Lấy tâm tính Tiêu Phàm, rất ít cái có thể làm cho hắn khiếp sợ như vậy, dù là Cửu Phẩm Linh Dược cũng không ngoại lệ, nhưng mà U Minh Thần Hoa là một trong linh dược làm cho Tiêu Phàm chấn kinh.
Luyện Dược Sư đều chỉ biết rõ Dược Tài chia làm Cửu Phẩm, lại không biết phía trên Cửu Phẩm còn có một Thần Phẩm, chỉ là hơn ngàn năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một gốc.
Mà U Minh Thần Hoa chính là linh dược Thần Phẩm trong truyền thuyết, nếu như không phải Tu La Truyền Thừa giải phong một tầng ký ức, Tiêu Phàm cũng không nhận ra U Minh Thần Hoa.
Nghe đồn, người sau khi chết, Linh Hồn sẽ không lập tức biến mất, lại ở bên cạnh thi thể ngừng chân một đoạn thời gian, sau đó mới chậm rãi tan rã giữa thiên địa.
Nếu như trong khoảng thời gian này, có thể làm cho thân thể người chết khôi phục nguyên dạng liền có khả năng để cho Linh Hồn cùng thân thể hòa làm một thể, sống thêm một đời.
Chỉ là muốn để Linh Hồn một lần nữa cùng thi thể dung hợp, nhất định phải mượn nhờ một loại môi giới, U Minh Thần Hoa chính là một loại môi giới, có thể thấy giá trị của U Minh Thần Hoa lớn thế nào.
Nắm giữ U Minh Thần Hoa tương đương với nắm giữ sinh mệnh thứ hai, giá trị khó mà cân nhắc.
- Nơi này lại có U Minh Thần Hoa, hơn nữa đã thành thục?
Tiêu Phàm cưỡng ép bản thân bình tĩnh xuống, chậm rãi hướng về U Minh Thần Hoa đi đến, quang mang hồng sắc đem Tiêu Phàm chiếu đỏ tươi, tựa như nhuộm máu.
Bất quá, dùng mức độ Hồn Lực đậm đặc nơi đây có thể dựng dục Thần Phẩm U Minh Thần Hoa cũng thập phần bình thường.
Tiêu Phàm xuyên thấu qua tia sáng u ám, lúc này mới cẩn thận đánh giá tứ phương, phát hiện vị trí hắn là thông đạo rộng nhất.
Đi lên phía trước, thông đạo càng ngày càng chật hẹp, hơn nữa đen kịt vô cùng, mặc dù hắn không biết nơi này Hồn Lực tại sao nồng đậm như vậy, nhưng có lẽ có quan hệ cùng U Minh Thần Hoa.
Cho dù là hắn, bằng vào Hồn Lực bên trong lối đi này cũng có thể đột phá cảnh giới Chiến Đế hậu kỳ.
Bất quá, giờ phút này tâm thần Tiêu Phàm đều đặt phía trên U Minh Thần Hoa.
Đi đến bên cạnh U Minh Thần Hoa, Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí đào ra rễ cây, đáng tiếc nơi này căn bản là không có cách sử dụng Hồn Giới chi lực, Tiêu Phàm chỉ có thể tạm thời thu nhập trong tay áo.
- Đến tìm một miếng gỗ hoặc thạch đầu điêu khắc một kiện Không Gian Hồn Binh mới được, bằng không dược lực bên trong trôi qua, vậy liền phung phí của trời.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Hồng hộc!
Nhưng vào lúc này, một đạo ngân sắc thiểm quang lăng lệ lấp lóe trong khóe mắt Tiêu Phàm, giống như tia chớp xông thẳng đến hắn, tốc độ nhanh vô cùng.
Sắc mặt Tiêu Phàm hơi đổi một chút, theo bản năng né tránh về phía sau, đạo ngân sắc thiểm quang vừa lúc sát bên mũi xẹt qua, cắt rụng vài cọng tóc của hắn.
Tiêu Phàm hít một hơi lạnh, thần sắc băng lãnh tới cực điểm, cũng may hắn vừa nãy đã khôi phục không ít Hồn Lực, bằng không một kích này cũng đủ để lấy tính mạng hắn.
Nhưng mà không đợi hắn lấy lại tinh thần, lại là mấy đạo kiếm khí từ phía trước thông đạo đen kịt truyền đến, kim quang chiếu xuống, Tiêu Phàm nhìn thấy một đạo thân ảnh.
Đó là một người thanh niên mặc trường bào màu trắng, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, mái tóc dài màu trắng bay xuống trên vai, mi tâm có một khỏa đá quý hình thoi hồng sắc.
Tiêu Phàm liên tục nhanh chóng thối lui, cơ hồ không có sức hoàn thủ, kiếm khí ở trong đường hầm tàn phá bừa bãi, quỷ dị là bốn phía vách đá thông đạo kiên cố tới cực điểm, dù là kiếm khí sắc bén như thế cũng khó tổn thương.
Cũng không phải đối phương thực lực thấp hơn Tiêu Phàm, chủ yếu là hắn không muốn hủy U Minh Thần Hoa trong tay!
Mấy tức sau, Tiêu Phàm đã bị bức đến bên người Sở Phiền, cự ly vách núi chỉ có mấy trượng.
- Tiêu đại ca, xảy ra chuyện gì?
