Vô Thượng Sát Thần (Dịch)

Chương 944 - Chương 944: Tiến Vào Vòng Thứ Ba

Chương 944: Tiến vào vòng thứ ba Chương 944: Tiến vào vòng thứ ba

Sở Nhạn Nam cau mày một cái, vị trí sơn phong mấy người không phải rất xa, lấy thực lực bọn hắn có thể tuỳ tiện nghe được thanh âm đối phương.

Nhìn thấy Tô Mạch Hàn khó chịu với mình, Sở Nhạn Nam khiêu khích nói:

- Làm sao, ngươi còn đem sỉ nhục Tiêu Phàm xem như quang vinh hay sao? Muốn ta cũng cho ngươi mấy cước hay không?

- Ngươi tự tìm cái chết!

Tô Mạch Hàn giận dữ, thiếu chút nữa thì nhịn không được xuất thủ, căm tức nhìn Sở Nhạn Nam nói:

- Vòng thứ ba muốn ngươi đẹp mặt!

- Tùy thời chờ ngươi.

Sở Nhạn Nam mặt coi thường, thân làm đệ tam Thánh Thành Bát Tuấn, Sở Nhạn Nam nào sẽ đem Tô Mạch Hàn đặt ở trong lòng, hắn đã dự định lưu lại mấy cái dấu chân trên mặt Tô Mạch Hàn.

Tô Mạch Hàn hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm nữa, nếu lấy tính tình hắn trước kia đoán chừng không chút do dự xông lên.

Nhưng từ lần trước bị Tiêu Phàm mấy cước giẫm tỉnh, Tô Mạch Hàn cả người thành thục rất nhiều.

Bây giờ cách vòng thứ hai thi đấu chỉ có không đến nửa chén trà nhỏ thời gian, thật muốn cùng Sở Nhạn Nam đánh, hắn có khả năng bị đào thải.

Cách đó không xa, con ngươi Diệp Lâm Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vị trí U Minh Quỷ Quật, hắn cũng đang đợi Tiêu Phàm xuất hiện.

- Tiêu Phàm, nhiều khó khăn như vậy đều ngăn không được ngươi, ngươi tuyệt đối không thể ngã ở chỗ này!

Trong lòng Diệp Lâm Trần trầm giọng nói:

- Nếu như ngươi chết ở chỗ này, Diệp Lâm Trần ta làm quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Vừa nghĩ tới Tiểu Ma Nữ lúc trước khẩn cầu, trong lòng Diệp Lâm Trần liền thập phần khó chịu, nếu như Tiêu Phàm chết, hắn liền phải tự tay giết chết muội muội mình, đây là lúc trước hắn đáp ứng thỉnh cầu Tiểu Ma Nữ.

- Giết!

- Danh ngạch này là của ta!

- Ta nhất định phải vào vòng thứ ba.

Chém giết tiếp tục, rất nhiều tu sĩ điên cuồng, theo thời gian trôi qua, bọn hắn cách vòng thứ ba cũng càng ngày càng gần.

Một khi tiến vào vòng thứ ba, chính là có thể trở thành trọng điểm cho Chiến Hồn Điện cùng các đại thế lực vun trồng, tương lai thậm chí có khả năng trở thành một thành viên của Chiến Thần Điện, lần này không liều mạng, chờ đến khi nào?

Không thể không nói, Nam Vực Đại Bỉ tàn khốc, chí ít so với Tiêu Phàm tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, vòng thứ hai có 9000 người, có thể sống sót đoán chừng sẽ không vượt qua một ngàn người.

Giờ phút này, bốn phía 108 ngọn núi huyết vụ tràn ngập, huyết tinh chi khí và khắc nghiệt chi khí nồng đậm tới cực điểm, làm cho người ta có chút không thở nổi.

Cũng đúng lúc này, trên vách đá dựng đứng U Minh Quỷ Quật một đạo thân ảnh áo đen đột nhiên đi ra, ở bên cạnh hắn còn có một người mà những người khác không nhìn thấy, trừ Tiêu Phàm cùng Sở Phiền còn có thể là ai?

- Rốt cục đi ra.

Tiêu Phàm tham lam hít sâu, bên trong U Minh Quỷ Quật tràn ngập khí tức thi thể hư thối, Tiêu Phàm kìm nén một mực không dám hô hấp.

Nếu như không phải nửa đường gặp được không ít tu sĩ nổi điên, Tiêu Phàm cũng sẽ không đợi đến hiện tại mới đi ra.

Nhìn thấy nơi xa đại chiến, Tiêu Phàm hơi nhíu mày:

- Liền nhanh như vậy đánh lên?

- Tam Ca, nhanh, chỉ còn lại một chút thời gian cuối cùng.

Đột nhiên, nơi xa truyền đến một đạo thanh âm, chỉ thấy Quan Tiểu Thất lộ ra thần sắc hưng phấn, tại một tòa đỉnh núi khoa tay múa chân.

- Tiêu Phàm, ta liền biết ngươi sẽ xuất hiện, ha ha.

Tô Mạch Hàn cũng kêu lớn nói, thỉnh thoảng khiêu khích nhìn Sở Nhạn Nam một cái.

Sở Nhạn Nam ngược lại không có quá mức quan tâm, mà ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Phàm, trong lòng nghiêm nghị nói:

- Không biết hắn trên người có U Minh Thần Hoa hay không, nếu có, Sở gia nhất định phải có được, có lẽ có thể vun trồng ra gốc U Minh Thần Hoa thứ 2.

Sở gia thân làm Luyện Dược Thế Gia, tự nhiên đối với linh dược cực kỳ cảm thấy hứng thú.

- Rốt cục xuất hiện!

Trong lòng Diệp Lâm Trần tự nói một tiếng, cũng buông lỏng một hơi.

