Vô Thượng Thần Đế ( Dịch )

Chương 120 - Chương 1678: Khống Sinh Ấn

Chương 1678: Khống Sinh Ấn


- Ta làm gì lừa gạt các vị?


Mục Vân giờ khắc này bất đắc dĩ khoát tay một cái nói:


- Đây là sự thật, không chỉ có ta nhìn thấy, đệ tử các đại môn phái tiến vào bên trong Hoàng Tuyền thành đều nhìn thấy, các ngươi tùy tiện bắt người hỏi một chút liền biết.


- Chậm đã!


Nhìn thấy Lệ Sinh Phong nhịn không được nổi giận, Hàn Khải lại lập tức ngăn lại.


- Ngươi vừa rồi nói, Nhất Diệp kiếm phái dẫn đầu phát hiện Hoàng Tuyền thành, sau đó, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ liền không thấy rồi?


- Đúng vậy.


Hàn Khải trầm ngâm chốc lát nói:


- Nói như vậy, người Nhất Diệp kiếm phái lấy đi Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?


- Không có khả năng.


Đồng Yêu lại lập tức nói:


- Chúng ta một đường đi theo, phát hiện người lấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ ngay đang ở bên trong Thiên Kiếm lâu, làm sao có thể là... Trừ phi...


- Trừ phi cái gì


- Trừ phi người này là người của Nhất Diệp kiếm phái, thế nhưng đi theo người Thiên Kiếm lâu tới Thiên Kiếm lâu.


- Có đạo lý!


Ba người lập tức nhìn Mục Vân.


- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, có người Nhất Diệp kiếm phái nào đến Thiên Kiếm lâu các ngươi hay không?


Nghe đến lời này, Mục Vân lại thầm than mình chủ quan.


Hắn quá bất cẩn!


Không nghĩ tới lộ chân tướng.


Xem ra trên người mấy người có chí bảo có thể giám sát đến tung tích của Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chỉ là chí bảo này cũng chỉ có thể giám sát trong một khoảng cách nhất định.


Thế nhưng lại người Nhất Diệp kiếm phái, lại là người Thiên Kiếm lâu người, chỉ có một, đó chính là hắn.


Nhìn thấy Mục Vân trầm mặc không nói, Lệ Sinh Phong lập tức hừ lạnh nói:


- Tiểu tử, ngươi làm gì không nói lời nào?


- A? Có, có.


Mục Vân lập tức mở miệng nói:


- Người kia... Chính là ta.


- Ta vốn là tọa hạ đệ tử của Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, về sau bị Thiên Quân Vũ nhìn trúng, liền thu làm quan môn đệ tử Thiên Kiếm lâu, thụ mệnh của thiên kiếm sứ.


Mục Vân vừa dứt lời, lập tức, ba thân ảnh riêng phần mình tiến lên một bước, vây quanh Mục Vân ở trung ương.


Trong chớp nhoáng, Mục Vân cảm giác được trên dưới toàn thân mình đều bị dò xét sạch sẽ.


- Tiểu tử ngươi...


Nhìn Mục Vân, Lệ Sinh Phong quát:


- Hoàng Tuyền thành kia là ngươi phát hiện?


- Chính là vãn bối.


Bá bá bá...


Trong chớp nhoáng này, Mục Vân chỉ cảm thấy, khí thế ba người cơ hồ bao phủ mình, thật lâu không khuếch tán, trực tiếp muốn đè sập toàn bộ thân thể hắn.


- Ba vị tiền bối!


Mục Vân lập tức giãy giụa nói:


- Địa phương là ta phát hiện, thế nhưng các ngươi cũng biết thực lực của vãn bối đó, tiến vào Hoàng Tuyền thành thật nhìn thấy Hoàng Tuyền Đồ, nhưng đại trận kia bảo vệ Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, vãn bối làm sao có thể lấy được ra?


- Nếu vãn bối cầm Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chỉ sợ phái chủ Nhất Diệp kiếm phái cùng lâu chủ Thiên Kiếm lâu hai người đã đưa vãn bối vào chỗ chết.


Mục Vân nói ra lý do, triệt để thắt nút.


- Ba vị tiền bối vừa rồi cũng điều tra toàn thân cao thấp của vãn bối, có phát hiện trên người vãn bối có gì dị thường không?


- Có dị thường hay không có dị thường, không phải ngươi nói tính.


Đồng Yêu hừ một tiếng, trực tiếp đoạt lấy không gian tiên giới trên ngón tay của Mục Vân, phá vỡ cấm chế Mục Vân bày ra, tiến vào bên trong điều tra.


Sau một lát, Đồng Yêu nhìn Lệ Sinh Phong cùng Hàn Khải hai người, lắc đầu.


- Xú tiểu tử, ngươi có thể bị Diệp Cô Tuyết cùng Thiên Quân Vũ hai người nhìn trúng, ta không tin chỉ đơn giản như vậy!


Lệ Sinh Phong nhìn Mục Vân, khẽ nói.


- Thực không dám giấu giếm ba vị tiền bối.


Mục Vân chắp tay nói:


- Vãn bối chỉ là thiên phú tốt một ít, bọn hắn nói vãn bối là thiên chi kiêu tử Thiên Thánh tư chất, cho nên... Mới từng người tranh nhau thu ta làm đồ đệ, đệ tử bây giờ ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái và Thiên Kiếm lâu, hai tầng thân phận, có thể nói là bị kẹp ở bên trong khe hở mà sinh tồn, mười phần gian nan.


Thiên Thánh tư chất?


Nghe đến lời này, uy áp ba người lập tức giảm bớt.


Đồng Yêu nhìn Mục Vân, nói:


- Ngươi bây giờ là cảnh giới tứ phẩm Địa Tiên, thi triển toàn lực công kích để ta xem một chút.


- Vâng!


Uy nghiêm toàn thân Mục Vân yếu bớt, lập tức một kiếm, thẳng hướng Đồng Yêu.


Một kiếm này, chính là Long Chi Ngâm, Mục Vân đồng thời nhờ Tiểu Thất phối hợp, phát ra một tiếng long ngâm như có như không.


Ngao...


Lập tức, tiếng gầm gừ vang lên, một kiếm trực tiếp chém về phía Đồng Yêu.


Đồng Yêu ngang nhiên không sợ, trực tiếp bàn tay vung lên, chụp về phía Mục Vân.


Phanh...


Hai người giao phong, Mục Vân như là trứng gà vọt tới tảng đá đồng dạng, gà bay trứng vỡ, cả người chật vật lao vọt quay về.


- Quả nhiên là!


Ba người lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt hốc mồm.


Có phải Thiên Thánh tư chất hay không, từ cảnh giới bản thân tản mát ra uy lực tiên pháp đến xem liền biết.


Mục Vân giờ khắc này thể hiện ra thiên phú quả thật rất cường đại.


Khó trách người lãnh đạo Nhất Diệp kiếm phái cùng Thiên Kiếm lâu hai thế lực lớn đều nhìn trúng Mục Vân.


Ba người lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đi qua một bên.


Thấy cảnh này, Mục Vân đứng ở một bên, im lặng không nói.


Lời nói này, hắn không biết ba người có thể tin hay không, nhưng tìm không thấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ba người hẳn sẽ không giết hắn.


Hai tầng thân phận, tóm lại có chút tác dụng, trừ phi ba người thị sát thành tính.


Mà cùng lúc đó, ba người lại đứng ở một bên nghị luận ầm ĩ.


- Làm sao bây giờ?


Hàn Khải nhìn Lệ Sinh Phong cùng Đồng Yêu hai người, thấp giọng nói.


- Nhìn kẻ này, không giống như nói dối, bất quá, Thiên Thánh tư chất, ngàn vạn năm qua, khó gặp một lần, tiểu tử này, thu làm môn hạ Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, như thế nào?


Đồng Yêu chậm rãi nói, bên trong ngữ khí mang theo trêu tức.


- Ngươi xác định hắn không có vấn đề?


Lệ Sinh Phong lại mở miệng nói:


- Tiểu tử này, Thiên Thánh tư chất, dễ dàng có thành tựu như vậy sao? Bảo bối trên người hắn mặc dù nhiều, thế nhưng để người nhìn trúng nhưng không có, hoặc chính là thiên phú bản thân hắn xuất chúng, hoặc chính là... Bảo bối của hắn, ngay cả chúng ta đều nhìn không thấu.


- Sao lại thế...


Hàn Khải lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


- Nếu ngay cả chúng ta đều nhìn không thấu, chỉ có tiên khí siêu việt thiên cấp!


Hàn Khải rụt cổ một cái, không thể tin nói.


- Cái này cũng nói không chính xác.


Đồng Yêu cũng gật đầu nói:


- Bất quá thân phận kẻ này đặc thù, ngược lại có thể để cho mấy người chúng ta sử dụng.


- Làm sao dùng?


- Hắc hắc... Mấy năm trước, ta từng đạt được một môn pháp môn khế ước, ta muốn thi triển lên trên người tiểu tử này, để hắn nghe chúng ta, hẳn là có thể cho chúng ta sử dụng, nếu tìm tới Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, hắn biểu hiện tốt, thu hồi vào trong tông môn, cũng không phải không thể, nếu không đi, liền trực tiếp...


Nghe đến lời này, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, cũng nhẹ gật đầu.

Chương 1679: Ngươi khống chế ta? (1)


Mục Vân giờ khắc này, mới mặc kệ bọn hắn ba người đang suy nghĩ gì.


Chỉ cần có thể cam đoan hắn không chết là được.


- Mục Vân!


Cuối cùng, ba người xoay người lại, nhìn Mục Vân nói:


- Chúng ta rất coi trọng thiên phú của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý thoát ly Thiên Kiếm lâu cùng Nhất Diệp kiếm phái, gia nhập vào Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, chúng ta có thể thu hạ ngươi.


- Nhưng... Điều kiện tiên quyết là ngươi phải vì chúng ta tìm đến... Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ!


Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cười một tiếng.


Nói tới nói lui, ba tên này quả nhiên không nỡ giết hắn, chỉ là lợi dụng, còn tránh không được.


- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ...


Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân buồn khổ.


- Ba vị tiền bối, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ta căn bản không biết ở nơi nào!


Mục Vân bất đắc dĩ nói:


- Đừng nói là các ngươi đang tìm, hiện tại các đại thế lực đều đang tìm.


- Hắc hắc... Tiểu tử ngươi cũng không gấp gáp.


Đồng Yêu cười hắc hắc nói:


- Ngươi bây giờ không phải thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu sao? Hơn nữa còn là quan môn đệ tử Thiên Kiếm lâu, đi vào bên trong Thiên Kiếm lâu khuếch tán một ít tin tức, còn không phải dễ như trở bàn tay?


- Khuếch tán tin tức?


- Không sai!


Đồng Yêu cười nói:


- Ngươi chỉ cần trở lại Thiên Kiếm lâu nói cho các đệ tử khác của Thiên Kiếm lâu rưangf Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đang ở trên người một vị đệ tử hoặc là trưởng lão nào đó của Thiên Kiếm lâu các ngươi, ta nghĩ Thiên Kiếm lâu lập tức sẽ nghi kỵ lẫn nhau...


Thật âm hiểm!


Để đệ tử Thiên Kiếm lâu nghi kỵ lẫn nhau, dẫn phát nội loạn, đến thời điểm đó, mọi người hoài nghi nhau, người đạt được Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ tất sẽ cả ngày lo sợ bất an, sớm muộn cũng sẽ lộ ra chân ngựa.


Một khi lộ ra chân ngựa, liền bại lộ.


Đến thời điểm đó, bọn hắn có cơ hội cướp đoạt.


Đúng là biện pháp tốt, chỉ đáng tiếc, chú định thất bại.


Mục Vân cầm Tru Tiên Đồ, đứng ở trước người bọn hắn, bọn hắn đều không thể phát hiện, Mục Vân đương nhiên càng không khả năng ngu xuẩn bị kế hoạch này dọa cho phát sợ.


- Tốt, vãn bối trở lại Thiên Kiếm lâu sẽ lập tức đi làm.


Mục Vân chắp tay cười nói.


- Chậm đã!


Nhìn thấy Mục Vân muốn đi, Đồng Yêu lại lập tức mở miệng nói:


- Đừng vội đi, ngươi như vậy đi, chúng ta thế nào tin tưởng ngươi


- Tiền bối có ý là...


- Ta chỗ này vừa vặn có một khế ước ấn phù, tên Khống Sinh Ấn, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là trò xiếc chúng ta khảo nghiệm ngươi thôi, nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ giải trừ ấn, đồng thời mang ngươi trở lại Bích Lạc hoàng tuyền tông, đề cử cho tông chủ.


- Nếu như làm không tốt...


- Vãn bối biết!


Mục Vân chắp tay khom người nói:


- Phiền phức tiền bối kết ấn, vãn bối nguyện ý ký kết.


Nhìn thấy Mục Vân bình tĩnh như vậy, Lệ Sinh Phong lại cười hắc hắc nói:


- Tiểu tử ngươi, ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ sợ đáy lòng... Có quỷ a?


- Tiền bối nói lời ấy sai rồi.


Mục Vân ha ha cười nói:


- Vãn bối lần này gặp các vị tiền bối, đùa nghịch bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể đào thoát, trước mắt, các tiền bối xem như cho vãn bối một cái cơ hội, cơ hội sống sót.


- Con đường tu tiên, có cái gì để người ta khác vọng hướng tới bằng sống sót đây?


- Tuổi còn nhỏ mà có phần tâm tính này, không tệ không tệ.


Hài lòng nhìn Mục Vân, bàn tay Đồng Yêu lập tức vương ra, chậm rãi, một luồng hắc khí dâng lên.


Trong khi hắc khí bốc lên, thân thể Mục Vân run rẩy một cái, lập tức cảm giác được phía trên chân hồn của hắn, một đạo khí tức màu đen quanh quẩn, ngưng kết thành một ấn ký bàn tay, quanh quẩn phía trên chân hồn hắn.


Đồng Yêu cười nói:


- Ngươi thành thật nghe lời, ấn ký này, không có bất kỳ tác dụng gì, ngươi dám giở trò...


- A...


Đồng Yêu vừa dứt lời, sắc mặt Mục Vân lập tức trắng bệch, trực tiếp một tiếng kêu thảm, toàn bộ thân thể lập tức uốn lượn trên mặt đất, như là con tôm, không cách nào động đậy.


- Vãn bối biết!


- Biết liền tốt, chúng ta có việc, tùy thời sẽ tìm ngươi liên hệ.


Vừa dứt lời, ba thân ảnh quay người muốn rời đi.


- Tiền bối!


Mục Vân giờ phút này lại ráng chống đỡ lấy đứng dậy, nói:


- Ba vị tiền bối, vãn bối hiện tại cần làm việc cho ba vị tiền bối, hi vọng ba vị tiền bối có thể trợ giúp một ít cho vãn bối.


- Vãn bối ở bên trong Thiên Kiếm lâu không chỗ nương tựa, làm chuyện gì đều cực kỳ phiền phức...


- Ngươi muốn chúng ta sắp xếp giúp đỡ vào cho ngươi?


Lệ Sinh Phong nhìn Mục Vân, cười nói:


- Tốt, chúng ta có thể xếp vào giúp đỡ cho ngươi, chỉ là cho ngươi, ngươi có thể đưa vào đến bên trongThiên Kiếm lâu?


- Có thể!


Mục Vân ráng chống đỡ, cười nói:


- Vãn bối hiện tại ít nhất là thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu...


- Được, không có vấn đề.


Đồng Yêu lại cười nói:


- Chưởng khống Khống Sinh Ấn, ta nghĩ ngươi cũng không dám đùa nghịch hoa chiêu gì.


- Cốc Phong, ngươi đi theo Mục Vân, tiến vào bên trong Thiên Kiếm lâu, vị quan môn đệ tử, thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu này nhất định có thể bảo hộ ngươi chu toàn, có phiền toái gì, ngươi cũng giúp hắn giải quyết.


- Vâng!


Đồng Yêu vừa dứt lời, phía sau có một thanh niên nam tử sắc mặt cứng cỏi, góc cạnh rõ ràng đi tới.


Nam tử nhìn Mục Vân, im lặng không nói, lạnh lùng như băng.


- Đa tạ tiền bối!


Mục Vân hiện ra ý cười, chậm rãi nói.


Mà thấy cảnh này, ba vị Ngục Vương trực tiếp rời đi.


Trong chớp mắt, chỉ còn lại Mục Vân cùng Cốc Phong hai người, đứng tại chỗ.


- Đi thôi!


Nhìn Mục Vân, Cốc Phong hờ hững nói.


