Tước Thải Y của Thánh Tước môn, một bộ thất thải vũ y khoác lên người, hai chân thon dài, duyên dáng yêu kiều, dưới váy dài chia bảy sợi, thẳng đến bắp đùi, chân rất dài, quả nhiên để bảy tòa sơn phong khô tịch nhìn đều chiếu sáng rạng rỡ.
- Chân thật đẹp!
Âm thầm tán thưởng một cái, ánh mắt Mục Vân quay qua.
- Thế nào? Chân rất đẹp, đúng chứ?
Chỉ là đột nhiên, một âm thanh vang lên ở bên tai.
Xà Tôn Giả lại gần, chảy nước bọt nói:
- Nhìn cô nàng này trước lồi sao lõm, chân dài, chậc chậc, thật đáng tiếc vì cái gì không phải nữ đệ tử Thiên Kiếm sơn ta.
- Lão sắc quỷ!
- Cái gì lão sắc quỷ!
Xà Tôn Giả khinh thường nói:
- Ngươi xem những tên kia một chút, nước bọt đều chảy đầy đất.
Không tiếp tục để ý Xà Tôn Giả, Mục Vân nhìn về phía đệ tử dẫn đầu Phần Vân cốc.
Cũng là một nữ đệ tử, một thân váy ngắn hỏa hồng sắc, chỗ thẳng đứng, quả nhiên là hùng vĩ hùng vĩ.
Chỉ là tựa hồ cảm giác được ánh mắt Mục Vân sợ hãi than, nữ đệ tử kia quay người lại, ánh mắt trực câu câu nhìn Mục Vân.
- Sắc lang!
- Thôi đi, lộ như thế lộkhông phải cho người ta nhìn sao?
Mục Vân nói nhỏ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Chỉ thấy ba bóng người đi về phía Mục Vân.
Ba người này, Mục Vân cũng không biết, chỉ là Thạch Nghiễn, Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ sau lưng ba người bọn hắn, hắn lại nhận biết.
- Ngươi chính là Vân Mộc?
Kim Triết mỉm cười, khóe miệng lộ ra đường cong, nhìn Mục Vân.
- Đúng vậy!
- Giết Kim gia tử đệ ta, Thiên Kiếm sơn có quy củ, chúng ta xác thực không có cách bắt ngươi, thế nhưng quy củ Thiên Kiếm sơn bên trong Thiên Tuyển sơn, không tồn tại, đến thời điểm đó, hi vọng ngươi có thể cẩn thận tính mạng của mình.
- Nha!
Mục Vân cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở, ta khẳng định càng thêm trân quý tính mạng của ta hơn ngươi.
- Nói năng ngọt xớt cũng không tốt!
Một bên, Lâm gia Lâm Hối Anh cười nói:
- Không biết kiếm tâm của ngươi lợi hại, hay Khống Mộc Hóa Sinh Quyết của Lâm gia ta lợi hại.
- Ngươi lợi hại, đương nhiên là ngươi lợi hại!
Mục Vân giơ ngón tay cái lên, cười nói.
- Ngươi...
- Thế nào? Khen ngươi lợi hại còn không được?
Thạch gia Thạch Phi Du đi lên phía trước, cười nói:
- Ngươi tốt, Vân Mộc!
Nói rồi, Thạch Phi Du xòe bàn tay ra.
Mục Vân mỉm cười, bàn tay duỗi ra.
Hai bàn tay nhìn như hữu hảo giữ cùng một chỗ, thế nhưng dần dần, hai bàn tay đều xuất hiện một tia hồng nhuận.
Cảm giác được Thạch Phi Du không có ý tốt, Mục Vân không thay đổi thanh sắc.
So lực lượng?
Vậy ta để ngươi nhìn, lực lượng mạnh, không có gì để dùng.
Dần dần, sắc mặt Thạch Phi Du thay đổi.
Bắt đầu so sánh cùng Mục Vân, lực lượng trong tay hắn không rơi vào thế hạ phong, thế nhưng dần dần, hắn lại cảm thấy bàn tay Mục Vân nhiệt độ không ngừng lên cao.
Khí tức cực nóng, lúc đầu không thể tổn thương nửa hào làn da hắn, chỉ là dần dần, nhiệt độ kia càng ngày càng kinh khủng.
Tư tư lạp lạp âm thanh vang lên, sắc mặt Thạch Phi Du rốt cục biến đổi.
Hắn tu luyện thế nhưng là Đấu Chiến Thạch Khải của Thạch gia, một thân da thịt quả thực kiên dày hơn vạn năm huyền thiết, thế mà gánh không được khủng bố nhiệt độ của Mục Vân.
Chỉ là, sao hắn lại biết, bên trong cơ thể Mục Vân có mang thiên hỏa, đừng nói vạn năm huyền thiết, cho dù ức vạn năm, cũng vô dụng.
- Buông tay!
- A? Nga nha!
Nghe được tiếng Thạch Phi Du quát, Mục Vân xấu hổ cười một tiếng, buông tay ra.
Một nắm tay Thạch Phi Du sớm đã biến thành thịt tay gấu kho tàu.
Chỉ là trong khoảnh khắc bị Thạch Phi Du giấu ở tay áo trong, che giấu.
- Tốt, tất cả mọi người đã đến, vậy bây giờ, thiên tuyển chi chiến cũng có thể bắt đầu, dù sao, Thiên Tuyển sơn sắp mở ra!
Thất Tinh môn môn chủ Tinh Vô Cực mở miệng cười nói.
- Tốt!
- Ừm!
Môn chủ, tộc trưởng Thất đại thế lực đều nhẹ gật đầu.
Lúc này, mới là thời khắc bọn hắn chân chính quan tâm.
Dù sao, nếu như môn hạ đệ tử tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn đủ nhiều, khả năng thu hoạch được bảo vật càng lớn hơn.
Mà lại nhân số nhiều, có thể bão đảm cho đoàn đội khi đứng trước đệ tử thế lực khác, có thể chiếm hết ưu thế.
Thiên tuyển chi chiến, áp dụng hai sách lược giao chiến.
Nói cách khác, ba vị đệ tử mỗi một thế lực lớn đều nhất định giao thủ cùng lục đại thế lực khác, ba trận thắng hai, bên thắng, tích lũy một điểm, mà cuối cùng dựa theo điểm sắp xếp, quyết định số lượng đệ tử tông môn điều động tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn.
Trận chiến đầu tiên, Thiên Kiếm sơn đối chiến Thạch gia.
Thạch gia ba vị thiên tài kiệt xuất dùng Thạch Phi Du cầm đầu, chỉ là Thạch Phi Du còn chưa tới Vũ Tiên cảnh, cảnh giới tương đương cùng Mục Vân, tam chuyển hợp nhất.
Nhìn Mục Vân, sắc mặt Thạch Phi Du tái xanh.
Vừa rồi để hắn kém chút xấu mặt, gia hỏa này, tuyệt đối cố ý.
Mà cùng lúc đó, trong ngũ đại thế lực khác, Thất Tinh môn lần này ở không, Thánh Tước môn giao đấu Phần Vân cốc, Kim gia giao đấu Lâm gia.
Dù sao đối thủ từng bước từng bước đến, các thế lực lớn cũng không nóng nảy.
Mà tranh tài cũng không phải một ngày hoàn thành, chia làm sáu ngày, vì chính là để đệ tử thất đại thế lực có thể có được khôi phục tốt nhất.
Trận chiến đầu tiên, Cừu Xích Viêm xuất thủ, đối chiến Thạch Phi Du.
Cừu Xích Viêm bản thân là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, đỉnh phong kiếm thế cùng phong chi ý cảnh kết hợp, kiếm pháp của hắn, thiên hướng về mềm mại cùng tốc độ, nhưng cho dù lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, thế nhưng so với Chu Tử Kiện, kiếm Cừu Xích Viêm, còn chưa đủ nhanh.
Mà Thạch Phi Du tu luyện là Đấu Chiến Thạch Khải của Thạch gia, phòng ngự có thể xưng biến thái.
Một trận chiến này, theo Mục Vân, Cừu Xích Viêm tất thắng.
Chỉ là tựa hồ không nguyện ý bộc lộ ra quá nhiều bí mật của mình, Cừu Xích Viêm công kích cũng không rất lăng lệ, ngược lại một mực tìm Thạch Phi Du sơ hở.
Giao chiến nhìn rất giằng co, thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Cừu Xích Viêm tất thắng.
Mà cuối cùng, Cừu Xích Viêm rốt cục tìm đúng cơ hội, tìm tới sơ hở Thạch Phi Du, đâm ra một kiếm, phá vỡ phòng ngự Thạch Phi Du, lấy được thành công.
Trận chiến đầu tiên, Cừu Xích Viêm thắng.
Trận thứ hai, Chu Tử Kiện xuất mã.
Vị Thiên Kiếm Tử đệ nhất Thiên Kiếm sơn ngày xưa bây giờ xem như một lần nữa xuất mã, thực lực không tầm thường, thế nhưng ngoại giới cũng không hiểu rõ.
- Một trận chiến này, Thạch Đấu Ý, nhất định phải chiến thắng.
- Vâng!
Xuất chiến là Thạch gia thiên tài Thạch Đấu Ý, là chuyển thể chi cảnh.
Thạch Phi Du sở dĩ nguyện ý là người thứ nhất ra sân, chính là muốn tiêu hao hết Cừu Xích Viêm, còn lại hai trận, lấy được thắng lợi.
Chu Tử Kiện trước đó rất lợi hại, nhưng bây giờ, nghe nói một lần nữa quật khởi, nhưng cũng không được người coi trọng.
Thạch Đấu Ý mỉm cười, chắp tay ra sân.
Trong mắt hắn, Chu Tử Kiện so với mình thấp hơn hai cảnh giới, chỉ là Chuyển Hồn cảnh, mà hắn nhưng là cảnh giới tam chuyển hợp nhất, chỉ thiếu chút nữa chính là kim đan đại đạo cảnh giới.
- Chu Tử Kiện, song thủ kiếm, ta rất chờ mong.
Nhìn Chu Tử Kiện, Mục Vân khẽ mỉm cười.
Chu Tử Kiện người này, thủ cốt hai tay bị đoạn, lại có thể như kỳ tích dựa vào nghị lực của mình đắc ý tái hợp, rất để Mục Vân bội phục, mà hắn trưởng thành để Mục Vân cũng rất chờ mong.
Thiên tài, cũng không phải khắp nơi có thể thấy được, thế nhưng thiên tài lợi hại nhất định muốn để cho hắn sử dụng.
Đây là tác phong của Mục Vân trước sau như một.
- Yên tâm, hắn không phải đối thủ của ta, so sánh mà nói, ta càng chờ mong ngươi tranh tài.
- Ngươi thắng, ta cũng không cần.
- Khó mà làm được!
Chu Tử Kiện cười nói:
- Ba trận tranh tài, điểm số cũng là mấu chốt!
Chu Tử Kiện vừa dứt lời, trực tiếp đi ra.
- Xin chỉ giáo!
Chu Tử Kiện mở bàn tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.
- Nga, ta nghe nói Thiên Kiếm Tử Chu Tử Kiện Thiên Kiếm sơn là song thủ kiếm, chẳng lẽ tin đồn là giả?
- Tạm thời không cần!
- Xem nhẹ người, sẽ trả giá đắt!
Sắc mặt Thạch Đấu Ý phát lạnh, bước ra một bước, kiếm khí mãnh liệt nháy mắt bốc lên.
Lốp bốp âm thanh vang lên, toàn thân cao thấp Thạch Đấu Ý bộc phát ra từng tiếng oanh minh, âm thanh như tiếng sấm vang lên trong thân thể của hắn.
Tốc độ Chu Tử Kiện cực nhanh, trực tiếp chém ra một kiếm.
Thạch Đấu Ý phản ứng cũng rất nhanh, còn chưa đợi bóng người Chu Tử Kiện triển khai, đã trực tiếp đánh tới Chu Tử Kiện.
Đinh một tiếng vang lên, trong lúc hai người giao chiến, một tiếng thét chói tai vang lên, trường kiếm Chu Tử Kiện thế mà trực tiếp đâm xuyên thân thể Thạch Đấu Ý, thế nhưng một kiếm kia, lại không có xuyên thủng thân thể Thạch Đấu Ý.
- Ha ha, Thạch gia đệ tử giỏi về tu luyện công pháp tính phòng ngự, nghe nói Thạch gia là hậu duệ Huyền Vũ chi thần, xem ra danh bất hư truyền.
- Thiên chưởng môn nói đùa, Thạch gia đệ tử ta chỗ nào so được với đệ tử Thiên Kiếm sơn của ngươi.
Thạch Phá Thương cười ha ha một tiếng nói:
- Vị Thiên Kiếm Tử kia lĩnh ngộ kiếm tâm của ngươi còn chưa có xuất thủ đây.
Trong lúc Thạch Phá Thương cười ha ha, ánh mắt lại nhìn một thanh niên đệ tử au lưng.
Thanh niên kia dáng người thấp bé, thế nhưng một đôi mắt hiện ra màu xám trắng, càng thêm đáng sợ là, mặt ngoài thân thể của hắn, làn da như vỡ ra, giống như tảng đá rạn nứt.
- Thạch Xà, lần này để ngươi đặt ở cuối cùng, chính là vì thắng Vân Mộc kia, giết Thạch gia đệ tử ta, nhất định không thể để cho hắn sống, thua tranh tài lần này, cũng phải giết hắn.
- Hiểu rõ!
Thanh niên nhẹ gật đầu, ánh mắt lấp lóe.
Trận chiến thứ hai, không ngoài dự liệu, Chu Tử Kiện vẫn chiến thắng.
Đến mức này, Thiên Kiếm sơn thắng hai trận, đã lấy được thắng lợi.
Một trận chiến này, không thể nghi ngờ là Thiên Kiếm sơn thắng được, chỉ là trận thứ ba, vẫn còn phải so.
Trận thứ ba, Mục Vân ra sân.
Mà đổi thành một bên, bên trong Thạch gia, thanh niên toàn thân trên dưới giống như da rắn chậm rãi bước ra.
Trong chớp nhoáng này, bên trên sân thi đấu lập tức nổi lên từng trận âm phong.
- Vũ Tiên cảnh!
Nhìn thanh niên kia, Mục Vân sững sờ.
Thanh niên Vũ Tiên cảnh này, trận đầu không lên, ngược lại ra sân một trận cuối cùng, thế nhưng Thạch gia đã bại bởi Thiên Kiếm sơn, ra sân có ý nghĩa gì nữa?
Chỉ là, nhìn thấy Thạch Nghiễn trong đám tử đệ Thạch gia đang chăm chú nhìn mình, Mục Vân dần dần sáng tỏ, mỉm cười.
- Thiên Kiếm sơn - Vân Mộc!
- Thạch gia - Thạch Xà!
Sau khi hai người giới thiệu cho nhau, toàn thân cao thấp Thạch Xà dạt dào sát cơ, thẳng đến Mục Vân.
- Chậm đã!
Chỉ là, trong lúc vạn chúng chú mục, Mục Vân lại đột nhiên duỗi bàn tay ra, nhìn người trước mặt, phất phất tay nói:
- Trận thứ ba, Mục Vân ta, nhận thua!
Vừa dứt lời, bên trên toàn bộ đấu trường, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tràng diện yên tĩnh.
Nhận thua?
Đám người Thạch gia triệt để mộng bức!
Cả bọn người Thiên Kiếm sơn cũng ngơ ngác!
Bọn hắn thế nhưng biết, Mục Vân thế đã đánh bại Lục Diễm Thạch Sư Tử, mà lúc kia, Mục Vân vẻn vẹn chỉ là Chuyển Hồn cảnh, hiện tại tam chuyển hợp nhất cảnh giới, gặp được Thạch Xà, không đến mức nhận thua chứ?
- Ta nhận thua!
Mục Vân chắp tay một cái cười nói:
- Ván này, Thạch gia các ngươi thắng, không có vấn đề chứ?
Trên mặt Thạch Xà hiện ra vẻ kinh ngạc, nhìn Mục Vân, trong lúc nhất thời sững sờ trên sàn thi đấu, không biết nên như thế nào.
Thạch Phá Thương càng triệt để trợn tròn mắt.
Nhận thua?
Hắn an bài Thạch Xà đến một trận cuối cùng, chính là vì chém giết Mục Vân, dù không thể chém giết, cũng phải làm cho Mục Vân trọng thương, để hắn khi tiến vào đến Thiên Tuyển sơn, không cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực.
