng cảnh, trận thế lớn thế này mấy chục năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần, nếu như không phải vì Ninh Xuyên chết, Ninh gia cũng tuyệt đối sẽ không xuất động nhiều cường giả như vậy.
Đây cũng là nội tình đại gia tộc, căn bản không phải gia tộc bình thường có thể so sánh.
- Nhiều người thì có làm sao? Một nhóm rác rưởi!
Tiêu Phàm mặt coi thường, chân đạp Lưu Tinh Trích Tinh Bộ xông vào bên trong đám cường giả Ninh gia, tại đầu ngón tay hắn, Hồn Lực ngưng tụ thành một chuôi Hồn Lực đoản kiếm, những nơi đi qua, máu tươi chảy ra.
Động tác hắn thập phần nhẹ nhàng phiêu dật thoải mái, tựa như không phải đang giết người mà là múa kiếm, nhưng mà những nơi Tiêu Phàm đi qua đều lưu lại lại vô số cỗ thi thể.
Một màn này khiến tu sĩ bốn phía kinh ngạc không thôi, gia hỏa này thật đúng là càng ngày càng cuồng, bây giờ đến kiếm cũng không nguyện ý rút ra, chẳng lẽ hắn thực cường đại đến dạng này?
- Trước đó hắn khẳng định có lĩnh ngộ, không sử dụng kiếm lại có thể lợi hại hơn lúc sử dụng kiếm.
Lâu Ngạo Thiên hít sâu một cái nói, Sở Khinh Cuồng một bên rất tán thành.
Dù là Sở Khinh Cuồng hiện tại đã đột phá đến Chiến Hoàng đỉnh phong, nhưng hắn phát hiện mình cũng có chút nhìn không thấu Tiêu Phàm, thậm chí, trên người Tiêu Phàm hắn còn cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
Chẳng lẽ Tiêu Phàm thực cường đại như vậy? Trong lòng Sở Khinh Cuồng không tin, bất quá loại trực giác này cho tới bây giờ không có phạm sai lầm.
- Ngươi không phải sở trường về trường kiếm sao? Thậm chí ngay cả kiếm đều không rút?
Nơi xa, Ninh Vô Thánh mặc dù rất muốn giết chết Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm không thèm nhìn, hắn vô cùng khó chịu.
Thanh âm không lớn nhưng Tiêu Phàm có thể nghe được nhất thanh nhị sở, lạnh lùng cười nói:
- Chỉ bằng đám rác rưởi Ninh gia ngươi, còn không có tư cách để cho ta rút kiếm!
- Hiện tại ngươi có thể phách lối, qua một lúc nhìn ngươi chết như thế nào.
Ninh Vô Thánh nhe răng cười một tiếng, sau đó cho hai lão giả bên cạnh một cái ánh mắt.
Hai người gật đầu, đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã trên đỉnh đầu Tiêu Phàm.
- Ong ong ~
Vô số kiếm khí từ trên cao đánh xuống, trong nháy mắt đem Tiêu Phàm bao phủ ở trong đó, người Ninh gia dường như đã sớm chuẩn bị, nhao nhao lui sang một bên.
- Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong?
Tiêu Phàm tựa như đã sớm biết rõ Ninh gia chơi một chiêu này.
Chân hắn giẫm mặt đất, không lùi mà tiến tới, hướng về chân trời mà đến, giống như một khỏa sao băng lóe sáng, mặt đất xuất hiện từng đường vết nứt hướng bốn phía khuếch tán đến, có thể thấy một cước kia của Tiêu Phàm rất đáng sợ.
- Thật đúng là tự tìm cái chết!
Hai Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong mặt coi thường vọt tới Tiêu Phàm, kiếm vũ trên người hai người càng ngày càng dày đặc, đám người đã nhìn không thấy bóng dáng Tiêu Phàm.
- Vũ Chi Kiếm Ý sao?