- Làm gì lạnh như vậy băng băng.


Mục Vân lại cười hắc hắc nói:


- Từ giờ trở đi, ngươi chính là tay chân của ta, hết thảy phải nghe lời ta!


- Nghe ngươi? Nằm mơ!


Cốc Phong lạnh lùng nói:


- Ta lưu lại chỉ vì giám thị ngươi, ngươi muốn ta nghe lời ngươi? Bớt làm mộng.


- Đừng có gấp.


Mục Vân cười hắc hắc nói:


- Thân thể ta hiện tại xuất hiện một ít vấn đề nhỏ, cần lập tức tìm một chỗ bế quan.


- Không phải ngươi muốn giở trò lừa bịp đó chứ?


- Dĩ nhiên không phải.


Nhìn trên mặt Mục Vân lộ ra vẻ tái nhợt, Cốc Phong nhíu mày.


- Mà vừa rồi Địa Bạo Cuồng Long nổi giận, những đệ tử Thiên Kiếm lâu rất thảm, chúng ta ra ngoài đụng phải Địa Bạo Cuồng Long cũng không tốt.


- Chỉ là Địa Bạo Cuồng Long, ta còn không để trong mắt.


Cốc Phong lại cười lạnh nói:


- Ngươi cũng không cần dò xét cảnh giới tu vi của ta, ngươi yên tâm, nghiền chết ngươi, như là nghiền chết một con kiến.


- Không dám.


Mục Vân lại chắp tay cười một tiếng.


Hai người kết bạn rời đi, tìm một chỗ sơn động, trực tiếp tiến vào bên trong.


Mục Vân cũng không nói nhiều, khoanh chân ngay tại chỗ, hai mắt nhắm lại.


Bị thương?


Tâm Mục Vân ngược lại bị thương cực lớn.


Khống Sinh Ấn? Nghe qua không sai biệt nhiều với Sinh Tử Ám Ấn của hắn.

Chương 1680: Ngươi khống chế ta? (2)


Nhưng Sinh Tử Ám Ấn của Mục Vân bây giờ kết hợp với việc hắn lý giải Bất Diệt Huyết Điển, mang theo lực lượng mà hắn hiểu biết về huyết mạch, nếu không đám người Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa cũng không có khả năng đạt được đề thăng.


Sinh Tử Ám Ấn để cho Mục Vân tựa như là một đại thụ che trời đồng dạng, mà những người kia bị Sinh Tử Ám Ấn của hắn khống chế, tựa như trái cây kết xuất trên cây.


Mục Vân có thể làm cho những trái cây này không ngừng viên mãn, cũng có thể để mấy trái cây này trực tiếp rơi xuống đất, hóa thành chất dinh dưỡng.


Nhưng Khống Sinh Ấn lại cũng không như thế.


Chỉ là thủ đoạn Đồng Yêu lấy ra khống chế hắn mà thôi.


Chính vì vậy, cho nên, Mục Vân mới nghĩ phá giải.


Ấn pháp quy kết, Mục Vân, chưa chắc không phá nổi.


Nhập định, Mục Vân cũng mặc kệ Cốc Phong sẽ nghĩ cái gì, trực tiếp bắt đầu dò xét chân hồn của mình.


Ấn pháp này vốn lơ lửng ở phía trên chân hồn của mình.


Mục Vân thêm chút động tâm, thu sạch chân hồn vào đến bên trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng ấn pháp kia lại lù lù bất động.


Mà khi chân hồn Mục Vân xuất hiện từ bên trong Tru Tiên Đồ, Khống Sinh Ấn lần nữa dung hợp làm một với hắn chân hồn.


- Là một tử ấn pháp.


Mục Vân mỉm cười.


Sinh Tử Ám Ấn của hắn, bất luận bị thi triển cái gì, đều sẽ bị khống chế lại.


Thế nhưng Khống Sinh Ấn này lại bởi vì hắn chân hồn có thể tước đoạt chủ thể, không cách nào theo chân hồn của hắn tiến vào Tru Tiên Đồ, căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.


Đổi lại những người khác, có thể cũng không có cách, thế nhưng Tru Tiên Đồ cường đại, không gì sánh kịp.


Thí nghiệm điểm này, Mục Vân cũng hơi hơi thở dài một hơi.


Khống Sinh Ấn, không có gì nguy hiểm đối với hắn.


Mục Vân thở ra một hơi, đứng dậy.


- Cốc Phong đúng không?


Mục Vân đứng dậy, nhìn Cốc Phong, thở ra một hơi nói:


- Hảo, hiện tại, ta mang ngươi trở lại Thiên Kiếm lâu, ba vị Ngục Vương đại nhân đã lưu ngươi lại, hi vọng ngươi có thể viện thủ ta ngay thời khắc nguy hiểm.


- Ừm!


Nhìn thấy lời nói Mục Vân đột nhiên chuyển biến, Cốc Phong hơi sững sờ.


Gia hỏa này quả thực có chút kỳ quái...


Cốc Phong tự nghĩ thực lực mình cao cường, căn bản không để Mục Vân trong mắt.


Trong mắt hắn, Mục Vân bất quá là chỉ một xú tiểu tử tam phẩm Địa Tiên, tự cho thông minh một chút, kỳ thật chỉ là con lươn nhỏ mặc người thịt.


Theo Mục Vân một đường tiến lên, hai người rời khỏi Bích Lạc tiên sơn, trở về Thiên Kiếm lâu.


Mà giờ khắc này, bên trong Bích Lạc tiên sơn, phong ba cũng dần dần đình chỉ, nhưng mùi máu tươi nhàn nhạt lại khiến người ta cảm thấy vừa rồi chỉ sợ... Rất không yên ổn.


Mục Vân một đường mang theo Cốc Phong trở về Thiên Kiếm lâu.


Khi đến một sơn cốc trong dãy núi bên ngoài Thiên Kiếm lâu, đột nhiên ngừng lại.


- Thế nào rồi?


- Không có gì!


Mục Vân chậm rãi nói:


- Cốc Phong tiền bối, phía trước chính là Thiên Kiếm lâu, ngươi cũng biết, Thiên Kiếm lâu thế nào cũng là thanh đồng cấp thế lực, lâu bên trong cũng có mấy vị tiên trận đại sư.


- Cho nên làm phiền Cốc Phong tiên sinh dung nhập một giọt máu tươi này của ta vào bên trong cơ thể, như vậy mới có thể tránh đi đại trận dò xét, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, mà cũng bớt đi chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.


- Đợi đến khi tiên sinh theo ta vào trong tông môn, ta có thể thỉnh cầu cho tiên sinh nhất chức vị trưởng lão nội kiếm các, đến thời điểm đó, muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều.


Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Cốc Phong nhíu mày.


- Tiên sinh không phải cho rằng, máu tươi của tiểu tử ta có độc đó chứ?


- Hừ, ngươi ít khích tướng ta.


Cốc Phong đột nhiên quát:


- Máu tươi của ngươi có thể có lợi hại thế nào? Bản tôn là nhất phẩm Thiên Tiên, còn có thể bị ngươi khống chế hay sao?


Cốc Phong hừ một tiếng, trực tiếp tiếp nhận giọt máu trong lòng bàn tay của Mục Vân tử.


Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Cốc Phong lại đột nhiên biến đổi.


Sau khi giọt máu kia dung nhập vào bên trong cơ thể hắn, bá một tiếng, như một sâu bọ trực tiếp chạy như bay bên trong đầu óc của hắn, hóa thành một ấn phù quỷ dị khó lường, dán lên phía trên chân hồn của hắn.


- Ừm?


Cốc Phong biến sắc, nhìn Mục Vân quát:


- Xú tiểu tử, ngươi động tay chân gì?


- Ta nào dám động tay chân a!


Mục Vân lại hoảng sợ nói:


- Tiền bối không được vu khống ta.


- Ngươi không có? Vậy một giọt máu tươi này hóa thành cái gì?


Sắc mặt Cốc Phong kinh biến, nhìn Mục Vân, kinh ngạc không thôi.


- Tiên sinh chẳng lẽ cảm giác không được sao?


Kinh khủng trên mặt Mục Vân dần dần biến mất, thay vào đó là... Cười lạnh.


Nụ cười kia, nhìn mười phần làm người tuyệt vọng.


- Ngươi đến cùng làm cái gì? Không nói, vậy liền chết.


Cốc Phong hừ một tiếng, trực tiếp bước ra một bước.


- A...


Chỉ là trong khoảnh khắc, Cốc Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên, cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn.


Đau nhức!


Đau đớn vô biên vô hạn lan tràn ở trong đầu hắn, khiến cho hắn căn bản không có cách phản kháng.


Thậm chí ngay cả động ngón tay một chút đều để hắn triệt để tuyệt vọng.


- Đứng vững!


Thân thể Cốc Phong co ro, đau đớn đến vặn vẹo gương mặt, lộ ra phẫn nộ.


Thế nhưng nghe Mục Vân mệnh lệnh một tiếng, thân thể của hắn, lại thành thành thật thật đứng vững.


Từ đáy lòng hắn rất phản kháng loại cảm giác này, thế nhưng thân thể lại thành thành thật thật làm theo.


Tại sao có thể như vậy?


Cốc Phong nhất thời sững sờ.


Đó căn bản không có khả năng.


Thấy cảnh này, Cốc Phong triệt để trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Mục Vân tràn ngập hỏa diễm.


- Ngươi làm cái gì?


- Tiên sinh làm gì vội vã, ta cũng không có làm cái gì!


Mục Vân ha ha cười nói:


- Chỉ là... Thi triển một chút thủ đoạn thôi, dù sao tiên sinh là cường giả cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, nào có thẻ nghe theo mệnh lệnh của ta?-.


- Biết liền tốt, hiện tại tranh thủ thời gian giải trừ đi.


- Không không không!


Mục Vân lần nữa cười nói:


- Ta nếu giải trừ, chỉ sợ tiên sinh phẫn nộ, trực tiếp ra một bàn tay chụp chết ta, khó mà làm được, vì Bích Lạc hoàng tuyền tông cường đại, ba vị Ngục Vương mệnh lệnh, tiên sinh tạm thời chịu một ít khổ sở đi.


- Ngươi khống chế ta?


Cốc Phong quát:


- Ngươi cũng đã biết, kết cục khống chế ta là ngươi sẽ chết không nơi táng thân?


- Ta đương nhiên biết.


Mục Vân khẽ cười nói:


- Nhưng không có cách nào! Không khống chế ngươi, ta sẽ chết thảm hại hơn, mà chút thủ đoạn kia của Đồng Yêu đối với Mục Vân ta... Vô dụng.


Mục Vân nói, ngón tay búng tay một cái, một ấn phù chậm rãi xuất hiện phía trên đỉnh đầu của hắn.


Ấn phù kia là thứ trước đó tước đoạt chân hồn hắn.


Thấy cảnh này, Cốc Phong sững sờ.


Gia hỏa này... Phá vỡ ấn ký.


Cốc Phong lập tức im lặng.


- Ngươi... Làm sao có thể...


Cốc Phong lập tức quát:


- Ta nhất định phải bẩm báo việc này cho Đồng đại nhân!


Cốc Phong nói, muốn truyền lại tin tức.

Chương 1681: Ngươi mới là vu hãm


Nhưng vừa dứt lời, Cốc Phong lại phát hiện, toàn bộ thân thể của mình căn bản không nhận ý thức của hắn khống chế.


Nói đúng ra, cỗ thân thể này, hoàn toàn không phải hắn, thậm chí ngay cả ý niệm đều không phải hắn.


- Đừng phí sức!


Mục Vân chậm rãi nói:


- Sinh Tử Ám Ấn của ta, cũng không phải Khống Sinh Ấn của Đồng Yêu gia hỏa nam không nam nữ không nữ kia có thể so sánh? Sinh Tử Ám Ấn này, chỉ cần thực lực của ta đủ cường đại, ngay cả Tiên Vương cũng phải bị ta khống chế.


- Cốc Phong, ta khuyên ngươi, nên trung thực một ít tương đối tốt.


Nghe đến lời này, sắc mặt Cốc Phong trắng bệch.


Hắn chưa từng nghĩ đến, chỉ là nhất tứ phẩm Địa Tiên lại có thể có lực khống chế mạnh mẽ như thế đối với hắn, một cường giả nhất phẩm Thiên Tiên.


Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.


- Hảo, Cốc Phong tiên sinh, chúng ta đi thôi.


Mục Vân khẽ cười nói:


- Bên trong Thiên Kiếm lâu, lần này, đoán chừng có rất nhiều người muốn đối phó ta đây.


- Bất quá cũng không cần sợ, có ngài ở đây, hết thảy cũng không có vấn đề gì.


- Ngươi...


- Ngươi cái gì mà ngươi?


Sắc mặt Mục Vân lập tức thay đổi nói:


- Đừng ở chỗ này nói huyên thuyên, ta cho ngươi biết, lưu mệnh của ngươi, là ta cần ngươi, ngươi bớt ở chỗ này líu ríu, hiện tại, cung cung kính kính gọi ta một tiếng chủ nhân.


- Muốn để ta gọi ngươi chủ nhân, ngươi... Chủ nhân.


Cốc Phong còn chưa chửi rủa xong, đột nhiên lại đổi giọng, một tiếng chủ nhân lập tức xuất hiện bên trong miệng hắn.


- Lúc này mới ra dáng!


Mục Vân cười hắc hắc nói:


- Hảo, hiện tại đi thôi, ta dẫn ngươi đi nhìn Thiên Kiếm lâu thanh đồng cấp thế lực.


- Ngươi...


- Đừng có ngươi ngươi ta ta, thừa dịp khoảng thời gian này, Cốc Phong tiên sinh, ta lại hỏi ngươi, Bích Lạc hoàng tuyền tông ngươi đến cùng đang làm gì?


Mục Vân mở miệng nói:


- Thần thần bí bí, ẩn tàng vạn năm, hiện tại thế mà còn muốn tiếp tục ẩn tàng...


Nguyên bản Cốc Phong không muốn trả lời, thế nhưng giờ khắc này chân hồn bị khống chế, không muốn trả lời biến thành nhất định phải đáp.


- Bích Lạc hoàng tuyền tông chung ta, muốn lật đổ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!


Cốc Phong ngạo nghễ nói.


Lật đổ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?


Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười lên ha hả.


- Ngươi đang đùa ta sao?


Mục Vân ngăn không được cười nói:


- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Tiên Vương không chỉ một vị, bóp ngón tay một cái, Bích Lạc hoàng tuyền tông các ngươi sẽ yên diệt bên trong dòng sông của lịch sử.


- Vậy ta hỏi lại ngươi, bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông ngươi có bao nhiêu cảnh giới Thiên Tiên? Siêu việt Thiên Tiên, Huyền Tiên hư vô mờ mịt lại có mấy vị?


- Thập bát Ngục Vương đều là cường giả Thiên Tiên cảnh giới đỉnh phong, về phần tông chủ chúng ta... là tồn tại siêu việt Thiên Tiên, đến cùng cường đại cỡ nào, chúng ta cũng không biết!


Cốc Phong nhắc lên tông chủ, tựa hồ nội tâm rất kiêu ngạo.


- Tông chủ chung ta, vượt xa Thiên Thánh tư chất, ngươi tưởng tượng không được lợi hại đâu, mà Tiên giới này trong mắt tông chủ chúng ta, bất quá là một ván cờ mà thôi, chỉ cần hắn muốn, Tiên giới đều sẽ rung chuyển.


- Tốt tốt tốt, tông chủ các ngươi lợi hại, đã lợi hại như vậy, làm gì còn bó tay bó chân vạn năm không ra?


- Ngươi biết cái gì?


Cốc Phong lập tức miệt thị nhìn Mục Vân nói:


- Tông chủ chsung ta đang chờ đợi một cơ hội.


- Một cơ hội?


- Đúng, khế cơ là tuyệt thế Tiên Vương Mục Vân vạn năm trước trọng sinh!


Cốc Phong vừa nói ra lời này, Mục Vân kinh ngạc đến ngây người.


- Thế nào? Có phải là triệt để bị dọa sợ rồi?


Cốc Phong nhìn Mục Vân ngẩn người, lập tức ha ha cười nói:


- Xú tiểu tử, chưa thấy qua việc đời, biết cái gì? Ngươi biết quan hệ lẫn nhau trong tiên giới thập đại vực không?


- Yêu vực cường đại, Ma vực hung tàn, Phật vực tế thế cứu nhân, Triệu vực bị Tiên giới đệ nhất gia tộc Triệu tộc thống trị, thập đại vực, ngươi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ sợ ngươi ngay cả Mục Vân là ai cũng không biết.