Đến thời điểm đó, tử đệ ba nhà liên hợp, đem hắn đánh giết.
Nhưng bây giờ, Mục Vân thế mà nhận thua.
- Ngươi làm cái quỷ gì?
Nhìn thấy Mục Vân đi xuống, Chu Tử Kiện cau mày nói.
- Uy uy uy, gia hỏa này thế nhưng là Vũ Tiên cảnh, đã thắng, ta làm gì cần liều với hắn?
Mục Vân cười nói.
- Vậy cũng không cần trực tiếp nhận thua chứ?
- Không sao đâu, chúng ta đã thắng!
Nhìn Chu Tử Kiện một mặt không hiểu, Mục Vân lần nữa nói:
- Ta lại hỏi ngươi, lần này tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, ngươi nhìn Thiên Kiếm Tử Thiên Kiếm sơn ta, tiến vào bên trong, có mấy người là nhân tài đáng giá?
- Gặp được đệ tử, thế lực khác trực tiếp ngỏm củ tỏi, ngươi nhìn người Thất Tinh môn, Tinh Tử Hàng là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, tu luyện ra thiên cương khí tức, hai người khác, lại càng không cần phải nói, ít nhất là Vũ Tiên cảnh nhất trọng.
- Ngươi nói như vậy, lần này chúng ta cứ như vậy từ bỏ?
- Dĩ nhiên không phải!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Chân chính đánh nhau, ở phía sau, đây chỉ là tuyển chọn, làm ra nhân mạng cũng không tốt, thế nhưng tiến vào Thiên Tuyển sơn, sinh tử, ai có thể khống chế!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Chu Tử Kiện chỉ cảm thấy cả người nổi da gà.
Gia hỏa này, nhìn trắng tinh, như phú gia công tử, ngọc diện thư sinh, thế nhưng không nghĩ tới thực chất bên trong lại xấu xa như vậy.
Bất quá nghe hắn kiểu nói này, tựa hồ rất có ý tứ.
Ngày đầu tiên tranh tài, rất nhanh kết thúc.
Ngày thứ hai, tiếp tục tiến hành tranh hài.
Lần này, Thiên Kiếm sơn đối chiến Lâm gia, không hề nghi ngờ, Lâm gia thiên tài Lâm Hối Anh, vẫn không phải đối thủ của Cừu Xích Viêm, mà Chu Tử Kiện, lần nữa thể hiện ra uy lực khoái kiếm của hắn, thắng được tranh tài.
Trận thứ ba, Mục Vân... Lại một lần nữa nhận thua.
Chỉ là lần này, để đám người không hiểu là, đối thủ Mục Vân gặp phải vẻn vẹn chỉ là Chuyển Phách cảnh, thế này đều nhận thua, Mục Vân này đến cùng đang làm cái gì?
Ngày thứ ba, đối chiến Kim gia, Cừu Xích Viêm cùng Chu Tử Kiện, lần nữa chiến thắng, Mục Vân lần nữa nhận thua.
Ba trận trôi qua, Mục Vân nhận thua toàn bộ.
Mà làm cho đám người không thể nào hiểu được nhất là, bất luận đối thủ mạnh yếu, Mục Vân chỉ nói một chữ, thua!
Rốt cục, Thiên Ngọc Tử nhịn không được.
Tương lai đối chiến Phần Vân cốc, Phần Phiêu Tuyết bên trong Phần Vân cốc, thế nhưng là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, mà đối với Phần Long Bát Hoang của Phần Vân cốc, nắm giữ vô cùng thấu triệt, Mục Vân lại nhận thua, thắng bại, thì không nói được.
- Xú tiểu tử, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Xà Tôn Giả lôi kéo Mục Vân, hùng hùng hổ hổ nói:
- Để ngươi tới tham gia tranh tài, không phải để ngươi đến nhận thua.
- Ta biết, thế nhưng ta làm như vậy, là đang cân nhắc vì Thiên Kiếm sơn.
Mục Vân chân thành nói:
- Lần này Thiên Kiếm Tử, tu vi mạnh nhất thuộc về Cừu sư huynh, Chu sư huynh, Lâm Thiếu Kiệt cùng Kim Chính Vũ kia, nhưng bây giờ hai người đại biểu Lâm gia cùng Kim gia xuất chiến, cho dù chúng ta thắng, lấy được thứ nhất, ba mươi tên đệ tử tiến vào Thiên Tuyển sơn, có gì hữu dụng đâu? Đến thời điểm đó còn không phải bị người xem như con gà con làm thịt.
- Dứt khoát thua đến một tên sau cùng tốt bao nhiêu.
Mục Vân cười nói:
- Năm người xuất chiến, đã đủ.
- Tiểu tử ngươi, nghĩ ngược lại rất thoáng.
Thiên Ngọc Tử cười khổ nói:
- Ngươi nghĩ như vậy không sai, thế nhưng bọn hắn mong muốn đi vào bên trong Thiên Tuyển sơn.
- Vậy dễ làm.
Mục Vân cười nói:
- Ta có thể cam đoan ngoài định mức thêm ra mười thanh Thánh khí, giao cho tông môn, đền bù cho bọn hắn, nếu như bọn hắn không nguyện ý, vậy ta tương lai sẽ xuất thủ. Chuyện này, chưởng môn thương lượng với bọn họ đi.
Ngoài định mức thêm ra mười thanh Thánh khí?
Nghe đến lời này, hô hấp Thiên Ngọc Tử trở nên nặng nề.
Mười thanh Thánh khí, đây chính là mười thanh Thánh khí.
- Có thể!
Thiên Ngọc Tử trực tiếp mở miệng nói:
- Thật ra mỗi lần đệ tử Thiên Kiếm sơn ta tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, cũng chỉ mười mấy người, mà mười mấy người kia, có thể đi ra bất quá mấy người, mà lại đạt được bí bảo, càng thưa thớt, ngươi đã nghĩ như vậy, ta đáp ứng ngươi.
- Ngươi tín nhiệm ta như vậy?
Mục Vân cười hỏi.
- Không tin ngươi, lại có thể thế nào? Hiện tại đoán chừng để ngươi xuất chiến, ngươi khẳng định cũng không nguyện ý.
Thiên Ngọc Tử cười khổ.
Mục Vân đã có lòng tin như thế, vậy hắn đương nhiên tin tưởng.
Kẻ này, không đơn giản!
- Thành!
Mục Vân mỉm cười, quay người rời đi.
- Cha!
- Tử Kiện, người này, ngươi cảm giác như thế nào?
- Mạnh!
Chu Tử Kiện nói thẳng:
- Dũng sĩ song thủ kiếm, cũng là được hắn chỉ điểm mới có thể tỉnh ngộ, mà lại hắn... Ta thủy chung nhìn không thấu, thủ pháp làm việc, khác biệt cùng người thường. Nhưng theo như hắn nói, hắn sở dĩ trợ giúp ta là bởi vì, hắn cũng rất chán ghét Huyền Không sơn.
- Ồ?
Nghe đến lời này, Thiên Ngọc Tử vỗ vỗ bả vai Chu Tử Kiện, nói:
- Tử kiện, kẻ này, ngươi có thể cùng giao hảo, chuyện năm đó kia, là cha có lỗi với ngươi!
- Không trách cha!
Chu Tử Kiện cười nói:
- Muốn trách chỉ có thể trách Tử Kiện cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mà Huyền Không sơn quá mạnh, xa xa không phải Thiên Kiếm sơn ta có thể đối phó.
Thiên Ngọc Tử khẽ thở một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngày thứ tư, đối thủ Thiên Kiếm sơn là Phần Vân cốc.
Phần Vân cốc những năm gần đây cùng Thiên Kiếm sơn một mực là thứ ba, thứ tư trong lúc tranh tài, hôm nay, đám người rất muốn biết, hai thế lực lớn này đến cùng một phái nào càng mạnh.
Thiên Kiếm sơn ra một thiên tài lĩnh ngộ kiếm tâm, thế nhưng bên trong Phần Vân cốc lại xuất hiện Phần Phiêu Tuyết.
Thiên phú cô nàng này khủng bố, cảm ngộ về hỏa nguyên tố khác hẳn với thường nhân, trong vòng mười năm thanh danh vang dội bên trong Phần Vân cốc.
Một trận chiến này, nhất định là mười phần đặc sắc.
Trận đầu, Cừu Xích Viêm đối chiến Phần Phiêu Tuyết.
Phần Phiêu Tuyết một thân váy ngắn hỏa hồng sắc, dáng người nhìn gợi cảm nóng bỏng, để người ta không ngừng mơ tưởng.
Xà Tôn Giả đã sớm ngồi bên người Mục Vân, nhìn tranh tài.
Trận đấu này, hắn không muốn bỏ qua.
- Lớn, rất, tròn, dài, thẳng!
Xà Tôn Giả cười hắc hắc nói:
- Mục Vân, vì cái gì không phải ngươi cùng nàng đối chiến, nói không chừng còn có thể lau chút dầu.
- Thế nào? Hiện tại không nhìn Tước Thải Y kia so tài, chạy tới nhìn Phần Phiêu Tuyết tranh tài rồi?
- Nói cái gì đó?
Xà Tôn Giả quát:
- Ta cũng không phải đến xem mỹ nữ, ta tới nhìn Cừu Xích Viêm, đây là quan tâm đệ tử trong tông môn.
- Mau nhìn, váy Phần Phiêu Tuyết bay lên.
- Làm sao làm sao?
Xà Tôn Giả lập tức phóng mắt nhìn lại, lại phát hiện hai người tranh tài căn bản không có bắt đầu.
- Hảo tên tiểu tử thối nhà ngươi, đùa nghịch ta?
Xà Tôn Giả khẽ nói:
- Hỗn tiểu tử, thiên tuyển chi chiến kết thúc, trở về còn muốn lợp nhà cho ta, không đắp kín phòng ở, ta bổ ngươi.
- Thành thành thành, bất quá lần này, váy thật bay lên.
- Chỗ nào?
Lần nữa mắc lừa, ánh mắt Xà Tôn Giả nhìn Mục Vân, như muốn phun lửa.
Chỉ là giờ phút này, tranh tài đã bắt đầu.
Cừu Xích Viêm vừa vào sân, chính là không dám khinh thường, trực tiếp xuất ra trường kiếm, triển khai tốc độ.
Chỉ là đối mặt Cừu Xích Viêm, mặt Phần Phiêu Tuyết không đổi sắc, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Bá bá bá âm thanh vang lên, trong khoảnh khắc, quanh người Phần Phiêu Tuyết, tám đầu Hỏa Long, trực tiếp bộc phát.
Tám đầu Hỏa Long, toàn bộ hiện ra màu hỏa hồng, trực tiếp xúm lại xung quanh Phần Phiêu Tuyết.
Phần Long Bát Hoang, võ kỹ thành danh Phần Vân cốc, cũng là võ kỹ áp đáy hòm của Phần Vân cốc.
Trận chiến này, Cừu Xích Viêm khó khăn.
Nhìn thấy Phần Phiêu Tuyết động thủ trong nháy mắt, đáy lòng Mục Vân cảm thấy một trận hỏa diễm khí tức đánh tới.
Địa hỏa!
Bên trong thân thể Phần Phiêu Tuyết thu nạp địa hỏa.
Địa hỏa, so với thiên hỏa, điểm thua duy nhất chính là không có được ý thức của mình.
Đương nhiên, uy lực cũng không đủ để đánh đồng cùng thiên hỏa.
Giờ phút này Phần Phiêu Tuyết bày ra thực lực cường đại đúng là để Cừu Xích Viêm cảm thấy một tia uy hiếp.
Chỉ là Phần Vân cốc cùng Thiên Kiếm sơn từ trước đến nay tương xứng, cho nên trận chiến này, hắn không muốn thua.
Đỉnh phong kiếm thế cùng phong chi ý cảnh kết hợp, thời khắc này Cừu Xích Viêm triệt để bộc phát toàn bộ thực lực của mình.
Chỉ là một bên khác, Phần Phiêu Tuyết thủy chung biểu hiện rất bình tĩnh, nhìn thấy Cừu Xích Viêm vọt tới, Phần Phiêu Tuyết điểm ra ngọc thủ, đứng tại chỗ, không nhúc nhích, tám đầu Hỏa Long, trực tiếp giết ra.
Oanh...
Cường đại tiếng oanh minh vang lên, tám đầu Hỏa Long trực tiếp thẳng hướng Cừu Xích Viêm, tốc độ không giảm.
Lốp bốp âm thanh truyền ra, Cừu Xích Viêm trong khoảnh khắc rơi xuống hạ phong, kiếm thế của hắn căn bản không có cách chặt đứt Hỏa Long địa hỏa hình thành, ngược lại bản thân ở vào bị động, bị Phần Phiêu Tuyết không ngừng áp chế.
- Bát Hoang Phần Thiên!
Một tiếng khẽ kêu, bóng người Phần Phiêu Tuyết bay lên, hai tay trực tiếp bấm niệm pháp quyết, lập tức, tám đầu Hỏa Long hợp thành một đầu, trực tiếp thẳng hướng Cừu Xích Viêm.
Mà giờ khắc này, Xà Tôn Giả vội vàng nằm xuống, từ dưới đất nhìn lên.
- Ông trời của ta, bên trong thế mà còn có một tầng!
Xà Tôn Giả hoảng sợ nói.
- Lão xà!
- Làm gì?
- Mọi người đều đang nhìn ngươi kìa!
Mục Vân ho khan một cái nói.
- A?
Xà Tôn Giả nhìn bốn phía, lại phát hiện ánh mắt của mọi người đều ở trên người hắn, mặt mo lập tức đỏ ửng, ho khan một cái nói:
- Bên trong thế mà còn có một tầng hỏa diễm phòng ngự, công pháp này của nàng, quả nhiên bá đạo, bá đạo, đúng không?
Mặt Mục Vân đen lại, quay đầu đi.
Phanh...
Mà giờ khắc này, trên bầu trời, một tiếng phanh vang vang lên, Cừu Xích Viêm sơ sẩy một cái, bị tám đầu Hỏa Long sát nhập đột nhiên tách ra một đầu đánh trúng, khóe miệng chảy ra tiên huyết, rơi xuống không trung.
- Đã nhường!
Phần Phiêu Tuyết phi thân mà xuống, chắp tay quay người.
Chỉ là thời khắc rời đi, một đôi mắt, lại nhìn Mục Vân cùng Xà Tôn Giả hai người, mang theo thẹn thùng cùng phẫn nộ.
Trận đầu so tài, Cừu Xích Viêm thua.
Trận thứ hai, Chu Tử Kiện ra sân.
Ngoài dự liệu, trận này, Chu Tử Kiện thua gọn gàng, rõ ràng khác biệt với ba ngày trước.
Nhìn Mục Vân mỉm cười, Chu Tử Kiện quay người đi xuống đấu trường.
Đã thua, vậy thua triệt để một chút.
- Trận thứ ba, Thiên Kiếm sơn Vân Mộc, đối chiến Phần Vân cốc Liễu Hà.
- Ta nhận thua!
Âm thanh vừa mới rơi xuống, Mục Vân thậm chí lười nhác đứng dậy, trực tiếp mở miệng nói.
Lại nhận thua?
Nghe Mục Vân nói vậy, đám người triệt để trợn tròn mắt, gia hỏa này, đến cùng muốn làm gì?
Một trận chiến này, Phần Vân cốc thắng.
Mà chiến đến ngày thứ tư, kết quả đã rất rõ ràng, thứ nhất, không hề nghi ngờ là Thất Tinh môn cùng Thánh Tước môn, mà thứ ba là Phần Vân cốc không thể nghi ngờ, thứ tư là Thiên Kiếm sơn, ba tên sau thì là Kim gia, Lâm gia cùng Thạch gia.
Trước mắt Thất Tinh môn thể hiện ra thực lực không ai cản nổi, Tinh Tử Hàng một khi ra trận, tất cả mọi người bại lui.
Chỉ là ngày thứ năm, Thất Tinh môn cùng Thánh Tước môn giao chiến, rốt cục bắt đầu.
Một trận chiến này, để đám người vô cùng chờ mong.
Mà sau trận chiến này, vị trí thứ nhất, đại khái đã được quyết định.
Trận đầu, Thất Tinh môn Tinh Tử Hàng đối chiến Thánh Tước môn Tước Thải Y.
