Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, tu sĩ trẻ tuổi một đời thiên tài toàn bộ đều tụ tập ở Nội Viện Chiến Hồn Học Viện, một nhóm bọn Tiêu Phàm cũng rất sớm chạy tới quảng trường Chiến Hồn Học Viện.
Tiêu Phàm, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên, Tiểu Kim, Tiểu Minh đám người tất cả đều xuất hiện, trừ cái đó ra, còn có hơn bốn mươi tu sĩ Chiến Hoàng cảnh.
Mặc dù Chiến Hoàng cảnh Chiến Hồn Học Viện không ít, nhưng người có thể tự tin thông qua Nam Vực sơ tuyển cũng không phải là rất nhiều.
Cho dù là hơn năm mươi người, đoán chừng cũng không có khả năng toàn bộ có thể tiến vào Vô Song Thánh Thành.
Lần này là Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng cùng Hoa Hoàng hộ tống.
Oanh long long!
Phi Độ Chiến Thuyền lần nữa khởi động, một cỗ tiếng gầm to lớn vang vọng khắp nơi, tất cả tu sĩ xung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ, có thể tham gia Nam Vực Đại Bỉ vốn chính là một loại vinh quang.
- Đúng rồi, tiểu tử Bắc Thần Phong kia đâu?
Tiêu Phàm nhìn bốn phía, lại không phát hiện bóng dáng Bắc Thần Phong, chẳng lẽ tiểu tử kia không định tham gia?
- Sư thúc, bảo trọng!
Tiêu Phàm lời nói cứng rắn truyền xuống, phía dưới Phi Độ Chiến Thuyền truyền đến tiếng Bắc Thần Phong, một bộ dáng cần ăn đòn, Tần Mộng Điệp còn đứng bên cạnh hắn.
- Tiểu tử này, thật đúng là chỉ cần mỹ nhân.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười nói.
- Đây mới là cá tính.
Bàn Tử thở dài nói, hắn muốn ở lại Ly Hỏa Đế Đô, nhưng hắn lại không bỏ được Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ.
- Lão Nhị, kỳ thật ngươi cũng có thể lưu lại.
Tiêu Phàm trịnh trọng nói ra, hắn tin tưởng, lấy thiên phú Bàn Tử lưu tại Ly Hỏa Đế Đô cũng có thể đột phá Chiến Đế cảnh.
- Ta đi cùng ngươi đem Tiểu Ma Nữ trở về.
Bàn Tử cười nói, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết.
Phi Độ Chiến Thuyền khởi động hóa thành một vệt sáng phóng hướng chân trời, Ly Hỏa Đế Đô trong tầm mắt đám người nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Đám người Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, trong lòng đối với Nam Vực Đại Bỉ có chút chờ mong, cũng tương tự có chút bận tâm.
Lấy tốc độ Phi Độ Chiến Thuyền đoán chừng hai ngày liền có thể chạy tới Long Hoàng Đế Đô, trong lòng Tiêu Phàm luôn cảm giác lần này chuyến đi tới Thánh Thành sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đám người trầm mặc một trận, mấy canh giờ sau, Phi Độ Chiến Thuyền đã ra khỏi địa giới Đại Ly Đế Triều, tiến vào một mảnh cổ lâm nguyên thủy.
- Lão Tam, không cần lo lắng, Lão Đại khẳng định đã chuẩn bị nghênh đón chúng ta.
Bàn Tử đi đến Tiêu Phàm bên người, vỗ vỗ bả vai hắn nói.
- Ta...
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên, một chưởng đẩy lên người Bàn Tử, đồng thời, cả người hắn hướng về phía sau thối lui.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, một vệt sáng từ trên cao rơi xuống phía dưới, đập ầm ầm trên boong thuyền.
- Chuyện gì xảy ra?
Bàn Tử lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đột nhiên đẩy hắn ra khiến hắn không biết vì sao, lại không nghĩ rằng trên trời đột nhiên rớt xuống đồ vật.
Tiếng vang cực lớn cũng trong nháy mắt hấp dẫn những người khác, rất nhiều người vội vàng vây quanh, khiến đám người rất ngạc nhiên là, trong hố lớn chính giữa boong thuyền lại là một đứa bé.
Tiểu hài không sai biệt lắm khoảng năm sáu tuổi, béo ị, mặc một bộ xiêm y màu xám cũ nát, chân trần, da dẻ xanh tím, thật giống như bị người ẩu đả, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.
- Con nhà ai thế, lại bị ném loạn như rác rưởi vậy.
Có người đột nhiên mở miệng nói.
Những người khác cũng đều lộ ra vẻ cổ quái, tốc độ Phi Độ Chiến Thuyền không phải nhanh bình thường, đứa trẻ này đoán chừng còn chưa tới tuổi tác thức tỉnh Chiến Hồn đi, làm sao xuất hiện ở trên chiến thuyền được?
Đám người ánh mắt hướng bốn phía nhìn lại, lại không phát hiện bất luận bóng người nào, chỉ có thể nhìn thấy đám mây không ngừng lùi lại.
- Ngươi mới là rác rưởi, cả nhà ngươi đều là rác rưởi.
Đột nhiên, tiểu hài tử đứng dậy, giận mắng chỉ người vừa nói kia.
Không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn nào nghĩ đến tiểu hài tử này lại còn sống sót, từ trên trời ngã xuống lại không chết?
