Vô Thượng Tiên Đế

Chương 158.2 - Chương 158.159

Chương 158: Đổi Nơi Khác


Cô ấy thật không ngờ Trịnh Sở lại quen biết Tạ Tiểu Mẫn.

Phải biết rằng, thân phận của Tạ Tiểu Mẫn là cháu gái đích tôn của nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam.

Những người có thể quen biết với Tạ Tiểu Mẫn đều là những người quyền quý, người bình thường hoàn toàn không có cơ hội quen biết.

Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, nghi hoặc tự hỏi tại sao Trịnh Sở lại quen biết Tạ Tiểu Mẫn.

Trịnh Sở nhìn Tạ Tiểu Mẫn, nhàn nhạt nói: “Tôi đến đây chơi”.

Lúc này, Triệu Mạnh Phúc càng lúc càng gần Trịnh Sở.

Hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tạ Tiểu Mẫn và Trịnh Sở, nhưng không quan tâm.

Triệu Mạnh Phúc không phải là chi chính của nhà họ Triệu, rất nhiều việc không được biết.

Chỉ biết thành phố Giang Nam là một nơi nhỏ bé, đến tư cách tham gia hội thưởng long còn không có.


Hoàn toàn không để những người quyền quý ở nơi này vào mắt.

Tạ Tiểu Mẫn nhìn ánh mắt tức giận của Triệu Mạnh Phúc, càng lúc càng tới gần Trịnh Sở, biết Triệu Mạnh Phúc muốn đến tìm Trịnh Sở gây phiền phức.

Cô ta biết với thực lực của Trịnh Sở, cho dù đến một trăm Triệu Mạnh Phúc cũng không đủ cho Trịnh Sở đánh.

Nhưng dẫu sao đây cũng là thành phố Giang Nam, Tạ Tiểu Mẫn làm sao có thể nhìn Triệu Mạnh Phúc gây hấn với Trịnh Sở dưới mí mắt mình.

“Triệu Mạnh Phúc, anh định làm gì?”
Lúc Triệu Mạnh Phúc nhìn thấy Tạ Tiểu Mẫn, trên mặt lộ ra vẻ nhã nhặn thân thiện, nói: “Vừa rồi Dương Tu đã nói với tôi những gì đã xảy ra, tôi đến xem xem, rốt cuộc là kẻ như nào lại dám đánh Dương Tu thành như này”.

Hắn nói xong lời này dừng lại một chút, sau đó nhã nhặn nói.

“Thực lực của Dương Tu không bằng ai đánh thì cũng đánh rồi, tôi thấy người anh em này thân thủ rất được, có muốn giao đấu một chút với tôi không?”
Lúc hắn nghe thấy Tạ Tiểu Mẫn nói thay cho Trịnh Sở, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống, giả vờ lịch sự.

Chỉ cần Trịnh Sở đồng ý giao đấu với hắn, hắn sẽ dốc hết sức đánh cho Trịnh Sở bốn chi tàn phế, cả đời nằm trên giường bệnh.

Trịnh Sở lạnh nhạt nói: “Không có hứng thú”.

Anh hoàn toàn không coi Triệu Mạnh Phúc ra gì, một võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong như hắn, trong một gia tộc bình thường mà nói quả thực là một thiên tài tài ba.

Nhưng trong mắt Trịnh Sở, lại là rác rưởi, lười chẳng muốn đánh.

Triệu Mạnh Phúc bị Trịnh Sở từ chối, nhịn cơn giận trong lòng, cười ha ha nói: “Tôi là người nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền, anh từ chối dứt khoát như vậy, không tốt lắm đâu”.

Hắn đang dùng thế lực của gia tộc để áp chế Trịnh Sở, để anh phải ngoan ngoãn nghe theo lời của mình, thành thành thực thực giao đấu với mình.

Bằng không, đối với Trịnh Sở mà nói, đắc tội với nhà họ Triệu sẽ không có lợi cho anh.

Trịnh Sở không thèm để ý đến lời uy hiếp của Triệu Mạnh Phúc, lười quan tâm đến lời nói của hắn.

Tạ Tiểu Mẫn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Mạnh Phúc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Triệu Mạnh Phúc, tôi khuyên anh đừng làm xằng bậy, bằng không sẽ không có lợi cho anh”.

Cô ta đang nhắc nhở Triệu Mạnh Phúc, thực lực của Trịnh Sở và thế lực đằng sau anh là điều không thể tưởng tượng được, hắn đắc tội với Trịnh Sở, đối với hắn mà nói chẳng có ích lợi gì.