Trong tay Tinh Tử Hàng từ đầu đến cuối vuốt vuốt viên hạt châu kia, mà Tước Thải Y thân mang thất thải vũ y, giống như tiên tử cao quý xuất trần.
Hai người đứng chung một chỗ, rõ ràng là thiên chi kiêu tử cùng thiên chi kiêu nữ.
So với trên sân nồng đậm chiến ý cùng đám người chờ đợi, Xà Tôn Giả càng thêm quan tâm là, Tước Thải Y hiện tại có thể bay lên hay không.
Chỉ là Mục Vân lại ngồi ngay ngắn ở bên trong trận doanh Thiên Kiếm sơn, hai mắt nhắm lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi.
Hắn giờ phút này, không giờ khắc nào không tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, bên trong cơ thể Mục Vân hiện tại tu luyện ra lục nguyên, còn kém tam nguyên, theo Tru Tiên Đồ nói, tam nguyên này, hắn sẽ đạt được bên trong Thiên Tuyển sơn.
Mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thì sẽ triệt để thành công.
Dựa vào cửu nguyên lực lượng, có thể rèn luyện thân thể của hắn cường độ lớn nhất, mà tại thời điểm bước vào đến Vũ Tiên cảnh nhất trọng, Kim Đan ngưng tụ, sẽ trở nên rất cường đại.
Mà về phần đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu, Mục Vân không thể nào biết được, chỉ có thể nhìn thí nghiệm.
Cho nên lần này tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, vô luận như thế nào, thắng lợi nhất định thuộc về hắn.
Đây cũng là chỗ Mục Vân chờ đợi.
Thiên Kiếm sơn, chung quy là dịch trạm của hắn, Cửu Hàn thiên cung, Vạn Trận tông, Huyền Không sơn, hắn nhất định đi tới.
Mà Ma tộc, đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn, thế nhưng hắn càng sẽ không bỏ qua Ma tộc!
Giờ phút này, hai người giữa sân đã bắt đầu chiến đấu.
Tước Thải Y một thân thất thải vũ y, mờ mịt xuất trần, thất thải vũ y không gió tự xòe, người sáng suốt xem xét liền biết, đó là Thánh khí.
Chỉ là đối mặt Thánh khí, Tinh Tử Hàng lại không có chút lo lắng nào.
Tước Thải Y cuối cùng vẫn xuất thủ trước.
Trong lúc sấm sét vang dội, bên trong thất thải vũ y của nàng thế mà xuất hiện một tia lôi điện lực lượng.
- A? Thất Vũ thải điện?
Cảm giác được Tước Thải Y cử động, Mục Vân mở hai mắt ra, bắt đầu nghiêm túc quan sát tranh tài lần này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tinh Tử Hàng cùng Tước Thải Y sẽ trở thành đối thủ của hắn bên trong Thiên Tuyển sơn, giao chiến, không thể tránh né, sớm làm quen một chút, cũng không sao.
Trong lúc Tước Thải Y xuất thủ, lôi điện lấp lánh, trong lúc lốp bốp, nàng duỗi bàn tay ra, trực tiếp ngưng ra một thanh lôi điện chi kiếm.
Lôi điện chi kiếm, bất ngờ xuất hiện, nhìn kỹ lại, thế mà cũng là một kiện Thánh khí.
Lần này có ý tứ!
Hai kiếm Thánh khí, xem ra Thánh Tước môn rất xem trọng Tước Thải Y.
Chỉ là bất kể coi trọng như thế nào, ở trong mắt Mục Vân, người Thánh Tước môn, đáng chết.
Nhìn thấy Tước Thải Y xuất thủ, trên mặt Tinh Tử Hàng thủy chung mang mỉm cười, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Khanh...
Một tiếng leng keng vang lên, Tước Thải Y xuất thủ, thất thải vũ y lấp lánh lôi điện phối hợp với lôi điện, uy lực để người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là, mắt thấy công kích kia rơi xuống trên người Tinh Tử Hàng, Tinh Tử Hàng rốt cục động.
Tiếng vù vù vang lên, xung quanh thân thể Tinh Tử Hàng đột nhiên xuất hiện một tầng cương khí màu bạc kim.
Thiên cương khí tức!
Biểu hiện của võ giả Vũ Tiên cảnh nhị trọng.
Tinh Tử Hàng quả nhiên tu luyện ra thiên cương khí tức.
Thời điểm tất cả công kích rơi vào đến thiên cương khí tức trên người Tinh Tử Hàng, nháy mắt tan biến trong vô hình.
Mà giờ khắc này, Tinh Tử Hàng nhô ra bàn tay nhỏ, chân đạp thất tinh, thế mà trực tiếp vòng qua Tước Thải Y, đi tới sau người, vỗ ra một chưởng.
Một chưởng kia, thanh thế cường đại, trực tiếp xé rách không khí.
Mục Vân lần đầu tiên nhìn thấy, có người có thể bằng vào chưởng phong thế mà trực tiếp xé rách không khí.
Tước Thải Y phản ứng càng cấp tốc, trực tiếp chém trở lại một kiếm.
Đinh...
Chỉ là một kiếm kia đổ trên người Tinh Tử Hàng lại trực tiếp phát ra một tiếng đinh vang, căn bản không có cách phá vỡ phòng ngự Tinh Tử Hàng.
Một kiếm chưa thành, Tước Thải Y trực tiếp lui ra phía sau một bước, chắp tay nói:
- Ta thua!
- Đã nhường!
Tinh Tử Hàng mỉm cười, quay người rời đi.
Một trận chiến này, kết thúc có phần ngoài dự liệu.
Thế nhưng kết quả cũng không để người kinh ngạc.
Tinh Tử Hàng dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh nhị trọng, cường giả mở ra thiên cương khí tức, Tước Thải Y thua không oan.
Một trận chiến này kết thúc, trên cơ bản có thể xác định, thứ nhất lần này trừ Thất Tinh môn ra không còn có thể là ai khác.
Đằng sau hai ngày tranh tài, đã không có bất kỳ lo lắng gì, thứ nhất, Thất Tinh môn, thứ hai Thánh Tước môn, thứ ba Phần Vân cốc, thứ tư là Thiên Kiếm sơn.
Mà Kim gia, Lâm gia, Thạch gia, phân biệt ở ba vị trí sau cùng.
Như thế, danh ngạch thiên tuyển chi chiến đã được xác định.
Thất Tinh môn ba mươi người tiến vào Thiên Tuyển sơn, Thánh Tước môn hai mươi lăm người, Phần Vân cốc mười lăm người, Thiên Kiếm sơn mười người, Kim gia mười người, Lâm gia cùng Thạch gia đều là năm người.
Lần này, chân chính tranh tài mới vừa mới bắt đầu.
Sáu ngày thời gian đã qua, Thiên Tuyển sơn, muốn mở ra phong ấn, chân chính chém giết, muốn bắt đầu.
- Xú tiểu tử, lần này tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, tuyệt đối không thể chủ quan, hiểu chưa?
Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vân quát:
- Mặt khác, giúp ta chiếu cố tốt Tử Kiện.
- Yên tâm đi, chưởng môn, Chu Tử Kiện, ta cũng sẽ không để hắn có việc gì.
Mục Vân cười hắc hắc, ma quyền sát chưởng.
Chân chính tranh tài, vừa mới bắt đầu.
Ông...
Mà giờ khắc này, trên không Thiên Tuyển sơn, vị trí bảy tòa sơn phong thế mà lúc này bắt đầu biến động.
Bảy tòa sơn phong, đúng là tự mình bắt đầu chuyển động.
Để người càng thêm kinh ngạc là, bảy tòa sơn phong biến ảo thế mà nghênh hợp thiên địa đại thế, bảy tòa sơn phong, vị trí đón đầu hình dạng Bắc Đẩu Thất Tinh.
- Bắc Đẩu Thất Tinh trận?
Mục Vân hơi sững sờ.
- Những năm qua đều như thế, năm nay cũng không ngoại lệ, Thiên Tuyển sơn, mười phần huyền diệu, tiến vào bên trong, bảo bối là phụ, người nhất định phải còn sống trở về!
- Yên tâm đi, nhất định như thế!
Mục Vân mỉm cười, bọn người Cừu Xích Viêm, Chu Tử Kiện, cũng âm thầm chuẩn bị.
Mà sau lưng ba người thì là nhóm Thiên Kiếm Tử Thiên Kiếm sơn chọn lựa ra.
Để Mục Vân cảm thấy kinh ngạc là, Bạch Đồ Gian, thế mà cũng ở trong đó.
- Bạch sư muội tấn thăng trở thành Thiên Kiếm Tử rồi?
- Vẫn là đa tạ Chu sư huynh, viên đan dược cửu phẩm kia giúp ta vượt qua Niết Bàn cửu trọng, đến Chuyển Thể cảnh!
Bạch Đồ Gian cười nói:
- Mà ta thông qua tầng tầng tuyển chọn, bài danh đệ lục Thiên Kiếm Tử, cho nên mới có cơ hội tiến vào Thiên Tuyển sơn.
Thì ra là thế.
Mục Vân nhẹ gật đầu, không nói nữa.
Mà giờ khắc này, vị trí bảy tòa sơn phong rốt cục xác định được.
Chính là hiện ra vị trí sắp xếp Bắc Đẩu Thất Tinh.
Chỉ là vị thứ nhất, đỉnh núi kia, ở trong mắt Mục Vân, lại thấy thế nào đó nào khó chịu.
Quả nhiên như một phần mộ, để người cảm thấy rất không thoải mái.
- Thiên Tuyển sơn mở, trăm vị đệ tử, nhanh chóng tiến vào bên trong, thời gian chỉ có ba hơi!
Tinh Vô Cực hô to một tiếng, bá bá bá âm thanh đột nhiên vang lên.
Trong khoảnh khắc, trên không toàn bộ Thiên Tuyển sơn, một đạo không gian ba động xuất hiện, lần lượt từng bóng người trong nháy mắt này biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn người rời đi đám, bên trong ánh mắt người cầm lái thất đại thế lực đều hiện ra vẻ chờ mong.
Mặc dù mỗi lần đệ tử tiến vào Thiên Tuyển sơn, có khả năng ra ngoài chỉ có không đến một nửa, thế nhưng không đến một nửa đệ tử mang theo ra bảo bối, lại đầy đủ đền bù tổn thất.
Bọn hắn nếu à đau lòng đệ tử thế lực của mình, đó chính là trở mắt nhìn thế lực khác tăng trưởng thiên tài cùng thực lực.
Cho nên, cho dù đau lòng tổn thất, nhưng không có mất đi, nào có đạt được, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
- Ha ha, không nghĩ tới, Thiên Ngọc Tử, môn hạ đệ tử ngươi quả nhiên trở nên lợi hại.
Giờ phút này, Thạch Phá Thương đi đến trước mặt Thiên Ngọc Tử, cười nói:
- Còn hiểu được giấu dốt, thật sự không đơn giản.
- Giấu dốt ngược lại không đến nỗi, chỉ là Thiên Kiếm sơn ta có mười người tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn đã đầy đủ.
- Chỉ mong là đầy đủ đi.
Thạch Phá Thương cười hắc hắc, không lên tiếng nữa.
Hắn đương nhiên nhìn ra, Mục Vân không xuất thủ, không thể nghi ngờ là không muốn bại lộ thực lực.
Chỉ là bên trong Thiên Tuyển sơn, không chỉ có một trăm tên đệ tử bọn hắn tiến vào trong, càng có vô số hung hiểm, Thánh thú cường đại, thậm chí là tầng tầng lớp lớp quái vật, hoàn cảnh dị thường hiểm ác.
Sinh tử còn không biết đến cùng như thế nào.
Mà bảo bối, cho dù đạt được, cũng có thể là một cái chớp mắt tiếp theo liền mất đi.
- Hi vọng bọn họ có thể bình an trở về.
Thiên Ngọc Tử bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng vậy, chết rất đáng tiếc, hai đại mỹ nữ.
Xà Tôn Giả nhớ mãi không quên.
- Ngươi không lo lắng cho Vân Mộc?
- Lo lắng hắn làm gì? Tiểu tử này nếu chết, vậy trăm vị thiên tài lần này đi vào, chỉ sợ không có một người có thể còn sống đi ra, tiểu tử này, đốt Xà Tôn Phong ta thành tro bụi, ta còn không có tìm hắn tính sổ sách đây.
Nhìn bộ dáng Xà Tôn vui cười, Thiên Ngọc Tử cũng đành phải cười khổ.
Cũng không phải hắn không tin Mục Vân, chỉ là lần này vào núi, thực sự quá mức nguy hiểm, không cẩn thận, đó chính là chết thật.
- Ta đi, đây là địa phương nào?
Mà đổi thành một bên, thời gian ba hô hấp xâm nhập đến bên trong lối đi, Mục Vân chớp mắt một cái lại phát hiện, cảnh tượng trước mắt thay đổi hết thảy.
Bảy tòa sơn phong đứng sừng sững ở trước mắt, vẫn y như là đứng sừng sững ở trước người.
Chỉ là bảy tòa sơn phong kia, nhìn rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng Mục Vân phi hành nửa canh giờ, lại giống như vẫn còn xa ở cuối chân trời.
Mà giờ khắc này, thiên địa quanh mình đều một mảnh huyết hồng, thậm chí cả mặt trời trên trời đều huyết hồng.
Nói đúng ra, là hỏa hồng.
Mục Vân ngẩng đầu, lại phát hiện, vô số hỏa cầu hướng phía hắn đập tới.
- Mưa hỏa cầu? Nói đùa cái gì thế!
Mục Vân biến sắc, vội vàng lui lại.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, phía trên mặt đất hỏa hồng sắc, từng tiếng oanh minh vang lên, lốp bốp âm thanh, đâm màng nhĩ người.
Từng hỏa cầu kia, nhìn xa xa, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng chân chính rơi xuống, mỗi một khối đều có đường kính trọn vẹn trăm mét.
Mà khí tức cực nóng khủng bố quả thực để người cảm thấy sợ hãi.
Khí tức thiên hỏa!
Mục Vân hơi sững sờ, không ngừng tránh né những hỏa cầu, lại ngửi được một tia hương vị thiên hỏa trong không khí.
Bây giờ bản thân hắn xem như bản mệnh ý thức Diệt Hồn Hắc Viêm, bởi vậy, cảm giác đối với thiên hỏa, hắn đương nhiên vô cùng quen thuộc.
Đó là một loại khiêu khích!
khiêu khích đến từ một loại thiên hỏa khác.
Mục Vân không nói hai lời, nháy mắt tránh né hỏa cầu trên trời, hướng thẳng đến phương hướng mình cảm giác phóng đi.
Hắn hiện tại đã dung hợp hai chủng thiên hỏa, hình thành Diệt Hồn Hắc Viêm, nếu có thể lại thôn phệ một loại thiên hỏa, vậy thực lực hắn sẽ trở nên càng cường hãn hơn.
Quan trọng nhất là, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn vận chuyển sẽ càng nhanh hơn, tu luyện nguyên khí cũng sẽ càng thêm cường đại.
Khó trách, khó trách Tru Tiên Đồ sẽ nói, hắn tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn đương nhiên có thể tu luyện thành công Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.
Thì ra là thế!
Trong lúc Mục Vân không ngừng tránh né, hướng về phương hướng trong nội tâm cảm giác mà nhanh chóng lao vùn vụt.
Cảm giác giữa Thiên hỏa cùng thiên hỏa đủ khả năng thức tỉnh, là chiến ý vô cùng cường đại, loại địch ý đó là trời sinh.
Mục Vân đương nhiên không phải không nghĩ tới, hắn sẽ bị thiên hỏa thôn phệ, chỉ là, đạo của võ giả, liều chính là đảm lượng cùng thực lực, co vòi, đây không phải là tác phong của hắn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Chỉ là trong lúc tiến lên, Mục Vân lại nghe được một tiếng quát.
Tiếng quát kia, nghe có chút quen thuộc.
- A?
Đi tới phía trước, nhìn một bóng người bị vây quanh, Mục Vân giấu ở sau một nham thạch lớn, nhìn hết thảy.
Giờ phút này, trong đống loạn thạch, hỏa cầu cũng đang bắn tới, chỉ có mấy bóng người, lại bởi vì cùng nhau tránh né loạn thạch, tụ tập đến nơi đây.
Mà người lên tiếng kia chính là một vị nữ đệ tử Thánh Tước môn, chỉ là nữ đệ tử kia rõ ràng là cảnh giới Chuyển Hồn cảnh, thế nhưng đứng trước người nàng lại là hai tên đệ tử Thất Tinh môn Chuyển Phách cảnh.