Sở Phiền bỗng nhiên tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
Sau đó, ánh mắt hắn bỗng nhiên bị bạch bào thanh niên cách đó không xa hấp dẫn, bạch bào thanh niên không có tiếp tục xuất thủ, có lẽ là lo lắng Tiêu Phàm rơi xuống vách núi, không chiếm được U Minh Thần Hoa.
- Đem U Minh Thần Hoa giao ra.
Bạch bào thanh niên mở miệng, quanh thân kiếm khí lượn lờ, sát khí bắn ra bốn phía, tựa như chỉ cần Tiêu Phàm nói một chữ "Không", hắn sẽ lập tức ra tay giết Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài, chính là ngọc bài dự thi, trên ngọc bài dự thi có một điểm sáng màu xanh lục cùng một điểm sáng màu đỏ trùng điệp tại cùng một chỗ.
Người này cũng là người tham gia Nam Vực Đại Bỉ ?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, ấn tượng bên trong có vẻ như không có người cường đại như thế.
Bạch bào thanh niên tu vi không thấp, lại là Chiến Đế hậu kỳ, hơn nữa lĩnh ngộ Khoái Mạn Kiếm Ý, đây là tu sĩ Kiếm Đạo xuất thủ nhanh nhất trong những người hắn từng gặp.
- Ngươi không phải Thánh Thành Bát Tuấn, ngươi là ai?
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia đề phòng, bất quá lại không có quá mức e ngại.
- Đem U Minh Thần Hoa giao ra.
Bạch bào thanh niên không có trả lời Tiêu Phàm, hắn chỉ muốn U Minh Thần Hoa.
- Có bản sự tự tới lấy.
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm, sau đó đối với Sở Phiền sau lưng truyền âm nói:
- Tiểu tử, cầm thay ta! Cẩn thận một chút, đừng làm hư!
Dứt lời, Tiêu Phàm tiện tay quăng ra, đem U Minh Thần Hoa ném cho Sở Phiền sau lưng, đối mặt bạch bào thanh niên, Tiêu Phàm cũng không thể không đối phó cẩn thận, chủ yếu nhất là không thể làm hư U Minh Thần Hoa.
Nhưng mà một cử động kia của Tiêu Phàm, theo bạch bào thanh niên thấy đó là Tiêu Phàm tình nguyện đem U Minh Thần Hoa ném vào đáy Thâm Uyên, cũng không nguyện ý cho hắn.
Bởi vì Sở Phiền đem U Minh Thần Hoa chộp vào trong tay, U Minh Thần Hoa đột nhiên không thấy.
- Tiêu Phàm, là ngươi tự tìm chết!
Bạch bào thanh niên đột nhiên gầm thét một tiếng, bước chân vừa nhảy, khí tức khủng bố hướng về Tiêu Phàm đánh tới.
- A, nguyên lai ngươi biết ta.
Khuôn mặt Tiêu Phàm lạnh lùng, không có mảy may sợ hãi, tu sĩ cùng tuổi một đời thật đúng là không mấy người lọt trong mắt hắn.
Chí ít, Vô Song Thánh Thành không có mấy người, về phần những thiên tài Cổ Tộc Tiêu Phàm còn không có gặp qua, cũng không biết thực lực bọn hắn như thế nào.
- Ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi là Trì Thu Tuyết!
Bạch bào thanh niên hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vũ động, rất nhiều lợi kiếm hướng lấy Tiêu Phàm ám sát đi.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay Tiêu Phàm vung lên, Hồn Lực tràn vào, một cỗ khí tức nặng nề tỏa ra, thân hình Tiêu Phàm lảo đảo.
- Mẹ nó, nặng như vậy!
Tiêu Phàm ý thức được, Bàn Thạch Thánh Kiếm vậy mà nặng đến trên vạn cân, nếu như không phải hắn đã là Chiến Đế cảnh đoán chừng còn không vung lên được.
Trong đầu Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới lúc trước Phúc Bá đưa cho hắn Trọng Kiếm Vô Phong, đồ vật này là thứ tốt để tu luyện lực bộc phát.
Oanh long long!
Bàn Thạch Thánh Kiếm bộc phát ra một đạo ánh sáng màu trắng sáng chói, kiếm khí đầy trời chôn vùi hóa thành Hồn Lực đáng sợ ba động quét sạch tứ phương, nếu là vách đá bình thường thì đoán chừng sớm đã vỡ nát.
- Tuyết Vũ Phân Phi!
Đây là Trì Thu Tuyết kêu nhỏ một tiếng, bên trong thông đạo đột nhiên rơi xuống đầy trời mưa tuyết, mưa tuyết như Đao, như Kiếm, sắc bén tới cực điểm, che kín hư không.
Từng đoá bông tuyết giọt nước mưa rơi vào trên người Tiêu Phàm, trong hư không mưa máu bay tán loạn, trên người Tiêu Phàm xuất hiện từng đạo vết kiếm.
Nghiễm nhiên, chiêu "Tuyết Vũ Phân Phi", trên thực tế bay tán loạn cũng không phải là mưa tuyết, mà là mưa máu!
Lít nha lít nhít mưa tuyết kiếm khí đem Tiêu Phàm bao phủ ở bên trong, nhìn như rất chậm lại nhanh đến cực hạn.
- Tam Trọng Khoái Mạn Kiếm Ý cùng Băng Tuyết Ý Chí.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thực lực Trì Thu Tuyết vượt qua hắn dự liệu, bất quá Tiêu Phàm không lo.
Ngay sau đó, một tiếng quát nhẹ từ trong miệng hắn thốt ra:
- Bất Hủ Kiếm Giới!
Lục Đạo