Tiêu Phàm giờ phút này sát tâm nổi lên, hận không thể lập tức giết Sở gia, hắn hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh suy nghĩ.
- Công tử, vị tiểu huynh đệ này trúng Thất Nhật Diêm La, ngươi cũng phải cẩn thận!
Diệp Phong lần thứ hai nhắc nhở, vừa nghĩ tới trước đó bản thân hắn mang theo Bàn Tử đi ra, trên người liền nổi da gà.
Hắn rất rõ ràng Thất Nhật Diêm Vương là vật gì, cũng chính là bởi vì như thế, hắn mới như sợ rắn rết.
Thất Nhật Diêm Vương chính là độc dược Cửu Phẩm, từ bảy bảy bốn mươi chín loại độc dược, tốn hao bảy ngày luyện chế mà thành, một khi ăn vào, thân thể sẽ sau bảy ngày bắt đầu thối rữa.
Cái quá trình này rất chậm chạp, khắp người sẽ ngứa vô cùng, người trúng độc sẽ điên cuồng gãi ngứa, sau đó sẽ xé rách da mình, lại từng khối từng khối huyết nhục rơi xuống, cho đến chết đi.
Người bình thường khó mà chịu đựng quá trình này, đều sẽ lựa chọn kết thúc tính mạng mình.
Chủ yếu nhất là loại độc dược này cũng sẽ thông qua lây máu, người truyền nhiễm kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tiêu Phàm từ bên trong Tu La Truyền Thừa biết rõ loại độc dược này, đây cũng là nguyên nhân hắn tức giận như thế, khó trách Sở Trung Thiên nguyện ý để bản thân mang Bàn Tử đi.
Đồng dạng mà nói, cho dù hắn mang Bàn Tử đi cũng không có khả năng giải quyết độc tố Thất Nhật Diêm La trên người Bàn Tử.
Tiêu Phàm tựa như không có nghe được Diệp Phong nói, trầm giọng nói:
- Diệp Phong, thay ta hộ pháp, vô luận ai tới gần, giết không tha!
- Vâng, công tử!
Diệp Phong không biết Tiêu Phàm chuẩn bị làm cái gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng gật gật đầu.
Sau một khắc, chỉ thấy Tiêu Phàm lại lấy ra sáu cái Long Văn Kim Châm, dùng ba cây cẩn thận từng li từng tí khóa Hồn Hải Bàn Tử lại, mặt khác một cái định trụ tinh khí thần Bàn Tử, cuối cùng hai cây lại cắm ở lòng bàn chân Bàn Tử.
Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm duỗi tay, một đóa kim sắc hỏa diễm xuất hiện ở đầu ngón tay hắn, chính là Vô Tận Chiến Hồn Vô Tận Chi Hỏa.
- Vô Tận Chi Hỏa!
Nhìn thấy một màn này, con ngươi Diệp Phong hơi hơi co rụt lại, dù là hắn biết rõ Tiêu Phàm là Tu La Điện Điện Chủ cũng vẫn như cũ kinh ngạc không thôi.
Tiêu Phàm lại không có để ý tới, toàn bộ tâm thần hắn toàn bộ đắm chìm trên người Bàn Tử, trong nháy mắt, Vô Tận Chi Hỏa từ mi tâm Bàn Tử bắn vào, hướng về toàn thân kinh mạch hắn tràn ngập đi.
Ngay sau đó, quanh thân Bàn Tử bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, một cỗ khí lãng nóng bỏng từ trên người hắn tản ra.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng kinh ngạc vô cùng:
- Lão Tam vậy mà thực sự lấy được Thiên Lôi Chiến Hồn? Hơn nữa hắn đã đột phá Chiến Đế đỉnh phong? Bên trong Sát Lục Cổ Địa đến cùng phát sinh cái gì?
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như thế, trước khi Bàn Tử tham gia Nam Vực Đại Bỉ chỉ là Chiến Đế cảnh sơ kỳ mà thôi.
Khi hắn và Quan Tiểu Thất rời đi, Bàn Tử cũng nương tựa theo thực lực Chiến Đế cảnh trung kỳ cùng Tử Tinh Lôi Thú chiến đấu, ngắn ngủi hơn nửa tháng đột phá Chiến Đế cảnh đỉnh phong, việc này không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa, Hồn Hải bên trong Bàn Tử trừ Chiến Hồn Cửu Phẩm Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, còn có một đạo tia chớp màu trắng, rất hiển nhiên, đó chính là Chiến Hồn Chiến Tộc Truyền Thừa, Thiên Lôi Chiến Hồn!
Cũng chỉ có được Chiến Tộc Truyền Thừa, Bàn Tử mới có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, bởi vì Tiêu Phàm hắn cũng giống như thế, khi lấy được Tu La Truyền Thừa cùng Vô Tận Chiến Hồn, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
- Không nghĩ tới Chiến Tộc Truyền Thừa vậy mà bên trong Sát Lục Cổ Địa.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, trong đáy lòng vì Bàn Tử cảm thấy cao hứng.
Hắn cũng biết rõ, nếu như Sở gia không phải dùng độc dược đánh lén Bàn Tử bọn hắn, Bàn Tử cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị hàng phục, lấy thực lực hắn, cho dù Chiến Thánh sơ kỳ đoán chừng cũng tuỳ tiện không làm gì được hắn.
Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh tới cực điểm, lạnh giọng nói:
- Sở gia không phải ngàn năm Luyện Dược Thế Gia sao? Tiêu mỗ liền dùng Thất Nhật Diêm La của các ngươi, cho các ngươi một phần lễ vật.