- Xảo miêu, đại sư tỷ các ngươi nhìn thật hăng hái, đáng tiếc chúng ta vô phúc tiêu thụ, chỉ sợ chỉ có Tử Hàng sư huynh có thể chế phục nàng, bất quá ngươi nha, cũng không tệ, không bằng hầu hạ hai huynh đệ chúng ta như thế nào?
Hai tên đệ tử Thất Tinh môn cười hắc hắc nói, nhìn nữ đệ tử trước người.
Loại chuyện này, bản không có quan hệ gì với Mục Vân, mà vô luận là Thất Tinh môn hay là Thánh Tước môn, Mục Vân nhìn đều rất không vừa mắt, cho nên đứng ở một bên, Mục Vân tuyệt không dự định xuất thủ.
Mà vị nữ tử nhìn mười phần yếu kém kia cũng không có đơn giản như vậy.
- Hai vị đại ca, có thể nhẹ một chút hay không! Ta... Ta sợ đau!
Chỉ là đột nhiên, nữ đệ tử được xưng xảo miêu trực tiếp mỉm cười, vũ mị nói.
- Dạng này mới đúng chứ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!
Một vị nam đệ tử Thất Tinh môn cười hắc hắc, đi đên phía trước, một đôi đại thủ đã trở nên không ở yên.
- Nhị đệ, ngươi trước nhìn đại ca như thế nào chế phục nàng, hảo hảo học tập lấy một chút.
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt nữ đệ tử kia đỏ bừng cúi đầu.
Mà nam đệ tử giờ phút này đã nhịn không được, trực tiếp cởi quần xuống, hai tay bắt đầu không yên.
Tình cảnh kích thích này ngược lại để Mục Vân không nghĩ ra.
Nữ đệ tử kia, nhìn thật sự rất cổ quái.
Chỉ chốc lát thời gian, nam đệ tử kia ghé vào trên người xảo miêu, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
- Mẹ nó, đồ nam ba giây.
Nhìn nam đệ tử kia không được, một đệ tử khác giờ phút này toàn thân lửa nóng, đã sớm nhịn không được.
- Đại ca, mau tránh ra, mau tránh ra, ta tới, ta đến.
Một nam đệ tử khác trực tiếp gỡ đại ca hắn ra, chỉ là vừa đụng vào người đại ca, nam đệ tử kia lập tức trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ hô to.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân nhìn kỹ lại mới phát hiện nam tử kia sớm đã ngỏm củ tỏi, bảo bối dưới thân đúng là giống như bị răng cưa chặt đứt, máu tươi chảy đầm đìa.
- Mẹ nó!
Mục Vân trong lúc vô ý thức nhíu nhíu hạ bộ, đưa tay xuống mò sờ.
- Thứ quỷ gì?
Nhìn thấy nam tử muốn chạy trốn, xảo miêu duỗi ra bàn tay, móng tay thế mà nháy mắt dài ra, trực tiếp đem một người khác cắt cổ.
- Gặp quỷ rồi?
Mục Vân triệt để sững sờ!
Bá một tiếng vang lên, trong chốc lát, một bóng người nhìn về phía Mục Vân, trên dung nhan mỹ mạo lộ ra thần sắc màu đỏ tươi, nhìn Mục Vân liếm môi một cái.
Trong khoảnh khắc này, xảo miêu vọt thẳng đánh tới Mục Vân.
Phanh...
Một tiếng phanh vang vang lên, Mục Vân trực tiếp ra một quyền, đánh vào trên người xảo miêu.
- Ngươi đang làm gì?
Chỉ là, thời khắc Mục Vân đánh ra một quyền, từ phần bụng xảo miêu xuất hiện một cái lỗ máu, chết đến mức không thể chết thêm.
Mà giờ khắc này, một tiếng kêu khẽ đột nhiên vang lên.
- Tước Thải Y?
- Ngươi là ai?
Nhìn Tước Thải Y đột nhiên xuất hiện, Mục Vân cẩn thận nói.
- Hừ, giết đệ tử Thánh Tước môn ta, còn hỏi ta là ai!
Tước Thải Y một mặt tức giận, trực tiếp giết tới đây.
- Ngươi biết cái rắm, nhìn kỹ lại xem đó có phải hay không đệ tử Thánh Tước môn ngươi rồi nói sau!
Mục Vân lui lại một bước, quát.
Mà giờ khắc này, thi thể trên đất, dần dần biến hình, thế mà xuất hiện một hình quái vật, toàn thân chảy xuôi chất lỏng sềnh sệch màu lục.
- Dựa vào, là huyễn hình thú!
Mục Vân thầm mắng một tiếng, lập tức cùng Tước Thải Y tách ra mười bước.
- Ngươi có phải Tước Thải Y hay không?
- Nói nhảm!
Nhìn Mục Vân, Tước Thải Y không nhịn được quát.
Gia hỏa này, nhát gan sợ phiền phức, tranh tài liên tiếp nhận thua, hiện tại lại là một bộ dáng sợ chết.
- Ta làm sao biết ngươi có phải do huyễn hình thú biến ảo ra hay không, vừa rồi huyễn hình thú này trực tiếp thay đổi thành xảo miêu, là đệ tử ngươi Thánh Tước môn?
Mục Vân cười nói:
- Vừa rồi kém chút bị giết chết, nếu như ngươi là huyễn hình thú thay đổi mà thành, ta chết chẳng phải là chết oan.
- Muốn làm sao ngươi mới có thể tin tưởng?
- Không cần ta tin tưởng, ngươi chỉ cần rời đi ta mười mét bên ngoài là được!
- Tốt!
Tước Thải Y khẽ nói:
- Mà ta cũng không tin ngươi!
- Vừa hay, mỗi người đi một ngả!
Mục Vân khoát tay áo, hướng thẳng đến chỗ sâu trong đống loạn thạch đi tới.
Chỉ là Mục Vân chân trước rời đi, chân sau Tước Thải Y lại trực tiếp theo sau.
- Ngươi làm gì đi theo ta?
- Ai đi theo ngươi!
Tước Thải Y khẽ nói:
- Ta cũng là hướng về nơi này.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Mục Vân đột nhiên sáng tỏ.
Bên trong cơ thể Tước Thải Y chứa địa hỏa, mà địa hỏa sẽ bị thiên hỏa tự động hấp dẫn.
Xem ra Tước Thải Y cũng cảm thấy được thiên hỏa tồn tại.
Chỉ là chỗ thiên hỏa này lại có huyễn hình thú dị thú bực này tồn tại, quả nhiên để người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai người một trước một sau, khoảng cách mười mét, hướng về phương hướng trong nội tâm cảm ứng đi tới.
Chỉ là dần dần, trong lúc tiến lên, Mục Vân thế mà cảm thấy nhiệt độ phía trước có phần hạ xuống.
Khí tức cực nóng yếu bớt, loại nhỏ xíu khác biệt kia, Mục Vân rất dễ dàng cảm giác được.
Mà từ khi tiến lên trong đống loạn thạch, sau khi quẹo qua một khúc cua, một hồ nước to lớn xuất hiện trước mặt hai người.
Hồ nước to lớn, toàn thân óng ánh sáng long lanh, vậy mà giống như kết băng óng ánh.
- Băng hồ?
Nhìn hồ nước to lớn, Mục Vân triệt để sửng sốt.
Làm sao có thể là băng hồ?
Hắn rõ ràng cảm giác được khí tức thiên hỏa, một đường tới gần.
- Ngươi có phải cũng cảm giác được khí tức thiên hỏa hay không?
Tước Thải Y đứng xa Mục Vân hơn mười mét, nhíu mày hỏi.
- Ừm!
- Xem ra trong cơ thể ngươi cũng có thiên hỏa? Hoặc là địa hỏa?
- Cái gì gọi là cũng có? Trong cơ thể ngươi là địa hỏa, cũng không phải thiên hỏa!
- Ngươi...
Nhìn thấy Tước Thải Y cứng lưỡi, Mục Vân cũng không để ý nàng, đứng bên trên băng hồ, dụng tâm cảm ngộ.
Người Thánh Tước môn, hắn không có cảm tình gì, mặc dù không thể không nói, Tước Thải Y là một đại mỹ nữ, chỉ là đại mỹ nữ bực này, Mục Vân không hứng thú.
Nắm chặt hai tay, trên nắm tay Mục Vân, Diệt Hồn Hắc Viêm đen nhánh tràn ngập.
- Quả nhiên là thiên hỏa!
Nhìn thấy Mục Vân cử động, trong nội tâm Tước Thải Y thầm nghĩ.
Chỉ là, nàng có thể cảm giác được, thiên hỏa bên trong cơ thể Mục Vân, tựa hồ... Cũng không chỉ một loại.
Cảm giác bực này để nàng giật mình.
Người bình thường có thể thu hoạch được một loại thiên hỏa đã là thuộc về hiếm thấy, gia hỏa nhát gan sợ chết này nắm giữ lưỡng chủng, thậm chí nhiều hơn, hắn thế nào làm được?
Oanh...
Mà giờ khắc này, Mục Vân đã trực tiếp đánh xuống một quyền.
Một tiếng ầm vang nổ vang truyền ra, nắm đấm Mục Vân trực tiếp nổ tung, băng hồ dưới chân vang lên tiếng nổ đùng đoàng lốp bốp.
Trong khoảnh khắc, một cỗ hấp xả lực cường đại trực tiếp đem thân thể Mục Vân quấn chặt.
Mà ngay sau đó, Tước Thải Y cũng không thể may mắn thoát khỏi, trực tiếp bị cường đại hấp xả lực túm vào đến trong hồ.
Trong khoảnh khắc, áp lực cường đại để hai người cơ hồ không cách nào thở dốc.
Mà Tước Thải Y trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, nước hồ trực tiếp áp bách lấy quần áo của nàng, đường cong lả lướt, tất cả đều hiện ra ở trước mắt Mục Vân.
- Sắc phôi, nhìn cái gì vậy!
- Ai nhìn ngươi! Ta đang nhìn vật liệu sau lưng ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay trực tiếp nhô ra, một tiếng “Bang” vang lên, sau lưng Tước Thải Y, một hắc ảnh khổng lồ trực tiếp nổ tung.
Nhìn thấy Mục Vân cử động, Tước Thải Y khẽ nói:
- Ngươi ít giả làm người tốt, nói không chừng ngươi cũng là huyễn hình thú biến thành, không cần ngươi xuất thủ, dị thú kia cũng căn bản không phá nổi phòng ngự thất vũ thải y của ta.
- Ồ? Thật sao?
Oanh...
Đột nhiên, một tiếng vang không hề có điềm báo trước vang lên, bóng người Tước Thải Y trực tiếp bị một đạo hắc ảnh ở hậu phương đập đến, bay về phía Mục Vân.
Thân thể mềm mại, trực tiếp chứa ở ngực Mục Vân.
Tước Thải Y sắc mặt trắng nhợt, một tay vươn ra, lốp bốp âm thanh vang lên, một tia chớp, trực tiếp chém một bóng người kia thành thịt nát.
- Ngươi thế nào không nhắc nhở ta?
Tước Thải Y lấy lại tinh thần, nhìn Mục Vân quát.
- Không phải ngươi nói, không cần ta giúp ngươi sao?
Trong lúc nói chuyện, Mục Vân xoay người đấm lại, phía sau một đạo hắc ảnh, hóa thành thịt nát.
- Ngươi...
- Ta lười cùng ngươi lãng phí thời gian, sinh tử của ngươi, cùng ta không có bất cứ quan hệ nào!
Mục Vân rút lui trở lại, rời xa cách Tước Thải Y mười mét bên ngoài, cười nói:
- Tin tưởng ngươi cũng cảm thấy thiên hỏa tồn tại, ta cảm thấy rất hứng thú với nó, nói không chừng ngươi ta sẽ là địch nhân, cho nên tốt nhất đừng quá thân mật với ta.
- Đăng đồ tử, ai thân mật với ngươi rồi?
- Ồ? Không có sao?
Nói rồi, bàn tay Mục Vân phất qua lồng ngực của mình, đặt ở chóp mũi hít hà, nói:
- Thiết Mộc tán cùng Thanh Bách thảo kết hợp tạo ra mùi thơm, thời điểm ngươi mỗi lần tắm rửa, nhất định là dùng hai loại dược liệu bảo trì làn da thủy nộn của ngươi?
- Lưu manh!
- Ta lưu manh không sao, ngươi cần phải chú ý phía sau ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, Tước Thải Y xoay người một cái, trực tiếp một chưởng vỗ ra.
Chỉ là sau lưng, nơi nào có thứ gì.
Thời điểm lấy lại tinh thần, xoay người nhìn phía trước, nơi nào còn có bóng dáng Mục Vân.
Lưu lại chỉ có bóng người Mục Vân hóa thành một điểm đen thôi.
- Hỗn đản!
Sắc mặt Tước Thải Y khó coi, thầm mắng Mục Vân một tiếng, vội vàng theo sau.
Khí tức thiên hỏa, trong này nhất định tồn tại thiên hỏa, trên người nàng có địa hỏa, nếu như có thể hấp thu thiên hỏa, vậy có thể đem địa hỏa cùng thiên hỏa dung hợp, kết hợp với Thánh Tước Hóa Thiên Quyết mình tu luyện, nói không chừng có thể thông qua thiên hỏa, dục hỏa trùng sinh, kết hợp với lôi điện lực lượng, tiến hành rèn luyện, cảnh giới lại đề thăng một bước.
Mà cùng lúc đó, bên trong đống loạn thạch, một bóng người xinh đẹp chậm rãi dậm chân mà tới.
Chính là Phần Vân cốc Phần Phiêu Tuyết.
Phần Phiêu Tuyết giờ phút này một thân váy ngắn hỏa hồng sắc, thanh tú động lòng người đứng tại biên giới hồ nước.
- Xem ra có người nhanh chân đến trước, nhất định phải nắm chặt, nếu như ta có thể thu phục thiên hỏa, Phần Long Bát Hoang có thể tiến thêm một bước, Tinh Tử Hàng cũng không thể nào là đối thủ của ta.
Phần Phiêu Tuyết hiểu rõ, mình tu luyện Phần Long Bát Hoang mặc dù đại thành, thế nhưng bởi vì nhận địa hỏa hạn chế, cảnh giới mới một mực đề thăng chậm chạp.
Cơ hội lần này, không cho bỏ lỡ.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân thân ở đáy hồ lại không ngừng tiến lên, trong nháy mắt Phần Phiêu Tuyết xuống nước, hắn cảm giác được khí tức một cỗ địa hỏa khác.
Hai cỗ khí tức địa hỏa, xem ra là Phần Vân cốc Phần Phiêu Tuyết cũng tới đây.
Tỉ mỉ nghĩ lại đúng thế, địa hỏa dễ dàng bị thiên hỏa hấp dẫn, cho nên hai nữ khẳng định sẽ không tự chủ được đến chỗ này.
Còn hắn thì bởi vì thiên hỏa cùng thiên hỏa trong lúc quan hệ thù địch, mới có thể đến chỗ này.
Theo khoảng cách lặn xuống càng ngày càng sâu, mặc dù thân thể Mục Vân chứa Hắc Ngục Ngân Thủy, thế nhưng thủy áp cường đại cũng để hắn không cách nào coi nhẹ.
Chỉ là theo áp lực càng ngày càng cường đại, Mục Vân lại phát hiện, phía dưới thế mà xuất hiện một tia thần sắc trong suốt.
- Còn có một tầng kết giới?
Mục Vân ngẩn người, trực tiếp đi ra phía trước.
Chỉ là ngoài dự liệu, Hắc Ngục Ngân Thủy quay xung quanh thân thể, Mục Vân thế mà trực tiếp xuyên qua tầng kia kết giới.
Chỉ là Tước Thải Y phía sau hắn theo sát mà tới thì không có loại vận khí tốt đó.
Nhìn Mục Vân trực tiếp xuyên qua kết giới, Tước Thải Y vọt thẳng đi lên.
Thế nhưng một tiếng ‘bang’ vang lên, Tước Thải Y lập tức đụng tường, trực tiếp bắn ngược trở về.
- A...
Một tiếng kinh hô, Tước Thải Y vuốt vuốt thân thể của mình, nhìn bóng người Mục Vân nhanh chóng rời đi, trong nội tâm tức giận dâng lên lập tức.
Lôi điện chi kiếm trong tay, lần nữa lóe ra.