Triệu Mạnh Phúc nghe những lời của Tạ Tiểu Mẫn, lại cho rằng cô ta đang bao che cho Trịnh Sở.

Dẫu sao trong tỉnh Thiên Xuyên rộng lớn, ngoại trừ người đứng đầu mới nhậm chức không chọc đến được, chẳng có ai mà hắn không dám chọc đến.

Địa vị nhà họ Triệu ở tỉnh Thiên Xuyên vẫn không thay đổi.

Chỉ là đây là thành phố Giang Nam, nghe nói Tạ Bá Ngọc ở thành phố Giang Nam gần đây có một cao thủ đắc lực.

Ở thành phố Giang Nam đắc tội với nhà họ Tạ quả thực có chút nguy hiểm.

Triệu Mạnh Phúc nhìn Tạ Tiểu Mẫn cười ha ha nói: “Vậy cô nói cho tôi xem có chỗ nào không có lợi?”
Hắn vẫn duy trì hình tượng nhã nhặn, nhưng trong lòng lại giống như một con dã thú tàn bạo, kìm nén không cho mình nổi cơn thịnh nộ.

Tạ Tiểu Mẫn lạnh lùng nói: “Anh động đến thử xem thế nào”.

Cô ta đã sẵn sàng ra tay, chỉ cần Triệu Mạnh Phúc ra tay, cho dù thực lực của cô ta chỉ là ám kình, cũng sẽ dốc toàn lực.

Tạ Phi Phi nhìn thấy cảnh này, nhìn về phía Triệu Mạnh Phúc nói: “Mạnh Phúc, việc này hoàn toàn là do Dương Tu sai, anh không nên để cho Dương Tu thao túng”.

Lúc cô ấy nói câu này, giọng nói rất nhỏ.

Dẫu sao phía sau Triệu Mạnh Phúc là nhà họ Triệu, đối với Tạ Phi Phi mà nói vẫn rất đáng sợ.

Triệu Mạnh Phúc nghe Tạ Phi Phi nói vậy, cười ha ha nói: “Phi Phi, em yên tâm, tôi không phải loại người không biết phân biệt phải trái, Dương Tu bị đánh là đáng đời”.

Hắn chủ yếu vẫn suy xét đến nhà họ Tạ, bằng không dựa vào lời nói của Tạ Phi Phi, làm sao có thể để trong lòng.

Dương Tu nghe những lời của Triệu Mạnh Phúc, trong lòng không vui, nhưng vẫn giả bộ nhã nhặn nói: “Anh Triệu, tôi làm thế đều là vì anh mà”.

Hắn ta lo lắng hôm nay bản thân bị Trịnh Sở đánh vô ích, nhất định phải để Triệu Mạnh Phúc thay mình xả giận.

Triệu Mạnh Phúc lãnh đạm nói: “Tôi làm việc không cần cậu nhắc”.


Hắn nói xong câu này, liền xoay người rời đi.

Dương Tu nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc rời đi, bản thân ở đây cũng không được ích lợi gì, liền chạy theo phía sau Triệu Mạnh Phúc rời đi.

Đợi sau khi đám người Triệu Mạnh Phúc, Dương Tu rời đi.

Trái tim đang treo lơ lửng của Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư cuối cùng cũng được đặt xuống.

Bọn họ cho rằng việc Triệu Mạnh Phúc rời khỏi đây, không đối đầu với Trịnh Sở đã là điều vô cùng may mắn.

Tạ Tiểu Mẫn nhìn theo bóng lưng của hai người Triệu Mạnh Phúc và Dương Tu rời đi, tự nói trong lòng: “Xem như các người thức thời, bằng không chết thế nào cũng không biết đâu”.

Tạ Phi Phi thấy mối nguy đã được giải trừ, nhỏ giọng đề nghị nói: “Gần đây trong trường có tin đồn, núi Cổ Lâm xảy ra sự việc kỳ dị, hay chúng ta đến núi Cổ Lâm chơi chút? Xem sự việc kì dị”.

Lần đầu tiên Tạ Phi Phi gặp Trịnh Sở, đã hỏi Trịnh Sở có gặp phải sự việc kì dị nào không.

Tạ Phi Phi vẫn luôn cố chấp về những sự việc kỳ dị, rất muốn được tận mắt nhìn thấy.