- Ta thế nào không biết, ta không phải gọi Mục Vân à.


- Ngươi...


Bị Mục Vân kiểu nói này, Cốc Phong lập tức im lặng.


- Ta nhìn ngươi là bị tông chủ các ngươi nhốt vạn năm triệt để tẩy não!


Mục Vân cũng không tranh luận với Cốc Phong, nhìn về phía trước nói:


- Phía trước chính là Thiên Kiếm lâu, ngươi đi theo ta, ít nói chuyện là được!


- Ngươi...


- Ngươi cái gì mà ngươi?


Mục Vân quay người nhìn Cốc Phong, nói:


- Đừng quên, ngươi bây giờ là nô lệ của ta, đừng nói là tiến vào Thiên Kiếm lâu, xem như ở trước mặt Đồng Yêu, chỉ cần ngươi muốn, vẻn vẹn nghĩ, ta đã có thể để ngươi một câu đều không nói ra, lập tức chết bất đắc kỳ tử.


- Ta...


- Ta cái gì mà ta! Đi thôi!


Mục Vân nói, mang theo Cốc Phong trực tiếp tiến vào Thiên Kiếm lâu.


Ngay khi bóng dáng Mục Vân mới vừa tiến vào bên trong Thiên Kiếm lâu, từng tin tức đã truyền ra.


Hai thân ảnh bước vào đến Thiên Kiếm lâu, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng hét to.


- Mục Vân, ngươi còn dám trở về, nhận lấy cái chết!


Một tiếng quát lớn trực tiếp chấn động toàn bộ Thiên Kiếm lâu bên, vô luận là nội kiếm các hay ngoại kiếm các, thậm chí tạp dịch đệ tử, chỉ cảm thấy bầu trời nổ vang sấm rền một tiếng.


Bá một đạo tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh đã xuất hiện ở phía trước Mục Vân.


Chính là Tần Thiên Vũ.


- Mục Vân, ngươi còn dám trở về, nhận lấy cái chết.


Tần Thiên Vũ không nói hai lời, quát to một tiếng, bước ra một bước đánh tới Mục Vân.


Nhìn thấy Tần Thiên Vũ thế mà không nói hai lời đánh tới, Mục Vân lui lại một bước, Cốc Phong sau lưng thì nhanh chóng nghênh tiếp.


Phanh...


Hai thân ảnh va nhau một chưởng, bịch một tiếng nổ vang vang lên, hai người liên tiếp lui lại.


- Ừm?


Vừa lui lại, trong lòng Tần Thiên Vũ đầy kinh ngạc.


Bên người Mục Vân thế nào xuất hiện một cường giả cảnh giới Thiên Tiên?


Mà Tần Thiên Vũ kinh ngạc, Cốc Phong một bên khác càng kinh ngạc.


Vừa tiến vào đến Thiên Kiếm lâu đã xuất hiện một gia hỏa có thực lực tương đương hắn, đối phương là ai?


Chẳng lẽ, thanh đồng cấp thế lực Thiên Kiếm lâu lại có thực lực thâm hậu như thế?


Thấy cảnh này, mọi người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.


Đây là có chuyện gì?


Mục Vân càng à phẫn nộ.


- Tần Thiên Vũ, ngươi làm gì!


Mục Vân gào thét một tiếng, nhìn Tần Thiên Vũ, phẫn nộ nói:


- Thế nào? Ngươi muốn giết vị tiểu sư đệ như ta, còn muốn giết thiên kiếm sứ được Lâu chủ thân phong như ta?


Lời này vừa nói ra, bầu không khí giữa sân lập tức giương cung bạt kiếm.


Sắc mặt Tần Thiên Vũ đỏ lên, nhịn không được quát:


- Ngươi bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt!


- Thiên kiếm sứ? Ngươi có thể xứng làm Thiên kiếm sứ của Thiên Kiếm lâu? Chỉ là tam phẩm Địa Tiên, thiên kiếm sứ ngươi có thể quản được ai? Mà thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu ta như thế nào tùy ý hãm hại đồ sát đệ tử Thiên Kiếm lâu ta.

Chương 1682: Còn muốn giết ta? (1)


- Cái gì? Đồ sát đệ tử Thiên Kiếm lâu?


- Chuyện gì xảy ra?


- Tình huống như thế nào?


Nghe được lời Tần Thiên Vũ, ngoại kiếm các tụ tập càng ngày càng nhiều đệ tử.


- Tần Thiên Vũ, ngươi hôm nay nói rõ ràng ra, ai đồ sát đệ tử Thiên Kiếm lâu, nói không rõ ràng, ngươi chính là nói xấu, Mục Vân ta, quyết không bỏ qua.


- Nói xấu?


Tần Thiên Vũ lập tức ha ha cười nói:


- Trác Hải Dương, ngươi ra nói chuyện!


Tần Thiên Vũ vừa dứt lời, lập tức, một thân ảnh sau lưng xuất hiện.


- Là Mục Vân, chính là hắn!


Trác Hải Dương lập tức quát:


- Hắn trộm trứng rồng của Địa Bạo Cuồng Long, đồng thời cố ý nghiền trứng rồng thành bột phấn, vẩy lên trên người chúng ta, để cho hơn hai trăm đệ tử nội kiếm các chúng ta, chỉ... Chỉ trốn ra được có một người là ta.


Hoa...


Nghe thấy Trác Hải Dương nói lời này, mọi người lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.


Tại sao có thể như vậy?


Hơn hai trăm tên nội kiếm các đệ tử, tổn thất như thế, tông môn thật không thể thừa nhận.


- Ngậm máu phun người!


Mục Vân lập tức quát:


- Trác Hải Dương thật sao? Ngươi nói ta ăn cắp trứng rồng của Địa Bạo Cuồng Long, ta lại hỏi ngươi, Địa Bạo Cuồng Long là tồn tại gì? Ta lại là tồn tại gì? Trộm trứng rồng của nó? Ngươi cho rằng mọi người sẽ tin?


- Còn nữa, hai hơn trăm tên nội kiếm các đệ tử các ngươi tiến vào Bích Lạc tiên sơn muốn vây giết Mục Vân ta, sao ngươi không nói?


- Tự mình xui xẻo, đụng phải Địa Bạo Cuồng Long nổi giận, bị tàn sát sạch sẽ, hiện tại ngược lại ngậm máu phun người, vu hãm ta.


- Ngươi mới là vu hãm.


Nghe đến lời này, Trác Hải Dương quát.


- Mục Vân!


Tần Thiên Vũ quát:


- Đã như vậy, Địa Bạo Cuồng Long nổi giận, chết nhiều người như vậy, ngươi chỉ là tam phẩm Địa Tiên, vì cái gì không chết ?


- Ngươi đánh rắm.


Tần Thiên Vũ vừa nói dứt lời, Mục Vân lại lập tức mắng:


- Tần Thiên Vũ, ngươi có ý tứ gì? Chết nhiều người như vậy, Mục Vân ta đáng chết? Có phải Trác Hải Dương cũng đáng chết hay không?


- Vậy ngươi thế nào không hỏi xem, hắn vì cái gì không chết?


- Ta... Ta chỉ kinh ngạc, ngươi chỉ là tam phẩm Địa Tiên, làm sao có thể chạy trốn được!


- Đó là bởi vì trời không tuyệt ta, không muốn để ta bị một ít người gian tâm xảo trá hại.


Mục Vân đáp trả:


- Vị Cốc Phong Cốc tiền bối này chính là một tên tiên nhân tán tu cường đại, trùng hợp đi ngang qua, nhìn trúng tư chất của ta, không muốn ta vẫn lạc như vậy, đã cứu ta.


Mục Vân nhìn Tần Thiên Vũ khẽ nói:


- Ngươi bớt ở chỗ này bàn lộng thị phi, Tần Thiên Vũ, vừa rồi bức thiết muốn giết ta, có phải muốn giết người diệt khẩu, trực tiếp không có chứng cứ, cho dù Lâu chủ bế quan đi ra, ta cũng đã chết rồi, cũng sẽ không hung hăng trừng phạt ngươi.


- Ta mới không có!


Tần Thiên Vũ lập tức giải thích:


- Ta chỉ sốt ruột, nhưng Mục Vân, những việc này không đủ dùng chứng minh trong sạch của ngươi.


- Ta cần chứng minh trong sạch của ta?


Mục Vân lại lần nữa quát:


- Ta lại không có làm gì trái với lương tâm? Ngươi để mọi người nhìn, hơn hai trăm tên nội kiếm các đệ tử, cùng nhau tiến vào Bích Lạc tiên sơn lịch luyện, chuyện trùng hợp như vậy, những đệ tử này cũng đều có quan hệ mật thiết với Tần Thiên Vũ ngươi, càng trùng hợp là, bọn hắn gặp ta... Trong lúc này, rốt cuộc có ý gì, ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn ta.


- Ta nói, trời không tuyệt ta, cho dù Địa Bạo Cuồng Long nổi giận, Mục Vân ta không đáng chết, sẽ không phải chết, ngược lại là người có ý khác, chết không có chỗ chôn, đáng đời.


Mục Vân nói ra một hơi, mọi người nhất thời hiểu rõ toàn bộ câu chuyện trong đó.


Hơn hai trăm tên đệ tử đến Bích Lạc tiên sơn lịch luyện, chỗ nào trùng hợp như vậy, toàn bộ tụ tập chung một chỗ?


Trong lúc này, tuyệt đối có mờ ám.


Lại nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Tần Thiên Vũ, phản ứng sau khi nhận được tin tức, tám thành là cùng thoát không được quan hệ với Tần Thiên Vũ.


Ai không biết ben trong Thiên Kiếm lâu gần đây phát sinh chuyện gì?


Cứ như vậy, đám người đương nhiên hiểu rõ cong cong thẳng thẳng trong đó.


- Mục Vân, coi như ngươi thân là thiên kiếm sứ, nhưng ngươi dù sao cũng là đệ tử Thiên Kiếm lâu, thân phận thiên kiếm sứ, chỉ là kỳ vọng của lâu chủ đối với ngươi, việc này thoát không ra quan hệ với ngươi, ngươi nhất định phải tiếp nhận điều tra.


Tần Thiên Vũ đổi ngữ khí, lập tức nói:


- Ta trước đó hơi lỗ mãng, nhưng bây giờ nếu ngươi không thẹn với lương tâm, vậy theo ta tiếp nhận điều tra.


- Tiếp nhận điều tra?


Mục Vân lập tức cười lạnh nói:


- Ta lại không làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì tiếp nhận điều tra? Mà Tần Thiên Vũ ngươi tính là thứ gì? Luận thân phận đệ tử, ngươi ta đều là quan môn đệ tử, ngươi có tư cách gì điều tra ta?


- Ta không có tư cách?


Tần Thiên Vũ lập tức quát.


- Ngươi đương nhiên không có!


Mục Vân lại mỉm cười nói:


- Ngược lại là ta với thân phận thiên kiếm sứ, điều tra ngươi còn tạm được.


- Tần Thiên Vũ, ta hoài nghi ngươi có ý muốn gây bất lợi cho ta, phái người ám sát ta, cho nên, ngươi theo ta tiếp nhận điều tra đi.


Mục Vân xoay chuyển lời nói, chỉ thẳng Tần Thiên Vũ.


Một màn này, lập tức để Tần Thiên Vũ cả người triệt để phẫn nộ.


Cái này Mục Vân, điên.


Bá bá bá...


Nhưng mà ngay tại giờ phút này, ba tiếng xé gió đột nhiên vang lên.


Bá bá bá tiếng xé gió truyền đến, ba thân ảnh bất ngờ xuất hiện.


Đại trưởng lão Lạc Hải.


Nhị trưởng lão Truy Vẫn.


Tam trưởng lão Kiều Đỉnh Thiên.


Ba thân ảnh nhất thời đứng ở phía trên quảng trường.


- Mục Vân, Tần Thiên Vũ không có tư cách điều tra ngươi, ba người chúng ta là ba trong ngũ đại hạch tâm trưởng lão, điều tra ngươi, không có vấn đề gì chứ?


Đại trưởng lão Lạc Hải chậm rãi mở miệng nói.


Trong âm thanh mang theo ý nghĩ để người ta không thể nào phản kháng.


- Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề.


Nhìn thấy ba người xuất hiện, Mục Vân mở miệng nói.


Toàn bộ Thiên Kiếm lâu ai không biết, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão ba người duy trì Tần Thiên Vũ, ba lão già này hiện tại đứng ra, đương nhiên không có ý tốt.


Mục Vân mở miệng nói:


- Ba vị trưởng lão so với thân phận quan môn đệ tử của ta, đương nhiên dư xài, nhưng ba vị trưởng lão đừng quên, ta trừ là quan môn đệ tử Thiên Kiếm lâu ra, còn là thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu.


- Thiên kiếm sứ, bản thân chính là quyền cao chức trọng hơn quan môn đệ tử, thậm chí là... Địa vị còn cao hơn thân phận ba vị trưởng lão một bậc.


- Ta nghĩ ba vị trưởng lão còn chưa đủ phân lượng trừng phạt ta đâu.


Mục Vân sâm nhiên cười một tiếng, trong mắt đầy khinh thường.


Ba lão bất tử muốn dạy dỗ hắn, nghĩ cũng quá đơn giản.


Hôm nay nếu để cho bọn hắn mang đi điều tra, không biết mấy lão già này sẽ tra tấn mình ra sao.


Mục Vân hiện tại thể hiện rõ thân phận thiên kiếm sứ của mình, những người này muốn đối phó hắn, đó chính là đánh mặt Thiên Quân Vũ.

Chương 1683: Còn muốn giết ta? (2)


Mà đổi lại, coi như bọn hắn thật vạch mặt, Mục Vân cũng có thể rút đi, hiện tại Cốc Phong ở đây, bọn hắn muốn giữ lại hắn, cũng là muôn vàn khó khăn.


Mục Vân hôm nay quyết định sẽ không chịu thua.


- Thật là nhanh mồm nhanh miệng, ba vị trưởng lão chỉ muốn điều tra ngọn nguồn câu chuyện một chút, Mục Vân ngươi cũng quá xem trọng thân phận thiên kiếm sứ của mình rồi.


Ngay tại giờ phút này, một giọng nói truyền đến.


Hai thân ảnh xuất hiện.


Hai người này xuất hiện, khí tức trên toàn bộ võ tràng cải biến.


Cốc Phong cũng sững sờ, nhìn Mục Vân, truyền âm hỏi:


- Hai người này là ai?


Hắn cảm giác được khí tức nguy hiểm từ hai người trên người.


- Trần Tư Nhiên, Hướng Phần Thiên, hai vị phó lâu chủ Thiên Kiếm lâu.


Mục Vân hồi âm.


Nhìn thấy hai người xuất hiện, Mục Vân biết hiện tại chỉ sợ mình bị động.


Thân phận thiên kiếm sứ của hắn cao hơn các trưởng lão một chút, thế nhưng so với hai vị phó lâu chủ uy danh rất nặng, thiên kiếm sứ hắn cũng không có phân lượng có thể nói.


Dù nói thế nào, hắn hiện tại chỉ là tứ phẩm Địa Tiên, không tạo ra bọt nước gì.


- Đệ tử gặp qua hai vị phó lâu chủ.


Mục Vân chắp tay nói:


- Việc này, đệ tử không thẹn với lương tâm, cho nên Tần Thiên Vũ phát ra chỉ lệnh điều tra, là vũ nhục đệ tử, đệ tử tuyệt đối không tiếp nhận.


- Không tiếp nhận?


Trần Tư Nhiên lập tức nổi giận nói:


- Ta thấy ngươi nghĩ thân phận thiên kiếm sứ của mình nặng quá rồi đó.


Một tiếng quát lớn để Mục Vân cảm giác tâm thần đều muốn thất thủ.


Trần Tư Nhiên thân là phó lâu chủ, bản thân đương nhiên là cảnh giới Thiên Tiên, mạnh hơn Thiên Tiên là Cốc Phong.


Mục Vân lần nữa cười nói:


- Đệ tử tuyệt không nhìn quá nặng thân phận thiên kiếm sứ, chỉ là Lâu chủ phong đệ tử làm thiên kiếm sứ, đệ tử đương nhiên cần xứn với thân phận này, không thể vũ nhục thân phận thiên kiếm sứ mới đúng.


- Nếu như thân phận phó lâu chủ của Trần phó lâu chủ bị người vũ nhục, Trần phó lâu chủ có thể cảm thấy không việc gì?


- Làm càn!