Bên trong kiếm vũ, Tiêu Phàm híp hai mắt, nhếch miệng cười tà.
Sau một khắc, khí thế quanh Tiêu Phàm thân bỗng nhiên đại biến, cùng người lúc nãy hoàn toàn như hai người, Sát Phạt Chi Khí cuồn cuộn từ trên người hắn tản ra.
Nếu như nói lúc nãy hắn siêu nhiên như Tiên, không nhiễm bụi trần, nhưng hiện tại, hắn chính là huyết tinh như Ma, sát ý vô hạn.
Ở trong mắt Tiêu Phàm phảng phất không phải là hai tôn Chiến Hoàng cảnh cường giả tối đỉnh, mà là hai cây cỏ rác.
Hai con ngươi dường như hợp không hợp, dường như mở mà không mở, dáng người thẳng tắp như tùng nghịch không mà lên, vô tận kiếm vũ căn bản là không có cách nào tới gần hắn.
Hắn dường như mang theo sát khí vô biên dâng trào ra, cũng như Tiềm Long Xuất Hải, hung mãnh vô biên.
Thử ngâm!
Thanh âm một đạo trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên, âm thanh thập phần bén nhọn, chói tai. Giờ khắc này, Tiêu Phàm dường như biến mất, bao phủ bên trong vô tận kiếm vũ.
- Chết?
Đám người kinh hãi, thân ảnh Tiêu Phàm đột nhiên biến mất không thấy nữa, trừ khi bị kiếm vũ phá tan thành từng mảnh sẽ không còn có kết quả khác.
- Không đúng, các ngươi nhìn hai người bên trên.
Lại có người kêu lên sợ hãi, ánh mắt đám người đột nhiên rơi vào không trung phía trên.
Ở nơi đấy, đứng đấy một bóng người hắc y, áo đen phần phật, tóc dài tung bay trong gió, trong tay hắn nắm một chuôi trường kiếm, chỉ là giờ phút này, trường kiếm đã gần vào vỏ.
Bang!
Theo thanh âm trường kiếm vào vỏ vang lên, sự tình quỷ dị đột nhiên phát sinh, chỉ thấy vô số kiếm vũ phía dưới đột nhiên biến mất, đồng thời, hai cường giả Chiến Hoàng cảnh tối đỉnh của Ninh gia đột nhiên từ bên trong bắn ra, thân thể một phân thành hai.
- Không phải Tiêu Phàm chết! Mà là cường giả Chiến Hoàng cảnh tối đỉnh Ninh gia chết?
- Có ai nhìn rõ Tiêu Phàm mới vừa rồi là xuất kiếm như thế nào không? Ta vẻn vẹn nghe được một tiếng kiếm reo mà thôi, không, nói cho đúng là thanh âm bảo kiếm ra khỏi vỏ cùng vào vỏ, hai người kia liền chết!
- Một kiếm thật đáng sợ, nhìn không thấy, chỉ dựa vào một kiếm này có lẽ có thể chém giết Hoàng Phủ Chiến Hoàng! Tiêu Phàm thật đúng là một tên biến thái, Chiến Hoàng cảnh cũng có thể vượt giai chiến đấu.
Đám người đều bị một kiếm kia của Tiêu Phàm chấn nhiếp, một kiếm chém giết hai Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, vô luận tốc độ hay là công kích, tuyệt đối đạt tới cấp độ đáng sợ.
Quỷ dị là người ở đây không có bao nhiêu người nhìn rõ Tiêu Phàm là xuất thủ như thế nào, cũng không ai có thể hình dung ra một kiếm kia.
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, câm như hến, thanh âm tu sĩ hô hấp dồn dập đều có thể rõ ràng nghe được.
- Sát Phạt Chi Kiếm.
Trong lòng Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, con ngươi băng lãnh lần nữa nhìn về người Ninh gia phía dưới, không có bất kỳ tình cảm gì.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com