Oanh...
Lôi điện lực lượng cường đại chỉ lưu lại một đạo vết rách phía trên kết giới kia.
Trước ngực Tước Thải Y chập trùng.
- Hỗn đản kia lại có thể trực tiếp xuyên qua, ta thế nào không được?
Tước Thải Y nhất thời tức giận, một kiếm một kiếm chém vào phía trên kết giới.
Mà giờ khắc này, Mục Vân đã đến đáy hồ.
Chỗ sâu đáy hồ cũng không phải một mảnh nước bùn như Mục Vân tưởng tượng, ngược lại vô cùng sạch sẽ.
Chỉ là, phóng mắt nhìn quanh đều là san hô hỏa hồng hỏa hồng.
San hô kết đội thành bầy điên cuồng sinh trưởng tùy ý dưới đáy hồ.
Nhưng những san hô kia căn bản không nhúc nhích, chỉ là theo nước hồ lắc lư.
Dừng bước lại, Mục Vân nhìn về phía trước, cuối cùng vẫn tiến vào bên trong bầy san hô, đã đi gần nửa canh giờ, Mục Vân giống như đi tới trung ương bầy san hô.
Mà ở nơi đó, một bệ đá đứng sững, trên bệ đá, chín hạt châu màu đen lóng lánh quang mang đen kịt, chiếu lấp lánh.
- Hồn Tâm Châu!
Nhìn thấy chín hạt châu chiếu sáng rạng rỡ, Mục Vân dừng bước lại, đáy lòng dâng lên vẻ mừng như điên.
Hồn Tâm Châu, đối với võ giả mà nói, có công năng quá cường đại.
Cho dù là võ giả Vũ Tiên cảnh, hư hồn diễn biến thành chân hồn cũng cần Hồn Tâm Châu.
Kỳ châu như thế, đối với võ giả đề thăng hồn lực, quả thực là có chỗ tốt cực lớn.
Cái đồ chơi này, không thua gì một kiện Thánh khí.
Mà ở trong tay võ giả Tam Chuyển chi cảnh tương đương với Hạ Phẩm Thánh Khí, thế nhưng trong tay võ giả Vũ Tiên cảnh thất trọng thậm chí thập trọng, đó chính là Cực Phẩm Thánh Khí.
Thứ này đối với tăng trưởng hồn lực võ giả, quả thực có thể xưng khủng bố.
Cơ hồ không chút do dự, Mục Vân trực tiếp bỏ chín khỏa hồn châu vào trong túi.
Chín khỏa Hồn Tâm Châu, quả thực có giá trị trân quý hơn so với chín kiện Thánh khí.
Không cần thì phí.
Ầm ầm...
Chỉ là sau khi Mục Vân thu phục chín khỏa Hồn Tâm Châu, trong khoảnh khắc, phía trên toàn bộ mặt đất, truyền đến từng tiếng oanh minh.
- Không được!
Mục Vân đột nhiên nghĩ đến, Hồn Tâm Châu chính là kỳ vật nhất đẳng, mà kỳ vật bực này chỉ có nương theo một loại vật liệu mới có thể xuất hiện.
Phệ Hồn Tâm Hỏa! Thiên hỏa!
Cơ hồ là trong nháy mắt, Phá Hư Kiếm nơi tay, Mục Vân trực tiếp chém ra một kiếm.
Quả nhiên, trong nháy mắt chín khỏa Hồn Tâm Châu biến mất, những san hô hỏa hồng sắc trong khoảnh khắc bắt đầu chuyển động.
Trong chốc lát, vô số Hồn Tâm Châu điên cuồng cuốn lên hướng phía xung quanh Mục Vân quay tới.
Bá bá bá kiếm khí lướt đi, Mục Vân cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh, trực tiếp bay ra.
Rời khỏi nơi đây, nếu không, hắn sẽ chết rất thê thảm.
- A? Gia hỏa này, chạy thế nào trở về rồi?
Mà giờ khắc này, Tước Thải Y vừa rồi oanh kết giới ra một đường vết rách.
Bá một tiếng vang lên, bóng dáng Mục Vân trực tiếp bay ra từ bên trong.
- Tạ ơn!
Mục Vân cảm tạ một tiếng, trực tiếp rời đi.
- Ngươi... A!
Trong khoảnh khắc, Tước Thải Y xoay người, lại nhìn thấy một mảnh huyết hồng, vọt thẳng hướng đến lối ra kết giới, nháy trợn tròn mắt mắt, một tiếng kinh hô, trực tiếp giẫm lên thất vũ thải y, chật vật chạy trốn.
- Ngươi cái đăng đồ tử, đến cùng làm chuyện gì?
Truy sau lưng Mục Vân, Tước Thải Y mắng.
- Không phải ngươi đang tìm thiên hỏa sao? Ở trong đó, chính là thiên hỏa, ngươi chạy cái gì?
- Ta...
Tước Thải Y nhất thời cứng lời, chỉ là trở lại nhìn thoáng qua thủy triều huyết hồng sắc, trong lòng bồn chồn.
Dù nàng là cảnh giới Vũ Tiên cảnh nhất trọng thế nhưng giờ phút này những huyết sắc thủy triều kia không phải nàng có thể chống lại.
Mà lại quan trọng nhất là, chỗ sâu đáy nước này, Mục Vân không bị ảnh hưởng, thế nhưng nàng lại chịu ảnh hưởng.
Thất thải vũ y có khả năng phát huy năng lực giảm bớt đi nhiều, cả lôi điện chi kiếm lúc này cũng bị hạn chế.
Cho nên rời khỏi đáy hồ, xông ra hồ nước, lại đối mặt thiên hỏa cũng không muộn.
Hai bóng người, một trước một sau, không muốn sống lao lên phía trên hồ.
Mà dọc theo đường, những dị thú hình thể khôi ngô, liên tiếp bị hỏa hồng sắc thủy triều phía sau bao trùm, phát ra kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
- Ngươi cái đăng đồ tử, cũng không biết chờ ta một chút sao?
- Chờ ngươi? Chờ ngươi ta liền thành người bị thôn phệ.
Mục Vân nhìn ngớ ngẩn nhìn Tước Thải Y, tốc độ trở nên càng nhanh.
- Các ngươi chạy cái gì?
Chỉ là hai người vừa dứt lời, một bóng người lại đột nhiên xông ra.
Chính là Phần Vân cốc Phần Phiêu Tuyết.
Nhìn thấy Mục Vân cùng Tước Thải Y hai người hoảng hốt chạy bừa chạy trốn, Phần Phiêu Tuyết kinh nghi bất định nói.
- Ngươi đi hỏi nàng!
Mục Vân quẳng xuống một câu, lần nữa liều mạng chạy trốn.
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai!
Tước Thải Y giờ phút này tức giận muốn điên, bị Phần Phiêu Tuyết ngăn cản đường đi, nơi nào có kiên nhẫn, lách qua Phần Phiêu Tuyết, trực tiếp lao vùn vụt rời đi.
Phần Phiêu Tuyết lúc đầu đang tìm kiếm khí tức Thiên hỏa, thế nhưng không lý do bị hai người chửi vào mặt, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Chỉ là sau một khắc, nhìn thấy phía dưới, Phần Phiêu Tuyết triệt để trợn tròn mắt, thân hình mở ra, tốc độ càng nhanh, chạy như bay hướng phía mặt ngoài hồ nước.
- Ai dẫn tên kia ra?
- Ngươi thấy sẽ là ta sao?
Tước Thải Y bất mãn nói:
- Đương nhiên là tên đăng đồ lãng tử kia.
- Hắn?
Nhìn bóng người Mục Vân vội vàng chạy trốn, ánh mắt Phần Phiêu Tuyết lộ ra biểu lộ suy tư.
Ba bóng người dọc theo hồ nước, một đường lao vùn vụt.
Phốc phốc phốc...
Cơ hồ là cùng một lúc, ba bóng người từ phi thân lên bên trong hồ nước.
Mục Vân bay ra một lát, vội vàng rời khỏi phạm vi trăm hồ nước mét, đứng thẳng trên một đống đá.
Mà đổi thành một bên, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người thì đứng chung một chỗ.
Chỉ là kịp phản ứng, Tước Thải Y lại nháy mắt kéo dài khoảng cách cùng Phần Phiêu Tuyết.
- Ngươi làm gì?
Nhìn Tước Thải Y cử động quái dị, Phần Phiêu Tuyết kinh ngạc hỏi.
- Nơi này có huyễn hình thú ẩn hiện, ta cũng không xác định ngươi có phải Phần Phiêu Tuyết hay không.
Tước Thải Y cẩn thận nói, lựa chọn một tòa đống đá, đứng dậy, trực câu câu nhìn chằm chằm Phần Phiêu Tuyết.
- Huyễn hình thú!
Nghe được ba chữ huyễn hình thú, ánh mắt Phần Phiêu Tuyết nhìn về phía Mục Vân cùng Tước Thải Y, tràn ngập quái dị.
Ngao...
Mà giờ khắc này, đã không phải trong lúc để bọn hắn ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau.
Chỗ sâu đáy hồ, một tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên, điếc màng nhĩ người.
TIếng gầm gừ đinh tai nhức óc trực tiếp để thân thể ba người run lên.
Đó là một Yêu Long toàn thân huyết hồng, chỉ là Yêu Long này lại không phải yêu chân chính, mà là thiên hỏa hóa ra.
- Phệ Hồn Tâm Hỏa!
Nhìn bóng người Huyết Long, Mục Vân mỉm cười.
Chỗ sâu đáy hồ, trong nháy mắt nhìn thấy Hồn Tâm Châu, Mục Vân dẫn đầu nghĩ tới Phệ Hồn Tâm Hỏa, không nghĩ tới thật đúng là thế.
Thiên hỏa bực này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hôm nay gặp được, quả nhiên là vận khí quá tốt.
Chỉ là một bên khác, nhìn thấy Phệ Hồn Tâm Hỏa, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người lại triệt để đổi sắc mặt.
Phệ Hồn Tâm Hỏa, bên trong thiên hỏa, có khả năng không phải cường đại nhất, lại là một cái khó chơi nhất.
Thiên hỏa bực này, đốt cháy cũng không phải thân thể võ giả, mà là linh hồn.
Đối với võ giả phía dưới Thông Thần cảnh, căn bản không có khả năng chịu đựng uy lực của nó, mà đối với võ giả phía trên Thông Thần cảnh, thiên hỏa bực này, quả thực đáng sợ.
Thôn phệ linh hồn võ giả, trực tiếp có thể để võ giả biến thành một cỗ thi thể, lặng yên không một tiếng động tử vong.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, Tước Thải Y dùng thất vũ thải y bao phủ toàn thân trên người mình, một mực bảo vệ trong đầu của mình.
Mà Phần Phiêu Tuyết càng không dám khinh thường, Phần Long Bát Hoang, tám đầu Hỏa Long trực tiếp xuất hiện xung quanh thân thể.
Từng tiếng ầm ầm, nháy mắt vang lên.
Chỉ có Mục Vân, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Ngu xuẩn!
Nhìn thấy Mục Vân không có chút nào đề phòng, Tước Thải Y nhịn không được mắng.
- Ngươi mới là ngu xuẩn!
Mục Vân nhìn Tước Thải Y một cái, bàn tay vung lên, lục sắc quang đoàn xuất hiện quanh người.
Trước mắt, sáu Nguyên Thiên khí có thể nói là phòng ngự cường đại nhất của hắn.
- Hai vị, thiên hỏa này, ba người chúng ta, liên hợp đối kháng, người tài có được, như thế nào?
Mục Vân cười nói.
- Không có vấn đề!
- Người tài có được.
Hai nữ giờ phút này cũng hiểu rõ, vẻn vẹn bằng vào bất cứ người nào trong bọn nàng cũng không thể thu phục được thiên hỏa, chỉ có ba người liên thủ.
Chỉ là ba người giờ phút này lẫn nhau đều có lá bài tẩy của mình không có ra.
- Ha ha... Nhân loại ti tiện, bằng các ngươi, cũng muốn thu phục ta?
Một tiếng cười ha ha vang lên, bên trong Hỏa Long huyết hồng sắc, một vệt ánh sáng dâng lên, quang đoàn tối đen như mực, bao phủ bên trong giữa không trung khiến cho toàn bộ đống loạn thạch xung quanh như bị giội mực u ám.
- Dựa vào ba người chúng ta, như thế nào đối phó không được ngươi?
Mục Vân giễu cợt.
- Xem ra các ngươi không biết sự lợi hại của ta, đã như vậy, vậy... Rơi vào trạng thái ngủ say đi.
Một tiếng quát khẽ vang lên, quang đoàn đột nhiên phân tán, ba đạo quang đoàn vọt thẳng hướng ba người Mục Vân.
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng ba người trước mắt thay đổi.
Thân thể Mục Vân run rẩy, cảnh tượng trước mắt hắn lúc này triệt để biến thành hư vô.
Cảnh tượng toàn bộ thiên địa chỉ có mặt đất bao la.
Mà trước người, hai bóng người đứng thẳng, chính là Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người.
Thời khắc này hai người, toàn thân trên dưới, quang mang lấp lánh, trên dung nhan tuyệt mỹ, càng mang theo một tia vũ mị.
Nhìn thấy Mục Vân, hai người phi tốc mà đến, đi đến trước mặt Mục Vân, một trái một phải, thế mà trực tiếp nhào về phía Mục Vân.
Chỉ là bay nhào tới này cũng không phải muốn giết Mục Vân, mà là... Ôm ấp yêu thương.
Hai người vọt thẳng đến trước mặt Mục Vân, một trái một phải lôi kéo quần áo Mục Vân, vụt trên người Mục Vân.
- Trời ơi...
Giờ khắc này, Mục Vân lập tức trợn tròn mắt.
Hắn có thể thề, mặc dù dáng dấp hai người mỹ mạo, thế nhưng hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới chiếm hữu hai người.
Chỉ là giờ phút này bộ dáng của hai người, hoàn toàn là ôm ấp yêu thương, loay hoay các loại tư thế, hấp dẫn Mục Vân.
Dần dần, Mục Vân cảm giác được thân thể của mình thế mà xuất hiện một tia khô nóng.
Khô nóng cũng không phải thân thể, mà là đầu óc hắn, hư hồn.
Linh hồn khô nóng.
- Không được!
Một tiếng kinh hô, Mục Vân hiểu rõ, như thế bỏ mặc, chỉ sợ thân thể hắn sẽ bởi vì dục hỏa trực tiếp thiêu đốt, đem hắn đốt không còn sót lại một chút cặn.
Trong khoảnh khắc, sáu Nguyên Thiên khí quật khởi từ bên trong thân thể, trực tiếp truyền khắp toàn bộ thân thể, sau một khắc, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể triệt để run lên, cảnh tượng trước mắt, triệt để biến hóa.
- A?
Nhìn thấy Mục Vân nhanh chóng từ tỉnh lại bên trong hồn Ma của mình, Phệ Hồn Tâm Hỏa lập tức nhất kinh.
- Tiểu tử, xem ra ta xem thường ngươi.
Nhìn Mục Vân, phệ hồn tâm nhãn kinh ngạc nói.
- Ngươi đúng là xem thường ta, chỉ là đại giới xem thường ta, thế nhưng là sẽ chết!-
- Bằng ngươi? Còn chưa đủ!
- Là không đủ, cho nên cần đồng bạn.
Mục Vân vừa dứt lời, rít lên một tiếng.
Trong lúc nhất thời, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người đang lâm vào bên trong mê huyễn triệt để tỉnh táo lại.
- Ừm? xảy ra chuyện gì?
- Thế nào...
Hai nữ tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Mục Vân, thế mà trực tiếp đỏ mặt.
Không cần nghĩ, Mục Vân cũng biết, chỉ sợ hai nữ vừa rồi suy nghĩ trong lòng, hẳn là cùng hắn, chỉ là không biết, hai nữ nghĩ đến một bước nào, không phải đã...
- Ha ha, ta để ba người các ngươi tiến vào loại mộng cảnh kia, các ngươi có phải nên cảm tạ ta hay không.
- Vô sỉ!
- Hèn hạ!
Phệ Hồn Tâm Hỏa cười ha ha nói:
- Ta là vô sỉ, thế nhưng kém chút giết các ngươi, không phải sao?
- Chớ dài dòng cùng hắn, trực tiếp lên, giết hắn.