Trần Tư Nhiên đương nhiên nghe ra trong lời nói của Mục Vân trào phúng, lập tức giận không kềm được.


- Mục Vân, ta thấy ngươi là vô pháp vô thiên.


Trần Tư Nhiên nói:


- Lâu chủ bế quan, ta nào cho phép ngươi - tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái phách lối bên trong Thiên Kiếm lâu, người đâu, bắt hắn lại.


- Ai dám!


Cốc Phong tiến lên một bước, quát to:


- Không nghĩ tới Thiên Kiếm lâu lớn như vậy thế mà nát bét thế này.


- Bản tôn rõ ràng nhìn thấy, là những đệ tử kia vây giết Mục Vân, kết quả bị Địa Bạo Cuồng Long tức giận xé rách, hiện tại các ngươi lại vu hãm Mục Vân, thế mà xưng mình là thanh đồng cấp thế lực?


Cốc Phong đứng ra, quát to.


- Ngươi thì tính là cái gì? Thiên Kiếm lâu ta xứng hay không xứng với thanh đồng cấp thế lực, quan hệ thế nào với ngươi?


Hướng Phần Thiên nghe Cốc Phong trào phúng cũng nổi giận .


Mục Vân quả thực xem nặng thân phận thiên kiếm sứ của mình rồi.


- Không cầm kẻ cầm đầu, ngược lại chất vấn người bị hại, Thiên Kiếm lâu các ngươi chỉ có chút tiền đồ như thế.


Cốc Phong lập tức quát:


- Mục Vân, ta thấy ngươi cũng không cần lưu lại nơi đây làm chi, đi theo ta thôi.


- Thiên Kiếm lâu, ta chỉ cảm niệm ơn tri ngộ của lâu chủ, những người này đối với ta như vậy, ta còn làm gì lưu ở nơi đây!


Mục Vân tiếp lời:


- Hôm nay là các ngươi bức ta, ngày khác, tốt nhất đừng cầu ta trở về.


Vừa dứt lời, Mục Vân dậm chân rời đi.


- Thiên Kiếm lâu há để ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?


Ngay lúc này, Tần Thiên Vũ một ngựa đi đầu, ngăn hai người lại.


- Thế nào? Còn muốn giết ta?


Mục Vân nói:


- Không nói hôm nay các ngươi có thể giết được ta hay không, xem như giết được ta, các ngươi cũng phải nghĩ thử, một vị sư tôn khác của ta có thể tới hưng sư vấn tội hay không.


Một vị sư tôn khác trong miệng Mục Vân chính là Diệp Cô Tuyết.


Giờ này ngày này, hắn đã đạt thành hiệp nghị với Diệp Cô Tuyết.


Hiện tại bị đám người Thiên Kiếm lâu giết, Diệp Cô Tuyết quyết định sẽ không từ bỏ ý đồ, đến thời điểm đó, trách nhiệm sẽ càng lớn.


Mục Vân vừa nói lời này, Trần Tư Nhiên lập tức mở miệng nói:


- Để hắn đi!


- Gia hỏa chỉ biết sính uy phong, Thiên Kiếm lâu chúng ta không cần.


- Sính uy phong?


Mục Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi.


Đến cùng là ai đang sính uy phong, thời gian sẽ chứng minh.


Mục Vân mang theo Cốc Phong trực tiếp rời khỏi sơn môn.


- Nhìn cái gì vậy, lập tức giải tán!


Tần Thiên Vũ nhìn thấy Mục Vân đi xa, đành phải tức giận nói.


Đám người tản ra, Tần Thiên Vũ theo Trần Tư Nhiên cùng với ba vị trưởng lão, rời khỏi quảng trường, mà Hướng Phần Thiên thì cáo từ rời đi.


Bên trong một gian lầu các, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, sắc mặt Trần Tư Nhiên tái xanh nhìn Tần Thiên Vũ.


- Hồ đồ!


Một tiếng chửi mắng vang lên.


Trần Tư Nhiên nhất thời nổi giận nói:


- Tần Thiên Vũ, ngươi quả nhiên hồ đồ.


- Hơn hai trăm nội kiếm các đệ tử, ngươi thật sự ngu xuẩn.


Trần Tư Nhiên quát:


- Không nói đến những người này đều chết, vạn nhất có người không chết, làm sao bây giờ? Bị Mục Vân bắt lấy, bắt đến trước mặt lâu chủ, ngươi liền chết chắc, còn tốt, còn tốt Mục Vân tâm ngoan thủ lạt, hại chết toàn bộ những đệ tử này.


- Phó lâu chủ, ta...


- Ngươi cái gì mà ngươi?


Trần Tư Nhiên lập nói:


- Ngươi thật đúng là tâm lớn, muốn giết hắn ở trước mặt các đệ tử? Thật muốn giết hắn, sau khi lâu chủ xuất quan sẽ không có cảm tình gì với ngươi, mà lại Diệp Cô Tuyết nữ nhân kia cũng không dễ chọc, nàng một thân một mình khai sáng Nhất Diệp kiếm phái, ngươi cho rằng dựa vào là cái gì?


- Vậy làm sao bây giờ?


Tần Thiên Vũ nói:


- Vạn một Mục Vân không chết, lâu chủ xuất quan, lại triệu hồi hắn về, chúng ta làm sao bây giờ? Hắn bị cắn ngược một cái, thấy lâu chủ tín nhiệm hắn, chúng ta cũng không dễ xử lí.


- Đến thời điểm lại thêm Diệp Cô Tuyết, chúng ta thế nào đối phó hắn?


Tần Thiên Vũ càng nói càng vội vàng xao động.


Hắn không nghĩ tới, Mục Vân còn là tọa hạ đệ tử của Nhất Diệp kiếm phái, hiện tại thế mà trở nên khó quấn hơn cả Nhậm Cương Cương.


- Tiểu tử này tiến cảnh thần tốc, vừa rồi các ngươi không có chú ý tới, hắn đã đến cảnh giới tứ phẩm Địa Tiên à?


Trần Tư Nhiên bình tĩnh nói:


- Không được, không thể để cho hắn rời đi dễ dàng, Tam trưởng lão, ngươi đi lập tức chặn giết hắn.


- Đúng, Tam trưởng lão, ngài là cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, Mục Vân kia không phải đối thủ của ngươi, Cốc Phong kia thấy không bảo vệ được Mục Vân, khẳng định sẽ chạy, làm sao chân tâm thật ý trợ giúp Mục Vân.


Tần Thiên Vũ lập tức phụ họa.


- Ngươi ngậm miệng!


Tần Thiên Vũ vừa dứt lời, Trần Tư Nhiên lại quát to một tiếng.


Một tiếng quét này để Tần Thiên Vũ ngây cả người.

Chương 1684: Nhậm Cương Cương phẫn nộ (1)


- Đều do ngươi gây họa.


Trần Tư Nhiên hừ một tiếng, lập tức rời đi.


Kiều Đỉnh Thiên nhận được mệnh lệnh, chắp tay, muốn cáo từ.


- Tam trưởng lão, nhất định phải chém Mục Vân kia thành muôn mảnh!


- Thiên Vũ yên tâm, trong tay lão phu, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.


Kiều Đỉnh Thiên dứt lời, lập tức rời đi.


Mà cùng lúc đó, bên trong Thiên Kiếm lâu, Hướng Phần Thiên lại cười ha ha một tiếng đi tới chỗ của Phong.


- Nhược Tình, nghe nói chuyện hôm nay rồi chứ?


- Hướng thúc thúc!


Phong Nhược Tình chắp tay cười nói:


- Hôm nay náo nhiệt, thật sự đặc sắc, không nghĩ tới Tần Thiên Vũ không chịu nổi như thế.


- Đúng vậy, hơn hai trăm nội kiếm các đệ tử, ám sát Mục Vân, kết quả ngược lại đều bị Mục Vân phản sát, chỉ còn Trác Hải Dương chật vật trốn về.


- Bất quá, nói trở lại.


Phong Nhược Tình gật đầu nói:


- Kẻ này ngược lại có mấy phần thủ đoạn, tương lai phát triển tiếp, đúng là một đối thủ rất mạnh, cũng may, lần này Tần Thiên Vũ mời Trần Tư Nhiên, đè ép gia hỏa này đuổi đi rồi.


- Đuổi đi rồi?


Hướng Phần Thiên cười ha ha một tiếng nói:


- Chỉ đơn giản đuổi đi sao? Theo hiểu biết của ta về Trần Tư Nhiên, chỉ sợ Mục Vân không cách nào an toàn trở lại Nhất Diệp kiếm phái...


- Hướng thúc thúc có ý tứ là...


Hướng Phần Thiên làm ra hành động chém tay ngang cổ, mỉm cười.


- Ha ha... Tốt tốt, Tần Thiên Vũ tên ngu ngốc này nếu chém chết Mục Vân, chỉ sợ, hắn ở trước mặt lâu chủ cũng sẽ không còn mặt mũi gì.


Phong Nhược Tình lập tức vô cùng vui vẻ.


Hướng Phần Thiên nhìn Phong Nhược Tình, chậm rãi nói:


- Nhược Tình, chuyện này ngươi làm rất đúng, không xuất thủ, không có quan hệ gì với ngươi, lẳng lặng chờ đợi thôi, trò hay sắp diễn.


- Trước đó nhìn Mục Vân, không có gì, bây giờ lại phát hiện, so sánh với hắn, Nhậm Cương Cương đúng thật không tính là uy hiếp.


Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đầy đắc ý.


Mà cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Kiếm lâu loạn thành một bầy.


Liên quan tới việc này, càng nghị luận xôn xao.


Mục Vân trước đó cao điệu xử lý Cừu Càn Vũ, lưu lại ấn tượng thật sâu cho ngoại kiếm các đệ tử và tạp dịch đệ tử.


Thiên Kiếm lâu khó được xuất hiện một đệ tử làm theo lẽ công bằng, bọn hắn đều nghĩ rằng mình nhìn thấy hi vọng.


Nhưng bây giờ, Mục Vân lại bị buộc rời đi.


Đệ tử Thiên Kiếm lâu đương nhiên mỗi người nói một kiểu, nhưng chủ yếu là ngoại kiếm các đệ tử và tạp dịch đệ tử cảm thấy bất bình vì Mục Vân.


- Lần này rõ ràng là Tần Thiên Vũ làm khó, cố ý tìm người giết Mục Vân, đáng tiếc không có giết thành, thẹn quá hoá giận.


- Ai nói không phải, có người phát hiện, nội kiếm các đệ tử chết đi đều là đệ tử Tần hệ một phái.


- Vậy làm sao bây giờ? Ai bảo phía sau Tần Thiên Vũ có tam đại trưởng lão và Trần Tư Nhiên phó lâu chủ làm chỗ dựa, Mục Vân không có chỗ dựa.


- Đúng vậy.


- Vấn đề là hiện tại Mục Vân đã rời khỏi Thiên Kiếm lâu, không biết có thể an toàn trở về Nhất Diệp kiếm phái hay không, Trần Tư Nhiên phó lâu chủ cũng không phải dễ trêu...


Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Kiếm lâu oanh loạn không chịu nổi.


Phía trên Cương Vũ Phong, Nhậm Cương Cương cũng tức giận không thôi.


- Đáng ghét, đáng ghét!


Nhậm Cương Cương lửa giận đầy ngực, hận không thể bộc phát.


- Tần Thiên Vũ phái người ám sát Mục Vân, vốn làm trái môn quy, hiện tại thế mà dụng ý khó dò, thừa dịp lâu chủ bế quan, đuổi Mục Vân ra Thiên Kiếm lâu, thực sự à làm càn.


Nhậm Cương Cương đi tới đi lui, giận không kềm được.


- Cương ca!


Nhìn thấy Nhậm Cương Cương phẫn nộ, Thiên Hân Nhi nhịn không được cười nói:


- Chuyện xui xẻo đến trên người ngươi, ta còn không có phát hiện ngươi tức giận như vậy, hiện tại nhằm vào Mục Vân, ngươi ngược lại còn tức giận hơn cả Mục Vân.


- Ngày xưa khi ta và Mục Vân quen biết, Mục Vân trợ giúp ta rất lớn.


Nhậm Cương Cương thở phào nhẹ nhõm nói:


- Ta thiếu Mục Vân, đương nhiên phải trả hắn.


- Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người thật coi là Nhậm Cương Cương ta mấy năm qua ở bên trong Thiên Kiếm lâu chỉ là quản lý tạp dịch đệ tử và ngoại kiếm các đệ tử, tạm thời coi ta thành không khí rồi?


Ngữ khí Nhậm Cương Cương càng ngày càng kịch liệt, chậm rãi nói:


- Lần này, ta sẽ để bọn hắn biết, xem thường người sẽ trả giá đắt.


Nhậm Cương Cương vừa dứt lời, lập tức quát to một tiếng.


- Tây Môn Vô Tình, Hoàng Phủ Hàm, các ngươi đoạn thời gian gần đây đề thăng không tệ, hiện đã đến cảnh giới tứ phẩm Địa Tiên, lần này trắng trợn khuếch tán tin tức vào bên trong nội kiếm các cho ta.


- Tần Thiên Vũ ỷ vào thân phận đại sư huynh của mình, mưu tài hại mệnh không thành, ngược lại vu hãm uy hiếp, mười phần đáng hận, Mục Vân ra mặt vì ngoại kiếm các và tạp dịch đệ tử, bị Tần Thiên Vũ nhằm vào.


- Vâng, Nhậm sư huynh, chúng ta đi làm thôi.


- Ừm!


Nhậm Cương Cương gật đầu nói:


- Nhớ lấy, làm lạnh nhạt một ít, miễn cho người ta hoài nghi.


- Được!


Hai thân ảnh mới vừa xuất hiện đã biến mất không thấy gì nữa.


- Phạm Nhàn, Sử Văn Vũ, hai người các ngươi trợ giúp ta ti truyền ra tin tức vào bên trong ngoại kiếm các, hiện tại hai người các ngươi đều là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên nổi bật trong ngoại kiếm các, ta để các ngươi quản lý chuyện ngoại kiếm các, hiện tại, biết phải làm sao chứ?


- Nhậm sư huynh yên tâm.


Phạm Nhàn chắp tay nói:


- Không có Nhậm sư huynh thì không có hai người chúng ta, chuyện này, bên trên tin tức nhất định để Tần Thiên Vũ thân bại danh liệt.


- Ừm.


Nhậm Cương Cương xoay người lần nữa nói:


- Cầu Ngọc Khôn, Hiên Viên kiệt, u Ngọc Ý, ba người các ngươi chính là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, mười mấy vạn tạp dịch đệ tử, ta ủy thác ba người các ngươi trách nhiệm, hiện tại nhất định làm tốt việc này, hướng gió nhằm ngay Tần Thiên Vũ.


- Chúng ta lĩnh mệnh!


Nhậm Cương Cương ra lệnh cho bảy người, bảy thân ảnh lập tức rời đi, bắt đầu công việc lu bù.


Nguyên bản dư luận đã nghiêng về phía Mục Vân, hiện tại thêm thủ đoạn của mình, Nhậm Cương Cương tin tưởng, Tần Thiên Vũ nhiều lắm thì chiếm thượng phong bên trong nội kiếm các.


Nhưng mấy ngàn người nội kiếm các đệ tử dựa vào Tần Thiên Vũ ta, bất quá chỉ ngàn người mà thôi.


Muốn làm cho tất cả mọi người thần phục hắn, Tần Thiên Vũ còn quá non.


Nhìn thấy Nhậm Cương Cương cho ra từng mệnh lệnh, Thiên Hân Nhi ở một bên sớm đã tâm hoa nộ phóng, trong mắt đầy sùng bái.


- Không nghĩ tới ngươi còn có những tâm phúc này.


Thiên Hân Nhi hì hì cười nói:


- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự là đầu gỗ, không biết bồi dưỡng tâm phúc của mình chứ.


- Ta vốn không muốn tranh đấu với bọn hắn, nhưng những người này ép người quá đáng.


Nhậm Cương Cương thở dài nói:


- Nguyên bản tông môn chính là địa phương cần cho đệ tử tu luyện, dù cho trong tiên giới, tất cả mọi người là mạnh được yếu thua, thế nhưng căn bản tông môn là cái gì?


- Chính là thành lập một tông môn công chính trật tự, để cho kẻ yếu có thể mạnh lên, công bằng công chính mới có thể khiến cho tông môn không ngừng đề thăng.

Chương 1685: Nhậm Cương Cương phẫn nộ (2)


- Nhưng Thiên Kiếm lâu hiện tại, Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình hai người tranh quyền, nào có công bằng có thể nói?