Tính cách Tô Tiểu Ngư sôi nổi hoạt bát, sau khi nghe thấy đề nghị của Tạ Phi Phi, vui vẻ nói: “Được thôi, tớ rất muốn biết trên đời này rốt cuộc có điều kỳ dị không”.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư có tính cách giống nhau nên cũng chơi thân với nhau.

Tạ Tiểu Mẫn là cháu gái của Tạ Bá Ngọc, về sự việc ở núi Cổ Lâm, sao có thể không biết chứ.

Cô ta không nói gì, ánh mắt nhìn đến Trịnh Sở xem Trịnh Sở sẽ nói gì.

Trịnh Sở lắc đầu từ chối nói: “Núi Cổ Lâm không có gì kì dị cả, đổi nơi khác đi”..

Chương 159: Chuyện Linh Dị Trên Núi


Tạ Phi Phi nói: “Sao lại không có chuyện linh dị chứ, nghe nói gần đây có sinh viên đến núi Cổ Lâm, kết quả gặp phải bức tường quỷ trong truyền thuyết, đi thế nào cũng đang ở tại chỗ”.

Tô Tiểu Ngư nói: “Đúng thế, tớ cũng nghe nói đến, có người gặp phải một cái bóng màu đen ở trong núi Cổ Lâm, tốc độ rất nhanh, không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì”.

Trong lúc hai cô gái thảo luận chuyện này, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và hưng phấn.

Trịnh Sở thấy bọn họ nói trận pháp Tụ Linh mà mình bố trí trên núi Cổ Lâm đến mức đáng sợ như vậy, cười nói.

“Đã đáng sợ như vậy, chúng ta không đi là được”.

Ban đầu Tạ Phi Phi không dám đi, bây giờ có Trịnh Sở ở bên cạnh, lại to gan lên một cách kỳ lạ, cho rằng có Trịnh Sở, kể cả có ma quỷ thật thì cũng không có gì phải sợ.

Cô ấy kéo tay Trịnh Sở, lắc nhẹ, suýt nữa gọi anh rể.

Cuối cùng vẫn nuốt xuống, sửa lại nói: “Trịnh Sở, anh đồng ý với em đi mà”.

Tô Tiểu Ngư chớp mắt, nhìn Trịnh Sở, thỏ thẻ dễ thương nói: “Đưa bọn em đến núi Cổ Lâm xem đi mà”.

Trịnh Sở mặc cho hai người Tô Tiểu Ngư và Tạ Phi Phi nũng nịu thế nào, vẫn không hề động lòng.

“Anh từ chối”.

Sau khi Trịnh Sở từ chối, thì nhìn thấy một số sinh viên đến chỗ này, chào hỏi hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư.

Từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Trịnh Sở được biết, hôm nay sẽ có rất nhiều sinh viên cùng đến núi Cổ Lâm, đi thám hiểm bí mật trên núi.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư có thể đi theo những sinh viên khác đến núi Cổ Lâm bất cứ lúc nào.

Một khi gặp phải biệt thự, con rối Trần Anh, không chừng sẽ chết ở đó.

Trịnh Sở bất đắc dĩ nói: “Được, anh đồng ý với các em, nhưng chỉ một lần này thôi”.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư thấy Trịnh Sở đồng ý, khuôn mặt nở nụ cười hưng phấn, vui vẻ nhảy nhót.

Tạ Tiểu Mẫn lại có tâm trạng phức tạp, dù sao biệt thự trên đỉnh núi Cổ Lâm cũng là do bố của mình xây dựng nên.

Kết quả sau khi xây dựng không lâu, thì bị người ta ám sát mà chết.

Hôm nay lại nghe thấy người khác nói đến núi Cổ Lâm, trong lòng dâng lên nỗi buồn sầu.



Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư thấy Tạ Tiểu Mẫn nổi lên cảm xúc buồn thương, lên tiếng quan tâm nói: “Chị Tiểu Mẫn, chị sao thế?”

Hai cô gái rất hiếu kỳ, không biết tại sao khi nhắc đến núi Cổ Lâm, tâm trạng Tạ Tiểu Mẫn lại không vui.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư cho rằng, có lẽ là Tạ Tiểu Mẫn sợ những chuyện linh dị, cho nên mới như vậy.

Tạ Tiểu Mẫn lắc đầu nói: “Không có gì”.

Đã lâu cô ta không đến biệt thự đó, hôm nay cũng muốn đi thăm, nhìn sang Trịnh Sở nói: “Lúc nào thì chúng ta đi?”

Trịnh Sở thản nhiên nói: “Đi luôn bây giờ”.

