Tầm mười khắc trước khi Tiêu Phàm tiến vào sàn bán đấu giá, trong gian số 2, một nam tử thanh niên mặc cẩm bào trắng đang ngồi.
Tay hắn cầm quạt xếp, chầm chậm phe phẩy, sợi tóc màu đen bay múa, nằm trên ghế bành nhàn nhã tự đắc nhìn chằm chằm Phòng Đấu Giá phía dưới, sau lưng hắn, còn có một nam một nữ đang đứng, ánh mắt nhìn về phía thanh niên cẩm bào tràn ngập vẻ cung kính.
Nếu như Lôi Hạo nhìn thấy, đoán chừng có thể nhận ra, nam tử đứng đó chính là người xem bệnh cho hắn Vân Tranh.
- Thiếu gia, ngài thân phận tôn quý, không cần thiết vì một gốc Kỳ Lân Diệp mà tự mình đến Hạ Trọng Thiên.
Vân Tranh nịnh nọt nhìn thanh niên cẩm bào.
- Đúng thế, thiếu gia, chúng ta thay ngài mang Kỳ Lân Diệp trở về là được.
Nữ tử kia cũng nịnh nọt nói.
Thanh niên cẩm bào thu hồi quạt xếp, cười nhạt một cái nói:
- Rất lâu không tới Hạ Trọng Thiên, tới đây hoạt động một chút gân cốt. Hơn nữa, bản thiếu gia nghe nói Lôi Hạo, Tô Mạch Hàn đều thua ở Hạ Trọng Thiên, bản thiếu gia ngược lại muốn tự mình nhìn xem người nào có thực lực dạng này.
- Việc này thuộc hạ đã nghe nói, Lôi Hạo bị người tên Tiêu Phàm gây thương tích. Thương thế của hắn tại hạ đã đi xem, về sau sư tôn cũng đi một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì. Thủ pháp của Tiêu Phàm hết sức kỳ lạ.
Vân Tranh nghĩ lại nói.
- Đó là do các ngươi trình độ có hạn mà thôi.
Thanh niên cẩm bào khịt mũi coi thường.
- Thiếu gia nói đúng.
Vân Tranh gật gật đầu nói, chẳng những không giận, ngược lại ánh mắt nhìn về phía thanh niên cẩm bào tràn ngập vẻ kính sợ.
Nếu như đổi lại là một người khác nói như vậy, Vân Tranh đoán chừng đã khó chịu, thậm chí động thủ.
Bản thân dù sao cũng là Thất Phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư, mà sư tôn Sở Văn Hiên hắn, lại là Bát Phẩm Luyện Dược Sư, vậy mà bị người ta xem thường, đây không phải vũ nhục sư đồ bọn hắn sao?
Có điều lời này phát ra từ trong miệng thanh niên cẩm bào, Vân Tranh lại không thể không phục.
Bởi vì thanh niên cẩm bào không phải ai khác, chính là người Sở Gia thừa kế hợp pháp thứ nhất của Luyện Dược Thế Gia, xếp thứ ba trong Thánh Thành Bát Tuấn, Sở Nhạn Nam.
Hắn không chỉ thiên phú tu luyện kinh người, mà thiên phú trên con đường luyện dược lại càng làm cho thế hệ trước xấu hổ, thậm chí có người đồn, Sở Nhạn Nam chính là thiên tài luyện dược trăm năm khó gặp của Sở gia.
Đương nhiên, Sở gia này, cũng là chỉ Vô Song Thánh Thành Sở gia mà thôi.
- Vạn Thánh Dược Điển sắp đến, bản thiếu gia cũng phải chuẩn bị thêm một chút.
Lập tức, Sở Nhạn Nam trong mắt lại lóe qua một sợi tinh quang, tràn ngập vẻ chờ mong.
- Thiếu gia nhất định sẽ rực rỡ hào quang tại Vạn Thánh Dược Điển.