Nghe đến lời này, trong mắt Thiên Hân Nhi đầy vẻ tán thưởng.


- Không nghĩ tới, đầu gỗ ngươi còn có thể nói ra câu đạo nghĩa như thế.


- Nào là đạo nghĩa của ta.


Nhậm Cương Cương lại cười khổ nói:


- Những thứ này đều là Mục Vân nói cho ta thôi.


- Tên kia...


Nhắc đến Mục Vân, khóe miệng Nhậm Cương Cương lộ ra cười khổ.


- Bất quá điểm này ngược lại rất giống.


Thiên Hân Nhi hơi hơi cười nói:


- Ta biết rõ Vân Vực, một trong Tiên giới thập đại vực chính là như thế, thưởng phạt phân minh, công bằng công chính, cường giả bảo hộ kẻ yếu, đồng thời tôi luyện kẻ yếu, nơi này, ngược lại là địa phương thần kỳ nhất.


- Ồ? Tiên giới còn có địa phương như vậy, ngược lại thật sự để người cảm thấy yêu thích.


- Vậy thì có cái gì yêu thích.


Thiên Hân Nhi lần nữa cười nói:


- Nơi này cách Kiếm Vực chúng ta hơn ức vạn dặm, bên trong Vân Vực phương Bắc, mấy vạn năm trước, Vân Vực xuất hiện một vị Mục Vân, thành tựu một đời Tiên Vương, chính là như thế.


- Mục Vân!


Nhậm Cương Cương lập tức sững sờ.


- Cương ca, thế nào rồi? Mục Vân này cũng không phải Mục Vân trước mắt bây giờ mà chúng ta biết đâu.


Thiên Hân Nhi đột nhiên cười nói.


- Ta biết!


Nhậm Cương Cương gật đầu nói:


- Vị tuyệt thế Tiên Vương kia năm đó bắt đầu đi ra từ tiểu thế giới của ta, thanh danh hiển hách, tại chúng ta nơi đó, được tôn xưng là Vân tôn giả, ta biết người này lợi hại, thế nhưng không nghĩ tới, thế mà lợi hại đến một bước này, khó trách...


- Khó trách cái gì?


- Không có gì!


Nhậm Cương Cương lại hơi hơi cười một tiếng, không tự nhiên nói.


Nhưng trong lòng thì cực kỳ chấn động.


- Khó trách... Khó trách Mục Vân thu hoạch được truyền thừa của Vân tôn giả sẽ lợi hại như thế, bởi vì Vân tôn giả không chỉ là Vân Tôn giả, càng là Tiên Vương.


Nhậm Cương Cương thì thào tự nói, dần dần sáng tỏ, Mục Vân đoạn đường này đi tới sáng tạo ra đủ loại kỳ tích.


Nhưng Nhậm Cương Cương hiểu thêm.


Chỉ sợ điện chủ mong đợi Mục Vân, cũng biết điểm này.


Theo hắn hiểu rõ điện chủ, điện chủ, không có khả năng không biết.


Nhậm Cương Cương dần dần sáng tỏ...


Chỉ là hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, cứ nghĩ phỏng đoán mình chính xác, kỳ thật cũng là sai lầm.


Mục Vân chính là Mục Vân.


Điểm này, hắn vô luận như thế nào nghĩ cũng không nghĩ ra.


Nhưng giờ khắc này Mục Vân lại vội vàng chạy.


Chạy trốn.


Cốc Phong nhìn thấy Mục Vân điên cuồng chạy trốn, không nhịn được muốn mắng ltoên, nhưng nghĩ đến mạng của mình còn ở trong bàn tay của Mục Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ:


- Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Thiên Kiếm lâu cách Nhất Diệp kiếm phái chỉ bất quá lộ trình một ngày thời gian thôi.


- Không chạy nhanh, chờ người khác tới giết?


Mục Vân lập tức nhịn không được quát:


- Ngươi cho rằng Trần Tư Nhiên kia hảo tâm như vậy, thả chúng ta rời đi? Hiện tại lập tức tìm tới ba vị Ngục Vương, thỉnh cầu bọn hắn nhanh chóng hoả tốc, lần này, nói không chừng có thể mò được một con cá lớn.


Tìm ba vị Ngục Vương?


Cốc Phong sững sờ.


Hôm trước mới vừa bàn điều kiện cùng Mục Vân, hiện tại Mục Vân cái gì đều không làm, chuẩn bị để tam đại Ngục Vương xuất thủ?


Đây coi là chuyện gì ?


- Thất thần làm gì, nhanh đi.


Mục Vân nhịn không được quát.


- Nga, tốt tốt tốt!


Cốc Phong giờ khắc này không có chút giá đỡ của võ giả cảnh giới Thiên Tiên, lập tức gật đầu nói.


Nhìn thấy dáng vẻ của Mục Vân, trong lòng của hắn cũng nghĩ mà sợ.


Thiên Kiếm lâu đối với hắn mà nói cũng là đầm rồng hang hổ, lúc nãy mới vừa nói sẽ bảo hộ Mục Vân, nhưng bây giờ hai người đều chạy trốn như chó chết.


Mất mặt!


Nhưng nhìn bộ dạng của Mục Vân, tựa hồ đã sớm tính toán kỹ hết thảy, căn bản không có cảm giác mất mặt.


Hai thân ảnh xuyên qua qua từng tòa thành thị, từng sơn mạch, hướng về phía Nhất Diệp kiếm phái phương Nam mà tiến lên.


Thiên Kiếm lâu, Mục Vân không tiếp tục chờ được nữa.


Hai vị phó lâu chủ và ngũ đại trưởng lão không xuất thủ, hắn căn bản không có vấn đề, nhưng bây giờ mấy tên này xuất thủ, hắn ở lại Thiên Kiếm lâu khẳng định sẽ bị người ta làm thịt.


Mà lâu chủ trước đó bảo Lệ lão hỗ trợ, thời khắc mấu chốt thì ngay cả cái bóng cũng không thấy.


Hắn thật sự không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong Thiên Kiếm lâu.


Trở lại Nhất Diệp kiếm phái, tốt xấu gì hắn cũng là địa chủ một phương, Nhất Diệp kiếm phái một mẫu ba phần đất, còn thuộc về hắn.


Quan trọng nhất là hắn cần chờ đợi , chờ đợi Thiên Quân Vũ xuất quan, nhìn Thiên Quân Vũ xử lý chuyện này như thế nào.


Hai thân ảnh xuyên qua giữa núi rừng.


- Hắc hắc, không nghĩ tới cước lực hai người các ngươi rất nhanh đó.


Tron lúc hai người cao tốc lao vùn vụt, một giọng nói vang lên trước người.


Lập tức, hai thân ảnh ngừng lại, người trước mặt nhìn Mục Vân cùng Cốc Phong, cười lạnh liên tục.


- Kiều Đỉnh Thiên!


Nhìn thấy Kiều Đỉnh Thiên xuất hiện, sắc mặt Mục Vân phát lạnh, bước chân vừa lui, đi tới sau lưng Cốc Phong.


Hiện tại Kiều Đỉnh Thiên là cường giả cảnh giới Thiên Tiên, nắm giữ thực lực có thể miểu sát hắn dưới mí mắt của Cốc Phong.


- Xú tiểu tử, gặp ta như chuột thấy mèo, có đáng sợ như vậy?


Kiều Đỉnh Thiên nhìn Mục Vân, chậm rãi cười nói:


- Ta tới là nói cho ngươi, lâu chủ xuất quan, đã cực lực răn dạy Tần Thiên Vũ, hiện tại lệnh ta mang ngươi trở về.


- Mang ta trở về?


Mục Vân cười nói:


- Tam trưởng lão hữu tâm, đệ tử hiện tại không muốn trở về, vừa rồi Diệp sư tôn truyền tin, nói Nhất Diệp kiếm phái xảy ra chút vấn đề, cần đệ tử trở về xử lý, cho nên, đệ tử muốn trước quay về Nhất Diệp kiếm phái, lại về Thiên Kiếm Lâu, cũng không nhọc đến tam trưởng lão tự mình đi mời.


- Hiện tại đã cực khổ ta tự mình đi tới báo, Mục Vân, hiện tại, ngươi phải theo ta đi về, không theo ta về, vậy liền chết.


Kiều Đỉnh Thiên quát lên một tiếng, trực tiếp xuất thủ, ngang nhiên không sợ, lao thẳng đến Mục Vân.


Oanh...


Toàn bộ đại địa phát ra từng tiếng nổ vang, tiếng nổ đùng đoàng ầm ầm chấn động đất trời.


Cốc Phong ngăn cản ở trước mặt Mục Vân, nghênh đón Kiều Đỉnh Thiên.


- Cốc Phong tiên sinh, làm phiền ngài trước ngăn cản, ta trước tiên tìm một nơi xem náo nhiệt.


Mục Vân nói, thân ảnh lóe lên, muốn rời đi.


Trong chớp nhoáng, Kiều Đỉnh Thiên lại quát một tiếng:


- Liễu Đang, Trầm Luân, hai người các ngươi chém giết kẻ này.


Kiều Đỉnh Thiên vừa dứt lời, lập tức, tiếng bá bá bá xé gió vang lên, hơn mười thân ảnh lúc này bỗng nhiên xuất hiện.


Trong mười mấy người, hai người cầm đầu có dáng người một cao một thấp, thế nhưng khí tức toàn thân lại mười phần cường đại.


Lục phẩm Địa Tiên!


Mà hai người phía sau còn có mười mấy người đi theo.


Mười mấy người, từng người khuếch tán ra đến, vây quanh Mục Vân ở trung ương.


- Muốn chạy? Ở trong tay lão phu, để ngươi chạy, lão phu ngày sau ở bên trong Thiên Kiếm lâu còn thế nào tự xưng một trong ngũ đại trưởng lão?


Kiều Đỉnh Thiên âm hiểm cười nói:


- Lần này, ta tất để ngươi ngỏm củ tỏi.


Trên mặt Kiều Đỉnh Thiên lộ ra sát ý sâm nhiên.

Chương 1686: Ta nguyện ý thần phục


Nhìn thấy Kiều Đỉnh Thiên cử động, Mục Vân chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, lão già này đã triệt để nổi giận.


Hai lục phẩm Địa Tiên, mười ngũ phẩm Địa Tiên, tứ phẩm Địa Tiên nội kiếm các đệ tử, xem ra đám người Kiều Đỉnh Thiên đã triệt để động sát tâm với hắn.


- Tần Thiên Vũ, ngươi chết chắc!


Trong lòng Mục Vân khẽ quát một tiếng, Hắc Dận Kiếm lộ ra.


Đã qua một đoạn thời gian, tăng lên tới cảnh giới tứ phẩm Địa Tiên, Mục Vân chưa có luyện tay chút nào.


Gần đây tu vi đề thăng, kiếm thuật đề thăng, nên lấy ra, hảo hảo thi triển một phen.


Kiếm ra, cả người Mục Vân nhất thời dâng trào khí tức sát phạt.


Mà đổi thành một bên, Kiều Đỉnh Thiên sớm đã áp chế Cốc Phong gắt gao trụ.


Một nhất phẩm Thiên Tiên, một nhị phẩm Thiên Tiên, chênh lệch giữa hai bên không cần nói cũng biết.


Mục Vân hiện tại lạnh lùng nhìn về phía trước, Liễu Đang và Trầm Luân hai người, không phải có thể đối phó đơn giản.


Cảnh giới lục phẩm Địa Tiên, đệ tử Kiếm Trủng.


Bên trong toàn bộ Thiên Kiếm lâu, Kiếm Trủng đệ tử bất quá không đến trăm người, Kiều Đỉnh Thiên lần này thật ddieeud động thành viên tổ chức của mình tới giết hắn.


Liễu Đang, Trầm Luân hai người lao thẳng đến Mục Vân.


Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân lộ ra đầy chiến ý.


Khoảng thời gian này đối phó đám nội kiếm các đệ tử cuồng ngạo tự đại, chưa gặp qua Kiếm Trủng đệ tử bao giờ, nhân số bọn họ mặc dù ít, thế nhưng một mực ra đồn rằng, đây chính là một bộ phận đệ tử hạch tâm được Thiên Kiếm lâu bồi dưỡng.


Mục Vân ngược lại rất muốn nhìn một chút, đệ tử hạch tâm bồi dưỡng đến cùng lợi hại chỗ nào.


Hắc Dận Kiếm tản ra hắc mang nhàn nhạt, Mục Vân lao tới.


Liễu Đang quát khẽ một tiếng nói:


- Mười mấy người các ngươi vây xung quanh, hai người chúng ta đủ để chém giết kẻ này.


- Không sai!


Trầm Luân cũng phụ họa nói:


- Gia hỏa này có rất nhiều ý đồ xấu thế, các ngươi nhìn bốn phía, chớ để hắn chạy.


Hai người một trái một phải, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy lạnh lùng.


Nhìn hai người, Mục Vân cười lạnh.


- Long Chi Ngâm!


Thi triển Long Phượng Bá Kiếm Quyết, Mục Vân giết ra, tiếng long ngâm điếc màng nhĩ người.


Tiếng lốp bốp chấn động mặt đất.


Một tiếng long ngâm, xen lẫn trường kiếm Mục Vân công kích, tốc độ nhanh giết ra.


Liễu Đang và Trầm Luân hai người không dám chủ quan, khu kiếm, lao thẳng tới Mục Vân.


Khanh...


Tiếng kiếm vàng vang lên, Mục Vân ngạnh kháng hai người, trong chớp nhoáng lui lại.


Hai người này chính là cảnh giới lục phẩm Địa Tiên, sáu đan hoàn so với bốn đan hoàn như Mục Vân mà nói, thực lực mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.


Nhưng thấy cảnh này, Mục Vân lại nhếch miệng cười một tiếng, không để ý.


Đối phương mạnh thì hắn càng mạnh, Mục Vân hắn đâu phải sợ mà lui lại!


- Phượng Chi Thương!


Nhìn thấy Mục Vân thế mà còn không biết chết sống lao thẳng tới hai người, Liễu Đang Trầm Luân quát khẽ một tiếng, trường kiếm tương giao, thiên la địa võng, tiếng lốp bốp vang vọng điếc màng nhĩ người.


- Muốn chết.


Giữa hai người thế mà xuất hiện từng đạo thiểm điện.


Thiểm điện lốp bốp bỗng nhiên vang lên.


Thiên la địa võng, bao phủ Mục Vân.


- Long Phượng Bá Kiếm Trảm.


Mục Vân dù sao cũng lĩnh ngộ kiếm đạo, trong lúc hai người tới gần, thi triển kiếm giới, Liễu Đang chậm một nhịp.


Chỉ là chậm một chút này để Mục Vân hóa giải tình cảnh nguy hiểm của mình.


Thấy cảnh này, Liễu Đang Trầm Luân lui lại.


Bọn hắn không nghĩ tới, Mục Vân thế mà rất khó chơi.


Quả thực đáng ghét!


- Xú tiểu tử, ngươi chớ đắc ý.


Liễu Đang trầm giọng quát:


- Hai người chúng ta còn chưa xuất ra toàn lực, ngươi chờ chịu chết đi!


- Vậy các ngươi ngược lại thi triển ra toàn lực đi.


- Ngươi muốn chết!


Nhìn thấy Mục Vân thế mà còn dám đùa giỡn bọn hắn, hai người giận dữ.


Nhìn nhau một ánh mắt, một trái một phải, lao thẳng tới Mục Vân.


Giờ khắc này, hai người thi triển tiên pháp, kiếm pháp hoàn toàn không giống nhau, càng không chút tương quan.


Mục Vân ngăn cản một người, chú định sẽ bị một người khác công kích.


Thấy cảnh này, Mục Vân nhếch miệng cười một tiếng.


Mặc kệ kết quả như thế nào, hai người kia nhất định là có một người ngỏm củ tỏi.


Trong lòng Mục Vân hạ quyết tâm, chém ra một kiếm.


- Muốn chết!


Nhìn thấy Mục Vân chém về phía mình, Liễu Đang vui sướng.


Chỉ cần hắn ngăn chặn Mục Vân bên này công kích, Trầm Luân chém giết Mục Vân, nhất định không ngại.


Mục Vân chỉ là một tứ phẩm Địa Tiên, kiếm thuật cho dù nghịch thiên, lại có thể thế nào?


Kết quả còn không phải chết khi đối mặt hai người bọn họ.


- A...


Nhưng trong lúc Liễu Đang muốn cuốn lấy Mục Vân, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.


Tiếng kêu thảm thiết rơi xuống, Liễu Đang nhất thời ngẩn ngơ.


