Tiêu Phàm cùng Huyết Yêu Nhiêu hẹn trong tửu lâu. Huyết Yêu Nhiêu chờ đợi đã lâu, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn chưa tới, Huyết Yêu Nhiêu không khỏi lo lắng.
- Chẳng lẽ không phải hắn?
Trong mắt Huyết Yêu Nhiêu có chút thất vọng, chậm chạp nói.
- Cái gì không phải hắn?
Đúng lúc này, phía sau nàng đột nhiên vang lên một thanh âm thăm thẳm, dọa Huyết Yêu Nhiêu phát sợ.
Theo ý thức bản năng, Huyết Yêu Nhiêu đưa tay đánh ra một chưởng, nhưng lúc nàng nhận ra người này, bàn tay đột nhiên dừng lại.
- Tiêu Phàm!
Huyết Yêu Nhiêu cả kinh kêu lên, trực tiếp kích động nhào lên.
Động tác bất thình lình này, khiến Tiêu Phàm sửng sốt một chút, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nói:
- Uy uy, ta đã có bạn gái rồi.
Huyết Yêu Nhiêu sững sờ, lập tức hai tay đẩy trên lồng ngực Tiêu Phàm, sắc mặt ửng đỏ, giống như quả táo đỏ, gần như có thể gạt ra được nước.
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, Huyết Yêu Nhiêu bình thường không phải thường hay đùa giỡn mình à, làm sao cũng có vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng như thế.
- Hừ, có bạn gái thì giỏi lắm à, mượn bả vai ngươi dựa vào một cái cũng không được.
Huyết Yêu Nhiêu tức giận nói, ngữ khí có một chút ghen ghét.
- Có bạn gái, chính là rất tuyệt!
Tiêu Phàm một mặt ngạo nghễ, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Có điều vẻn vẹn trong nháy mắt, con ngươi Tiêu Phàm trở nên vô cùng lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Lần trước là ai làm thương ngươi?
Nghe lời này, thần sắc Huyết Yêu Nhiêu cũng biến thành băng lạnh, cắn răng nói:
- Diêm La Phủ!
- Diêm La Phủ?
Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, tại sao lại đụng tới người Diêm La Phủ.
- Không sai, chính là Diêm La Phủ.
Huyết Yêu Nhiêu giọng căm hận nói:
- Người Diêm La Phủ vừa tới Long Hoàng Đế Đô, liền bắt đầu săn giết tu sĩ Huyết Lâu và La Sinh Môn, bọn hắn hai người một tổ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta chính là trúng độc chưởng của bọn hắn, cuối cùng...
Nói đến đây, Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên dừng lại, nàng đột nhiên nhớ lại lúc triệu hồi ra Chiến Hồn Đế Huyết Hoa, cuối cùng trong đầu hồi tưởng lại là khuôn mặt Tiêu Phàm, sắc mặt không khỏi biến hồng lên.
- Mặt ngươi làm sao lại đỏ rồi?
Tiêu Phàm cổ quái nhìn Huyết Yêu Nhiêu, về phần kết cục cuối cùng, không cần Huyết Yêu Nhiêu nói, Tiêu Phàm cũng biết rõ.
Huyết Yêu Nhiêu vốn là Chiến Hoàng trung kỳ, tu sĩ cùng cấp bức nàng triệu hồi ra Chiến Hồn, kết cục không cần nói cũng biết, dù là Tiêu Phàm hắn cũng có chút kiêng kị.
Huyết Yêu Nhiêu, người cũng như tên, tuyệt đối là một đóa hoa Yêu Nhiêu không thể chạm vào.
- Ai đỏ mặt!
Huyết Yêu Nhiêu phồng má, ngược lại cũng ý vị, đáng tiếc Tiêu Phàm căn bản không thèm nể mặt mũi.
- Có muốn báo thù hay không?
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng hỏi.
- Đương nhiên muốn, nhưng mà chúng ta căn bản không thấy tìm bọn hắn.
Huyết Yêu Nhiêu giật mình, nhưng mà đột nhiên lại vô cùng thất vọng.
- Đây đúng là một vấn đề.
Tiêu Phàm tay phải sờ cằm, rơi vào trong trầm tư.
Long Hoàng Đế Đô rộng lớn vô biên, hai ba ngàn dặm xung quanh, muốn tìm người thật đúng là quá khó. Huống chi, Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ tại Long Hoàng người Đế Đô, tổng cộng cũng hơn một trăm người.
Tính nhân khẩu Long Hoàng Đế Đô đã mấy vạn người, muốn tìm hơn một trăm người, cho dù các đại gia tộc tra tìm, đoán chừng cũng phải mấy ngày.
Cho dù có Ký Ức Thủy Tinh, nhưng mà một sát thủ muốn trốn đi vẫn là chuyện rất đơn giản.
- Phải rồi, bọn hắn lúc ấy làm sao lại tìm tới ngươi?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Ta cũng không biết.
Huyết Yêu Nhiêu có chút thất vọng, vừa định báo thù lại phát hiện không có biện pháp gì:
- Có điều, hai người lúc trước giết ta có nói, Người Diêm La Phủ bọn hắn qua mấy ngày lại tụ tập một lần.
- Nói giống như không nói vậy, chúng ta lại không biết bọn hắn tụ tập ở đâu, bằng không trực tiếp tận diệt bọn hắn.