Vân Tranh lại thuận thế nịnh nọt.
Có điều nịnh nọt này khiến Sở Nhạn Nam rất thoải mái, trên mặt lộ ra nét cười như hoa, nếu như có thể đại triển quyền cước trên Vạn Thánh Dược Điển, được Cổ Tộc Sở gia coi trọng, Sở Nhạn Nam hắn cũng coi là được nhấc lên tận trời.
Lúc này, Sở Nhạn Nam mới khôi phục bình tĩnh, thần sắc lại trở nên trịnh trọng:
- Lần này tới Hạ Trọng Thiên, ta không phải đặc biệt vì Kỳ Lân Diệp mà đến, mà là tới vì Nam Vực Đại Bỉ, nghe nói Thánh Thành Bát Tuấn cùng Thánh Thành Tứ Kiều đều sẽ tham gia.
- Với thực lực của thiếu gia, đoạt ba hạng đầu khẳng định dễ như trở bàn tay.
Nữ tử kia cũng vội vàng nịnh nọt nói.
Sở Nhạn Nam gật đầu, trầm mặc không nói, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Đến lúc đó liền có thể cưới Diệp Thi Vũ, hoặc là Diệp Thiên Tuyết của Diệp gia. Có thể duy trì quan hệ với Diệp gia, Sở gia ta tại Vô Song Thánh Thành coi như phân điện Chiến Thần Điện cũng chưa chắc phải sợ hãi, vừa hay trở thành Đệ Nhất Thế Lực Vô Song Thánh Thành.
- Mọi người yên lặng, hội đấu giá lập tức bắt đầu.
Cũng đúng lúc này, một thanh âm vang lên trong rạp, ánh mắt Sở Nhạn Nam trong nháy mắt nhìn lên trên đài đấu giá.
Gian số 18, mấy người Tiêu Phàm vừa mới tiến đến, cũng nghe được thanh âm này, mấy người đi đến tới gần chỗ cửa sổ thủy tinh ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía bàn đấu giá.
Giờ phút này, trên đài đấu giá, một nam tử trung niên nho nhã đứng đấy, cười nhẹ nhìn tứ phương, hiển nhiên chính là chủ trì hội đấu giá lần này.
Ngay sau đó, nam tử trung niên nho nhã liền bắt đầu giới thiệu một hồi, có điều đám người nghe vô cùng nhập thần.
Hội đấu giá lần này, tất cả có hơn 200 loại vật phẩm, trong đó không thiếu linh dược, kỳ vật, đan dược và Hồn Binh. Tiêu Phàm lần này đến đây, chủ yếu nhất là do cảm thấy hứng thú với linh dược cùng kỳ vật.
Hồn Binh bản thân hắn đã có Tu La Kiếm cùng Đồ Lục Đao, tạm thời đã đầy đủ, mà Đan Dược với năng lực hiện tại, hắn cũng có thể tự mình luyện chế.
Chỉ có linh dược phẩm cấp cao là Tiêu Phàm hiện tại vẫn thiếu.
- Tiêu Phàm, nghe nói hội đấu giá lần này có mấy loại Cửu Phẩm Linh Dược, đều đến từ Bạo Loạn Chi Hải, các thiên tài ở Thượng Trọng Thiên đều nhận được thiếp mời, đoán chừng cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.
Tô Mạch Huyên đột nhiên mở miệng nói.
- Lại là Bạo Loạn Chi Hải?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, Bạo Loạn Chi Hải này rốt cuộc là nơi nào, vậy mà có nhiều linh dược như vậy.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm hạ quyết tâm, về sau có cơ hội nhất định phải đi Bạo Loạn Chi Hải một chuyến.
- Phải rồi, Lăng Vân Thương Hội Lăng Phong có tới không?
Tiêu Phàm đột nhiên nhìn về phía Tô Mạch Huyên hỏi.