Nhất là ngữ khí hắn mắng chửi người, hoàn toàn một bộ dáng ông cụ non.
- Không phải là lão quái vật cải lão hoàn đồng chứ?
Lại có người suy đoán nói, những người khác nghe vậy, cười ha hả.
- Không cho cười!
Tiểu hài tử cắm eo nhỏ, hướng về phía bốn phía hung thần ác sát nói, chỉ là tại một đám Chiến Hoàng cảnh nhìn đến, căn bản không đáng sợ, ngược lại có chút đáng yêu.
- Ha ha ~
Đám người nghe vậy, cười càng vui mừng.
Tiểu hài tử chỉ tu sĩ bốn phía, tức giận nói:
- Ta muốn quyết đấu cùng các ngươi!
- Ngươi là tiểu đệ đệ hay là tiểu muội muội vậy?
Quan Tiểu Thất cũng tò mò hỏi, hắn nhìn về phía tiểu hài tử ngược lại có chút thương hại, dường như nghĩ đến bản thân đã từng như thế.
- Tiểu đệ đệ!
Tiểu hài tử nói năng có khí phách, tựa như thập phần khó chịu Quan Tiểu Thất đến nam nữ đều không phân rõ.
- Tiểu đệ đệ, chúng ta đều là Chiến Hoàng, ngươi muốn cùng chúng ta quyết đấu?
Lại có một người trêu ghẹo nhìn tiểu hài tử.
- Không sai, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Tiểu nam hài thập phần chân thành nói.
- Ha ha ~
Đám người nghe vậy, tiếng cười quanh quẩn trong hư không, thật lâu không dứt.
Nhưng sau một khắc, tất cả nụ cười trên mặt mọi người đột nhiên ngưng kết tại chỗ, chỉ thấy tiểu nam hài đột nhiên tại chỗ biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã trước ngực người kia.
Sau đó, tiểu nam hài nắm đấm phấn nộn nhẹ nhàng nện bên trên lồng ngực tu sĩ, ngay sau đó truyền đến thanh âm một trận nứt xương, người kia bay ngược ra mười mấy mét mới dừng lại.
- Cái này?
Đám người tất cả đều mắt trợn tròn, đây chính là Chiến Hoàng cảnh đó, lại bị một đứa bé trai sáu tuổi cho một quyền đánh bay?
Tĩnh! Hiện trường lạ thường tĩnh!
Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng cùng Hoa Hoàng vừa mới chạy tới cũng bị một màn này làm cho chấn kinh, trợn mắt hốc mồm nhìn tiểu nam hài.
Ta đang nằm mơ sao? Cho dù ngươi vừa ra đời liền bắt đầu tu luyện cũng mới năm sáu năm đi, làm sao có thể cường đại như thế? Chẳng lẽ là trong bụng mẹ liền bắt đầu tu luyện?
Không ít người xoa xoa hai mắt, còn cho là hoa mắt, chỉ là vô luận bọn hắn lau mắt như thế nào, tu sĩ Chiến Hoàng cảnh vẫn nằm trên mặt đất.
- Khụ khụ ~
Lúc này, tu sĩ Chiến Hoàng cảnh gian nan từ dưới đất đứng dậy, hổ khẩu một trận đau nhức, khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi.
Hắn cũng không dám giễu cợt tiểu nam hài, trong nháy mắt bộc phát tốc độ cùng công kích lực hoàn toàn có thể miểu sát hắn, nếu như không phải tiểu nam hài cố ý nhường, đoán chừng hắn đã không đứng dậy được.
- Còn có ai muốn quyết đấu cùng ta?
Tiểu nam hài căm tức nhìn đám người bốn phía nói, nắm tay nhỏ đi lên bất lực như thế nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
Đám người câm như hến, cùng một đứa bé quyết đấu, đánh thắng, bản thân cũng không vẻ vang, đánh bại càng thêm mất mặt, ai nguyện ý cùng hắn quyết đấu?
- Dừng lại!
Đột nhiên, một tiếng gầm từ trên cao truyền đến.
Đám người nghe vậy, nhao nhao hướng về không trung nhìn lại, lại nhìn thấy có mấy điểm đen từ đằng xa nhanh chóng tới gần.
- Các ngươi không được nói đã gặp qua ta.
Tiểu nam hài nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, lách mình biến mất tại chỗ, trừ Tiêu Phàm bọn hắn, số ít mấy người, không có người nào biết rõ hắn là biến mất như thế nào.
- Ta bảo các ngươi dừng lại, không nghe thấy sao?
Mấy tức sau, bốn đạo thân ảnh xuất hiện ở phía trên Phi Độ Chiến Thuyền, một cỗ khí tức cuồng bạo phóng tới bốn phương tám hướng, quét sạch đường bay Phi Độ Chiến Thuyền, đám người bị dọa đến toàn thân run rẩy không thôi.
- Chiến Đế?
Cảm nhận được khí tức trên người mấy người, Tiêu Phàm trong nháy mắt có phán đoán, thần sắc ngưng lại, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Rất rõ ràng, bốn người là truy tung tiểu nam hài kia, chỉ là, truy tung một tiểu nam hài năm sáu tuổi lại cần bốn cường giả Chiến Đế xuất thủ sao?
MinhLâm - Lục Đạo - Truyenyy.com