Vừa nói xong, Trịnh Sở, Tạ Tiểu Mẫn liền đứng lên đi về phía núi Cổ Lâm.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư quay sang nhì nhau, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Ban đầu họ còn tưởng rằng Tạ Tiểu Mẫn sợ những chuyện linh dị, kết quả lại vội vàng muốn đi xem.

Hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư thấy hai người Trịnh Sở và Tạ Tiểu Mẫn càng đi càng xa, lập tức chạy theo.

Triệu Mạnh Phúc đang đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa trong thư viện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh của Dương Tu truyền đến.

“Anh Triệu, tên nhóc đó hẹn Phi Phi đi leo núi rồi”, Dương Tu vừa nói, vừa đưa điện thoại của mình cho Triệu Mạnh Phúc.

Trong điện thoại, đám người Trịnh Sở, Tạ Phi Phi, Tạ Tiểu Mẫn, Tô Tiểu Ngư cùng đi với nhau.

Triệu Mạnh Phúc nhìn thấy bức ảnh này, đâu còn có thể nhẫn nhịn giả bộ nho nhã tiếp nữa.

Hắn dùng hết sức lực đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

Bành.

Điện thoại của Dương Tu bị đập vỡ tan tành, linh kiện tung khắp đất.

“Bọn họ đi đâu?”, Triệu Mạnh Phúc nổi giận, trong lời nói lộ ra vẻ hung dữ, không thể nhẫn nhịn tiếp được.

Dương Tu nhìn thấy trạng thái này của Triệu Mạnh Phúc, nhỏ giọng lên tiếng nói: “Bọn họ ra khỏi cổng trường, đi đâu thì tôi không biết”.

Tay sai của hắn ta đi theo dõi hành động của Trịnh Sở, dùng điện thoại liên lạc với hắn ta.

Bây giờ điện thoại bị đập rồi, Dương Tu làm sao có thể biết được động hướng của Trịnh Sở.



Triệu Mạnh Phúc lạnh lùng hừ một tiêng: “Đồ vô dụng”.

Vừa dứt lời, hắn rời khỏi thư viện, đi ra khỏi cổng trường.

Dương Tu thấy vậy, lập tức tập tễnh đi theo phía sau, chỉ sợ cách Triệu Mạnh Phúc càng xa, thì không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng hắn đánh Trịnh Sở.

Dưới chân núi Cổ Lâm.

Lúc này đã có hàng trăm sinh viên đến đây.

Bọn họ nhìn sương trắng giăng khắp núi Cổ Lâm, khuôn mặt nổi lên vẻ sợ hãi và hưng phấn.

Bởi vì sương trắng này rất kỳ lạ, mới đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước.

Theo như một số sinh viên nói, một khi bước vào trong phạm vi sương trắng, thì sẽ mất phương hướng, không tìm được đường ra, dậm chân tại chỗ.

Trịnh Sở thấy đám sinh viên này bị sương trắng cản ở bên ngoài, liền đi vào trong sương trắng với vẻ mặt bình tĩnh.

Anh vốn định đánh lui dũng khí của hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư.

Dù sao nhiều học sinh viên như vậy không dám đi vào, tùy tiện dọa mấy câu là xong.

Nhưng từ trong cuộc trò chuyện với Tạ Tiểu Mẫn, Trịnh Sở được biết, Tạ Tiểu Mẫn đã lâu không đến nơi này.

Trong lòng cô ta bỗng hiện lên cảm giác kỳ lạ, định đến đây thăm biệt thự của bố cô ta lúc còn sống.

“Chúng ta đi thôi”, Trịnh Sở cất giọng thản nhiên, đi vào trong đám sương trắng.

Tạ Tiểu Mẫn biết bản lĩnh của Trịnh Sở, theo như Tạ Bá Ngọc nói, chính Trịnh Sở đã tạo ra chuyện linh dị ở núi Cổ Lâm.

Hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư thấy Trịnh Sở đi về phía núi Cổ Lâm.

Bọn họ ngẩn người, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến đây là đề nghị của mình, Trịnh Sở và Tạ Tiểu Mẫn đã đi vào trong, họ lập tức theo sát phía sau Trịnh Sở đi vào vùng sương trắng.

Sau khi đám người Trịnh Sở đi vào, một người đàn ông trung niên đầu đội mụ trùm màu đen, vẫn luôn cúi đầu cũng đi theo vào núi Cổ Lâm.

Lúc này, đám người Triệu Mạnh Phúc, Dương Tu đã đến núi Cổ Lâm.

Bình Luận (0)
Comment