Xảy ra chuyện gì?


Liễu Đang không thấy được, đám người vây xung quanh lại nhìn rõ ràng.


Lúc đầu Trầm Luân công kích về phía Mục Vân, thế nhưng đột nhiên, dùng Mục Vân làm nguyên điểm, không gian quanh mình tựa hồ run rẩy quỷ dị.


Mà ngay sau đó, thân thể Trầm Luân xuất hiện từng đường ngấn đầy máu.


Huyết nhục bị cắt bỏ từng khúc, cả người nhất thời thành xương cốt.


Thậm chí theo không gian thay đổi, những xương cốt kia, cũng bị cắt bỏ.


Thống khổ cạo xương, đau thấu tim gan.


Trầm Luân nhất thời không có chút lực lượng chống đỡ, người liền triệt để phế.


Thấy cảnh này, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt hốc mồm.


Tình cảnh như thế thực sự quá khủng bố.


- Trầm Luân!


Liễu Đang giờ phút này lui lại, muốn đi đỡ, thế nhưng cả người Trầm Luân máu thịt be bét, nào có thể đỡ được.


- Chậc chậc... bên trong không gian tiên giới của Kiếm Trủng đệ tử hẳn là có không ít Địa Dương Đan, không ít bảo bối chứ nhỉ.


Bàn tay Mục Vân nâng lên, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay.


- Mục Vân, ngươi muốn chết!


Liễu Đang đỏ mặt.


- Ta muốn chết, ngươi tới giết ta đi.


Nhìn Liễu Đang, Mục Vân lại quát to một tiếng:


- Có thể giết ta, liền giết, không thể giết ta, liền chết!


Mục Vân vừa dứt lời, bước ra một bước, lực lượng toàn thân triệt để bùng nổ.


Giờ khắc này hắn thể hiện ra át chủ bài, xuất kỳ bất ý, chém giết Trầm Luân, hiện tại đâu cần che giấu.


Không Nhận giết ra, từng đạo không gian lợi nhận nhỏ xíu, cảm giác không thể nhận ra bị Mục Vân điều khiển, trở nên càng thêm thần kỳ khó lường.


Thời gian qua đi mấy năm, Mục Vân vận chuyển Không Nhận chỉ có thể nói càng thêm thuần thục.


Nếu không, vừa rồi Trầm Luân cũng không có khả năng không có chút phòng bị mà bị chém giết.


Giờ khắc này, Mục Vân muốn cho những đệ tử này nhìn, nhìn hắn như thế nào một bước chém giết từng người Kiếm Trủng đệ tử mà bọn hắn cho rằng là thiên tài đến hầu như không còn.


Tiếng lốp bốp vang lên, trên trường kiếm Mục Vân nhiễm tiếng nổ tung để người trầm muộn, những tiếng nổ tung kia nghe qua rất cổ quái.


Thế nhưng dù cổ quái ra sao, còn chưa kịp đông đảo đệ tử phản ứng, toàn bộ thân thể Liễu Đang đã không tự chủ được tiến lên, nói đúng ra là bị một cỗ lực lượng khống chế tiến lên.

Chương 1687: Khôn khéo (1)


Tiếng lốp bốp vào giờ phút này triệt để vang lên.


Oanh...


Trong lúc bất ngờ, Mục Vân bước ra một bước, giết ra một kiếm, Liễu Đang toàn lực ngăn cản.


Nhưng lại phát hiện, thân thể của mình trở nên như hãm vũng bùn, căn bản không có cách động đậy.


- Ngươi thật sự cho rằng, kiếm đạo ý cảnh của ta chỉ là bài trí?


Mục Vân vung trường kiếm, lạnh lùng nói:


- Ta cũng không sợ cho ngươi biết, lĩnh ngộ kiếm đạo, ngưng tụ kiếm giới, lực khống chế bực này, ngươi không có cách tiếp nhận.


Mục Vân quát to, kiếm ra với tốc độ cực nhanh.


Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, Mục Vân quát một tiếng, trường kiếm đâm vào bên trong thân thể Liễu Đang, một nhát này, trường kiếm dựng thẳng, thế nhưng Mục Vân lại di động quỷ dị, trường kiếm nằm ngang.


Một kiếm, chém Liễu Đang thành hai đoạn.


Máu tươi rầm rầm chảy ra.


Mục Vân như là Chiến Thần đẫm máu, ngạo nghễ đứng tại chỗ.


- Chạy!


Mười mấy tên đệ tử đang vây xem, từng người kêu thảm thiết, muốn chạy trốn.


Mục Vân đứng tại chỗ, hơi hơi cười một tiếng, chậm rãi nói:


- Ai dám động đến, chết!


Mục Vân vừa dứt lời, tốc độ một tên đệ tử vẫn không giảm chạy trốn.


Phốc phốc!


Hắc Dận Kiếm rời khỏi tay Mục Vân, giết ra.


Tên đệ tử ngũ phẩm Địa Tiên kia căn bản không có cách phản kháng, chết.


Thấy cảnh này, tất cả mọi người không còn dám chạy.


Lại chạy sẽ chết, ai còn dám chạy?


- Trung thực chưa?


Nhìn những đệ tử kia không còn loạn động, Mục Vân thu kiếm, đứng phía trước mười mấy người.


- Hiện tại, cho các ngươi hai con đường.


Mục Vân nhìn mười mấy người chậm rãi nói:


- Con đường thứ nhất, thần phục với ta, con đường thứ hai, chết.


Lời nói lạnh lùng, không mang tình cảm.


Nghe lời này, mười mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.


Bọn hắn tuyệt không gấp gáp tỏ thái độ.


Bởi vì một bên khác, tam trưởng lão Kiều Đỉnh Thiên còn đang chiến đấu.


Chỉ cần Kiều Đỉnh Thiên đánh bại chém giết Cốc Phong, Mục Vân sẽ trở thành trở thành thịt trên thớt.


- Nha...


Mục Vân nhìn mười mấy người trầm mặc không nói, nói:


- Các ngươi còn đang chờ Kiều Đỉnh Thiên? Tốt, vậy chết rồi chờ tiếp đi!


Mục Vân vừa dứt lời, muốn xuất thủ.


- Ta nguyện ý thần phục.


Ngay khi Mục Vân giơ tay, một tên đệ tử đi ra, nhìn Mục Vân, Trịnh trọng nói.


- Hình Vô Mệnh, tam trưởng lão nhất định có thể thắng...


Một người đệ tử khác vội vàng kéo hắn lại.


- Chờ tam trưởng lão thắng Cốc Phong, chúng ta cũng chết!


Hình Vô Mệnh linh hồn truyền âm nói:


- Trước mắt, cũng không còn cách nào.


Nghe đến lời này, đệ tử kia cũng giật mình.


- Tốt!


Mà Mục Vân mới mặc kệ hai người nói thầm cái gì.


- Được, ta cũng thần phục!


Thanh niên đứng bên người Hình Vô Mệnh gật đầu nói.


- Hai người các ngươi tên gì?


Nhìn hai người, Mục Vân hỏi.


- Hình Vô Mệnh!


- Chiêm Thiên Bổ!


Hai người đồng thời mở lời.


- Tốt, hai người các ngươi hiện tại có thể không chết, còn về các ngươi...


Ánh mắt Mục Vân lần nữa rơi xuống trên người những người khác.


- Chúng ta cũng nguyện ý thần phục.


- Chúng ta cũng nguyện ý.


Lập tức, từng người vội vàng chắp tay nói.


Nhìn mười mấy người rất nghe lời, Mục Vân gật đầu nói:


- Không tệ không tệ, coi như các ngươi thức thời, hiện tại có thể trở thành thuộc hạ của Mục Vân ta, tương lai, các ngươi sẽ hiểu rõ chỗ tốt trong đó.


Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay vung lên, từng giọt máu tươi xuất hiện trên bàn tay.


- Hiện tại, thu những máu tươi này vào bên trong cơ thể.


Mục Vân không nói hai lời, ra lệnh.


Nghe đến lời này, mọi người đều sững sờ.


Thu giọt này máu tươi này vào bên trong cơ thể, có ý tứ gì?


Mục Vân muốn khống chế bọn hắn?


Nghe đến lời này, mười mấy người không vui lòng.


Mục Vân quát:


- Thế nào? Không nguyện ý? Thần phục ta, cũng nên để ta tin tưởng các ngươi thật thành tâm mới được chứ, nếu không, ta làm sao biết, các ngươi ngày đó sẽ phản bội ta hay không.


- Hiện tại, dung hợp giọt máu, nếu không, chết, ta không có kiên nhẫn cho nói nhiều với các ngươi.


- Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, đợi đến Cốc Phong bị thua, tam trưởng lão có thể cứu các ngươi?


- Các ngươi yên tâm, không đến lúc kia, các ngươi đã chết trên tay ta, hiện tại thần phục, còn cí thể tiếp tục sống?


Mục Vân nhìn mười mấy người, sắc mặt bất thiện nói.


- Chúng ta thần phục!


Hình Vô Mệnh không nói hai lời, dung nhập máu tươi vào bên trong cơ thể.


Lập tức, áp bách mênh mông càn quét não hải.


Một đạo ấn ký treo ở phía trên chân hồn của mình, giống như từ khi hắn có chân hồn đến giờ thì đạo ấn ký này có nương theo xuất hiện ở đó.


Mà đổi thành một bên, Mục Vân cũng cảm giác được điểm này, im lặng không nói, nhẹ gật đầu.


- Như vậy rất tốt...


Nhìn Hình Vô Mệnh làm theo, Mục Vân cười nói.


Sắc mặt Chiêm Thiên Bổ biến ảo mấy lần, cũng từ từ hòa hoãn.


Lập tức, mười mấy người đều làm theo.


Hiện tại không phải do bọn hắn lựa chọn.


Không dung hợp, chết, dung hợp, mới có thể sống sót.


Một thân tu vi, nước chảy về biển đông, trước đó Cừu Càn Vũ trong tay Mục Vân chính là như thế, có ví dụ ở trước mặt, bọn hắn không dám nếm thử.


Nhìn thấy mười mấy người từng người dung hợp, Mục Vân cảm giác được phía trên Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, nhiều thêm mấy ấn ký.


Những ấn ký kia chính là mười mấy người này.


Hiện tại, hắn cùng Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, có thể nói là thể xác tinh thần tương liên.


Dựa vào Sinh Tử Ám Ấn, khống chế người, không chỉ công lao của Sinh Tử Ám Ấn, càng là công lao của Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.


Đương nhiên, quan trọng nhất là chính huyết mạch Mục Vân có tác dụng quan trọng!


Mục Vân hiện tại cơ hồ có thể xác định, Sinh Tử Ám Ấn, nếu bị những người khác thi triển, chỉ sợ không có uy lực như thế.


Thế nhưng, hết lần này tới lần khác là hắn.


Huyết mạch cường hóa, tựa hồ có một cỗ lực lượng, cũng đang tăng cường.


Mà cùng lúc đó, đám người Hình Vô Mệnh, Chiêm Thiên Bổ, dung hợp ấn ký, nhìn thấy Mục Vân, chắp tay hành lễ.


- Chủ nhân!


- Chủ nhân!


Nhìn thấy Mục Vân, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không tự giác ngạc nhiên.


Cải biến kiểu này, gọi thẳng chủ nhân, bọn hắn vậy mà cảm giác rất đương nhiên, giống như sinh ra liền nên như thế.


Cả Mục Vân cũng cảm giác được mấy người biến hóa rõ ràng.


Nhịn không được, Mục Vân mở miệng hỏi thăm Quy Nhất.


- Lão quy, bọn gia hỏa này tựa hồ bội phục ta từ trong đáy lòng?


- Đó là đương nhiên!


Quy Nhất cười nói:


- Bản thân ngươi tu luyện Bất Diệt Huyết Điển, thần kỹ bực này, huyết mạch vốn mạnh hơn bọn họ, lại thêm Sinh Tử Ám Ấn áp chế, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi trong đó với tư cách đầu mối then chốt trấn áp, sâu trong linh hồn bọn hắn đã e ngại ngươi.


- Không đúng!


Mục Vân lại là đột nhiên nói:


- Vì cái gì Cốc Phong không phải?


- Ngu xuẩn!


Quy Nhất lại nhịn không được mắng một tiếng nói:


- Người ta là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, thực lực bản thân còn mạnh hơn ngươi, cảm giác bị áp chế đương nhiên là nhạt hơn.

Chương 1688: Khôn khéo (2)


- Chờ ngươi ngày sau tăng lên tới cảnh giới tương đương hắn, người này cũng sẽ thực sự thuộc về ngươi.


- Thì ra là thế...


Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ.


Oanh...


Nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.


Trên bầu trời, tiếng nổ đùng đoàng nhất thời làm người cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra.


- Mục Vân, ngươi thế mà cấu kết với người Bích Lạc hoàng tuyền tông, tội đáng chết vạn lần.


Kiều Đỉnh Thiên rít lên một tiếng, từ trên trời giáng xuống.


- Lão tặc, chỗ nào nhiều lời như vậy, nhận lấy cái chết.


Trên bầu trời, một giọng nói nam không nam nữ không nữ vang lên.


Không cần nhìn, Đồng Yêu.


Nghe được một tiếng này lời nói, Mục Vân biết, ổn thỏa.


Đồng Yêu đến, Cốc Phong muốn nói lung tung, Mục Vân cũng sẽ không cho hắn cơ hội, chỉ là Kiều Đỉnh Thiên, lần này hắn nắm chắc rồi.


Mục Vân bay lên không trung, quát khẽ một tiếng:


- Ba vị tiền bối, tha người này không chết, vãn bối còn cần dùng hắn.


- Tiểu tử Mục Vân, lão tử mới vừa để ngươi vào Thiên Kiếm lâu điều tra tin tức, ngươi đã bị người đuổi ra, còn sắp bị giết, ta thấy làm thịt người này được rồi.


Trên bầu trời, Lệ Sinh Phong xuất hiện, nhìn Mục Vân, quát lớn.


- Tiền bối bớt giận, vãn bối tự có diệu kế, hôm nay đuổi ra, ngày khác, nhất định Thiên Kiếm lâu nghênh ta trở về.


Nghe đến lời này, trên mặt Lệ Sinh Phong lộ ra một tia kinh ngạc, quay người quát:


- Hàn Khải, chơi đùa là được, đừng làm thịt tên kia.


- Không nói sớm!


Phanh...


Một thân ảnh giống như đạn pháo rơi xuống đất, nhìn kỹ lại chính là Kiều Đỉnh Thiên.


Chỉ là giờ khắc này Kiều Đỉnh Thiên, không còn thấy cánh tay trái, tay phải cầm một thanh kiếm lúc này cũng xuất hiện từng vết rách.


Thấy cảnh này, Mục Vân cười khổ.


Ba vị Ngục Vương, chỉ sợ đều là cảnh giới từ Thiên Tiên tam phẩm đến Thiên Tiên lục phẩm, một Kiều Đỉnh Thiên, căn bản gánh không được.


- Mục... Vân... Ngươi... Ngươi chết chắc!


Kiều Đỉnh Thiên hữu khí vô lực, thở dốc nói.


- Tam trưởng lão, hiện tại cũng không phải ta chết chắc, mà là... Ngươi chết chắc.


Mục Vân cúi người xuống, nhìn Kiều Đỉnh Thiên chỉ có thể thở dốc, cười nói:


- Kiều trưởng lão, hiện tại tư vị như thế nào?


- Ngươi...


- Ngươi chỉ cần nguyện ý quy thuận ta, ta tha cho ngươi khỏi chết.


- Phi!


Kiều Đỉnh Thiên mắng:


- Muốn để ta quy thuận ngươi, ngươi dẹp ý niệm này đi!


- Không nghĩ tới, ngươi rất trung tâm với tên phế vật Tần Thiên Vũ kia, , đã như vậy, ta đưa ngươi một đoạn đường.


Mục Vân vừa dứt lời, vỗ ra một chưởng.


- Chậm đã!


Ngay lúc này, Kiều Đỉnh Thiên lại e ngại nói:


- Mục Vân, đừng giết ta, đừng giết ta, ta có thể nói cho ngươi những chuyện ác mà mấy người Tần Thiên Vũ những năm gần đây đã làm qua, tất cả đều nói cho ngươi...


- Không cần!


Mục Vân không chút dừng lại, xuất thủ lần nữa.


- Đừng đừng…!


Kiều Đỉnh Thiên triệt để sợ.


- Ta nguyện ý thần phục, thần phục với ngươi!


Vẻ mặt Kiều Đỉnh Thiên như đưa đám nói:


- Ngươi đừng giết ta!