Phần Phiêu Tuyết hiển nhiên rất khát vọng đạt được thiên hỏa, quát khẽ một tiếng, trực tiếp xuất thủ.
Mà Tước Thải Y cũng bởi vì chuyện ô uế không chịu nổi vừa rồi, trong nội tâm oán hận, thẳng hướng Phệ Hồn Tâm Hỏa.
Nhìn thấy hai nữ xúc động xông ra, Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ, theo sát bên kia.
Lúc này, thương lượng chiến thuật gì, căn bản không có khả năng.
Phá Hư Kiếm trong tay, tịch diệt kiếm tâm điên cuồng càn quét, khí tức tịch diệt trực tiếp bao phủ Phệ Hồn Tâm Hỏa.
- Sâu kiến vô tri!
Chỉ là nhìn ba người, Phệ Hồn Tâm Hỏa căn bản không sợ hãi rống lên một tiếng, chấn thiên động địa, Phệ Hồn Tâm Hỏa huyễn hóa ra ba bóng người hỏa hồng sắc.
Ba bóng người hóa thành ba đầu Hỏa Long, vọt thẳng hướng ba người Mục Vân.
Trong khoảnh khắc, ba người bị ba đầu Hỏa Long ngăn cản, không cách nào tiến lên.
- Tru Tiên Đồ, ngươi không giúp ta, ta không cách nào thu phục Phệ Hồn Tâm Hỏa này.
Bị một đầu Hỏa Long cuốn lấy, Mục Vân khó khăn lắm ngăn cản được, căn bản không có cách hoàn thủ.
- Thật ra căn bản không cần ta giúp ngươi.
- Ồ?
- Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, thời điểm vừa rồi tiến vào hồ nước, một cỗ cường đại áp lực? Ta đoán không lầm, đây là Cửu Trọng Ngọc Thủy, là một loại bên trong dị thủy.
Tru Tiên Đồ bình tĩnh nói:
- Mặc dù không biết vì sao nơi này sẽ xuất hiện Cửu Trọng Ngọc Thủy, nhưng ta đoán không sai, có phải là vì phong ấn Phệ Hồn Tâm Hỏa này, mà ngươi lấy đi chín khỏa Hồn Tâm Châu, vừa lúc phá vỡ trận pháp, lại thêm nữ tử kia phá vỡ phong ấn, cho nên Phệ Hồn Tâm Hỏa mới có thể xông ra. Thế nhưng ngươi nếu có thể thu phục, đối với Thủy Nguyên Lực của ngươi, nhất định có tăng trưởng cực kì cường hãn.
- Ngươi thế nào không nói sớm?
- Ngươi cũng không có sớm hỏi.
Tru Tiên Đồ cao ngạo nói:
- Có được hay không đều xem ngươi, hai tiểu cô nương kia, ta thấy nhịn không được bao lâu, thời điểm Phệ Hồn Tâm Hỏa công kích, lại không ngừng thẩm thấu hồn niệm, quấy nhiễu hư hồn võ giả, ngươi không sao, bọn nàng thế nhưng mười phần khổ sở.
Nhìn kỹ lại, Mục Vân lại phát hiện, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người giờ phút này đúng là đang chật vật dựa sát vào nhau.
Hai người bọn họ bản thân chứa địa hỏa, đẳng cấp địa hỏa vốn thấp hơn thiên hỏa.
Hai người đương nhiên sẽ bị áp chế khắp nơi.
- Lăn đi!
Mà giờ khắc này, Mục Vân quát khẽ một tiếng, trực tiếp bộc phát.
Trong cơ thể hắn, Hắc Ngục Ngân Thủy điên cuồng dũng động, những Hắc Ngục Ngân Thủy vọt thẳng đến một đầu Hỏa Long.
Như là giang hà cuồn cuộn, Hắc Ngục Ngân Thủy khuếch tán ra, không chỉ đem Hỏa Long bức lui, càng chảy vào đến bên trong hồ nước phía dưới Phệ Hồn Tâm Hỏa, dần dần hòa làm một thể cùng Cửu Trọng Ngọc Thủy bên trong hồ nước.
Đây hết thảy, lặng yên tiến hành, Mục Vân hoàn toàn vô ý.
- Lục nguyên tụ thời tiết, gia trì thân thể ta.
Quát khẽ một tiếng, phía trên Phá Hư Kiếm trong tay Mục Vân, một bạch sắc quang mang dâng lên, lực lượng cường đại, nháy mắt lao nhanh.
Đó là một cỗ lực lượng hoàn toàn khác với chân nguyên, không cách nào nói nói, nhưng lại vô cùng cường đại.
Nhìn thấy Mục Vân phản kích, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người, triệt để kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Hai người các nàng không nghĩ tới, tại thời điểm tranh tài, Mục Vân một mực nhận thua, không dám giao chiến giờ phút này thế mà bộc phát ra lực lượng cường đại như thế.
Lục nguyên khí tức bộc phát, uy lực một kiếm của Mục Vân lập tức trở nên cường thịnh, lúc đầu cũng không thể trên lưu lại vết thương người Hỏa Long, thế nhưng lần này, một kiếm vung ra, chân trước Hỏa Long, thổi phù một tiếng, xuất hiện một cái miệng máu.
- Ừm? Đây là lực lượng gì?
Cả Phệ Hồn Tâm Hỏa giờ phút này cũng trở nên giật mình.
Trưởng thành thời gian vạn năm, hắn lần đầu tiên gặp phải tình huống bực này.
- Lực lượng gì à? Lực lượng giết ngươi.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, vọt thẳng ra.
Mà giờ khắc này, Phệ Hồn Tâm Hỏa rốt cục không còn xem thường Mục Vân.
Quang đoàn đen nhánh áp súc, trong khoảnh khắc hóa thành một bộ dáng hắc y nhân.
Trong tay hắc y nhân kia cầm một thanh đại đao màu đen, trực tiếp giết ra.
Tiếng ầm ầm nổ vang, giờ phút này, Phá Hư Kiếm trong tay Mục Vân dần dần biểu hiện ra xu hướng suy tàn.
Khí tức Bán Thánh, đối mặt thiên hỏa, cuối cùng vẫn yếu hơn một chút.
Yếu thế này, là yếu thế của binh khí.
- Xem ra lần này sau khi trở về, cần lần nữa đề thăng Phá Hư Kiếm mới được.
Lần này chuyến đi Thiên Tuyển sơn, có lẽ hắn có thể tề tựu cửu nguyên, trực tiếp tấn thăng đến Vũ Tiên cảnh nhất trọng.
- Tiểu tử, chịu chết đi!
Lực lượng Phệ Hồn Tâm Hỏa, vô cùng bạo tạc, mỗi một lần công kích đều giống như trực tiếp công kích đến bên trong não hải Mục Vân, thẳng oanh hồn hải hắn.
Nếu như không phải Tru Tiên Đồ, Mục Vân không chút nghi ngờ, giờ phút này mình chỉ sợ đã sớm miệng phun đầy máu.
Chỉ là dù như thế, Tru Tiên Đồ cũng quá sức.
- Ngươi đang làm cái gì? Lại không ra tay, ta cũng gánh không được.
- Chờ một chút!
Mục Vân đạm mạc nói:
- Đợi đến Phần Phiêu Tuyết cùng Tước Thải Y hai người gánh không được, lại ra tay.
- Chỉ sợ không tới lúc kia, ngươi đã chết!
- Có ngươi ở đây, ta làm sao có thể chết!
Mục Vân mỉm cười, trường kiếm trong tay lần nữa thi triển.
Lần này, hắn đã từng chỗ quen thuộc kiếm pháp, một kiếm tiếp lấy một kiếm bổ ra.
Chỉ là mỗi một kiếm bổ ra, thanh thế hắn sẽ giảm xuống một phần, ngược lại là Phệ Hồn Tâm Hỏa, trở nên càng ngày càng cường đại.
- Tiểu tử, chết đi!
Phệ Hồn Tâm Hỏa giờ phút này đã triệt để mất kiên trì.
Một đao một đao vỗ xuống, đổi thành những người khác, đã sớm chết.
Thế nhưng tiểu tử trước mắt không biết bên trong hồn hồ đến cùng chứa là cái gì, thế mà còn chưa có chết.
Mà giờ khắc này, hắn rốt cục nhịn không được, trực tiếp rút về lực lượng áp chế Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người, hướng phía Mục Vân chém tới.
- Chờ chính là hiện tại.
Nhìn thấy Phệ Hồn Tâm Hỏa dừng tay công kích Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người, sắc mặt Mục Vân vui mừng, trực tiếp nghênh tiếp một kiếm.
Oanh...
Cường đại đao kiếm âm vang lên, phía dưới một đao một kiếm, toàn bộ hồ nước triệt để vang lên tiếng nổ đùng đoàng.
Hắc khí giữa thiên địa lúc này có thể tiêu tán.
Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Hơi nước tản ra, tình cảnh để hai người càng thêm trợn mắt hốc mồm xuất hiện.
Phệ Hồn Tâm Hỏa kia giờ phút này nâng đao hướng phía Mục Vân chém vào, thế nhưng đại đao kia cách Mục Vân bên ngoài một tấc, thế mà là ngạnh sinh sinh bị ngăn cản, không cách nào tiến lên mảy may.
Quay người lại nhìn, hai người mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, chỗ sâu đáy hồ, nước trong hồ thế mà lúc này bị từng đạo thủy lãng quấn trói chặt, căn bản là không có cách tiến thêm mảy may.
- Cửu Trọng Ngọc Thủy, Cửu Trọng Ngọc Thủy, ngươi làm sao có thể điều động Cửu Trọng Ngọc Thủy?
Phệ Hồn Tâm Hỏa giờ phút này triệt để hoảng sợ.
- Ta thế nào không thể điều động Cửu Trọng Ngọc Thủy?
Mục Vân mỉm cười, vẫy tay một cái, hai đầu Thủy Long trực tiếp từ hồ nước bên trong kéo lên bay lên.
Hai đầu Thủy Long lớn trọn vẹn mấy vạn trượng, một mực khống chế Phệ Hồn Tâm Hỏa triệt để lại.
Mà giờ khắc này, Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết hai người đã trợn mắt hốc mồm.
Phệ Hồn Tâm Hỏa, bị khống chế lại rồi?
Mục Vân khi nào một mực chưởng khống nước trong hồ kia?
- Giết!
Nhưng mắt thấy Mục Vân sắp thành công, một tiếng quát khẽ vang lên, Tước Thải Y quát lạnh một tiếng, hướng thẳng đến Mục Vân đánh tới.
- Thiên hỏa bị hàng phục, người tài có được, Vân Mộc, hiện tại thiên hỏa tuyệt không bị ngươi hàng phục, cho nên, chúng ta xuất thủ cướp đoạt, cũng không tính vi phạm ước định!
Tước Thải Y một thân vũ y màu sắc rực rỡ, lôi điện chi kiếm trong tay, trực tiếp giết ra.
- Tiện nữ nhân!
Mục Vân khẽ nói:
- Nếu không phải ta, ngươi đã chết sớm, hiện tại còn nghĩ cùng ta cướp đoạt thiên hỏa, ngươi không xứng.
Mà trong lúc Mục Vân mở miệng, thổi phù một tiếng đột nhiên vang lên, một cây chủy thủ phía sau trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn.
Tiên huyết thuận ngực chảy xuống, sắc mặt Mục Vân trắng nhợt.
Toàn bộ tâm tư hắn tập trung vào khống chế Hắc Ngục Ngân Thủy cùng Cửu Trọng Ngọc Thủy, trấn áp Phệ Hồn Tâm Hỏa, lúc này mới bị Tước Thải Y phân tán tâm tư, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, phía sau thế mà lại giết ra thêm một người.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, một kiếm vung ra, bức lui người sau lưng, ngực Mục Vân tiên huyết phốc phốc phốc phốc chảy ra.
- Phần Phiêu Tuyết!
Nhìn một bóng người kia, sắc mặt Mục Vân phát lạnh.
Hai tiện nữ nhân, lại dám thừa cơ ra tay với hắn.
- Mục Vân, ước định đương nhiên chắc chắn, nếu ngươi đã trấn áp thu phục thiên hỏa, chúng ta đương nhiên không nhúng tay, nhưng bây giờ xem ra, ngươi tựa hồ còn kém một bước.
Phần Phiêu Tuyết lãnh ngạo nói.
Thiên hỏa dụ hoặc thực sự quá lớn, đối với tu vi hai người các nàng đề thăng, đều có chỗ tốt tuyệt đối.
- Mà ngươi đã dung hợp hai đạo thiên hỏa, đạo thiên hỏa này, không nên thuộc về ngươi đi.
- Cẩu thí!
Mục Vân phẫn nộ quát:
- Không có ta, hai người các ngươi vừa rồi đã bị tên kia trực tiếp diệt đi hồn phách, hiện tại nào có cơ hội tranh đoạt thiên hỏa, tiện nhân.
- Khôi hài, nếu như không phải hai người chúng ta hấp dẫn thiên hỏa công kích, ngươi chỗ nào có thể trấn áp hắn?
Tước Thải Y khẽ nói:
- Hiện tại thiên hỏa đã bị trấn áp, giá trị tồn tại của ngươi không còn, cho nên, ngoan ngoãn chịu chết đi... –
Tước Thải Y vừa dứt lời, trực tiếp xông ra, thẳng hướng Mục Vân.
Mà cùng lúc đó, Phần Phiêu Tuyết cũng từ sau lưng Mục Vân trực tiếp giết đến.
Nhìn thấy hai người biểu lộ xảo trá, âm mưu nụ cười như ý, Mục Vân đột nhiên cười.
- Ngươi cho rằng, đối mặt các ngươi hai người, ta không có chuẩn bị sao?
Chỉ là nhìn hai người, bên trong ánh mắt Mục Vân đột nhiên toát ra một tia khinh thường.
Một cái Hồn Tâm Châu bất ngờ xuất hiện Trong tay.
- Hồn Tâm Châu!
- Thế mà là Hồn Tâm Châu!
Nhìn thấy Hồn Tâm Châu, sắc mặt hai nữ đều biến đổi.
- Cũng tính các ngươi thức thời, thế mà nhận biết Hồn Tâm Châu, chỉ là đã nhận ra Hồn Tâm Châu thì nên rõ ràng, nó sinh ra từ trong người Phệ Hồn Tâm Hỏa.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Phệ Hồn Tâm Hỏa, có thể trợ giúp võ giả đề thăng cường độ hồn phách, đối với Vũ Tiên cảnh cự đầu mà nói, đều có lực hấp dẫn mười phần, thế nhưng các ngươi cũng phải biết, cái đồ chơi này bạo tạc, đến cùng nên có uy lực cỡ nào.
- Ngươi dám không?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Tước Thải Y cười lạnh:
- Dẫn bạo Hồn Tâm Châu, hai người chúng ta có thể sẽ không chết, thế nhưng ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Thật sao?
Nhìn Tước Thải Y, Mục Vân cười nói:
- Nói hình như không dẫn bạo, ta có thể sống vậy.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra thiên hỏa, chúng ta đương nhiên không sẽ giết ngươi.
- Loại lời này, cầm đi lừa gạt tiểu hài tử đi.
Vừa dứt lời, viên Hồn Tâm Châu trong tay Mục Vân trong khoảnh khắc bị ném ra ngoài.
Nhìn thấy Mục Vân ném Hồn Tâm Châu ra ngoài, sắc mặt hai nữ nháy mắt trắng bệch.
Bọn họ nghĩ Mục Vân chỉ vì đe dọa, không nghĩ tới Mục Vân thật dám dẫn bạo Hồn Tâm Châu.
Cái đồ chơi này bạo tạc, cho dù võ giả Vũ Tiên cảnh nhất trọng cũng căn bản không có khả năng trốn thoát.
- Ngươi muốn chết, đi chết mình đi!
Tước Thải Y quát lạnh một tiếng, vội vàng lui lại.
Một bên khác, Phần Phiêu Tuyết cũng không dám khinh thường, trực tiếp lui lại.
Lúc này, do dự một giây đồng hồ, có khả năng nhất định phải chết.
- Hai tiện nữ nhân, muốn chạy?
Nhìn thân hình của hai người, Mục Vân lại xuất ra một Hồn Tâm Châu khác, muốn dẫn bạo.
- Tên điên!
Thấy cảnh này, hai nữ giờ phút này triệt để trợn tròn mắt, Mục Vân này quả thực không muốn sống.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ xung quanh hồ, ầm ầm tiếng nổ đùng đoàng trực tiếp bao phủ tất cả mọi thứ.
