Hai ngày sau, bên trong một mảnh sơn cốc tương đối u ám, Lưu Ly nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, từ trên người bọn hắn cầm lấy lệnh bài tích lũy, không cam lòng ném cho Tiêu Phàm.
- Không sai, đây là thứ mười.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, tiếp nhận lệnh bài tích lũy, tùy ý bóp nát, quang đoàn trong nháy mắt bị lệnh bài tích lũy của hắn hấp thu, sau đó lại duỗi tay.
- Hừ!
Lưu Ly bất đắc dĩ, lại vừa vặn đem hai Hồn Giới ném cho Tiêu Phàm.
- Tiếp tục, tốc độ dạng hợp tác này của chúng ta cũng nhanh hơn rất nhiều, nếu như ta cao hứng, liền lập tức đem lệnh bài tích lũy của ngươi trả lại cho ngươi.
Tiêu Phàm cười không ngậm miệng được.
Hai ngày qua, Lưu Ly cũng mang một cái mặt nạ, Tiêu Phàm để cho nàng thu liễm khí tức làm mồi nhử, mà Tiêu Phàm lại đi theo Lưu Ly cách đó không xa, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Đúng như hắn sở liệu, có người nhìn thấy Lưu Ly yếu đuối, luôn cho là dễ ức hiếp, nào nào biết rõ Lưu Ly là một trong Thập Đại Sát Thủ.
Chỉ là xưng hô thế này cũng đủ để chứng minh nàng bất phàm, tham gia Sát Vương Thí Luyện có 1300-1400 người, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Sát Vương cuối cùng nhất định là từ trong mười người này sinh ra.
Nếu để cho người trước đó bị Tiêu Phàm cùng Lưu Ly giết chết biết được, Tiêu Phàm lại dùng Lưu Ly một trong Thập Đại Sát Thủ làm mồi nhử, đoán chừng dưới suối vàng biết được sẽ đem mười tám đời tổ tông Tiêu Phàm cho ân cần thăm hỏi một trăm lần.
Đây quả thực là đang dụ dỗ phạm nhân phạm tội mà.
- U Linh khốn kiếp, chờ ta cầm lại lệnh bài tích lũy của ta, ta sẽ để ngươi đẹp mặt.
Trong lòng Lưu Ly giận mắng không thôi, thiếu chút nữa thì muốn sụp đổ.
Thế nhưng nàng lại không thể làm gì, ai kêu nàng cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm đây, hơn nữa lệnh bài tích lũy lại trên người Tiêu Phàm.
Hai người bước ra khỏi sơn cốc, tiếp tục tìm kiếm con mồi khác.
Phiến thiên địa này vẫn như cũ, yên lặng như một mảnh đất chết, có loại lực lượng quỷ dị rút đi Hồn Lực trong cơ thể bọn hắn, Tiêu Phàm có U Linh Chiến Hồn ngăn cản nên cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng.
Bất quá, khiến Tiêu Phàm không nghĩ tới là, Lưu Ly có vẻ như cũng không có bất kỳ cái gì ảnh hưởng, nàng một mực duy trì bình tĩnh, giống như một tòa băng sơn vạn năm.
- Lưu Ly?
Hai người mới vừa đi ra sơn cốc, đột nhiên một đạo thanh âm hơi hơi ngoài ý muốn vang lên, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đạo thân ảnh đi đến.
Cầm đầu là một trắng thanh niên áo bào, hắn dáng người cao to, mặt như ngọc quan, mày kiếm mắt sáng, con ngươi sâu thẳm vô tình, búi tóc trên mái tóc đen dài cắm một thanh bạch ngọc, phía sau cõng một thanh trường kiếm, cả người lộ ra vẻ gọn gàng, siêu nhiên vô cùng.
Bất quá, Tiêu Phàm trước tiên cảm giác trên thân người này có một loại lạnh, một loại hàn khí vô tình, hơn nữa, hắn mặc dù không nhớ kỹ danh tự người này, nhưng biết người này là một trong mấy người Huyết Yêu Nhiêu nhắc nhở hắn nhớ kỹ.
Sau lưng hắn cách đó không xa có hai người đi theo, con ngươi băng lãnh nhìn thanh niên áo bào trắng, không cần nghĩ cũng biết, hai người này khẳng định cũng bị hắn nô dịch.
- Ngọc Diện Vô Tình, ngươi làm sao ở chỗ này?
Trong mắt Lưu Ly lóe lên một tia kinh hỉ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, bởi vì bên tai nàng truyền đến thanh âmTiêu Phàm.
- Tốt nhất đừng bại lộ cái gì, nếu ta phát hiện một chút cử động không đúng, ta liền lập tức bóp nát lệnh bài tích lũy của ngươi.
Thanh âm Tiêu Phàm băng lãnh truyền vào lỗ tai Lưu Ly.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tiêu Phàm mặt ngoài lại duy trì một loại kính sợ đối với Lưu Ly, điều này khiến nam tử áo bào trắng Ngọc Diện Vô Tình đối diện tưởng nhầm Tiêu Phàm bị Lưu Ly nô dịch.
- Ta làm sao không thể ở chỗ này?
Ngọc Diện Vô Tình liếc mắt quét Tiêu Phàm, lại không có quá mức quan tâm, tiếp tục nói:
- Mảnh sơn cốc này rất lớn, ngươi và ta tạm thời hợp tác, thấy thế nào?