Tiến vào Vô Song Thánh Thành lâu như vậy đến nay, còn không nhìn thấy Lăng Phong. Nếu người Thượng Trọng Thiên có thể tùy ý tới, vậy Lăng Phong có lẽ cũng đã sớm biết hắn đến, nhưng sao lâu như vậy mà không tới gặp hắn?
- Lăng Phong?
Tô Mạch Huyên cổ quái nhìn Tiêu Phàm, không biết hắn tại sao đột nhiên nhắc đến người này.
- Lăng Phong hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, con thứ một Lăng gia, cũng dám mạo phạm Diệp gia. Diệp gia không cắt chân hắn thì hắn nên thắp nhang cầu nguyện rồi.
Tô Mạch Hàn một bên châm chọc khiêu khích nói.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một sợi lạnh lẽo sát mang.
Tô Mạch Huyên thấy thế, trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tiêu Phàm này quen biết Lăng Phong hay sao?
Lăng Phong mặc dù là dòng chính, nhưng chỉ là con thứ, cũng không được Lăng gia đối đãi tử tế. Nếu như Tiêu Phàm biết rõ chuyện của Lăng Phong, có phải lại sẽ tìm tới Diệp gia không?
Nghĩ vậy, Tô Mạch Huyên trừng Tô Mạch Hàn một cái, khẽ mỉm cười nói:
- Tiêu Phàm, chuyện là thế này, một năm trước Diệp gia chuẩn bị gả một người con gái, đột nhiên có mấy người tới cửa cầu hôn, vốn dĩ Lăng gia chuẩn bị để Lăng Thiên đi cầu hôn.
Nhưng mà không nghĩ tới, Lăng Phong vậy mà chủ động đến Diệp gia cầu hôn. Không chỉ như vậy, Lăng Phong đoán chừng còn khích tướng gia chủ Diệp gia, bảo Diệp gia có bản sự làm một cái tỷ võ chiêu thân gì gì.
Hai huynh đệ cướp đoạt một nữ tử, việc này lúc ấy chấn động Vô Song Thánh Thành, Lăng gia cũng biến thành trò cười. Lăng gia gia chủ giận dữ, liền nhốt Lăng Phong lại.
Có điều thú vị là, đề nghị của Lăng Phong, gia chủ Diệp gia thật sự tiếp thu, liền định tại sau Nam Vực Đại Bỉ, người Vô Song Thánh Thành đều có thể báo danh.
Tô Mạch Huyên một hơi nói xong, nói đến đây, Tô Mạch Huyên cười cười nói:
- Tiêu Phàm, ngươi cũng có thể báo danh đó.
Tiêu Phàm lại tựa như không nghe thấy lời Tô Mạch Huyên nói, ánh mắt có chút thất thần, trong lòng tràn ngập cảm kích đối với Lăng Phong.
Hắn sao không biết, Lăng Phong làm như thế chỉ là để tranh thủ đầy đủ thời gian cho Tiêu Phàm hắn mà thôi. Khó trách Lăng Phong lúc trước viết thư cho hắn, muốn hắn nhất định phải tới Vô Song Thánh Thành.
Một khi bỏ lỡ Nam Vực Đại Bỉ, thì cũng tương đương với bỏ lỡ Tiểu Ma Nữ, đây cũng là nguyên nhân Lăng Phong vội vã như thế, sợ Tiêu Phàm không coi trọng Nam Vực Đại Bỉ.
May mắn là, Tiêu Phàm đến, hơn nữa còn lấy tư thái cực kỳ cường ngạnh xuất hiện, còn tại Vô Song Thánh Thành huyên náo dư luận xôn xao.
Tiêu Phàm cũng rốt cục hiểu rõ, tại sao hắn đến lâu như vậy, Lăng Phong còn không xuất hiện.
- Ân?
Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị mở miệng hỏi thăm tình huống Lăng Phong, đột nhiên, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải đột nhiên rung rung, ánh mắt Tiêu Phàm trong nháy mắt nhìn về trên đài đấu giá.
Lục Đạo