Nghe đến lời này, Mục Vân mỉm cười.


Đồng Yêu đi lên phía trước, cười nói:


- Tiểu tử, ta nói trước, nếu là bởi vì tên này làm hư đại sự của ta, ngươi...


- Đồng đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không.


Mục Vân chậm rãi đứng người lên, để mười mấy tên đệ tử nhìn chằm chằm Kiều Đỉnh Thiên, đi với bốn người Đồng Yêu qua một bên khác.


- Ba vị đại nhân, lần này ta trở lại trong tông môn làm một khảo thí, chỉ là kết quả còn không rõ ràng, nhưng hẳn là rất nhanh có thể tra ra manh mối.


- Ồ?


Mục Vân chắp tay nói:


- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, hẳn là ở trên người ba người, một người trong đó chính là Thiên Kiếm lâu đại đệ tử Tần Thiên Vũ, người thứ hai chính là Thiên Kiếm lâu nhị đệ tử Phong Nhược Tình, người cuối cùng, có thể là Thái Tử của Nhất Diệp kiếm phái.


- Chỉ là bây giờ ta không có tin tức xác thực, chưa thể xác định.


- Kia có gì khó!


Đồng Yêu cười nói:


- Chỉ cần Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình ra Thiên Kiếm lâu, chúng ta giết hắn là được.


- Ba vị tiền bối có chỗ không biết.


Mục Vân lần nữa nói:


- Ba người này, Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình ở bên trong Thiên Kiếm lâu, địa vị củng cố, ngũ đại trưởng lão và hai vị phó các chủ đều giúp đỡ bọn hắn.


- Vậy Thái Tử của Nhất Diệp kiếm phái đâu?


- Gia hỏa này, khả nghi nhất!


Mục Vân chân thành nói:


- Kẻ này từ khi tiến vào Hoàng Tuyền thành, đã biến mất không thấy bóng dáng, rất kỳ quái.


- Thái Tử, người này chúng ta cũng sẽ lưu tâm, ngươi lần này bị buộc rời khỏi Thiên Kiếm lâu, còn thế nào tra tin tức cho chúng ta?


- Ba vị tiền bối yên tâm.


Mục Vân chắp tay nói:


- Ta còn có người có thể tin bên trong Thiên Kiếm lâu, lại thêm hiện tại bắt được gia hỏa này, nhất định có thể làm việc cho ta, việc này, ta nhất định sẽ đi tra, hi vọng đến thời điểm đó, ba vị tiền bối có thể thu vãn bối làm đệ tử, bái nhập vào bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông.


- Tính tiểu tử ngươi thức thời.


Lệ Sinh Phong cười nói:


- Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta tìm hiểu tin tức, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi, lần này, cũng là một lần cuối cùng chúng ta giúp ngươi, lần sau gặp được nguy hiểm, chỉ có thể Cốc Phong giúp ngươi.


- Mấy vị tiền bối muốn đi đâu?


- Không nên hỏi không nên hỏi.


Đồng Yêu cau mày nói.


- Hiểu rõ, đệ tử cung tiễn các vị tiền bối, làm phiền các vị tiền bối.


- Ừm!


Ba thân ảnh trong chốc lát rời đi.


Nhìn thấy ba người hóa thành điểm sáng biến mất không thấy gì nữa, Mục Vân thở ra một hơi.


- Ngươi thật khôn khéo.


Cốc Phong nhìn Mục Vân, chậm rãi cười nói.


- Tại Nhất Diệp kiếm phái, ta nhìn ngươi cũng có nội tình, bây giờ tại Thiên Kiếm lâu, cũng như thế, bây giờ lại sinh ra gút mắc với Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, ngươi không sợ ngày đó bại lộ, hại chết chính ngươi?


- Sợ cái gì?


Mục Vân chậm rãi cười nói:


- Ngươi ở trước mặt bọn hắn, không phải một câu cũng không dám nói?


- Hảo, nói cùng ta một chút, mấy vị đại lão này muốn làm gì?


Cốc Phong cười khổ nói:


- Tông chủ cho truyền đạt mệnh lệnh mới ba vị Ngục Vương, để bọn hắn tiến vào chúa tể chi uyên bên kia, xem xét một chút, điều tra nội tình của Bạch Ngân cấp thế lực Tam Cực Thiên Minh bên trong chúa tể chi uyên, từng ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực phụ thuộc.


- Các ngươi chuẩn bị ra tay với Tam Cực Thiên Minh?


- Ta cũng không biết!


Cốc Phong lần nữa nói:


- Tông chủ người này, từ trước đến nay hùng tài đại lược, để Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta ẩn núp vạn năm, nhất định có kế hoạch của hắn.


- Lời này cũng không sai.


Mục Vân gật đầu nói:


- Bất quá, tông chủ các ngươi thật lợi hại, thời gian vạn năm, nhốt các ngươi trong một tòa thành trì, chẳng lẽ mỗi ngày dạy bảo các ngươi tu luyện?

Chương 1689: Tam đại tọa hạ đệ tử?


- Cũng không có!


Cốc Phong cười khổ nói:


- Thật ra tương phản, thời gian vạn năm, tông chủ nhốt chúng ta tại bên trong Hoàng Tuyền thành, để chúng ta không được ra ngoài, mà vạn năm qua một mực là thập bát Ngục Vương phụ trách chuyện bên trong tông, tông chủ cũng không ở bên trong tông môn.


Không có?


Nghe đến lời này, Mục Vân càng thêm hiếu kì về tông chủ Bích Lạc hoàng tuyền tông.


Gia hỏa này đến cùng có lai lịch thế nào?


Ẩn nấp thân phận, sáng tạo Bích Lạc hoàng tuyền tông, vụng trộm phát triển, chẳng lẽ không sợ bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn phát giác, tận diệt?


Chỉ là những thứ này lại không phải Mục Vân có thể suy nghĩ.


Đưa tiễn ba vị đại gia, Mục Vân trở lại, ngẫm lại nên xử trí những người sau lưng như thế nào.


Giờ khắc này Kiều Đỉnh Thiên nhìn qua mặt xám như tro, giống như là triệt để mất đi tinh khí thần.


- Kiều Đại gia, thế nào?


Mục Vân nhìn Kiều Đỉnh Thiên, khẽ cười nói:


- Hiện tại chết không được nha.


- Chết không được, chết không được.


- Tốt, ngươi đã thành tâm, vậy ta cũng không làm khó dễ ngươi.


Mục Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, trên bàn tay điểm ra một giọt tinh huyết, rơi vào lòng bàn tay Kiều Đỉnh Thiên, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.


- Không nên phản kháng.


Nhìn thấy Kiều Đỉnh Thiên muốn động, Mục Vân mở miệng nói.


Nghe đến lời này, Kiều Đỉnh Thiên không dám động.


- Hiện tại, hảo hảo vận công, chờ ngươi khôi phục một ít thực lực, ta lại nói chuyện với ngươi.


Mục Vân vừa dứt lời, tìm địa phương ngồi xuống, cũng không nhiều lời, nhắm hai mắt lại, bắt đầu chậm rãi hồi phục.


Thoạt nhìn là khôi phục, thế nhưng trận chiến này, Mục Vân cũng không có tiêu hao quá lớn, mà ngồi ngay ngắn bên cạnh thi thể của Liễu Đang và Trầm Luân hai người, bắt đầu hấp thu lực lượng đan hoàn trong thi thể hai người.


Tuy lực lượng có tiêu tán, thế nhưng đối với Mục Vân mà nói, lại vừa phù hợp.


Nếu không, dù lấy được lực lượng đan hoàn viên mãn của hai người, Mục Vân thật không thể bảo đảm mình có thể hấp thu hoàn chỉnh.


Thời gian từ từ trôi qua, lần này vận chuyển Nạp Thiên Tiên Kỷ Quyết, tốc độ Mục Vân rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.


Một cỗ lực lượng trong thân thể, Mục Vân tuyệt không gấp gáp đi triệt để hấp thu, ngược lại tồn giữ lại bên trong cơ thể.


Hiện tại cũng không phải thời gian hấp thu, nếu không ở nơi này hấp thu mấy tháng, triệt để lộn xộn.


Đứng dậy, Mục Vân nhìn Kiều Đỉnh Thiên, chậm rãi nói:


- Tam trưởng lão! Hiện tại, đã trở thành bộ hạ của ta, vậy làm phiền ngươi một ít chuyện.


- Dễ nói dễ nói.


Kiều Đỉnh Thiên nhìn Cốc Phong ở một bên, gật đầu nói.


- Khi trở về tông môn, nói cho Trần Tư Nhiên, ngươi bị ám toán, cánh tay bị đoạn mất, Liễu Đang và Trầm Luân đều chiến tử, nhưng cũng không phải Mục Vân ta giết, ta nghĩ, ngươi nên có đủ thông minh để tìm ra một cái lý do chứ nhỉ?


- Sau đó, thành thành thật thật đợi ở bên trong Thiên Kiếm lâu, khôi phục thương thế, để cánh tay ngươi sớm ngày khôi phục.


Nghe đến lời này, Kiều Đỉnh Thiên chỉ gật đầu, đáy lòng lại chửi cha mắng mẹ Mục Vân.


Muốn để ta giúp ngươi? Nằm mơ.


Kiều Đỉnh Thiên âm thầm gào rít giận dữ.


- Ngươi nói cái gì?


Kiều Đỉnh Thiên vừa có ý nghĩ, Mục Vân lại quát:


- Muốn để ngươi giúp ta, nằm mơ?


Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Kiều Đỉnh Thiên ngây người.


Mục Vân làm sao biết trong lòng của hắn nghĩ thế nào?


Không có khả năng.


- Không cần nghĩ, ngươi suy nghĩ gì, ta đều biết.


Mục Vân nói:


- Ta nhìn ngươi còn không có chịu tội đủ.


Nhìn Kiều Đỉnh Thiên, Mục Vân hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, quát to.


- A...


Tiếng kêu thảm thiết lúc này vang lên, Kiều Đỉnh Thiên nhất thời kinh ngạc đến ngây người.


Xảy ra chuyện gì?


Tại sao có thể như vậy?


Vì cái gì hồn phách như đột nhiên bị sét đánh?


Máu tươi!


Đúng, một giọt máu tươi của Mục Vân khẳng định có vấn đề.


Kiều Đỉnh Thiên sáng tỏ.


- Không sai!


Hắn chưa mở miệng, Mục Vân lại mở lời:


- Chính là giọt máu tươi kia, ta và ngươi ký kết khế ước sinh tử! Ngươi bây giờ nếu không phục, có thể thử một lần, có thể phá vỡ phong ấn hay không, đương nhiên, trở lại Thiên Kiếm lâu, nếu ngươi dám can đảm đề cập phong ấn này với bất kỳ ai, ta có thể ở ngoài vạn dặm giết chết ngươi trước khi ngươi còn chưa mở miệng.


Nghe đến lời này, Kiều Đỉnh Thiên đồ đầy mồ hôi lạnh.


Xong đời rồi.


Triệt để trở thành con rối của Mục Vân.


- Trở thành con rối của ta, không có gì không tốt, tương lai, nói không chừng có thể đi ra Kiếm Vực, nhìn thế giới bên ngoài một chút xem tốt đẹp dường nào, cũng tiết kiệm ngươi đời này cứ kẹt tại cảnh giới Thiên Tiên, tầm thường xoàng xĩnh qua cả đời.


Kiều Đỉnh Thiên không có mở miệng, Mục Vân ngược lại trước tiên mở miệng.


Nhìn Kiều Đỉnh Thiên và mười mấy tên đệ tử, Mục Vân chậm rãi nói:


- Được rồi, hiện tại cũng nên trở lại Thiên Kiếm lâu, ta sẽ chờ đợi bên trong Nhất Diệp kiếm phái, chờ đợi Lâu chủ xuất quan, đến thời điểm đó, chờ các ngươi tới đón tiếp ta.


Nhìn thấy trên mặt Mục Vân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Kiều Đỉnh Thiên chỉ cảm thấy, mình đã xong.


Mục Vân lại cười không nói.


Những người này, muốn bọn hắn cải biến tâm tư mình, cần thời gian rất lâu, Mục Vân cũng không sợ.


Dù sao, vô luận bọn hắn có tiếp nhận hay không, sự thật chính là sự thật, thần phục, là nhất định.


Nhìn mười mấy người cùng rời đi, Mục Vân cười nói với Cốc Phong:


- Đi thôi, Cốc Phong tiên sinh.


Mục Vân chậm rãi nói:


- Lúc đầu muốn an bài cho ngươi thân phận trưởng lão của Thiên Kiếm lâu, hiện tại xem ra, đến Nhất Diệp kiếm phái, trước an bài cho ngươi thân phận một trưởng lão đi.


- Ngươi thật giống như rất có tự tin.


Nhìn Mục Vân, Cốc Phong cười nói:


- Ngươi cứ như vậy xác định, có thể cầm trụ được đám người, sẽ không phạm sai lầm?


- Sợ cái gì!


Mục Vân giờ phút này lại giễu cợt.


- Sợ cũng không có thể làm gì, mà cho dù ta chết, các ngươi... Không phải cũng chôn cùng cùng ta sao?


Nghe đến lời này, Cốc Phong biến sắc.


Mục Vân nói không sai.


Hắn hiện tại không chỉ bị Mục Vân khống chế lại, đồng thời, nếu như Mục Vân chết... Hắn thân là một phương bị Sinh Tử Ám Ấn khống chế, cũng sẽ... Chết.


Nhưng gia hỏa này thiết lập chuyện, căn bản không muốn sống.


Thí dụ như vừa rồi...


Đúng, vừa rồi.


Vừa rồi Liễu Đang và Trầm Luân hai người đều là cảnh giới lục phẩm Địa Tiên, hai người bọn họ chết thế nào?


Bị Mục Vân giết chết?


Tứ phẩm Địa Tiên, chém giết lục phẩm Địa Tiên, mà nhìn Mục Vân, còn như người không việc gì , cái này...


Cốc Phong phát hiện, theo hắn càng tìm hiểu Mục Vân, gia hỏa này quả nhiên càng ngày càng khó để người xem thấu.


Mục Vân giờ khắc này mặc kệ Cốc Phong suy nghĩ gì.


Nhất Diệp kiếm phái, hiện nay, không biết như thế nào.


Bên trong kiếm phái, hắn định chế xong quy củ, chắc hẳn Lâm Chi Tu và đám người Chiến Thiên Linh phối hợp, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề.

Chương 1690: Bất quá lục phẩm mà thôi (1)


Mắt thấy sơn môn Nhất Diệp kiếm phái xuất hiện ở trước mắt, trong đầu Mục Vân đột nhiên vang lên một tiếng nói dồn dập.


- Mục đại ca, không tốt, tam đại tọa hạ đệ tử trở về.


Giọng nói của Lâm Chi Tu vang lên trong đầu Mục Vân.


Tam đại tọa hạ đệ tử?


Mục Vân giật mình.


Còn chưa đợi Mục Vân trả lời, Lâm Chi Tu lần nữa nói.


- Bọn hắn nói sẽ phế bỏ quy củ ngươi lập bên trong Nhất Diệp kiếm phái, hiện tại đã bắt ba người Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca.


Làm càn!


Mục Vân tức giận.


Ba người này thật to gan.


Mới vừa trở lại Nhất Diệp kiếm phái, thế mà dám làm ra loại chuyện này, quả thực là... Tự tìm đường chết.


- Ta sắp đến!


Trả lời ba chữ ngắn gọn, Mục Vân tăng tốc.


- Thế nào rồi?


Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ có chút gấp gáp, Cốc Phong khó hiểu hỏi.


- Không sao đâu!


Trên mặt Mục Vân lộ ra ý cười âm trầm, nói:


- Chẳng qua là... Có mấy tên hề đang nhảy nhót thôi.


Tam đại tọa hạ đệ tử, Dương Phong Thương, Nguyễn Kinh Ngọc, Lăng Ngạn.


Lần này, ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi muốn chơi như thế nào.


Bên trong ngữ khí Mục Vân mang theo âm lãnh.


Nhất Diệp kiếm phái, dãy núi xinh đẹp, Tiên khí dồi dào.


Mà giờ phút này bên trong Nhất Diệp kiếm phái, trong sơn phong, cửa vào từng sơn động có từng thân ảnh đứng thẳng.


Mấy vạn người đệ tử Diệp hệ giờ phút này đứng ở ngoài động phủ của mỗi người, nhìn võ tràng to ở trung ương.


Mà hạch tâm đệ tử cũng xuất hiện phía trên sơn phong, nhìn tình cảnh giữa sân.