Tiếng nổ đùng đoàng nháy mắt vỡ bờ toàn bộ xung quanh hồ, loạn thạch trên sơn phong giờ phút này triệt để nổ tung.
Bóng người Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết xông ra từ bên trong đống loạn thạch, chật vật không chịu nổi.
- Đáng ghét!
- Gia hỏa này, chính là người điên!
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn loạn thạch bạo liệt, thấp giọng mắng.
Tình nguyện không muốn sống, cũng không nguyện ý giao thiên hỏa cho hai người bọn họ, Mục Vân quả thực chính là người điên.
- Làm sao bây giờ?
- Có thể làm sao? Ta không tin hắn thật sẽ chết.
Tước Thải Y khẽ nói:
- Cho dù chết, Thiên hỏa, hắn khẳng định cũng thu không, ta không tin, thiên hỏa sẽ bị nổ chết.
Trong lúc nói chuyện, hai bóng người xông vào trong đống loạn thạch.
- Khụ khụ...
Tro bụi bay lên, hai bóng người ho khan một cái, nhìn hồ nước không có vật gì, nháy trợn tròn mắt mắt.
Hết rồi!
Hết thảy đều hết rồi!
Cửu Trọng Ngọc Thủy cùng Phệ Hồn Tâm Hỏa, vậy mà hoàn toàn biến mất.
Bóng dáng Mục Vân cũng biến mất không thấy gì nữa.
Thế nhưng làm sao có thể.
- Đáng chết!
Nhìn thấy hố sâu to lớn trước người, Tước Thải Y thầm mắng một tiếng.
Nàng biết, tâm cơ Mục Vân rất nặng, căn bản không có khả năng sẽ chết.
- Vân Mộc này, quả nhiên đáng chết, đáng ghét, đáng ghét.
Thân thể Tước Thải Y run rẩy, oán hận nói:
- Nếu như dung hợp thiên hỏa, ta nhất định có thể đột phá đến Vũ Tiên cảnh nhị trọng, tu luyện ra thiên cương khí tức, đáng hận.
- Bây giờ không phải là thời điểm phàn nàn chuyện này, bên trong Thiên Tuyển sơn, thế mà xuất hiện thiên hỏa, xem ra lần này, tranh đoạt tất nhiên sẽ trở nên càng ngày càng có ý tứ.
Phần Phiêu Tuyết mỉm cười, xoay người nói:
- Tước Thải Y, ngươi có nghĩ tới không, nếu như Tinh Tử Hàng vào đây đạt được tuyệt thế trân bảo gì đó, đời này, ngươi đều không đuổi kịp hắn.
- Ngươi yên tâm, đời này ta không đuổi kịp hắn, thế nhưng ngươi cũng đừng nghĩ hơn ta, dù sao, ta chủ tu lôi điện, mà ngươi chủ tu hỏa viêm, thiên hỏa mất đi, ngươi tổn thất còn lớn hơn so với ta.
- Ngươi...
Giữa hai nữ nhất thời tràn ngập tia lửa.
Hợp tác, chỉ là tạm thời, mà bây giờ Mục Vân cùng thiên hỏa đều biến mất, giữa hai người lại không hợp tác nữa.
- Thôi, ta lại không cùng ngươi dây dưa, huyễn hình thú xuất hiện, lần này chỉ sợ Thánh Tước môn ta tổn thất sẽ rất lớn, ta nhất định phải cáo tri những người khác, để phòng bất trắc.
- Gặp lại!
Vừa dứt lời, hai bóng người, một trước một sau, trực tiếp rời đi.
Bên trong đống loạn thạch yên tĩnh, địa phương bị tro bụi vùi lấp, đột nhiên lộ ra một ngón tay.
Mà ngay sau đó, trong lúc tro bụi rung động, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
- Khụ khụ...
Toàn thân trên dưới Mục Vân giờ phút này dính đầy bụi bặm, tro bụi bám vào phía trên tiên huyết, sền sệt một mảnh, khiến cho hắn nhìn qua như là một người bùn.
- Mẹ nó!
Thầm mắng một tiếng, Mục Vân ráng chống đỡ đứng dậy, khẽ nói:
- May mắn lão tử cơ trí, Phệ Hồn Tâm Hỏa, ý thức của ngươi thay thế ta chết một lần đi, ngươi yên tâm, ba loại thiên hỏa, ta làm bản nguyên, không bôi nhọ uy danh ngươi.
Vừa rồi trong lúc bạo tạc, nếu không phải hắn kịp thời phản ứng, dùng Phệ Hồn Tâm Hỏa thay thế mình bỏ mình, chỉ sợ Hồn Tâm Châu nổ chết chính là hắn.
Người bên ngoài hấp thu thiên hỏa, dựa vào cường hãn thực lực trấn áp.
Nhưng vạn nhất ngày nào đó, làm không tốt mình là người bị thương nặng, có khả năng thiên hỏa sẽ phản phệ, cưỡng ép chiếm lấy thân thể, trực tiếp bị thiên hỏa thôn phệ ý thức.
Cho nên Mục Vân dứt khoát trực tiếp xóa đi ý thức thiên hỏa, dùng mình với tư cách ý thức thiên hỏa, triệt để hỗn hợp ba loại thiên hỏa.
- Hắn mỗ mỗ!
Đứng dậy, nhìn trên người mình đầy bùn, Mục Vân điều động Hắc Ngục Ngân Thủy, cọ rửa một lần, lại dùng thiên hỏa hơ khô quần áo của mình, lúc này mới tìm một địa phương sạch sẽ ngồi xuống.
- Phệ Hồn Tâm Hỏa, Cửu Trọng Ngọc Thủy, lần này thật kiếm lời, quan trọng nhất lại là Hồn Tâm Châu, chỉ tiếc vừa rồi lãng phí một cái.
Nhớ tới Hồn Tâm Châu, Mục Vân quả thực đau lòng.
Một cái Hồn Tâm Châu, trực tiếp nổ chết bản mệnh ý thức thiên hỏa, còn tác động đến bản thân hắn bị thương, uy lực Hồn Tâm Châu, quả thực khủng bố.
Thế nhưng là cái này cũng vừa hay khiến cho hắn thu phục Phệ Hồn Tâm Hỏa trở nên càng thêm dễ dàng.
- Tước Thải Y, Phần Phiêu Tuyết, lão tử không chơi chết hai người các ngươi, thề không làm người.
Nắm chặt song quyền, Mục Vân oán hận.
Độc nhất là lòng dạ nữ nhân, lời này thật sự không giả.
- Trước mắt, vẫn cần tìm một địa phương an toàn chữa thương mới được, mà lại Phệ Hồn Tâm Hỏa cùng Cửu Trọng Ngọc Thủy, cần càng thêm hoàn mỹ phù hợp.
Hạ quyết tâm, Mục Vân rời đi.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Tuyển sơn, các đại tông chủ thất đại tông môn giờ phút này đều ở chỗ này, nhìn bảy tòa sơn phong.
Bên trong bảy tòa sơn phong, là đệ tử cường đại nhất môn phái bọn hắn, bọn hắn không thể không ở lại nơi đây.
Đây là tương lai vận mệnh các thế lực lớn.
- A?
Chỉ là, nhìn bảy tòa sơn phong, trong đám người, một tiếng kinh hô lại đột nhiên vang lên.
Mà ngay sau đó, xung quanh mọi người, từng tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Giờ phút này, bảy tòa sơn phong hiện ra ở trước mắt mọi người thế mà bắt đầu thay đổi màu sắc.
Đỉnh sơn phong nguy nga cao nhất, toàn thân khói đen mờ mịt, khí tức phá diệt cường đại, tràn ngập.
Mà tòa thứ hai hiện ra màu hỏa hồng, chỉ là hỏa hồng sắc giờ phút này lại là vô cùng ảm đạm.
Tòa thứ ba là màu xanh biếc, ngay sau đó là kim hoàng, rồi thổ hoàng sắc dày đặc, đằng sau chính là màu xanh da trời, mà một ngọn núi cuối cùng thì có biến hóa chút nào.
Bên trong bảy tòa sơn phong, sơn phong màu hỏa hồng cùng màu xanh da trời giờ phút này quang mang ảm đạm, giống như muốn tán loạn.
Ngược lại là mà vàng kim, màu xanh biếc cùng màu đất ba tòa sơn phong, vô cùng loá mắt.
Nhưng bắt mắt nhất lại là tòa sơn phong màu đen thứ nhất.
Bên trong sơn phong màu đen truyền ra khí tức để tất cả các đại lão đều cảm giác tim đập nhanh.
Khí tức kinh khủng tràn ngập ra, chỉ là bọn hắn căn bản không biết bên trong Thiên Tuyển sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại xuất hiện biến hóa bực này.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Thiên Ngọc Tử căng cứng, mặt lộ vẻ dị sắc.
Bảy tòa sơn phong Thiên Tuyển sơn, từ trước đến nay không có thay đổi gì, thế nhưng lần này, lại lộ ra vô cùng dị thường.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Trong bất tri bất giác, đáy lòng người cầm lái thất đại thế lực bắt đầu dần dần trở nên bất an.
- Bình thường Thiên Tuyển sơn bắt đầu bảy ngày thời gian, hôm nay là ngày đầu tiên, đến ngày thứ bảy bọn hắn đều đi ra lại nhìn.
Tinh Vô Cực thở dài một hơi nói.
- Chỉ có như vậy!
Mà giờ khắc này, trong một mảnh thiên địa màu hoàng kim, hết thảy đều tản ra màu hoàng kim chói mắt.
Mặt đất, bầu trời, thậm chí cây cối đều màu hoàng kim.
- Tru Tiên Đồ, ngươi thành thật nói cho ta, đây chẳng lẽ là ngũ hành thế giới?
Mục Vân mở miệng chất vấn:
- Ngươi đã sớm biết đúng hay không?
- Trách không được ngươi truyền cho ta Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chính là biết ta muốn đi vào nơi đây, cho nên truyền cho ta Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, để cho ta tới nơi đây.
- Ta cũng sẽ không hại ngươi.
Tru Tiên Đồ hừ hừ nói:
- Để ngươi tiến vào nơi đây, là vì để ngươi trưởng thành tốt hơn, mà nơi này, ta đoán không sai, hẳn sẽ là...
- Sẽ là cái gì?
- Ngươi xem một chút liền biết.
Tru Tiên Đồ đột nhiên im lặng, ngược lại để Mục Vân rất khó chịu.
Gia hỏa này tựa hồ biết tất cả mọi chuyện, thế nhưng chính là không nguyện ý nói rõ với hắn.
- Ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, không muốn nói thì thôi, bất quá hi vọng ngươi đừng để ta lâm vào tuyệt địa mới nói xảy ra chuyện gì, nếu không ta chết rồi, ngươi cũng sẽ chết đi.
- Làm sao ngươi biết?
Tru Tiên Đồ sững sờ.
- Thôi đi, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín loại nguyên lực thuộc tính, toàn bộ cấu thành chặt chẽ liên quan cùng thân thể ta, hiện tại ta chết rồi, vô luận là tam đại thiên hỏa, hay là hai đại dị thủy, thậm chí là Cửu Thiên Chân Lôi, toàn bộ quy về hư vô.
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Mà như lời ngươi nói, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí với tư cách chín loại nguyên lực của chính ngươi, mặc dù ta không biết chín loại nguyên lực đến cùng là cái gì, thế nhưng ta lại có thể cảm giác được, loại nguyên lực thứ chín cho thân thể ta kết hợp với nhau, không phải sao?
- Ngươi rất thông minh!
Âm thanh Tru Tiên Đồ vang lên, lại lần nữa trầm mặc.
Mục Vân ngồi ngay ngắn trên đất, nhìn vào chỗ đầy đất đều màu vàng, nhắm hai mắt lại.
Phệ Hồn Tâm Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Tử Liên Yêu Hỏa, ba loại thiên hỏa, triệt để dung hợp, mà giờ khắc này, vẻn vẹn bằng vào thiên hỏa, hắn không sợ hãi.
Hắc Ngục Ngân Thủy cùng Cửu Trọng Ngọc Thủy lưỡng chủng dị thủy, so sánh với mà nói, thì dễ dung hợp hơn thiên hỏa.
Nhưng giờ phút này, sáu loại nguyên khí bên trong cơ thể, nguyên khí thiên hỏa cùng dị thủy, rõ ràng quá mức cường đại, sáu loại nguyên khí vận chuyển, hiện ra áp đảo không thể nghịch chuyển.
Nếu tiếp tục, chỉ sợ thân thể của mình cũng sẽ ‘chào từ biệt’.
Mục Vân bắt đầu thử nghiệm hấp thụ một ít Kim Nguyên Khí tiến vào bên trong thân thể mình, Kim Nguyên Khí liên tục không ngừng cuốn tới phía thân thể Mục Vân, dần dần bên ngoài sáu loại nguyên khí, hình thành một đạo nguyên khí mới.
Nguyên khí kia hóa thành một nguyên khí đoàn, quay xung quanh thân thể Mục Vân.
Đạo thứ bảy - kim nguyên khí tức.
Chỉ là kim nguyên khí tức, thực sự yếu kém đến đáng thương.
Căn bản không đủ để chống lại mấy đạo nguyên khí khác chèn ép.
- Có người đến!
Tru Tiên Đồ nhắc nhở.
Tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, Tru Tiên Đồ tựa hồ trở nên hoạt động rất nhiều, mà giao lưu cùng Mục Vân cũng trở nên thường xuyên.
Mục Vân có thể cảm giác được, Tru Tiên Đồ tựa hồ bức thiết cần hắn tìm thứ gì đó, vật kia, có lẽ Tru Tiên Đồ rất rất cần.
- Thạch Phi Du, ngươi xác định nơi này có Vĩnh Hằng Chi Kim?
Một âm thanh buồn bực vang lên, theo âm thanh vang tới, Mục Vân lập tức ẩn nấp thân hình.
Kim Triết!
Kim gia đệ nhất thiên tài Kim Triết, tam chuyển hợp nhất cảnh giới, mặc dù bại trong tay Cừu Xích Viêm, thế nhưng hắn tu luyện Kim Ngọc Lưu Ly Thân của Kim gia, lưu ly kim thân có thể so với Vũ Tiên cảnh tam trọng.
Thực lực bản thân cũng không tầm thường.
Chỉ là Mục Vân giờ phút này nhìn lại, kẻ này lại là Vũ Tiên cảnh.
Xem ra kim nguyên chi địa cũng là thứ để hắn cần dùng đột phá bản thân, đến Vũ Tiên cảnh nhất trọng, thành tựu Đại Đạo Kim Đan cảnh giới.
- Ta lừa ngươi làm gì?
Tiếng nói Thạch Phi Du mang theo bất mãn.
- Không sai!
Người mở miệng là vị Vũ Tiên cảnh nhất trọng còn lại của Thạch gia - Thạch Xà.
Lời Thạch Xà tựa hồ bất thiện nói ra, âm thanh nói chuyện cũng là lạ, nhìn Kim Triết nói:
- Thất Tinh môn từ trước đến nay giỏi về diễn toán thiên cơ, cho nên lần này, Thất Tinh môn sớm đã suy đoán ra, lần này bên trong Thiên Tuyển sơn, xuất hiện sẽ là ngũ hành chi bảo, ngươi phải biết, Thạch gia chúng ta tu hành Thổ hành lực lượng, Kim gia các ngươi là Kim hành lực lượng, Lâm gia là Mộc hành lực lượng, cho nên lần này ngũ hành lực lượng, đối với ba nhà chúng ta mà nói, là đại kỳ ngộ.
- Ồ? Nói như vậy, Tinh Tử Hàng cũng khẳng định biết rồi?
- Hắn đương nhiên biết!
Thạch Xà cứng rắn nói:
- Tinh Vô Cực người này giỏi về tính toán, tránh đi thiên tai, cho nên Thất Tinh môn mới có thể phát triển lớn mạnh, trở thành người dẫn đầu thất đại thế lực chúng ta, mà Tinh Vô Cực càng ngấp nghé thiên cơ, ngũ hành thế giới này, hắn hết sức rõ ràng.
- Vậy chúng ta nhất định phải nhanh, ngũ hành thế giới, ba nhà chúng ta liên thủ, Thất Tinh môn, Thánh Tước môn đều muốn kém một bậc, bên trên đấu trường, chỉ là vì để cho bọn hắn chủ quan, thực lực chân chính của chúng ta, còn không có lấy ra đâu.