Tiêu Phàm nhún nhún vai nói.
Hai người trầm mặc một hồi, ai cũng không nghĩ ra biện pháp hay để tìm được người Diêm La Phủ.
- Như vậy đi, ta và ngươi mấy ngày nay đều âm thầm điều tra một người, nếu như vận khí tốt, cũng có khả năng chạm phải một người Diêm La Phủ.
Tiêu Phàm đột nhiên phá vỡ yên lặng, nhếch miệng cười nói:
- Những ngày này ngươi phải cẩn thận, ta còn có chút việc cần hoàn thành, không thể cùng hành động với ngươi.
- Ngươi định làm gì?
Huyết Yêu Nhiêu hiếu kỳ nhìn Tiêu Phàm.
- Bí mật.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng.
- Khẳng định không phải là chuyện gì tốt.
Huyết Yêu Nhiêu bĩu môi nói.
Lúc này, Tiêu Phàm đã đứng dậy, trong trong tay xuất hiện một quyển sách, mực bên trên còn chưa khô.
- Ngươi tu luyện cái này, đối với ngươi có chỗ hữu dụng.
Tiêu Phàm ném bản sao chép Hồn Biến Liễm Tức Thuật cho Yêu Nhiêu, liền biến mất tại chỗ, tựa như chưa từng xuất hiện.
Huyết Yêu Nhiêu tức giận ngực chập trùng lên xuống, nổi giận mắng:
- Tiêu Phàm thối tha, tỷ tỷ ta chủ động ôm ngươi, vậy mà ngươi một chút hành động cũng không có, liền rời đi như thế, có phải nam nhân hay không.
Có điều trong lòng rất nhanh lại bổ sung một câu nói:
- Có điều nam nhân đứng đắn dạng này, không phải kiểu ta thích sao?
Sau đó cẩn thận từng chút một cất Hồn Biến Liễm Tức Thuật vào trong Hồn Giới, tựa như đó là vật đính ước Tiêu Phàm cho nàng.
Làm xong, Huyết Yêu Nhiêu lúc này mới tính tiền rời khỏi quán rượu. Chính lúc nàng rời khỏi, trong tửu lâu có hai bóng người lặng yên không một tiếng động rời đi.
Rời khỏi quán rượu, Huyết Yêu Nhiêu đi dạo trên đường phố, trong lúc nhất thời không biết đi về hướng nào.
Bất tri bất giác, Huyết Yêu Nhiêu đi tới một chỗ hẻo lánh không có người ở, thân thể đột nhiên cảm giác lành lạnh.
Sưu!
Cũng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ trong một ngõ ngách lóe qua, vẻ hàn quang trong con mắt nàng nhanh chóng tỏa ra, Huyết Yêu Nhiêu bị dọa đến mặt thất sắc.
Có điều, nàng cũng coi là người từng gặp qua sóng to gió lớn, trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, chân đạp bộ pháp quỷ dị thối lui về sau. Một hàm răng trắng như tuyết in vào trong tầm mắt nàng.
Thấy tránh thoát được một kích của bóng đen, trong lòng Huyết Yêu Nhiêu cũng buông lỏng một hơi.
Nhưng mà sau một khắc, lại có một đạo hàn mang từ phía sau nàng đánh tới với tốc độ nhanh vô cùng khiến cho tim mật nàng phát lạnh. Nàng muốn chạy trốn cũng không kịp, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo trực tiếp phong kín đường lui của nàng.
Huyết Yêu Nhiêu hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân rốt cuộc lại phải chết ở chỗ này.
- Phốc!
Đang lúc nàng chuẩn bị lần nữa triệu hồi ra Đế Huyết Hoa, đột nhiên, một vòng hàn quang lăng lệ lấp lóe, một cánh tay bay lên trước mắt nàng, máu tươi chảy ra.
Một thân ảnh lướt qua trong mắt nàng. Chẳng biết tại sao, thời khắc Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy thân ảnh kia, lo lắng trong lòng đều tiêu tan hết.
Thân ảnh kia tốc độ cực nhanh, sau khi chặt đứt cánh tay của bóng người đứng phía trước Huyết Yêu Nhiêu, lại một đạo hàn quang xoẹt qua cổ bóng người kia, máu tươi phun ra.
Cùng lúc đó, thân ảnh kia đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là sau lưng Huyết Yêu Nhiêu.
Nhanh! Nhanh không thể tưởng tượng nổi!
- Tự tìm cái chết!
Bóng đen phía sau Huyết Yêu Nhiêu lạnh lùng thốt ra một âm thanh, lộ ra một vẻ lăng lệ.
Xùy! Thanh âm kim loại ma sát vang lên, tại chỗ phía trước bóng đen đột nhiên xuất hiện một cái vỏ kiếm. Một kiếm của hắc y nhân đột nhiên cắm vào bên trong vỏ, cùng lúc đó một cánh tay gắt gao bóp lấy cổ hắc y nhân.
- Ngươi!
Ánh mắt hắc y nhân lộ ra vẻ kinh hãi, hồi lâu mới thốt ra một câu:
- Ngươi không phải rời đi rồi sao?
- Ta rời đi rồi, nhưng ta lại quay lại, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ đến để chơi?
Thân ảnh kia lạnh lùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, ngoài Tiêu Phàm còn có thể là ai?
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com