- Hợp tác thế nào?
Đôi mắt đẹp của Lưu Ly lóe lên, trong lòng lập tức tính toán, nếu như Ngọc Diện Vô Tình có thể giết Tiêu Phàm, nàng há không phải có thể tự do.
Nếu như không phải bị Tiêu Phàm uy hiếp, nàng đã sớm truyền âm cho Ngọc Diện Vô Tình.
- Đọa Lạc Cốc này không phải lớn bình thường, muốn gặp mấy người cũng không phải dễ dàng, hơn nữa, đâu đâu cũng có Thất Giai và Bát Giai Hồn Thú, hai người chúng ta hợp lực tự vệ cũng hơn, về phần lệnh bài tích lũy, chia đều?
Ngọc Diện Vô Tình nói ra.
Nhìn thấy Ngọc Diện Vô Tình căn bản không có mảy may dị động, trong lòng Lưu Ly đã hết sức thất vọng, nghĩ đến trong lúc nhất thời muốn để Ngọc Diện Vô Tình giết chết Tiêu Phàm là không có khả năng, chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.
- Đáp ứng hắn.
Đang lúc Tình chuẩn bị cự tuyệt Ngọc Diện Vô, thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên bên tai nàng.
Lưu Ly cổ quái liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, lúc này mới nhìn về phía Ngọc Diện Vô Tình, một cử động kia khiến Ngọc Diện Vô Tình hơi kinh ngạc, bởi vì theo Ngọc Diện Vô Tình, Lưu Ly là đang trưng cầu ý kiến Tiêu Phàm.
- Dược, ta đáp ứng ngươi, ta chỉ có hai người, các ngươi có ba người, vụ mua bán này không thua thiệt.
Lưu Ly gật đầu nói.
- Như thế rất tốt.
Ngọc Diện Vô Tình mỉm cười, nhưng trong lòng hắn thì kinh ngạc vô cùng:
- Không đúng, bình thường Lưu Ly lãnh nhược băng sương, căn bản không có nói chuyện tốt như vậy, cho dù đối với Độc Cô Trường Dật đều vô cùng băng lãnh, làm sao hôm nay sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy?
Nghĩ vậy, dư quang Ngọc Diện Vô Tình đánh giá Tiêu Phàm, nhưng mà vô luận hắn thấy thế nào đều nhìn không ra Tiêu Phàm có vấn đề gì.
- Đi thôi.
Trong lòng Ngọc Diện Vô Tình cho mình một cái cảnh tỉnh, bất quá vừa nghĩ tới người tiến vào Đọa Lạc Cốc cũng không có mấy ai có thể làm gì được hắn, hắn cũng không đặt ở trong lòng.
Hai người Tiêu Phàm, Lưu Ly cùng ba người Ngọc Diện Vô Tình đạp không mà lên, ở trên không hoành hành không sợ, căn bản không có bất kỳ e ngại, lấy thực lực hai người, dù là Bát Giai Hồn Thú sơ kỳ cũng không để trong lòng, xác thực không cái gì có thể khiến bọn hắn phải kiêng kị.
Bất quá, Lưu Ly và Tiêu Phàm cách Ngọc Diện Vô Tình vẫn duy trì khoảng cách nhất định, dù sao cho dù là thất thần ngắn ngủi, cường giả như vậy đối với bọn hắn mà nói, đó cũng là việc cực kỳ chí mạng.
Đọa Lạc Cốc dường như không có ngày hay đêm, trong đây u ám đã trở thành sắc điệu bất biến, ở chỗ này ngốc mấy ngày, mỗi người đều cảm giác trong lòng kìm nén một cỗ lệ khí to lớn, muốn tìm địa phương phát tiết.
Mấy người một đường trầm mặc không nói, ai cũng không có nói chuyện, bầu không khí thập phần áp chế, Tiêu Phàm ra vẻ rụt rè sau lưng Lưu Ly, việc này so với bản thân một người độc hành như hắn càng khó chịu hơn rất nhiều.
Dư quang Tiêu Phàm thỉnh thoảng đánh giá Ngọc Diện Vô Tình, hắn phát hiện trên người Ngọc Diện Vô Tình thỉnh thoảng phóng khí tức như có như không, hai người phía sau hắn cũng thỉnh thoảng theo dõi hắn.
- Nhìn Ngọc Diện Vô Tình cũng không phải chân chính muốn cùng Lưu Ly hợp tác.
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, Ngọc Diện Vô Tình che giấu rất tốt, cũng không có quá nhiều sơ hở.
Nhưng hai người phía sau hắn thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt lạnh lùng.
- Hô!
Đột nhiên, một vệt sáng phía trước phóng lên tận trời, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý bọn Tiêu Phàm, Ngọc Diện Vô Tình lắc mình một cái liền hướng thẳng đến đó.
- Ngươi muốn để cho Ngọc Diện Vô Tình xuất thủ ứng phó ta, có thể ngươi nghĩ sai rồi, người hắn muốn đối phó có thể là ngươi, đi thôi.
Tiêu Phàm đứng sau lưng Lưu Ly truyền âm nói, hắn cũng không bởi vì quang mang đột ngột xuất hiện mà có mảy may kinh ngạc, ngược lại thần sắc thập phần bình tĩnh.
Lưu Ly nhíu mày, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đi theo bước chân Ngọc Diện Vô Tình, hướng về quang thúc kia kích xạ đến.
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com