Giờ khắc này, trung ương võ tràng, một đội nhân mã đang đứng.


Trên bệ đá chính giữa, ba thân ảnh bị trói, quỳ trên mặt đất.


Chính là Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người.


Phía trên bệ đá, ba cáu ghế bành ở đó, tam thân ảnh ngồi ngay ngắn phía trên ghế bành, tư thái phóng khoáng tự do, tràn ngập bá khí.


- Chiến Thiên Linh, tốt xấu gì ngươi cũng là một đảng đảng tụ, quy thuận Mục Vân, mặt đều mất hết, hiện tại thế mà còn tận tâm tận lực như thế?


Trên bệ đá, bên cạnh Chiến Thiên Linh, một thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng.


Người này chính là người đứng thứ hai Minh Thần đảng - Nguyệt Mãn Thiên.


Minh Uyên bỏ mình, Minh Thần đảng bị ép giải tán, Nguyệt Mãn Thiên coi là đời này bị Mục Vân cưỡi trên đầu của hắn.


Nhưng bây giờ rất tốt.


Tam đại tọa hạ đệ tử trở về, thời gian Mục Vân phách lối đã hết.


- Phi!


Chiến Thiên Linh nhìn Nguyệt Mãn Thiên, xì một tiếng khinh miệt nói:


- Nguyệt Mãn Thiên, ngươi bây giờ bất quá là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên thôi, buông ta ra, một ngón tay đã có thể bóp chết ngươi.


- Ngươi bây giờ đắc ý, tương lai sẽ chết rất thảm.


- Ta chết rất thảm?


Nguyệt Mãn Thiên đã một cước đá vào phía sau lưng Chiến Thiên Linh, cười nhạo nói:


- Hiện tại cho dù Mục Vân trở về, cũng không thể thay đổi gì.


- Ta biết, tiểu tử kia hiện tại là cảnh giới tam phẩm Địa Tiên, bất quá, ngươi đừng quên, ba vị đại gia đều là cảnh giới phía trên tứ phẩm Địa Tiên.


- Minh Uyên chết rồi, ba người bọn hắn cũng không phải Minh Uyên có thể so sánh.


- Ngươi...


- Ta cái gì mà ta?


Nguyệt Mãn Thiên giễu cợt.:


- Hiện tại nói cho ta, ngươi giấu những bảo bối Mục Vân để lại cho ngươi ở nơi nào?


- Muốn ta nói, ngươi đi chết đi.


Chiến Thiên Linh quát.


Mà cùng lúc đó, ba người đang ngồi phía trên ghế bành đang thản nhiên uống trà, nhìn hết thảy.


- Dương sư huynh, Chiến Thiên Linh đối với Mục Vân thế mà khăng khăng một mực, không cạy miệng ra được.


Bên người Dương Phong Thương, Tưởng Kình khom người, lấy lòng nói:


- Thái Tử không rõ tung tích, Mục Vân nói Thái Tử đã bỏ mình, để chúng ta giải tán đảng phái, mình lại xoay người thành lão đại của toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.


- Hiện tại Dương sư huynh ngài trở về, cần phải xả giận cho Thái Tử.


- Tưởng Kình, ngươi và Bành Hoài, Tần Thời Nguyệt ba người tốt xấu gì cũng là thái hộ mà Thái Tử nhìn trúng, lại bị Mục Vân một chiêu đánh bại, quá mất mặt?


Dương Phong Thương không có mở miệng, Nguyễn Kinh Ngọc một bên lại khinh thường nói.


Nguyễn Kinh Ngọc một thân y phục màu bạc, tay cầm một cây quạt lông, cười nói:


- Ta ngược lại muốn nhìn một chút, Mục Vân bị các ngươi đồn là thần nhân đến cùng ra sao, rời khỏi Nhất Diệp kiếm phái không đến trăm năm, thế mà bị người mới xuất hiện cưỡi ở trên đầu, Nguyễn Kinh Ngọc ta không phục.


- Nguyễn Kinh Ngọc, ai còn nhớ kỹ chúng ta.


Nguyễn Kinh Ngọc vừa dứt lời, một tiếng nói vang lên.


- Chúng bây giờ ta đã qua thời điểm nổi tiếng, người ta đương nhiên sẽ tung hô người mới được Phái chủ nhìn trúng.


Lăng Ngạn cũng cười nhạt nói:


- Ta nhìn lần này, chúng ta nói không chừng sẽ bị người ta hảo hảo giáo huấn một lần đây.


- Chỉ là một Mục Vân, mới đợi mấy năm trong Nhất Diệp kiếm phái, thật xem nơi đây như địa bàn của mình rồi?


Hai người vừa dứt lời, Dương Phong Thương rốt cục mở miệng.


- Cho dù Phái chủ để ý hắn, thế nhưng ta muốn giết hắn, ai có thể cản ta.


- Còn mưu toan làm cái gì chế độ cải cách, chỉnh lý Nhất Diệp kiếm phái, ta thấy cần chỉnh lý nhất chính là hắn.


Dương Phong Thương nhìn phía dưới, trầm giọng quát:


- Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca, ta hỏi lại ba người các ngươi một lần cuối cùng, Mục Vân trước khi đi để các ngươi bảo vật dùng đến ban thưởng đệ tử, ở đâu?


- Nói, hay không nói?


Một tiếng quát khẽ để đệ tử tại chỗ cảm giác được thể xác tinh thần lạnh luống.


- Nói? Có bản lĩnh ngươi giết ta đi.


Chiến Thiên Linh cười lạnh nói:


- Dương Phong Thương, sớm muộn gì ngươi sẽ biết, hành vi hôm nay sai lầm cỡ nào, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ trả giá đắt.


- Ngươi chết chắc!


Trong mắt Chiến Thiên Linh đầy phẫn nộ.


- Ta chết, trước khi chết ngươi cũng phải chết.


Chiến Thiên Linh quát to một tiếng, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.


- Nhất Diệp kiếm phái, Chiến Thiên Linh ta từ nhỏ lớn lên tại nơi này, kiếm phái đoạn thời gian gần đây, Mục Vân bỏ được cái giá, dùng đồ vật chính hắn thu thập để chế định quy tắc, tất cả mọi người có hài lòng về quy tắc này hay không?


Chiến Thiên Linh nhìn đám người quát:


- Các ngươi muốn được tông môn bảo hộ, hay là muốn tông môn không cách nào bảo hộ ngươi, thế nhưng thời khắc mấu chốt lại đưa ngươi ra làm bia đỡ đạn.


- Đúng thế, quy tắc gần đây của Mục Vân tốt bao nhiêu đối với đệ tử Diệp hệ chúng ta.


- Không sai, đệ tử Diệp hệ chúng ta ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái lúc nào cũng bị người ép buộc, hiện tại thật vất vả có quy củ, chúng ta mới có thể an tâm tu luyện.


- Đừng nói đệ tử Diệp hệ, chính là hạch tâm đệ tử hiện tại cũng vì ban thưởng, xây dựng giảng đường, truyền thụ lĩnh ngộ tu luyện của mình cho chúng ta.


Một đám đệ tử nghị luận ầm ĩ.

Chương 1691: Bất quá lục phẩm mà thôi (2)


Chiến Thiên Linh nhìn Dương Phong Thương, quát nói:


- Mục Vân làm tốt hay không tốt, trong lòng tất cả mọi người tự có bình phán, ngươi hỏi ta về bảo bối Mục Vân lưu lại muốn làm gì, chính ngươi rõ ràng.


- Không sai!


Triêu Thiên Ca cười to nói:


- Dương Phong Thương, nhất thời ra uy, có khả năng để ngươi đều không thoải mái cả một thế này.


- Ngậm miệng!


Sắc mặt Dương Phong Thương lạnh lùng, nhịn không được quát.


Nhưng ba người đang quỳ gối lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng.


Bọn hắn thật sâu biết thủ đoạn của Mục Vân, trước mắt, vi phạm Mục Vân, nhất định phải chết.


Mà khoảng thời gian này, được Mục Vân chỉ đạo, tu vi bọn hắn đều có tăng trưởng, không cần thiết chống lại.


- Tốt, ba người các ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy ta ngay hôm nay sẽ trừng trị ba người các ngươi, nhìn xem ba người các ngươi mạnh miệng, hay là thủ đoạn của ta cứng hơn.


- Chậm đã!


Dương Phong Thương vừa dứt lời, đột nhiên, một tên đệ tử Diệp hệ đi lên phía trước, nhịn không được mở lời:


- Dương sư huynh, ba vị sư huynh tuyệt không phạm sai lầm, Dương sư huynh làm như thế, muốn như thế nào?


- Đúng, cho dù trừng phạt phạm đệ tử sai lầm, cũng nên để các trưởng lão đến làm.


- Đúng vậy. Tọa hạ đệ tử, trừ Phái chủ, chỉ có thái thượng trưởng lão có thể chế phục.


- Không sai, làm sao cũng nên thái thượng trưởng lão ra mới được.


Mọi người nhất thời phản kháng.


Thấy cảnh này, ba người Chiến Thiên Linh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt lộ ra kinh hỉ.


Loại tình huống này, trước kia, bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.


Nhưng bây giờ, những đệ tử này lại nói chuyện vì bọn hắn.


- Ngươi tên gì?


Dương Phong Thương chỉ đệ tử bênh vực lẽ phải kia, cười nói:


- Nói rất hay, thái thượng trưởng lão mới có thể trừng phạt ba người bọn họ, không sai! Nhưng... Ta Dương Phong Thương thân là tọa hạ đệ tử, trừng phạt ngươi, không có vấn đề gì chứ.


Dương Phong Thương vừa dứt lời, bàn tay điểm ra một chỉ, lao thẳng tới đệ tử kia.


Ra tay thực sự quá nhanh, đám người ai cũng chưa kịp phản ứng.


Mắt thấy một chỉ kia sắp đánh giết tên đệ tử Diệp hệ kia, tất cả mọi người đã tưởng tượng được tràng cảnh máu tươi bay ra tại chỗ.


Nhưng Dương Phong Thương chính là tồn tại mạnh nhất ở đây, ai dám đắc tội hắn?


- Uy phong thật to nha.


Nhưng mắt thấy một chỉ sắp điểm ra, đột nhiên, một tiếng cười ôn hòa vang lên.


Phanh...


Một chỉ ấn bất ngờ xuất hiện, hóa giải công kích của Dương Phong Thương thành vô hình.


- Mục sư huynh!


- Mục huynh!


- Là Mục sư huynh trở về!


Đám người vang lên từng tiếng hô to vui vẻ.


Nhìn thấy Mục Vân trở về, trong lòng bọn họ cũng sinh ra một tia mừng rỡ, giống như trởi của bọn hắn trở về.


- Mục Vân!


Nhìn thấy Mục Vân, khóe miệng Dương Phong Thương một tia ý cười.


Nhân vật chính rốt cục đến rồi.


Hắn đã sớm chờ đợi Mục Vân, chỉ cần Mục Vân xuất hiện, hắn sẽ chuẩn bị chụp Mục Vân.


Trước mắt, chính là thời điểm.


- Mục Vân, ngươi còn dám trở về.


Lăng Ngạn giờ phút này đứng dậy, quát:


- Ba vị sư huynh chúng ta không có mặt ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái khoảng thời gian này, ngươi ngược lại làm Nhất Diệp kiếm phái chướng khí mù mịt.


- Đảng phái lại cũng thống nhất thuộc về mình ngươi? Đại quyền, ngươi đều nắm trong tay? Ngươi lại xem mình là cường giả Thiên Thánh tư chất rồi?


- Mục Vân!


Nguyễn Kinh Ngọc cũng quát khẽ một tiếng nói:


- Chuyện Nhất Diệp kiếm phái, chỉ có thể là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái quản lý tham gia, ngươi bây giờ chính là chó săn của Thiên Kiếm lâu, nội gian, không xứng lưu lại Nhất Diệp kiếm phái chúng ta.


Hai đại tọa hạ đệ tử gào to lên.


- Không sai, chó săn, nội gian.


- Mục Vân, ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể xưng bá Nhất Diệp kiếm phái như trước đó?


Lại có hai người mở miệng.


Nhìn hai người kia, Mục Vân hơi hơi cười một tiếng.


Nguyệt Mãn Thiên.


Tưởng Kình.


Một người là người nhận được quyền lợi lớn nhất khi Minh Thần đảng từ Minh Uyên chết đi, một người là người nhận được quyền lợi lớn nhất trong Thái Tử đảng khi Thái Tử biến mất không thấy gì nữa.


Nhìn hai người, Mục Vân cũng không để ý tới, dọc theo thang gác, đi đến trên bệ đá.


- Thả người!


Mục Vân nhìn chằm chằm Nguyệt Mãn Thiên, hé miệng nói.


- Không thả!


Nguyệt Mãn Thiên quát:


- Mục Vân ngươi phản bội Nhất Diệp kiếm phái, phản đồ, ăn cây táo rào cây sung, ba người này chính là chó săn của ngươi.


Ba...


Nguyệt Mãn Thiên vừa mới dứt lời, tiếng bạt tai rõ ràng rơi vào trên mặt hắn.


Một tát này, Mục Vân cơ hồ vận dụng toàn bộ thực lực, miệng Nguyệt Mãn Thiên triệt để bị đánh nát, mấy cái răng đều bị đánh rụng.


- Chỉ là cửu phẩm Nhân Tiên, mới vừa tăng lên? Cũng dám kêu to ở trước mặt ta?


Mục Vân đột nhiên quát:


- Ta cho ngươi biết, trước khi Phái chủ bế quan đã phân phó, sự vụ lớn nhỏ trong tông môn đều do xử lý, ta thấy Nguyệt Mãn Thiên ngươi không phục tùng quyết định huỷ bỏ đảng phái, đã như vậy....


Mục Vân ra một chưởng nhấc thân thể Nguyệt Mãn Thiên lên, quát:


- Nhất Diệp kiếm phái lưu lại khối u ác tính như ngươi có tác dụng gì?


Vừa dứt lời, Mục Vân hất tay.


Oanh...


Trong chốc lát, thi thể Nguyệt Mãn Thiên bị ném ra ngoài, đánh tới chỗ sâu một ngọn núi của Nhất Diệp kiếm phái, không rõ sống chết.


Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.


Một tên hạch tâm đệ tử bị Mục Vân quăng bay đi...


- Mục Vân, ngươi điên.


Lăng Ngạn quát:


- Làm như không thấy tông quy Nhất Diệp kiếm phái, ta thấy ngươi muốn chết.


- Làm như không thấy chính là bọn hắn.


Mục Vân nói:


- Các ngươi hiện tại tốt nhất thúc thủ chịu trói, thành thành thật thật nghe lời của ta, nếu không, cũng sẽ có kết cục như hắn.


- Ta cứ nghĩ ngươi lấy đâu ra lực lượng, chỉ dựa vào mình mới đến tứ phẩm cảnh giới Địa Tiên sao?


Lăng Ngạn cười hắc hắc nói:


- Cũng tốt, để ta xem thử tiểu sư đệ ngươi đến cùng có cái gì đáng để Phái chủ nhìn trúng.


Lăng Ngạn là tứ cảnh giới phẩm Địa Tiên, tắm nhiều năm trong cảnh giới này đi, bốn đan hoàn mở rộng, như cá gặp nước.


Đối mặt Mục Vân, hắn đối phó dễ như trở bàn tay, không phải vấn đề.


Hạ quyết tâm, Lăng Ngạn lật bàn tay một cái, bước ra một bước.


Đông...


Một kiếm ngột ngạt giống như tiếng sấm chém tới Mục Vân.


- Bằng ngươi? Cũng xứng giết ta?


Mục Vân bị chọc tức điên người khi ở Thiên Kiếm lâu, vừa hay không ai để trút giận.


Lăng Ngạn đụng vào, quả thực muốn chết.


Không nói hai lời, Mục Vân lao lên nghênh đón trường kiếm của Lăng Ngạn.


Ông...


Ngay lúc này, tất cả mọi người cảm thấy một cỗ lực lượng chấn nhiếp lòng người.


Toàn bộ thân thể Lăng Ngạn cảm giác mãnh liệt loại biến hóa này, cả người nhất thời chống đỡ hết nổi, tốc độ vô cùng chậm rãi.


Kiếm giới!


Lại là kiếm giới.


Thấy cảnh này, đám người kinh ngạc.


Mục Vân ra tay, cơ hồ rất ít thi triển kiếm chiêu, thế nhưng chi ra kiếm giới một chiêu đã đủ để đối phó đối thủ.

Bình Luận (0)
Comment