Kim Triết không kịp chờ đợi nói.
- Bất quá, chúng ta giúp ngươi lấy được Vĩnh Hằng Chi Kim, thế...
- Ngươi yên tâm đi!
Kim Triết bảo đảm:
- Ba nhà chúng ta từ trước đến nay đồng khí liên chi, các ngươi trợ giúp ta lấy được Vĩnh Hằng Chi Kim, ta đương nhiên sẽ giúp các ngươi lấy được Bổ Thiên Thạch cùng Vạn Hóa Chi Thụ, để thực lực các ngươi đạt được đề thăng, dạng này chúng ta ở bên trong Thiên Tuyển sơn mới có thể đề thăng thực lực mình tốt hơn.
- Tốt!
Hơn mười bóng người trực tiếp vòng qua địa phương Mục Vân ẩn nấp, hướng phía phía trước bay đi.
- Vĩnh Hằng Chi Kim?
Mục Vân triệt để sững sờ.
Vĩnh Hằng Chi Kim, hắn đương nhiên biết.
Cái đồ chơi này, cho dù bên trong ngàn vạn đại thế giới, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Mà lại là vật liệu tốt nhất luyện chế Thánh khí thậm chí là Tiên khí.
Đương nhiên, bên trong Vĩnh Hằng Chi Kim, ẩn chứa lực lượng kim thuộc tính cũng cực kỳ cường đại.
Bên trong ngũ hành thế giới, có Thiên hỏa đã là để Mục Vân kinh ngạc, thế nhưng không nghĩ tới, còn có Vĩnh Hằng Chi Kim tồn tại.
Cái đồ chơi này, quả thực có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Muốn, nhất định muốn!
Mục Vân giờ phút này đã kiềm chế không được kích động trong lòng mình, Vĩnh Hằng Chi Kim, nếu bị Kim Triết bọn hắn lấy đi, Mục Vân cảm giác trái tim mình đều muốn nhỏ máu.
Theo sát bay lên, Mục Vân đi theo sau lưng mấy người.
Trong thời gian nháy mắt, hơn mười bóng người liên tiếp xuyên qua từng ngọn núi lớn màu vàng, không ngừng thay đổi phương hướng, tiếp tục tiến lên.
Trong tay Kim Triết cầm một la bàn kim sắc, tựa hồ đang không ngừng tìm kiếm thứ gì.
- Đến!
Đột nhiên, nhìn về một tòa sơn phong vài trăm mét phía trước, Kim Triết dừng bước lại.
Ngọn núi kia ở bên trong dãy núi, thực sự quá mức không đáng chú ý, thậm chí không nhìn kỹ, căn bản phát hiện không có chỗ gì đặc biệt.
Nhưng nhìn núi vàng, hai mắt bọn người Kim Triết lại hiện ra vẻ tham lam.
- Vĩnh Hằng Chi Kim, ở ngay vị trí này! Đây là Đấu Kim Bàn, truyền thừa chí bảo Kim gia ta, có năng lực tìm kiếm tuyệt đối đối với hết thảy lực lượng ẩn chứa kim thuộc tính cường đại.
- Đi, đi xem một chút!
Nghe được Kim Triết, mấy người khác cũng hứng thú.
- Đấu Kim Bàn? Ngược lại là đồ tốt, ngày sau dùng thứ này tìm kiếm một ít bảo bối luyện khí, đây không phải là một thứ tuyệt vời sao, khó trách số lượng luyện khí sư ở Kim gia đều muốn nhiều hơn các địa phương khác.
Mục Vân biết, bên trong thất đại thế lực, luyện khí nhân tài Kim gia xuất hiện lớp lớp, mà Lâm gia thì càng nhiều vô số kể thiên tài luyện đan.
Xem ra không phải không có đạo lý.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã tiến lên bên trong sơn mạch.
Tòa sơn phong trăm mét cao kia, nhìn kỹ lại, lại kéo dài vạn dặm, đưa mắt không nhìn thấy bờ.
Mà hai bên trăm mét sơn phong, từng sơn phong cao mấy trăm thước đứng sững, càng hướng hai bên tản ra, ngọn núi kia cũng càng ngày càng cao.
Đứng ngay phía trước nhìn lại, như là đê hai bên sông, dần dần kéo lên.
- Ngươi làm gì?
- Ta đi xem một chút!
Tru Tiên Đồ cười lạnh:
- Nhìn cái gì? Không muốn chết, thành thành thật thật đợi đi.
- Ồ?
Mục Vân nhíu mày, giấu ở sau lưng mười mấy người, điều chỉnh hô hấp như cơn gió, khí tức cả người, hoàn toàn biến mất.
Bá bá bá...
Ngay tại giờ phút này, từng tiếng xé gió lên, mấy bóng người rơi xuống.
Mấy bóng người kia, hai người cầm đầu, khí tức cường đại, đều là Vũ Tiên cảnh nhất trọng cảnh giới, nhìn một tòa kim sơn, vô cùng hưng phấn.
- Tinh Bắc, ngươi quả nhiên không có gạt ta, Vĩnh Hằng Chi Kim!
Trong đó, một thanh niên thân mang đạo bào hỏa hồng sắc mặt hưng phấn nói.
- Lần này Môn chủ Thất Tinh môn ta đã suy đoán ra trong này tất nhiên có ngũ hành chi bảo, chỉ là ta cũng không nghĩ tới, sẽ là Vĩnh Hằng Chi Kim bên trong ngũ hành chi kim.
Tinh Bắc một thân đạo bào, cười nói:
- Phần Lạc Thiên, tin tức này, ta thế nhưng không có nói cho tỷ tỷ ngươi, mà nói cho ngươi, luyện khí nhất mạch Phần Vân cốc ngươi, tương xứng cùng Kim gia, ngươi thiếu khuyết bất quá là vật liệu kim thuộc tính, Vĩnh Hằng Chi Kim này, đối với ngươi có thể nói là cực kỳ quan trọng.
- Không sai!
Phần Lạc Thiên cười nói:
- Bây giờ ta đang bắt đầu luyện chế Bán thánh, có Vĩnh Hằng Chi Kim, xác suất thành công gia tăng thật lớn, đến thời điểm đó, nhất định thiếu không được ngươi!
Bán thánh khí, dù không thể trân quý như so với Thánh khí vậy, nhưng cũng là dị thường khó gặp.
- Vậy đa tạ Phần huynh!
Tinh Bắc mỉm cười, chắp tay.
Hiện nay bên trong Thất Tinh môn, Tinh Tử Hàng một người độc chiếm vị trí đầu, bên trong toàn bộ thất đại thế lực, đều không ai bằng.
Mà Tinh Bắc hắn, đưa mắt nhìn lại, bên trong thất đại thế lực, cũng là tồn tại có thể so với Tước Thải Y cùng Phần Phiêu Tuyết, thế nhưng cũng bởi vì Tinh Tử Hàng, danh tiếng của hắn còn không bằng hai nữ nhân.
Tinh Bắc đương nhiên sinh lòng bất mãn, cho nên, hắn muốn lôi kéo thế lực thuộc về mình, lôi kéo hết thảy tồn tại có thể lôi kéo, lớn mạnh bản thân mình.
- Xem ra đã có người trước tiến vào trong đó, đã như vậy, chúng ta cần nắm chặt thời gian.
- Hừ, ta ngược lại muốn nhìn là người nào không biết sống chết.
Mấy bóng người kết bạn mà đi tiến vào bên trong sơn mạch.
Sơn phong cao trăm mét, từ xa nhìn lại, một tầng màu xám tro bịt kín, ngược lại không bằng vài toà núi vàng chiếu lấp lánh xung quanh.
Mà núi vàng kia, là hoàng kim thật sự rõ ràng.
Nếu là cầm tới Bắc Vân thành mà Mục Vân đã từng ở, một khối hoàng kim này đủ để những bách tính đói nghèo không lo áo cơm cả một đời.
Chỉ là giờ phút này, đám người nhìn trúng không phải hoàng kim, mà là Vĩnh Hằng Chi Kim.
- Lần này có ý tứ!
Mục Vân đợi tại chỗ, không nhúc nhích nói:
- Đầu tiên là Kim gia, Lâm gia, người Thạch gia, hiện tại lại là Phần Lạc Thiên cùng Tinh Bắc, xem ra lần này, Vĩnh Hằng Chi Kim không dễ cầm.
- Là không dễ cầm, thế nhưng nếu ngươi muốn cầm, cũng không phải không có cách nào.
- Ồ? Biện pháp gì?
- Chờ!
-...
Tru Tiên Đồ từ trước đến nay nói là chỉ nói một nửa, Mục Vân cũng lười đoán hắn rốt cuộc có ý gì.
Chờ liền chờ thôi.
Oanh...
Chỉ là, đội nhân mã thứ hai tiến vào trong đó không bao lâu, bên trong ngọn núi đột nhiên vang lên tiếng nổ đùng đoàng ầm ầm.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất tựa hồ cũng đang run rẩy.
Chấn động cuồng bạo, để Mục Vân rốt cục không cách nào bảo trì ẩn tàng.
- Đi xem một chút!
Nghe được tiếng nổ, Mục Vân vừa muốn phi thân lên, lần lượt từng bóng người đột nhiên lao vùn vụt tới phía lối vào.
Thùng thùng...
Trầm muộn âm thanh vang lên, hai tiếng thùng thùng vang lên, cảm giác áp bách để người không kịp thở, trực tiếp để đám người hít thở không thông.
- Đây là... Thủ vệ kim sứ!
Nhìn thấy từng kim nhân khổng lồ cao trăm mét, Mục Vân lập tức hạ thấp bóng người.
Thủ hộ kim sứ, hắn ngược lại kém chút quên đi điểm này.
Thủ hộ kim sứ cường đại, không thua kém võ giả Vũ Tiên cảnh nhất trọng cảnh giới chút nào, bọn gia hỏa này, chỉ sợ tiến vào bên trong sơn phong, còn không có tìm tới Vĩnh Hằng Chi Kim, chính là bị những gia hỏa này đánh lui.
Mục Vân giờ phút này tiềm phục tại chỗ ngược lại rất vui v khi thấy tình cảnh này.
Từ bên trong dãy núi kia, xuất hiện mấy người, nhìn giữa lẫn nhau, đều đề phòng.
- Phần Lạc Thiên, Tinh Bắc, không nghĩ tới hai người các ngươi cũng tới nơi này nhân lúc còn trời còn chưa nóng.
Nhìn mấy bóng người, Thạch Phi Du hừ lạnh.
- Bảo vật người tài có được, Vĩnh Hằng Chi Kim này, lúc nào thành vật của các ngươi rồi? Người khác không thể lấy?
- Người ta? Liền ngươi cũng tính là người tài?
Thạch Phi Du cười nhạo nói:
- Nếu Tinh Tử Hàng của Thất Tinh môn ngươi đến, Vĩnh Hằng Chi Kim này, Thạch Phi Du ta chắp tay nhường cho, thế nhưng là ngươi...
- Ngươi muốn chết!
Tinh Bắc phiền chán nhất chính là người khác ghé vào lỗ tai hắn đề cập đến Tinh Tử Hàng.
Tinh Tử Hàng, Tinh Tử Hàng, mỗi khi người khác nhắc tới Thất Tinh môn, nghĩ tới đệ nhất thiên tài, chính là Tinh Tử Hàng, mà Tinh Bắc hắn, hoàn toàn là thành hoa tươi lá xanh phụ trợ.
Chuyện này khiến trong lòng của hắn cơ hồ kìm nén một hơi tức giận.
Chỉ là trong chốc lát, thời điểm hắn muốn phóng tới Thạch Phi Du, dãy núi kia đột nhiên run rẩy, trong lúc đó, quay xung quanh sơn phong trăm mét, từng tòa núi vàng thế mà lúc này run rất không ngừng, hóa thành từng thủ hộ kim sứ vài trăm mét, gần ngàn mét.
- Hiện tại trước không tính sổ với ngươi, đợi lát nữa ta chắc chắn giết ngươi.
- Ngươi cũng chỉ miệng lưỡi trơn tru, Thất Tinh môn sở dĩ có thể lấy được thứ nhất, dựa vào đều là Tinh Tử Hàng, không phải Tinh Bắc ngươi, bớt ở chỗ này giả trang thiên chi kiêu tử.
Oanh...
Hai người nói chuyện, một tiếng oanh minh bỗng nhiên vang lên.
Từng tiếng ầm ầm, tóe lên từng trận bụi bặm.
Đông đông đông âm thanh không ngừng vang lên, những thủ hộ kim sứ, hoặc trăm mét, hoặc ba bốn trăm mét, hoặc bảy, tám trăm mét, thậm chí là gần ngàn mét, trong tay cầm kim sắc trường thương, kim sắc trường kiếm, kim sắc đại đao, vọt thẳng tới đám người.
- Giết!
Đối mặt thủ hộ kim sứ công kích, đám người nháy mắt xông ra ngoài.
Trong bọn họ, một bộ phận rất lớn đều là Tam Chuyển chi cảnh, Vũ Tiên cảnh, đối diện với mấy thủ hộ kim sứ, căn bản không sợ hãi.
Quan trọng nhất là, bên trong dãy núi kia, thế nhưng tồn tại Vĩnh Hằng Chi Kim.
Cho dù phía trước là cường giả khí tức Vũ Tiên cảnh nhị trọng thiên cương cảnh giới, bọn hắn cũng không có khả năng lui lại.
Một trận chém giết, triển khai như vậy.
Bất quá cũng may, thủ hộ kim sứ cao ngàn mét, cũng bất quá là thực lực Vũ Tiên cảnh nhất trọng cảnh giới, hơn hai mươi người, ngược lại ứng phó được.
Chỉ là mặc dù như thế, đám người cũng lộ ra rất phí sức.
Phòng ngự thủ hộ kim sứ, thực sự có thể xưng biến thái, bọn hắn căn bản khó mà ngăn cản.
- Thạch Xà, Kim Triết, hai người các ngươi trước tiến vào đến bên trong dãy núi, tìm Vĩnh Hằng Chi Kim, chúng ta ngăn những thủ hộ kim sứ này!
Thạch Phi Du giờ phút này hét lớn một tiếng, nói.
Bọn hắn ba nhà liên hợp lại mười mấy người, đương nhiên không có áp lực đối mặt với mấy thủ hộ kim sứ.
Chỉ là một bên khác, bên người Tinh Bắc cùng Phần Lạc Thiên chỉ có năm sáu người, muốn rảnh tay đối mặt thủ hộ kim sứ, lại khó hơn nhiều.
- Phần huynh, ngươi cũng đi, vạn không thể để cho bọn hắn đạt được, nhất là Kim gia.
- Vậy ngươi cẩn thận!
Phần Lạc Thiên một tiếng đáp ứng, nhắc nhở mấy người, lập tức rời đi.
Mà theo Phần Lạc Thiên rời đi, áp lực của Tinh Bắc nháy mắt biến lớn, chỉ là hắn dù sao cũng là thiên chi kiêu tử Thất Tinh môn, trong lúc nhất thời cũng có thể ứng phó được.
Nhưng mà trong lúc đám người đánh nhau, một bóng người lại tìm theo nguồn gốc, từ núi vàng, lặng yên tiềm hành, sờ đến bên trong dãy núi, biến mất không thấy gì nữa.
Bóng người này đương nhiên là Mục Vân.
Những người này nếu như chỉ thành thành thật thật đối phó những thủ hộ kim sứ, hắn đương nhiên không mạo hiểm xông tới, nhưng bây giờ đã có người động thủ, vậy hắn nhất định phải tiến vào bên trong dãy núi, mạo hiểm điều tra một lần.
- Vĩnh Hằng Chi Kim, ta ngược lại gặp qua, chỉ là gặp qua một khối nhỏ, hình như chất lỏng, thế nhưng nặng dị thường, mà thần binh lợi khí dùng Vĩnh Hằng Chi Kim chế tạo, nhận tính và cương tính đều mạnh hơn thần binh lợi khí.
Mục Vân mở miệng nói:
- Chỉ là không biết, bên trong núi vàng này đến cùng có bao nhiêu Vĩnh Hằng Chi Kim.
Mục Vân vừa dứt lời, trong lúc ầm vang, một tiếng oanh minh vang lên, phía trước Mục Vân, núi cao trăm mét kéo dài vạn dặm thế mà lúc này ầm vang nổ tung.
Cảnh tượng này, giống như một vị cự nhân ngủ say lúc này thức tỉnh, đứng dậy.