Mặt khác, còn có thật nhiều người ánh mắt đều tụ tập đến trên người Tiêu Phàm, có mừng rỡ, có phẫn nộ, cũng có sát ý.

Nghe được thanh âm Quan Tiểu Thất, Tiêu Phàm không chút do dự đạp không mà lên, hướng về một ngọn núi gần nhất phóng đi.

- Tiêu Ma Quỷ đến!

- Chạy mau!

Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy Tiêu Phàm bay tới, sợ hãi kêu lên, hướng về nơi xa bỏ chạy, một màn này khiến khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, cướp đoạt một ngọn núi mà thôi, hà tất phải sợ hãi như thế sao?

Bất quá khi hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, Tiêu Phàm minh bạch tới, nguyên lai vòng thứ hai cũng có thể giết người.

Lúc này, Tiêu Phàm liền xuất hiện ở một tòa đỉnh núi, híp hai mắt nhìn tu sĩ toàn thân phát run trước mắt, hắn đã sợ hãi Tiêu Phàm, lại không muốn mất đi danh ngạch này, cho nên cũng không có rời đi.

- Tự mình đi xuống đi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, một cỗ khí thế đáng sợ như mưa to gió lớn quét sạch mà ra.

Tu sĩ trong nháy mắt như rớt vào hầm băng, thân thể không nghe sai khiến hướng về nơi xa bay đi, hắn lúc này mới phát hiện mình cùng Tiêu Phàm tranh đoạt chính là tự tìm cái chết.

Trong lòng hắn may mắn là, Tiêu Phàm cũng không có hạ sát thủ.

Tiêu Phàm bước ra một bước, xuất hiện ở đỉnh núi, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn lấy bốn phía, áo bào phần phật, tóc dài tại hư không phiêu đãng, tựa như một tôn Vương Giả quan sát chúng sinh.

Rất nhiều người nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm trong lòng không hiểu sinh ra một loại sợ hãi, dường như một ngọn núi không thể vượt qua, chi phối lấy tính mệnh kẻ yếu.

Lúc này, đám người mới hồi phục tinh thần, bỗng nhiên lay động đầu một cái.

- Khí thế thật đáng sợ, vậy mà chỉ dựa vào khí thế liền có thể ảnh hưởng Ý Chí người khác.

Nơi xa, Tô Mạch Huyên cũng bị khí tức trên người Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, rất hiển nhiên Tiêu Phàm lại mạnh lên.

Diệp Trường Sinh, Diệp Thiên Tuyết, Sở Nhạn Nam, Trì Thu Tuyết tất cả đều đạm mạc nhìn Tiêu Phàm, một cỗ chiến ý lặng yên dâng lên.

Tại một tòa sơn phong khác thập phần không đáng chú ý, một thanh niên hắc bào mị mị hai mắt, trong mắt lóe qua một vòng ngưng trọng, trong lòng trầm ngâm nói:

- Thật đúng là thú vị, lần này trừ Diệp Trường Sinh cùng Sở Nhạn Nam, vẫn còn có đối thủ dạng này.

Nói đến đây, hắc bào thanh niên liếm liếm bờ môi, khóe miệng hiện ra một vòng cười tà:

- Thánh Thành Bát Tuấn, thật sự là mạnh nhất một đời sao?

- Đương!

Lại một đạo tiếng chuông vang vọng trời cao, tất cả sơn phong chiến đấu đột nhiên ngưng một cái, ngay sau đó, một đạo thanh âm thăm thẳm tại hư không vang lên.

- Vòng thứ hai thi đấu kết thúc, người bị đào thải rời khỏi hơn hai mươi dặm!

Đám người nghe vậy, không dám có bất kỳ phản kháng, phàm là người không có chiếm cứ sơn phong tất cả đều thối lui đến bên ngoài hai mươi dặm, lấy thị lực bọn hắn, ngược lại có thể thấy rõ bóng người trên ngọn núi xa xa.

Dù sao, ở đây thực lực thấp nhất đều là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, có thể từ U Minh Quỷ Quật sống sót rời đi, chỉ cần không bị Chiến Hồn hạn chế, đều có thể tuỳ tiện đột phá Chiến Đế cảnh.

- 108 người nghỉ ngơi hai canh giờ, sau hai canh giờ tiến hành vòng thi đấu thứ ba.

Thanh âm thăm thẳm tiếp tục vang lên:

- Hiện tại tuyên bố quy củ vòng tranh tài thứ ba.

- Chiến Hồn Điện sẽ căn cứ biểu hiện thực lực các ngươi ở hai vòng thi đấu phía trước sắp xếp một cái trình tự, từ số 1 đến số 108, số 1 mạnh nhất, số 108 yếu nhất, tu sĩ bài danh phía sau, mỗi người đều có ba cơ hội khiêu chiến tu sĩ phía trước.

Khiêu chiến thành công, bất kể số lần khiêu chiến đều có thể tiếp tục khiêu chiến tu sĩ bài danh phía trước, thẳng đến khi thất bại, mất một lần cơ hội khiêu chiến, tiêu hao toàn bộ số lần khiêu chiến, thi đấu kết thúc, các ngươi hiểu rõ chưa?

- Đã hiểu.

Đám người gật đầu, quy tắc rất đơn giản, hơn nữa phần lớn người đã sớm biết rõ quy tắc tranh tài vòng thứ ba.

Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng hắn có loại dự cảm bất an, quy tắc đối với người khác mà nói có lẽ không khó, nhưng đối với Tiêu Phàm hắn mà nói, luôn cảm giác có chút không đơn giản.

Lục Đạo

Bình Luận (1)
Comment
huyd60468 1
huyd60468
Reader
1 Tháng Trước
Ra nữa đi ạ bản dịch hay quá
Trả lời
| 0