Cảm nhận được sát ý lạnh như băng trên người Tiêu Phàm, trong lòng Diệp Phong phát lạnh một trận, thầm nghĩ trong lòng:
- Dám đắc tội công tử, đoán chừng có ai cũng không may!
Trong nhận thức hắn biết, Tu La Điện Điện Chủ mặc dù không phải hạng người có thù tất báo nhưng không phải là người có thể đắc tội, liền huynh đệ Tu La Điện Chủ cũng dám hạ độc, đây không phải muốn chết sao?
- Tí tách ~ tí tách ~
Thanh âm giọt nước nhỏ xuống vang lên, Tiêu Phàm lấy ra mấy cái bình ngọc, đem dòng máu màu đen chảy ra từ thể nội Bàn Tử đều gom lại, một giọt đều không có lãng phí.
- Cũng may bằng vào thực lực ta hiện tại, Huyền Hoàng Cửu Châm đã có thể thi triển đến Cửu Châm Tề Phát, bằng không mà nói, lần này thực nguy hiểm.
Trong mắt Tiêu Phàm hàn quang bắn ra bốn phía, chậm chạp nói:
- Hiện tại ta cũng nên miễn cưỡng xem như Cửu Phẩm Luyện Dược Sư.
Nếu như để cho người ta biết nhất định sẽ kinh hãi không thôi, Tiêu Phàm một Chiến Đế hậu kỳ, thuật chế thuốc vậy mà đạt tới Cửu Phẩm, nói ra ngoài tuyệt đối dọa người.
Bất quá nói trở lại, Tiêu Phàm đối với thuật chế thuốc cùng y thuật bản thân vẫn luôn thập phần tự tin, thậm chí so với thực lực bản thân còn tự tin hơn.
Nhất là y thuật hắn, Tiêu Phàm càng dễ như trở bàn tay, dù sao hắn hai đời hành y, am hiểu nhất chính là chữa bệnh giải độc.
Không sai biệt lắm một lúc lâu sau Tiêu Phàm mới đình chỉ động tác trong tay, đồng thời thu hồi một sợi Vô Tận Chi Hỏa, giờ phút này Bàn Tử sắc mặt tái nhợt vô cùng, tựa như bệnh nặng.
Tiêu Phàm lấy ra mấy loại Huyết Linh dược luyện hóa bổ sung nhét vào trong miệng hắn, sau đó nhìn về phía Diệp Phong nói: - Thay ta chiếu cố Lão Nhị.
Đem Bàn Tử giao cho Diệp Phong, Tiêu Phàm liền dùng Tu La Kiếm ở phía dưới ngọn núi mở ra một cái động phủ, sau đó mang theo mấy bình độc huyết tiến vào bên trong động phủ.
Tiêu Phàm trong động phủ bố trí một tầng Hồn Giới ngăn cản người dò xét, lúc này mới lấy ra Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, trên đó tản ra một cỗ uy thế đáng sợ.
Mặc dù Tiêu Phàm vẻn vẹn luyện hóa một trong vạn phần, nhưng mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch còn có thể triệu hồi ra Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
Sau đó Tiêu Phàm đem mấy bình độc huyết thu tập được cùng mấy chục linh dược ném vào bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, trong mắt lóe qua một tia hung ác, nghiêm nghị nói:
- Sở gia người dám dùng Thất Nhật Diêm Vương hại huynh đệ ta, cũng đừng trách Tiêu Phàm ta dùng Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch đối phó Sở gia ngươi.
Vừa nói đến "Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch", trong con ngươi Tiêu Phàm liền hiện ra huyết quang, nếu là bình thường hắn tuyệt đối không có khả năng dùng loại phương pháp này ứng phó cừu nhân.
Nhưng lần này Tiêu Phàm là thật giận, dám động huynh đệ hắn, Tiêu Phàm sẽ không ngại thây nằm 100 vạn, cái gì mà không đành lòng, tất cả đều gặp quỷ đi thôi.
Theo thời gian đưa đẩy, Bàn Tử ở ngoại giới đột nhiên tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy Diệp Phong, đưa tay trực tiếp một quyền đập tới.
Sắc mặt Diệp Phong biến hóa, cũng là một quyền nghênh lên, song khi nắm đấm Bàn Tử đụng phải hắn, hắn liền hối hận.
Đáng tiếc, hắn đã tới không kịp thu tay lại, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp đem hắn đánh bay, hung hăng đập trên núi.
- Chết đi cho ta!
Bàn Tử hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Chiến Thiên Kích xuất hiện, biến ảo thành một vệt sáng hướng về Diệp Phong đánh tới.
- Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm, là công tử để cho ta ở chỗ này bảo hộ ngươi.
Diệp Phong chật vật từ trong phế tích bò lên, vội vàng hét lớn.
Bàn Tử cỗ quái lực nếu như không thi triển Thánh Vực Chi Lực mà nói, hắn đều có chút không chịu được, nào dám cùng Bàn Tử cứng đối cứng.
Thua, hắn trên mặt tối tăm, thắng, một khi để Tiêu Phàm nổi giận, người không may là hắn.
- Còn muốn gạt ta?
Con ngươi Bàn Tử băng lãnh đến cực điểm, căn bản không có ý tứ ngừng tay, Diệp Phong khóc không ra nước mắt, bản thân lần này tới Vô Song Thánh Thành làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?
- Lão Nhị, dừng tay!
Cũng đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên.
Lục Đạo